ZingTruyen.Info

Kiểu tỷ, tâm của nàng không thể chứa ta sao? [ BHTT + Tự viết] ( Hoàn)

Chương 13

Nhannhuocca

Thúy Kiều cả đêm không thể chợp mắt, mắt nàng sưng lên vì khóc. Mã Giám Sinh đã mang hết sính lễ đến, cho người rước cả kiệu hoa đưa đón.

Thúy Vân răng cắn chặt môi, tay nắm thành quyền chút giận lên cánh cửa nhìn theo Thúy Kiều. Những lúc thế này, nàng thật vô dụng, nàng bất lực vì không thể cứu được người nàng yêu.

Kiều tỷ, người bán thân sao không phải là ta? Ta đau đớn thế nào cũng không muốn để người khác cướp đi hạnh phúc của tỷ.

Cả một ngày dài nàng nhìn cánh cửa quen thuộc mà trông ngóng.

Ta biết Kiều tỷ sẽ không về, sẽ không về nấu bữa cơm toàn món ta ưa thích.

Qua ba ngày, nàng thẫn thờ ngồi trước thềm lạnh mà trông ngóng cũng không màng ăn uống. Mẫu thân vì quá đau lòng mà lâm bệnh nặng.

Nàng nấu nước nóng, thay khăn ấm cho bà, đều đặn ngày ngày nấu cháo, nấu thuốc.

Những lúc thế này nàng cần phải thật tỉnh táo, nàng cần gặp Kim Trọng để bàn kế hoạch mang Kiều tỷ trở về.

Nàng như tìm thấy được ánh sáng khi nhớ đến Kim Trọng. Y là thư sinh, cũng là người thông minh lỗi lạc, vì yêu Kiều tỷ, chắc chắc y sẽ không ngại ngần mà giúp sức .

Nồi cháo nấu dở bị nàng bỏ lại, tay vẫn cầm theo cái muôi lớn chạy đi tìm Kim Trọng  .

Cửa khóa chặt ? Kim huynh đi vắng sao?

Nàng chạy lại đi tìm chủ trọ.

" Bá Thúc, Kim Trọng đã đi đâu a?"

" Ta không biết, chỉ biết thúc thúc hắn vừa qua đời, đã đi được gần ba ngày rồi"

" Ba ngày? Đúng hôm xảy ra chuyện sao?"

Nàng trở về nhà, đứng ngồi không yên. Bà Vương thất thần nhìn ra cửa.
Bỗng thấy bóng dáng quen thuộc mở cửa, mặt mũi bầm tím...Là Vương Quan và phụ thân. Ông Vương đã có tuổi, mà bọn chúng cũng không nhẹ tay cho, y khom lưng bám tay Vương Quan để di chuyển.

Bà Vương lệ giàn giụa, không màng sức khoẻ yếu mà tiến lại đỡ y cùng Vương Quan.

Thúy Vân thở dài nhăn mày.

" Vương Quan, ta đã dạy đệ như thế nào?"

" Không...được...bốc đồng"

" Sao đệ không nghe?"

" Đệ..."

" Vì muốn cứu hai người nên Kiều tỷ đã hy sinh bản thân cưới Mã Giám Sinh, hắn chẳng tốt lành gì, liệu Kiều tỷ sẽ ra sao?"

" Đệ sẽ đi tìm!"

Nàng cầm cổ áo Vương Quan xách lên.

" Ngươi ở lại phụng dưỡng cha mẹ, ta sẽ đi tìm, còn làm điều gì bốc đồng, ta đánh chết ngươi"

Vương Quan cúi đầu, nhị tỷ lâu lắm mới tức giận như vậy, xem ra chuyện này không nhỏ, càng không dễ dàng giải quyết.

" Ân...là nam nhi, đệ liền lãnh trách nhiệm"

" Cho ta mượn ba bộ y phục."

Y nhanh chóng đi lấy .
Phen này chắc nàng phải phẫn nam trang, tài nghệ phòng thân cũng có chút ít, chắc sẽ ổn thôi.

Ngồi vào bàn trang điểm, nhìn bản thân trong gương, nàng cầm kéo cắt ngắn tóc một chút rồi lấy vải buộc lên, dùng than giã nhuyễn vẽ lông mày thực đậm. Lấy phấn bôi vào môi để bớt hồng. Xong xuôi, nàng mặc y phục, soi lại bản thân trong gương rồi gật gù.

Mang theo chút ngân lượng nàng dành dụm được cùng y phục cho vào tay nải buộc lên vai.

Chuyến đi lần này, không biết sẽ mất bao lâu, cũng không biết có toàn mạng trở về hay không, nhưng...thà như vậy còn hơn là ngồi một chỗ trông mong người trong lòng trở về.

Trước khi đi, nàng viết một lá thư để trên bàn, cất bước trong màn đêm tĩnh mịch. Nàng đến căn nhà hoang quen thuộc, thấy Hoạn Thư đang say ngủ, nàng mỉm cười , nhẹ nhàng tiến lại gần điểm nhẹ nụ hôn lên trán Hoạn Thư. Hoạn Thư thức giấc, tay ôm lấy người nàng.

" Vân tỷ, đã khuya rồi tỷ còn đến thăm muội a?"

