ZingTruyen.Com

Khr All27 Secreto Del Cielo27

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch...

Tiếng động của những tiếng bàn phím được ấn vang vọng ở bên trong một căn phòng không có lấy một bóng đèn sáng mà chỉ có mỗi một ánh sáng duy nhất phát ra từ chỗ màn hình máy tính mà ra.

Hiện tại do đang là buổi đêm khuya cho nên không gian xung quanh rất tĩnh lặng, đến mức không thể nghe thấy một động tĩnh gì khác ngoài tiếng người thở và những âm thanh lạch cạch đến từ chỗ bàn phím.

- 02 : 27 sáng -

@Boomer59<3C.27 :

Đệ nhất sát thủ, báo cáo với ngài ! Tôi đã hoàn thành xong xuôi mọi công việc của mình một cách hoàn hảo rồi ạ, giờ thì tôi rảnh rồi nên lát nữa tôi sẽ gửi phần tiền công của ngài qua tài khoản của ngài.

@Cielo27 :

Uh, tôi biết rồi.

@Cielo27 :

Dù sao thì cũng vất vả cho cậu rồi.

@Boomer59<3C.27 :

D-Dạ không vất vả gì đâu ạ ! Dù sao thì tôi cũng mới là người đã uỷ thác và giao công việc cho ngài cơ mà. Người đã một mình vất vả tìm ra thông tin mật đó là ngài mới đúng ạ !

@Boomer59<3C.27 :

Nhân tiện, đúng là nguồn thông tin cấp từ ngài luôn luôn rất chính xác. Rằng bọn chúng đang cấy ghép một số sinh vật lên trên con người và trẻ em trái phép để biến chúng thành các loại sinh vật như Chimera làm vũ khí giết người.

@Cielo27 :

Cậu cũng không cần cảm ơn gì tôi đâu, vả lại thì tiền thưởng của nhiệm vụ thì cậu cứ lấy hết đi, dù sao tôi cũng không cần vì những tài khoản khác của tôi cũng nhiều tiền lắm rồi. Tôi cũng ko cần nữa đâu nên cậu cứ lấy hết đi. Cậu dù sao cũng chính là người đã làm tất cả những công việc tay chân cơ mà.

@Boomer59<3C.27 :

Aigoo~ ôi ôi ngài đúng là rộng lượng và tốt bụng mà huhu chúa tể của tôi TOT *cries emoji*x3.

Chấm nước mắt xúc động.jpg

@Cielo27 :

Sì tốp ngay tại đó và đừng gọi tôi như vậy nữa. Với lại bây giờ tôi bận công việc khác rồi, gặp lại cậu sau Boomer.

@Boomer59<3C.27 :

Vâng thưa ngài ! Tôi hiểu rồi ạ !


- { Off } -


"Ughhhh-ui cha cha cha ưi..." 

Vươn người ra phía sau ghế, chàng thiếu niên nhỏ thở dài và bắt đầu cảm thán vì lịch trình công việc của cậu ta.

"Haiz".

"Uỷ thác cuối cùng là của Boomer cuối cùng cũng đã xong và bản thân của mình cũng đã chăm chỉ làm việc trong một quãng thời gian dài rồi cho nên mình xứng đáng được làm biếng và nghỉ ngơi, hm đúng vậy đó ~".

Chàng trai nhỏ vừa mới ngồi vươn vai ra sau để khởi động cơ bắp và thở dài kia nhanh chóng tắt đi máy tính của mình và rời khỏi chiếc bàn làm việc của cậu.

Hiện tại thì trời vẫn còn tối lắm cho nên cậu cũng đã quyết định là sẽ bước tới chiếc giường êm ái của cậu rồi bắt đầu giấc ngủ của cậu.

Mặc dù biết rằng cậu vẫn sẽ gặp ác mộng nhưng cậu không hề quan tâm về chúng vì cái bây giờ mà cậu cần cho bản thân mình là một giấc ngủ thoải mái để nạp đủ năng lượng cho cơ thể cậu làm việc.

