ZingTruyen.Info

Kiểu tỷ, tâm của nàng không thể chứa ta sao? [ BHTT + Tự viết] ( Hoàn)

Chương 11

Nhannhuocca

Thúy Vân một chút cũng chưa kịp hiểu, đã bị Thúy Kiều đẩy vào phòng tắm.

" Ki..ều tỷ, muội..tự tắm được...muội đâu còn là tiểu hài tử?"

Thúy Kiều cười cười không hé một lời, bộ mặt trông hiền lành mà lại rất đỗi đáng sợ đối với Thúy Vân.

" Tỷ....chờ ..đã"

Thúy Kiều tiếp tục cởi bỏ y phục của nàng.

" Mẫu thân, phụ thân đã an giấc, muội đừng nháo"

" Muội tự tắm !!!"

" Chúng ta đều là nữ tử, có chuyện gì phải ngượng ?"

Thuý Vân hai tay che gương mặt đỏ ửng lên của mình. Ai nói là nữ tử thì không thể ngượng trước mặt nữ tử  khác trong khi lõa thể. Có nhiều chỗ của bản thân chính bản thân còn chưa hiểu rõ nha!

" Thúy Vân, muội thực sự đã là một thiếu nữ , chỗ nào cũng thực đầy đặn"

Nàng ngượng quá hóa thẹn, kéo Thúy Kiều vào chung, làm y phục của Thúy Kiều ướt đẫm, nhũ hoa ẩn hiện qua lớp y phục mỏng manh.

" Kiều...tỷ, k..iện trung y của tỷ ...?"

Thúy Kiều nhanh chóng che ngực lại, mặt nàng nóng lên...

" Ta...đi ngủ..không mặc kiện trung y"

" Ân?"

Đổi lại, người thực sự ngượng là Thúy Kiều. Thúy Vân cười, tính trêu chọc.

" Tỷ tỷ à, cùng là nữ nhân phải không a? Để muội xem..."

Thúy Vân hai tay vòng qua bóp lấy cái đồi núi kia, cười thỏa mãn.

" Ưm....Vân Vân...đừng..."

Nghe thấy tiếng rên khẽ của Thúy Kiều, Thúy Vân như cây xấu hổ hai tay che lại mặt

" Muội xin lỗi, không nên như vậy mà đùa quá chớn"

Nàng ra khỏi mục dũng, mặc kiện trung y, kéo Thúy Kiều dậy, tay nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của Thúy Kiều rồi khoác y phục của mình lên người nàng.

" Muội về phòng, tỷ cũng mau về phòng ngủ sớm"

Thúy Vân hai tay xoa thân thể nhanh chóng trở về phòng để lại Thúy Kiều gương mặt đỏ ửng, tim đập loạn, hơi thở cũng hấp tấp hơn. Sao nàng có thể phát ra những âm thanh kì lạ khi Vân Vân chạm vào thân thể nàng, cả hai đều là nữ nhân mà?

Nhìn lại y phục Vân Vân mặc cho mình, tay áo có phần dài, rộng hơn y phục của nàng. Nàng có thể cảm nhận được mùi của Vân Vân. Mùi hương trà dịu nhẹ.

" Từ khi nào, muội lại trở nên cao lớn hơn tỷ ?"

Nàng trở về phòng lên giường an giấc. Mặc y phục của Thúy Vân thực làm nàng cảm thấy Vân Vân đang ôm lấy nàng . Lắc đầu xua đi ý nghĩ không đúng đắn, hai tay đánh vào má đến ửng hồng.

Sáng sớm như mọi khi, Thúy Kiều chuẩn bị đồ ăn. Lạ là hôm nay Thúy Vân chịu ở lại đợi đồ ăn sáng của nàng, tiếp đó mới cùng Vương Quan đi ra ngoài.

Thúy Kiều cũng lờ mờ đoán được nơi Thúy Vân sẽ đến. Lần này nàng quyết định đi theo một lần nữa, thấy Thúy Vân cùng tiểu cô nương kia thân mật không hiểu sao nàng cảm thấy ân ẩn khó chịu.

Hoạn Thư vẫn ôm chầm lấy Thuý Vân khi nghe thấy bước chân. Vì sao nàng lại nhận diện được ? Là người nàng thầm yêu cho nên những cử động nhỏ nhặt cũng khiến nàng không tự chủ mà ghi nhớ?

Nàng nào thay được cho người Thúy Vân thầm yêu. Chỉ là, được Thúy Vân quan tâm một chút, nàng đã thấy cuộc sống này thực ý nghĩa.

" Hoạn Thư, tỷ đã dặn muội là đừng nhảy lên người tỷ, lỡ người đó không phải tỷ, muội tính sao?"

Hoạn Thư ôm lấy tay Thúy Vân cười vui vẻ.

" Sẽ không , muội biết tiếng bước chân nào thực sự là tỷ"

Thúy Vân thở dài, nở nụ cười.

" Được rồi, Hoạn Thư của tỷ giỏi nhất"

Vương Quan hớn hở, thì thầm vào tai Thúy Vân.

" Nhị tỷ , lần sau cho đệ đi trước tỷ, đệ sẽ hứng chịu cái ôm của Hoạn Thư thay cho tỷ nha"

Thúy Vân nhăn mày, quay lại đá vào mông Vương Quan một cái đau đớn.

" Ngươi là biến thái có kế sách ? Chưa quen đã muốn chạm vào con gái nhà người ta a? "

Vương Quan bĩu môi

" Đệ là muốn tốt cho tỷ thôi"

Vương Quan thấy bản thân cũng không thuyết phục được Thúy Vân, y chuyển hướng nháy mắt đưa tình với Hoạn Thư.

Hoạn Thư nhăn mày

" Mắt ngươi có vấn đề, hay ngươi bị động mạch nào rồi?"

Nghe lời nói phũ phàng, Vương Quan dở khóc, dở cười.

" Nhị tỷ ..., đệ muốn được như tỷ, tuy có hơi bạo lực, nhưng tỷ vẫn là nhất"

" Ngươi là bị ngứa chỗ nào? Muốn ăn đánh?"

Thúy Kiều nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ cũng có chút chột dạ.
Sao nàng lại cảm thấy buồn nhỉ? Chỉ là cười nói vui vẻ một chút với người lạ mà thôi.

" Thực mất trí rồi"

Thúy Kiều về đến nhà, binh lính đã đứng chặn trước cửa.

" Có chuyện gì ?"

" Phụ thân ngươi buôn rượu lậu, bị người ta kiện. Còn đệ đệ của ngươi đâu, hắn là chủ mưu nên bỏ cả phụ thân bỏ trốn?"

" Không có, phụ thân cùng tiểu đệ tuyệt đối không làm chuyện này"

" Lằng nhằng, ngươi xem, đống rượu rõ ràng được chôn ở sân nhà ngươi, còn ngụy biện?Bay đâu, giải hắn đi"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info