ZingTruyen.Com

Kieu Ty Tam Cua Nang Khong The Chua Ta Sao Bhtt Tu Viet Hoan

Thúy Vân ôm chặt lấy nàng, bao nhiêu cực khổ nàng trải qua trên đường tìm Thúy Kiều cùng lo lắng đã có phần nguôi ngoai. Nàng xoa đầu Hoạn Thư mỉm cười.

" Muội đã có phu quân, mau chóng trở về quản thúc y a, ta còn phải tìm Kiều tỷ"

Hoạn Thư kéo tay áo nàng, mắt đã một tầng sương mù, đầu ra sức lắc.

" Không cho tỷ đi....không...cho đi!"

" Có phải muội cô đơn vì phu quân lập thiếp?"

Hoạn Thư lắc đầu.

" Ta cần tỷ thôi a...ở lại với ta đi ...hai ba ngày cũng được"

Thúy Vân thở dài gật gù

" Hảo, ta chấp thuận"

Không trở về phủ ngay, Hoạn Thư dẫn nàng đi lang thang tham quan, ăn đủ thứ. Chập tối, Hoạn Thư dẫn nàng về phủ bái kiến cha của Thúc Sinh.

Y cáu giận mắng Hoạn Thư, nói nàng không ra thể thống, không biết phép tắc dẫn nam nhân về nhà.

" Phụ thân, y thực sự chỉ ở nhờ vài ba ngày, người xúc phạm nhi nữ ra sao cũng được, nhưng đừng xúc phạm bằng hữu của nhi nữ."

" Ngươi..."

Thúy Vân quỳ xuống trước mặt y

" Ta thực sự chỉ là bằng hữu của Hoạn Thư, nếu có tà niệm nào đối với nàng, lấy thân phận nam nhi của ta ra đảm bảo, bằng không ta liền cho ngươi xử ta ra sao cũng được"

Y như lay động bèn phủi tay.

" Mau đi đi, ta sẽ cho người chuẩn bị phòng, may cho ngươi hôm nay là hỷ sự, ta coi như dễ dãi cho ngươi ở nhờ"

Nàng theo Hoạn Thư về phòng, đi cách xa một đoạn, Hoạn Thư bèn ôm lấy cánh tay nàng cười vui vẻ.

" Ta cùng đi tắm a"

" Muội lớn rồi còn muốn tắm cùng ta sao?"

" Lớn lên thì không thể cùng tắm sao?"

" ..."

Thúy Kiều ngồi chờ trong phòng tân nương, cuộc đời nàng giống như canh bạc không thể chấm dứt. Nàng đã thành thân bao nhiêu lần rồi?

Qua lớp khăn voan đỏ sẫm, ánh mắt nhìn vào khoảng không, nàng như người mất hồn trông chờ canh bạc sắp tới. Ôm lấy con dao nhỏ trên tay, dao sắc nhọn cứa vào da thịt nàng, mùi tanh bốc lên cùng đau đớn làm nàng tỉnh ngộ. Thúc Sinh quả thực là nam nhân tốt nhưng nàng lại cảm giác muốn phòng bị, là phu thê trên danh nghĩa, không nhất thiết phải động phòng.

Thúc Sinh mở cửa bước vào, hai người uống rượu giao bôi rồi thay y phục. Thúc Sinh như đã say, nằm xuống giường liền lập tức ngủ. Thúy Kiều đắp chăn cho y rồi khoác áo ra ngoài. Có nam nhân xa lạ chung phòng nàng cảm thấy có chút khó chịu cùng bất an.

Ở phủ được sưu tầm rất nhiều loại cây quý hiếm, Thúy Kiều tò mò mà đi loanh quanh quan sát một hồi, những loại cây nàng chỉ nhìn thấy trong sách nay lại hiện hữu trước mắt, nói nàng không phấn chấn chính là nói dối.

Làn gió lạnh khiến nàng khẽ run rẩy. Nhìn thấy cây hoa trà, môi nàng bất giác vẽ thành đường cong hoàn mỹ.

Vân Vân rất thích hoa trà. Mùi hương của hoa trà cũng rất dễ chịu, thực hợp với muội ấy.

" Ta cùng muội có thể gặp lại không, Vân Vân?"