Trước khi lên đến giường nằm ngủ thì cậu có thể nhìn thấy những phong bì thư kiểu Vintage Châu Âu nhìn trông cũ nhưng lại có dáng vẻ sang trọng hơn. Cái kẹp thư còn làm bằng nến khô và trên nó còn có một con dấu hình gì đó cầu kì không rõ do trời đang tối nên không thể thấy rõ được được đóng lên trên trước khi nến bị khô lại.

Thiếu niên kia thấy đống thư do cậu vứt bừa bãi lên giường hồi sáng mà chưa được mở ra đọc thì cậu đã bất giác cau mày lại mệt mỏi hơn khi nhìn chúng đang chắn đường của cậu lên giường nằm ngủ.

"Cái tên ngốc đó sao cứ gửi liên tục nhiều thư như vậy để làm gì chứ ?".

"Thời đại 4.0 rồi sao không dùng mje điện thoại di động đi mà cứ--".

"Không..." Cậu ôm mặt kịp dừng lại trước khi nói hết câu trên.

"Điện thoại của mình sẽ không được yên nếu mình cho hắn ID và để hắn chuyển sang gửi tin nhắn cho mình thay vì viết thư".

"..."

Cậu sau đó không phàn nàn gì thêm nữa mà đã vứt tạm đống thư đó vào một chiếc thùng carton rồi đặt đó lại lên trên một chiếc tủ rồi sau đó an tâm đi lên giường ngủ.


* * *


"Tsu-kun, dậy đi con. Coi chừng trễ học đấy !".

Giọng nói của một người phụ nữ trẻ vọng lên từ phía dưới nhà và cụ thể là nó đến từ trong nhà bếp.

Và người phụ nữ đó chính là Sawada Nana. Mẹ của chàng thiếu niên mà cô vừa gọi là "Tsu-kun" vẫn đang ở trên lầu.

"Vâng, con xuống liền đây ạ !".

Cậu ta có tên đầy đủ là Sawada Tsunayoshi và cậu ta vẫn là một học sinh trung học của trường Namimori.

Tsunayoshi trên lầu nhanh chóng đáp lại cô từ trên lầu và rời khỏi phòng của mình với dáng vẻ trông mệt mỏi vẫn còn đang mặc bộ Pyjama rộng và dài màu trắng trên người vẫn đang lộn xộn.

Mái tóc nâu màu hạt dẻ còn rối bù xù và trên tay còn có cả một bộ đồng phục mới tinh mà cậu cần phải thay vào một lát nữa để đi tới trường.

Cậu nhanh chóng đi cẩn thận xuống dưới cầu thang và đi vào nhà vệ sinh để thay đồ rồi làm vệ sinh cá nhân. Xong rồi cậu bước ra khỏi đó với một diện mạo mới tươm tất và gọn gàng hơn bằng bộ đồng phục áo len và sơ mi trắng tay dài màu xanh dương sẫm trên người và mái tóc chĩa ra từng chùm thách thức trọng lực hút Trái Đất được chãi gọn hơn.

Tsunayoshi đi vào bếp với lấy hộp thức ăn trên bàn ăn rồi lấy cặp xách lên và đi ra khỏi cửa chính của nhà cậu sau khi cậu mang xong đôi giày vào chân.

"Con đi đây mẹ !".

"Um, đi đường cẩn thận nha Tsu-kun ~". Giọng nói vui vẻ hồn nhiên của Nana từ trong phòng bếp một lần nữa vọng ra ngoài khi cô đang dùng bữa sáng của mình trên bàn ăn.


_____talàdãyphâncáchkhốnnạnnhưngkhôngbiếtvìsaolạikhốnnạn_____


Khi Tsunayoshi đi bộ tới trước cổng trường của cậu thì cậu đã gặp lại một chàng trai cao lớn với mái tóc ngắn màu đen tuyền và mái ở giữa mặt hình chữ M. 

