ZingTruyen.Info

Không trốn thoát (HOÀN)

Chap 19

Lamie2310

Tiểu Minh dạo này tận lực trốn tránh Dương Tịch Phong. Cậu muốn nhẫn tâm dập tắt cái tình cảm đang nhen nhóm này, bởi cậu biết cái thứ yêu đương này sẽ chỉ mang lại đau đớn cùng tuyệt vọng, tuyệt đối không có gì tốt đẹp. Mà cũng kì lạ thay, việc trốn tránh này cũng dễ dàng hơn Tiểu Minh nghĩ, bởi mấy ngày nay Dương Tịch Phong không có ở nhà.
Tiểu Minh miên man suy nghĩ đủ thứ, lại không nhận ra Bạch Kiến Thành đang tiến đến chỗ cậu, cũng không nhận ra sự gian xảo mập mờ trong mắt ông ta.
Bạch Kiến Thành đến bên Tiểu Minh, khuôn mặt khi nãy giờ đã khoác lên cái mặt nạ hoàn hảo_ một người tiền bối tuyệt vời và đáng tin cậy. Ông ta ngưng trọng, trầm ngâm nhìn Tiểu Minh: " Con chắc cũng biết về việc cha mẹ con còn sống trong ngôi nhà này.". Tiểu Minh giật mình, sao Bạch Kiến Thành biết tất cả những chuyện này?. Một giác quan sắc bén của cậu cảm thấy có một luồng không khí mờ ám ngưng đọng trong không khí, nhưng cậu không tài nào nhận ra rõ ràng được. " Cha mẹ con, chết thật rồi!".
Tiểu Minh chững người lại một giây, những từ Bạch Kiến Thành vừa thốt ra, từng từ quay quẩn trong đầu cậu. Tiểu Minh suy sụp, hi vọng gặp lại cha mẹ chỉ còn là một con số không vô tình. "Họ....đang ở đâu? Đúng rồi, ông ta biết, ta cần đi tìm ông ta." Tiểu Minh hai mắt đỏ ngầu phóng nhanh như gió đến khu nhà của Dương Tịch Khiêm.
____ Phân cách tuyến___
Viên Dương cầm lấy cổ áo Dương Tịch Khiêm, hơi thở ông ta nức nở, hai mắt đỏ ửng nhìn đến khốn khổ. Ông ta đau đớn hét lên :" Em ấy chết trong Dương gia, đến cả câu nói cuối cùng của em ấy cũng là ông nghe thấy. Dương Tịch Khiêm, ông quá đáng vừa thôi chứ. Ônh cướp em ấy từ tay tôi, em ấy hy sinh cả thanh xuân cho mấy người chưa đủ à, đến cả những tháng ngày cuối đời của em ấy cũng không dành cho tôi. Đến cả con tôi cũng là người của Dương gia, Dương Tịch Khiêm!! Tôi nợ ông gì chứ!". Trả con cho tôi, trả Tiểu Minh lại cho tôi, tôi không muốn nó bị Dương gia mấy người hãm hại thêm nữa đâu.
Tiểu Minh vừa đáp vào ban công, nghe được những lời này, mọi tức giận ta biến mất. Ông ta là.... là.... cha ta sao? Tiểu Minh đẩy cửa bước vào, khuôn mặt hiện lên hàng vạn câu hỏi, thờ thẫn nhìn 2 người đàn ông trong căn phòng.
Viên Dương nhìn Tiểu Minh, không nói một lời ôm cậu đi, Tiểu Minh cũng không kịp phản ứng, nhưng dường như có một luồng khí ấm áp ôm lấy cậu, khiến Tiểu Minh am tâm hơn.
Dương Tịch Khiêm bị bỏ lại, ông ta ôm lấy mình gào thét, chẳng lẽ chỉ mình ông là yêu người ấy thôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info