" Khe khẽ a, nhà ta có hoạn nạn, ta phải lên đường tìm cách giải quyết, sau này không thể giúp đỡ muội nữa, ngoan ngoãn tìm một đấng nam nhân tốt để thành thân, ta liền yên tâm. Chưa biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng...lúc nào đó, ta có thể toàn mạng trở về, ta muốn thấy đã trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất"

" Tỷ...bỏ rơi muội?"

Nàng lắc đầu lau giọt lẹ trên má Hoạn Thư.

" Ta không bỏ rơi muội, muội biết không, con người có ba hồn, nữ nhân có chín vía, ta sẽ phái một hồn, ba vía dõi theo muội, được không?"

Hoạn Thư biết không thể ngăn được Thúy Vân, chỉ đành ngậm ngùi ôm lấy cổ nàng.

" Tỷ muốn lừa tiểu hài tử sao? Muội có một thỉnh cầu, tỷ có thể đáp ứng muội trước khi đi không?"

Thúy Vân trân trọng cùng tin tưởng nữ nhân trước mặt, không nghĩ nhiều mà gật đầu đáp ứng.

" Được, muội có thỉnh cầu gì? "

Hoạn Thư ngượng ngùng, tay gạt giọt lệ vương trên má, mỉm cười dịu dàng, y phục rộng khiến làn da cùng bầu ngực trắng nõn ẩn hiện qua ánh trăng càng thêm phần câu dẫn.

Chưa bao giờ nàng thấy được Hoạn Thư khá ái đến như vậy

" H..ôn muội đi.."

Thúy Vân bối rối, tay che mắt lại.

" H..ôn?"

Hoạn Thư cầm tay nàng, đặt vào bầu ngực .

" Chỉ hôn mà thôi, tỷ có cảm nhận được không? Muội đã lớn rồi"

Thúy Vân rút tay ra khỏi tay Hoạn Thư rồi quay mặt đi. Hoạn Thư bị từ chối liền muốn khóc, phải rồi, nàng đâu có là gì trong lòng Vân tỷ, nàng lại bắt ép tỷ ấy...thực vô liêm sỉ.

Thuý Vân hít một hơi như lấy dũng khí, tay đặt lên má Hoạn Thư nhẹ nhàng tiến gần, môi chạm môi với Hoạn Thư. Một cỗ mặn chát liền truyền đến.

Hoạn Thư rơi lệ, thường thức nụ hôn cuối cùng của thứ tình cảm từ một phía, thật mặn cũng thật chua chát.

Thúy Vân buông ra đôi môi của Hoạn Thứ, ôm lấy nàng mà nhẹ xoa đầu.

" Hoạn Thư của ta rất khả ái, rất xinh đẹp, chúng ta không có duyên phận, người quan trọng đang đợi muội, ta không thể ích kỉ giữ muội được, cảm ơn muội đã yêu ta, Hoạn Thư."

Hoạn Thư mỉm cười, lệ vẫn không ngừng rơi xuống thấm ướt vai áo của Thúy Vân. 

" Ta phải đi rồi, muội bảo trọng"

"..."
~~~~

Mã Giám Sinh nạp Thúy Kiều làm thê tử, định bộ lấy đi thân xử nữ của nàng liền bán vào lầu xanh.

Nàng ngồi trên giường , khuôn mặt thất thần xen lẫn mệt mỏi cùng đau lòng. Toàn thân mặc hỷ phục, đội trên đầu khăn voan đỏ thẫm.

Nàng đâu biết ý định thật sự của Mã Giám Sinh. Chỉ biết rằng sau đêm nay, nàng sẽ không còn là xử nữ.

Như gặp ảo mộng, nàng mờ nhạt nhìn thấy người vén khăn voan cho nàng là Thúy Vân.

Vân Vân mặc hỷ phục thật đẹp, cũng đang chờ nàng vén khăn voan.

Tiếng đẩy cửa như đánh thức nàng khỏi mộng tưởng, quay trở lại thực tại tàn nhẫn.

Nhìn thấy con dao gần bàn hoa quả, nàng liền cầm lấy rồi đặt dưới gối. Mã Giám Sinh bước vào, cởi bỏ y phục rồi áp thân thể nàng xuống giường. Hắn vội vã đến không màng vén khăn voan.

Nàng giãy giụa với lấy con dao dưới gối đâm  vào mắt hắn, y nắm lấy con dao chặn lại, máu tươi chảy xuống dòng dòng.

" Định giết phu quân của nàng a? Càng kháng cự, ta càng thích"

" Thả ta ra! Ta muốn về nhà....hức"

Nàng khóc lớn, kéo con dao ở tay mình kề vào cổ bản thân, huyết ứa ra một chút, Mã Giám Sinh liền ngưng lại. Nàng mà tự sát, hắn sẽ uổng phí tiền...còn phải để nàng lành lặn  bán cho lầu xanh thì mới được giá. Y tức giận đấm vào tường, mặc lại y phục trở về phòng. Lần này, nàng thoát được một kiếp.

Thúy Kiều y phục xộc xệch, ôm thân thể khóc nức nở, nàng sợ....sợ hắn lại đến lần nữa. Cầm chắc con dao trong tay, nàng run rẩy

"...Vân Vân, ta sợ...rất sợ"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info