Anh ta có vẻ mặt luôn nghiêm khắc và đôi mắt sắt nhọn đi kèm theo kỉ luật luôn nghiêm chỉnh. Bộ đồ anh ta mặc trông khác với mọi người vì anh ta làm trong ban kỉ luật. Áo bên trong chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng gọn gàng và bên ngoài thì khoác lên một chiếc Gakuran trên vai với chiếc băng tay của uỷ ban kỷ luật được ghim bên tay áo phía trái.

Anh ta tên là Hibari Kyoya aka vua của Namimori vì trong cả thành phố này không ai là không sợ hãi anh ta cả.

Hibari vẫn với cảnh tượng quen thuộc là luôn đứng trước cổng trường vì mục đích kỷ luật và ngoài ra thì bên cạnh anh ta cũng có những người khác trong uỷ ban đi theo cùng. Nguồn gốc của bọn họ là một băng côn đồ đã từng bị Hibari đánh bại và rồi họ đã trở nên trung thành với anh ta bất chấp tất cả.

Tsunayoshi, chàng trai nhân vật chính của câu chuyện đã tiến lại gần anh ta rồi tiếp cận lại gần anh nhưng chỉ là để chào hỏi một câu mà thôi.

"Chào buổi sáng, Kyoya-senpai, chào mọi người ~". Cậu với thái độ vui vẻ và giơ tay lên chào anh và cũng đồng thời quay mặt sang chào những người còn lại.

"Hm, hôm nay ngươi đến sớm đấy thỏ con". Hibari Kyoya gật đầu nhẹ với cậu như đáp lại sau khi nói.

Khác với lời anh ta nói thì trên khuôn mặt của anh ta vẫn giữ nguyên một nét lạnh lùng như mọi khi.

Những thành viên khác cũng âm thầm gật đầu chào cậu như rằng bọn họ là những người bạn thân đã quen nhau từ rất lâu trước đây.

Bọn họ âm thầm thân mật chào với nhau khi vẫn còn ít học sinh vào tới trường và họ cũng chắc rằng cũng chả có học sinh nào xung quanh là để ý đến cách họ thân mật cả.

Nhưng nếu mà ai đó biết chắc có khi là sẽ loạn mất thôi.

Sau khi chào hỏi xong thì Tsunayoshi đã đi bộ chậm rãi lên lớp của cậu và trước khi cậu mở cửa đi vào thì cậu cũng không quên kiểm tra cửa chính của lớp cậu.

Tsunayoshi đã không che dấu được sự thở dài của mình rồi tự thì thầm trong miệng thất vọng lẫn sự mệt mỏi.

"Lũ ranh con này--haizz...". Thiếu niên đã thành công trong việc cố không tuôn những lời chửi rủa vì sự mệt mỏi của mình do công việc chồng chất của cậu suốt những tuần làm việc cực nhọc ra.

Cũng như bao lần như thường ngày là những đứa bạn học cùng lớp của cậu lại cố tình muốn trêu chọc (bắt nạt) cậu bằng cách đổ một cái xô có chứa đầy một cái thứ gì đó bẩn thỉu không tiện nói vào người của cậu và Tsunayoshi. Người đang cố từng ngày phải nhẫn nhịn, che giấu vỏ bọc của mình là một tên yếu đuối vô dụng và vô tích sự thì điều này là không thể nào tránh khỏi được.

Rốt cuộc vẫn là phải bị dính đạn thôi.

Rầm ! Xoạc !

Mọi người trong lớp đang ồn ào nói chuyện với bạn của mình thì khi nghe thấy một tiếng động lớn từ đâu đó phát ra thì họ đã lập tức nhìn về phía ngoài cửa lớp.

'Ái chà, lần này lại là một cái xô chứa đầy nhầy óc sên cơ à ?...'.

Tsunayoshi nhìn lại người mình và bắt đầu suy nghĩ như không hề để tâm tới bản thân mình đã hôi hám nhầy nhụa bẩn thỉu ra sao thì đã có một chàng trai tóc ngắn, đen nhánh có đôi mắt màu nâu to do di truyền và có ngoại hình bình thường đang nói chuyện với đám bạn anh khi anh ta thấy Tsunayoshi bị một cái xô chứa đầy nhầy ốc sên rớt xuống đầu thì anh liền lo lắng chạy tới xem coi cậu ta có bị làm sao hay không.

