ZingTruyen.Com

Không nên quay lại với người yêu cũ

25.

jrwie01

ngày 1- sau lời từ chối (kim taehyung)

🐹: chap này tớ sẽ sử dụng ngôi thứ nhất để nói về kim taehyung, là kiểu sử dụng chữ "tôi" ấy 🥹

——-

hôm ấy jeon jungkook đã tuyệt tình như thế nào cơ chứ... em ấy thậm chí còn không cho tôi thời gian để nói bất cứ điều gì mà cứ thế đuổi tôi ra khỏi nhà

vốn định sẽ sang nhà để thăm và ăn cơm cùng mẹ, cuối cùng tôi lại chẳng thể ở lại

tôi thật sự đã rất nhớ jungkook... tôi biết tôi đã sai khi không chịu nói rõ với em

tôi biết khi jungkook bên cạnh tôi thì liền biến thành một đứa trẻ vô lo vô nghĩ

vì jungkook tin tưởng tôi tuyệt đối, vì khi ở bên cạnh tôi em ấy luôn suy nghĩ đơn giản hoá mọi vấn đề

tại sao lúc đấy tôi lại không suy nghĩ đến điều này cơ chứ? tại sao tôi lại không chịu ngồi xuống nói chuyện với em ngay lúc đấy? cuối cùng, thằng thất bại nhất là tôi

tôi đã thất bại, vì đánh mất em

cái tôi của tôi đã quá lớn, tôi nhớ em

phải làm sao đây, anh biết anh sai thật rồi jungkook à

trong suốt sáu tháng không gặp em, tinh thần tôi đã tuột dốc như thế nào cơ chứ

hôm ấy tôi đã rất vui khi nhìn thấy em mà quên bén đi mất lý do chia tay của cả hai

tôi đã khó chịu như thế nào khi minjae thừa nhận gã ta thích em cơ chứ

vậy tại sao tôi lại đánh mất em khỏi vòng tay mình khi bản thân tôi từ lâu đã không thể sống thiếu jungkook

lần thứ hai trong đời, tôi lại thất tình rồi

cứ như tên ất ơ nào đấy không rõ trời trăng là gì, tôi chọn đại một quán rượu rồi nốc hết từ chai này đến chai khác

tôi suy nghĩ về em rất nhiều nhưng trong đầu tôi chưa từng có suy nghĩ rằng mọi chuyện trước giờ có một phần lỗi là của em

tôi thừa nhận mình hiểu rất rõ về jungkook. tôi biết rằng em cần tôi như thế nào, tôi biết được mọi suy nghĩ của em

nhưng khi jungkook nói không muốn dây dưa với tôi nữa, tôi thật sự không thể đoán ra được lúc đấy em đang nghĩ gì

tôi đã từng hứa rằng sẽ không bao giờ khiến em phải khóc, nhưng tôi đã thất hứa

phải chăng do tôi đã quá đề cao bản thân mình và đã không nghĩ đến cảm xúc của em

tôi thường đùa với em rằng "jungkook không thể sống thiếu anh đâu"

nhưng người hiện tại không thể sống thiếu đối phương lại là tôi

tôi và em đã phải mất bao lâu mới có thể gặp nhau được chứ, tại sao chỉ vì sự mệt mỏi và những suy nghĩ trong nhất thời mà hồ đồ ấy tôi lại để mất em

"sao ban nãy anh lại nói xấu em với mẹ vậy ạ?"

"anh nói xấu em bao giờ?"

"anh bảo với mẹ là em hay giận dỗi anh vô cớ còn gìii"

"ơ thế bạn không thấy thế thật à?"

"em giận anh vô cớ bao giờ~ anh muốn một tình iu đầy sóng gió đúng hong"

"bé đánh anh à?"

"nunu, em sẽ dỗi anh!!"

tôi muốn được em tiếp tục giận dỗi như thế, muốn được em tiếp tục gọi hai từ "anh ơi" đầy ngọt ngào, muốn được em ôm ấp vỗ về mỗi khi bị áp lực công việc đè nặng, muốn được đùa giỡn cùng em vào những ngày chủ nhật rãnh rỗi

tôi nhớ em đến chết

tôi nhớ mọi thứ về em

tôi sai thật rồi, lẽ ra tôi nên đến và mong em sẽ quay lại

tôi biết em còn tình cảm với mình nhưng tôi lại sợ bản thân mình sẽ làm tổn thương em ở tương lai vì chẳng ai sẽ dự đoán được bất kì điều gì

tôi đang quá tham lam sao

tôi sẽ cần phải mất bao lâu để có thể quên được em đây

1 tháng?

1 năm?

5 năm?

hay là cả đời này đây

"hiongie, em muốn hehehehe"

"bé muốn hehehehe là bé muốn gì nào?"

"anh chẳng hiểu ý gì cả íii, hehehehe bốn he là anh hôn bé đii"

tôi nhớ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày của cả hai

có những thứ mất đi rồi mới cảm thấy hối tiếc, nhưng cũng có những thứ mất đi rồi ta mới biết đáng ra nên vứt bỏ đi từ lâu

điều tôi mất đi rồi mới cảm thấy trận trọng và hối tiếc là em, là nụ cười của em và là những hình ảnh ngày thường của em

còn thứ mà tôi đã ra phải vứt bỏ đi từ lâu đó chính là cái tôi của mình

tiền tài, gia đình, bạn bè, danh tiếng, mọi thứ tôi đều có, tôi chỉ thiếu mỗi jeon jungkook nữa thôi thì trong cuộc sống này tôi chẳng cần thêm bất kì điều gì nữa

chẳng biết rằng đã qua bao lâu, tôi cứ uống hết từ chai này đến chai khác cho đến khi kang taehyun xuất hiện và đưa tôi về

"hyung làm gì mà cứ say xỉn quắc cần câu như thế này thế?" thằng bé mặt mày nhăn nhó khó chịu đẩy tôi ngồi vào trong xe

"anh hức... anh nhớ jungkook quá taehyun à..."

phải, tôi đã khóc

khi tôi khóc, tôi đã biết rằng mình yêu em nhiều đến như thế nào

.

như kiểu viết nhật kí z đúng hok 🥹 đừng ai mắng taehyungie nựa trùi uiiiii nếu có trách thì trách do tui diễn đạt chưa tới và còn tệ thui..

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com