Trong phòng tắm, Hoạn Thư năm lần bảy lượt đòi tắm cho nàng. Nhớ đến lần từ biệt cách đây rất lâu, Thúy Vân không khỏi ngượng ngùng.

" Hoạn Thư, ta tự tắm được! "

Hoạn Thư phụng phịu quay mặt đi, Thúy Vân thở dài cầm khăn tẩy rửa sau lưng cho nàng.

" Ta giúp muội kì lưng, đừng giận nữa"

Thân thể đầy đặn của Hoạn Thư qua ánh nến nhàn nhạt ẩn hiện, Thúy Vân nàng cũng không để ý nhiều, nàng biết Hoạn Thư rất đẹp, nàng cũng có chút ghen tị với vẻ đẹp ấy.

Đợt nhiên Hoạn Thư quay lại, nàng không chú tâm mà chạm vào ngực của Hoạn Thư, theo phản xạ mà rút tay lại.

Hoạn Thư bắt lại tay nàng, đặt lại trên ngực mình.

" Vân tỷ, chúng ta không thể sao?"

" ...phải, không thể"

" Ta không thể thay thể cho nàng?"

"..."

Thúy Vân không vội vã trả lời Hoạn Thư, nàng trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng chọn đối mặt với Hoạn Thư

" Hoạn Thư là tiểu muội muội tốt nhất Vương Thúy Vân có, không ai thay thế được nàng"

Hoạn Thư ôm chầm lấy nàng, hai thân thể không một lớp vải mỏng khiến nhiệt độ tăng lên không ngừng.

Ta biết tỷ nói vậy để không làm ta bị tổn thương. Thẳng thừng từ chối ta không phải sẽ tốt hơn sao?

Thúy Vân để nàng ôm một hồi, dù sao đứa nhỏ này cũng đã chịu rất nhiều đau khổ rồi.

Thúy Vân chiều theo ý Hoạn Thư để nàng ôm

" Vân tỷ, cảm ơn tỷ đã cho ta cơ hội ôm lấy tỷ một lần nữa"

" Đứa nhỏ này thật là, chúng ta mau ra thôi"

Hoạn Thư cười, lấy ngón trỏ vuốt giữa bầu ngực trần của Thúy Vân. Nàng ngượng ngùng lấy hai tay che lại.

" Muội...muội làm cái gì!?"

" Vân tỷ thực nhát gan"

" ..."

Bộ y phục của nàng bị thay bởi bạch y thiết kế rất tinh tế. Đang mải đánh giá y phục, Hoạn Thư liền đã đứng sau lưng thì thầm vào tai nàng.

" Vân tỷ muốn tự mặc hay để muội muội hầu hạ"

Hoạn Thư sau mấy năm không gặp liền biết trêu chọc nàng rồi, yêu nghiệt, biết ta xấu hổ liền được nước tiến tới.

" Muội về phòng đi, ta tự mặc được"

Hoạn Thư miễn cưỡng đáp ứng nàng.

Thúy Kiều dạo quanh vườn hoa thấy thấp thoáng bóng Thúy Vân ra khỏi phòng tắm, nhưng người đó mặc nam trang, là do nàng nhớ Vân Vân nên sinh ra mộng tưởng?
~~~~~

Thúy Vân vừa trở về phòng, mở cửa ra liền thấy Hoạn Thư ngồi trên giường.

" Ta nhầm phòng ? "

" Đâu có, là phòng của tỷ mà"

" Sao muội lại ở phòng ta, mau về phòng muội đi"

" Không muốn! Muội muốn ngủ với tỷ"

Hoạn Thư vừa nói vừa ôm lấy thắt lưng nàng.

Sau bao nhiêu công sức giằng co qua lại, nàng cũng không thành công dỗ dành Hoạn Thư trở về phòng. Chỉ đành bất lực ra điều kiện .

" Cấm muội đụng chạm ta"

Hoạn Thư bĩu môi vẻ mặt không chấp thuận.

" Muội chỉ ôm tỷ thôi mà! "

"..."

Được rồi, là do ta dễ dãi

Trải qua nhiều ngày mệt mỏi đi tìm Thúy Kiều, Thúy Vân mới được ngủ chăn ấm đệm êm, nên đặt lưng xuống liền đã ngủ.








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com