"Tsuna, cậu có ổn chứ, có bị thương gì hay không ?". Chàng trai thân thiện đó là Yamamoto Takeshi, đội trưởng đội bóng chày và rất u mê bóng chày, anh ta cũng được coi là "người bạn thân nhất" đối với Tsunayoshi, một người không có bạn trong trường.

Đó có thể là những gì người khác đã nghĩ như thế nhưng Tsunayoshi thực sự không hề coi hắn là bạn của cậu, bởi vì thật ra cậu và hắn không hề thân thiết với nhau lắm. Và bản thân cậu có thể thấy được Yamamoto Takeshi cũng như thế. Hắn cũng chưa bao giờ coi cậu là bạn của hắn cả.

Tsunayoshi bên trong vô cảm hoàn toàn và cậu đã hướng đôi mắt của cậu lên nhìn cái tên cao hơn cậu nhiều bằng sự chán chường trong giây lát rồi nhanh chóng thay đổi thành một nụ cười gượng gạo thay cho nó và đã không có ai nhận ra được điều đó.

"Tớ ổn Yamamoto-kun, đừng lo cho tớ, tớ không sao cả ahaha..."

Tsunayoshi quơ quạng tay vài cái, cậu gãi đầu và đáp trông như cậu thực sự ổn như một tên ngu ngốc nhưng trong lòng cậu thì không ngừng chửi rủa.

'Lo lắng cái mông tôi ấy, tên khốn này còn luôn làm ngơ cái bọn đặt bẫy đang cười khúc khích trong sung sướng đằng kia và luôn chạy lại lo lắng bày đặt hỏi tôi có sao hay không sau khi tôi bị ăn đạn'.

'Đời tôi có sung sướng éo gì đâu'.

'Thay vì chỉ thăm hỏi thôi thì hãy làm điều gì đó có ích hơn như là ngăn chặn cái bọn oắt con kia lại đi có được hay không ? Người tôi còn đang bóc mùi lên rồi đây này !'.

Dẹp tạm cái suy nghĩ đang chửi rủa của cậu sang một bên cái rồi đi ra ngoài thay một bộ quần áo khác.

Trên đường đi ở hành lang tới một nhà vệ sinh nào gần đó thì cậu đã vô tình chạm mặt lại với Hibari Kyoya khi cậu gặp anh ở ngã ba của hành lang.

Hibari đã nhận ra cậu ngay và rồi bắt đầu trao cho cậu một cái cau mày như thể anh ta đang khó chịu sau khi thấy cậu ta chỉ đi ngang qua anh với một nụ cười gượng rồi rời đi.

Hibari chộp lấy một cổ tay của Tsunayoshi khiến cho cậu quay người lại rồi anh lấy ra từ trong túi quần ra một cái khăn tay rồi lau mặt cho cậu nhẹ nhàng. Hành động đó hoàn toàn trái ngược lại với sự đáng sợ và lạnh lùng của anh ta mà mọi người vẫn luôn đồn thổi lẫn vẻ bề ngoài của anh ta.

Chỗ này do cũng không có ai đi lại vào lúc này cho nên là anh mới có thể dễ dàng thể hiện được sự quan tâm ấm áp của mình với đối phương ở trước mặt.

"Ít nhất thì cũng hãy dùng nó để lau mặt tạm". Anh trầm giọng nói dịu dàng như thể anh ta đang thật sự lo lắng cho cậu.

Tsunayoshi thấy vậy cũng chỉ cong mắt lên rồi mĩm cười lại với anh ta và đáp :

"Cảm ơn anh, Kyoya-senpai ~".

Sau đó Tsunayoshi với bộ đồng phục mới trên tay mau chóng rời đi để thay vào bộ đồng phục khác của mình.

Một lúc sau cậu đã thay xong đồ và vào lại lớp rồi thì đã có một cô gái nào đó quay mặt sang thấy cậu rồi cô mới đi tới chào hỏi với cậu.

" Chào buổi sáng, Tsuna-kun !".

Cô ấy là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp với một cơ thể mảnh mai và thấp bé, khuôn mặt dễ thương, mái tóc ngắn màu nâu vàng và đôi mắt màu vàng sáng. Tên của cô ấy là Sasagawa Kyoko aka chính là hoa khôi của trường trung học Namimori. Ngoài ra thì cô còn có một người anh trai tên là Sasagawa Ryohei, đội trưởng của một câu lạc bộ thể thao boxing. 

"Ồ, chào buổi sáng Kyoko-chan !". Cậu nhã nhặn cười nhẹ nhàng chào cô trong khi có vẻ như cả lớp đang ghen tị chỉ vì cậu được hoa khôi của trường chào...

"Tới rồi à Tsunayoshi ?". Người đi bên cạnh Kyoko chính là Kurokawa Hana. Cô ấy là bạn thân của Sasagawa Kyoko.

Hana là một cô gái cá tính và mạnh mẽ về tinh thần lẫn bề ngoài của cô cho nên cô thường chỉ thấy thích thú với những chàng trai trưởng thành và đàn ông nhưng còn đối với các chàng trai trẻ con hay những đứa trẻ, em bé khác thì cô đều tỏ ra không ưa họ và gọi họ là khỉ nhưng cũng không hẳn là cô ghét họ đâu.

Còn đối với Tsunayoshi thì cô không hề ghét cậu hay không ưa cậu như những người khác mà thay vào đó thì cô tôn trọng cậu thì đúng hơn thay vì ghét bỏ và chế nhạo cậu như rằng cậu là một tên vô dụng hay gì gì đó cô không quan tâm về chúng, lý do là bởi vì Tsunayoshi là ân nhân của cô đã từng cứu mạng cô vài lần trước đây cho nên cô hoàn toàn tôn trọng và kính trọng cậu hơn thay vì giống như những người còn lại khác.

Ba người bọn họ đã cùng nhau ngồi vào chỗ của mình và bắt đầu bàn chuyện cùng nhau về một số bài tập được giao.


 * * *


Rất nhanh thôi các tiết học đầu đã trôi qua và đã đến giờ nghỉ trưa của trường.

Lúc Tsunayoshi đang chuẩn bị cầm hộp Bento của mình ra để dùng bữa thì vào thời điểm đó.

Rầm !!!

Một ai đó vội vã mở toang cánh cửa ra làm cho tất cả những người bên trong lớp phải giật mình nhìn sang nơi phát ra tiếng ồn.

Một người nào đó đến từ lớp khác đã nhanh chóng phá vỡ bầu không khí im lặng sau khi thở dốc xong. Cậu ta hét lên thu hút hết mọi sự chú ý của các bạn học trong lớp.

"Có Sawada Tsunayoshi ở đây ko !?".

"Có , sao thế ? Có chuyện gì ?". Cậu vô tội nghiêng đầu nhìn cậu ta với đôi mày hơi cong lên khó hiểu hỏi.

" Mochida-senpai thách đấu với cậu một trận Kendo 1vs1 đấy ! " Thanh niên nói to lên cho mọi người có thể nghe được.

"Hả ?".

Đúng lúc đó, khi cậu vừa mới cầm đũa gắp một con bạch tuột được tạo hình từ cây xúc xích lên, chưa kịp cho vào mồm thì nó đã bị cậu vô thức làm rơi nó xuống lại hộp cơm và cả đôi đũa theo cùng. Cuối cùng là nó đã lăn xuống khỏi bàn cậu trong khi cậu cứng đờ người ra.

Sau đó Tsunayoshi trong lúc vẫn còn đang thất thần, chả hiểu cái mô tê gì hết thì đã bị kéo cổ lôi đi xuống dưới phòng thể chất của trường.

Ở tại nơi ấy lúc đó đang có rất nhiều các học sinh đã tụ tập lại xem trận đấu của cậu.

"Ủa ủa ? Cài thề gì lốn ?".

Cậu hoang mang-ing vì vẫn chưa load não xong được cho tình huống kì lạ này.

Chưa kịp load não xong thì đã có một giọng nói nào đó đã cắt phăng những dòng suy nghĩ trong đầu của cậu.

"Cuối cùng thì cậu cũng đã tới. Tôi đã cứ tưởng rằng cậu đã chạy vào nhà vệ sinh rồi trốn chui trốn nhủi ở trong trỏng luôn rồi cơ, hahaha !!!".

Hắn ngẩng cao mặt lên trời rồi cười to như những thằng nhân vật phản diện phèn phò hạng ba nằm thỏng đuôi ở ngoài đầu làng xó chợ.

"Không, nhưng tôi đã có trốn đâu ? Bị điên à ?".

"Chưa kịp làm gì thì toi đã bị chúng nó vác xác kéo đi như vác lợn quay tới đây luôn rồi".

Tsunayoshi vẫn mặt lạnh thanh minh cho mình nhưng đối phương chả hề quan tâm đến lời cậu nói và phớt lờ cậu, hắn dõng dạc nói thật to cho những người xung quanh nghe thấy.

"Cậu chắc giờ đang thắc mắc tự hỏi tại sao hay mục đích của ta là gì khi lôi cậu tới đây rồi có đúng không hả ?".

"Không. Chả phải cái bọn mặt lờ kia đã bảo senpai muốn thách đấu với tôi kendo 1vs1 sao ? Ghen tị vì không được Kyoko để ý tới không phải sao ? Rồi muốn đặt Kyoko thành phần thưởng cho người thắng cuộc trận đấu này phải không ? Bọn mặt lờ kia kể cả rồi". Tsunayoshi đã đáp lại vẫn với khuôn mặt lạnh ngắt và thong thả nói.

Mochida nghe vậy cũng chỉ biết xấu hổ một cái rồi làm động tác ho giả để chuyển chủ đề.

"E hèm, ta mau bắt đầu trận đấu được chưa !?". Hắn hùng hồn hét.

"Sao cũng được". Cậu đơn giản chỉ nhúng vai một cái đầy chán đời với đôi mắt cá chết trên khuôn mặt.

Trọng tài của trận đấu sau đó nhanh chóng ra hiệu để bắt đầu trận đấu sau khi giải thích luật.

Mochida sau khi hắn nghe thấy tiếng còi bắt đầu thì hắn bắt đầu chạy về phía của Tsunayoshi và vung cây kiếm gỗ về phía cậu.

Tsunayoshi đơn giản chỉ làm một vài động tác tránh né và giữ khoảng cách với anh ta một cách vụng về, giả vờ như bị mất thăng bằng rồi đưa chân cậu ra gạt giò của Mochida khiến cho hắn bị té xuống sàn nhà.

Sau đó thì dùng cái đồ bảo hộ nặng mấy trăm kí mà bọn bạn bị mua chuộc bởi Mochida đưa cho cậu mặc rồi nằm đè lên người của hắn ta, làm cho hắn không ngóc đầu lên dậy được.

Trận đấu kết thúc bằng việc Mochida bị đè bẹp xuống sàn nhà với việc cậu bị vô tình té ngã ra sau.

Những người xung quanh đang chứng kiến trận đấu hầu như đều hớ ngây người ra hết cả do bị sốc rồi ồ hét cả lên sau một phút câm lặng.

Có người thì ôm đầu hét lên "WTF???" , người thì "ẢO DIỆU, RẤT CHI LÀ ẢO DIỆU !!!".

Trận đấu bắt đầu chưa đầy nửa phút đã kết thúc mà không có gì căng thẳng xảy ra cả.

Tsunayoshi tuy cậu là người thắng cuộc nhưng mà xung quanh đó vẫn có nhiều người không hài lòng về kết quả và coi đó như là một sự may mắn nhất thời mà thôi. Tsunayoshi cũng nhận ra được điều đó nhưng cậu vẫn mặc kệ tuỳ họ đã nghĩ gì về cậu và hài lòng chấp nhận kết quả hiện tại.

Cậu lạnh lùng nhìn xuống Mochida dưới sàn nhà rồi thì thầm một câu mà không ai nghe thấy được.

"Đồ ranh con thảm hại".

Tsunayoshi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này và quay về lớp để dùng tiếp bữa trưa của cậu.

Cậu không hề để tâm tới những người bạn học khác đang chạy tới chỗ cậu và khen cậu.

Cả Yamamoto Takeshi hay Sasagawa Kyoko và Kurokawa Hana đều đang bám lấy cậu và khen cậu về trận đấu.

Tsunayoshi tạm thời cứ cười cười qua loa đáp lại một hai câu rồi ngại ngùng gãi đầu đầy ngốc nghếch thôi là xong chuyện bởi vì cậu đang mệt mỏi lắm rồi.

" Hừ, thứ vị thật...".

Tsunayoshi theo phản xạ nhìn về phía nơi phát ra một giọng nói kì lạ trông rất khả nghi và liền cau mày vì khó chịu.

Cậu thầm tỏ ra cảnh giác khi quay đầu nhìn xung quanh.

Mấy ngày nay là cậu đã nhận ra được rằng có một ai đó đang theo dõi cậu rồi cho nên cậu mới rón rén bí mật làm việc của mình vào buổi đêm sau khi thấy mình không còn bị theo dõi nữa.

"Sao thế Tsunayoshi ?". Kurokawa Hana nhấc lông mày hỏi sau khi thấy Tsunayoshi không được mấy tập trung cho lắm.

"À, không có gì... ". Cậu quay đầu lại đáp.

"Dám tụ tập đông người ồn ào, cắn chết".

Hibari Kyoya lên tiếng khi anh ta đang đứng dựa vào cửa sau của nhà vận động, ngoài ra thì anh còn cầm theo trên tay đôi Tonfa quen thuộc. Chắc chắn là anh đã đứng đây và chứng kiến mọi chuyện ngay từ đầu rồi nhưng tới giờ anh ta mới lên tiếng.

Cả đám học sinh bắt đầu tái xanh mặt sợ hãi sau khi thấy Hibari của uỷ ban kỷ luật cùng với đôi Tonfa chứa đầy sát khí rồi họ mới hét loạn cả lên.

"AAA !!! Hibari-senpai kìa, té mau mấy bồ tèo ơi !!!".

"Chạy lẹ mau, không là ăn gậy vào mồm đấy !!!".

Chỉ trong giây lát thôi mà một đống người đã ùa ra chạy ra với nhau như một cơn sóng thần ập tới sau đó đã không còn mấy ai ở lại trong nhà thể chất nữa ngoại trừ Tsunayoshi và 3 người bạn cùng lớp của cậu với Hibari đang đứng ở trước cửa.

Sự im lặng của bốn con người trong căn phòng ập tới nhưng nó xảy ra chưa được bao lâu thì đã bị phá vỡ bằng việc Tsunayoshi bị Hibari gọi tên và bảo cậu đi cùng với anh ta ra ngoài.


- End Chapter 1 -


_Trước khi update thì chap còn chưa qua nổi 500 chữ, nhưng sau khi update xong chap cái nó lên tới tận hơn 4000 chữ luôn ::)

_Cái lúc sửa xong chap này là khoảng vào ngày 12 tháng 1 năm 2022 rồi, nhớ là khi ấy còn đang bận ngồi ôn thi cuối kì 1 và giờ là chỉ ngồi rảnh rảnh tìm lại xem viết được gì chưa, ai dè là đã viết xong xuôi hết rồi nên giờ đọc lại và chỉnh lỗi các thứ thôi rồi đăng lên ::)

(Cái fic để đóng mạng nhện đến bây giờ đã là 7 tháng 7 năm 2022 rồi ::) hê hê hê)

_Giờ ngồi viết lại chap 2 thoi, pp ae nhoé ::) chút oanh oem một ngày cuối tuần tốt lành ;)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com