ZingTruyen.Info

Khoá văn hệ thống: Nam chủ thỉnh tự trọng

Chương 29. Ngô Phỉ

TheNetwork7749

Chương 29. Ngô Phỉ

(Tôm dịch

Nờ Y bê ta)

Thi thể của đệ tử kia được phủ vải trắng từ đầu đến chân, đặt trong sân trước của Huấn Giới thất. Nơi đây tử khí vởn quanh, như đang tái hiện lại khung cảnh héo hon lúc cuối thu. Đệ tử chấp sự của Vạn trưởng lão xốc phần vải che mặt xác chết ra, để lộ khuôn mặt tái nhợt, xanh xao. Hai mắt người kia nhắm nghiền, mấy sợi tóc lòa xòa bay theo gió, làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo đặc trưng của người chết. Lam Chỉ lẳng lặng đứng nhìn một lát rồi mới nắm chặt hai tay, bảo: "Thôi, che lại đi. Đây đúng là Ngô Phỉ rồi. Đã báo cho Ngô gia ở Huệ Sơn chưa?"

Vạn trưởng lão bảo: "Đệ tử truyền tin mới đi rồi".

Sắc mặt của Bạch Phong Dương cũng không kém cái xác kia là bao. Gã vừa xoa trán vừa hỏi: "Lạc Anh giết nó thật à? Sao giữa bọn họ lại có xung đột bất ngờ như thế?"

Đệ tử chấp sự thuật lại: "Lúc luyện tập buổi sáng, đệ tử của Bạch sư huynh nói rằng chắc chắn Lạc Anh sẽ đứng đầu cuộc tỷ thí sắp tới, còn nói là có khi người của Lam sư huynh còn chẳng vào được danh sách hạng năm. Đệ tử bên Lam sư huynh thì lại không coi lời bọn họ ra gì. Thế là hai bên lời qua tiếng lại. Trong lúc ấy, Ngô Phỉ lên mặt bảo rằng nếu không phải hai người Tô Sở và Lý Du thăng lên Thiên giai thì Lạc Anh còn chẳng có cửa mà đứng ở hạng ba. Sau đó, không biết Lạc Anh bị cái gì kích động mà lại ra tay giáo huấn Ngô Phỉ. Lạc Anh không kiểm soát được sức mình nên vô tình ra một sát chiêu, ngộ sát Ngô Phỉ. Hai bên thấy thế thì suýt nữa lao vào quần ẩu. May sao, Dung sư huynh vừa hay đi ngang qua, quát ngăn bọn họ lại rồi tức khắc sai người đi báo cho Vạn trưởng lão".

Trực giác mách bảo Lam Chỉ rằng chuyện này rất lạ. Nhưng khi cậu còn chưa kịp lên tiếng, Bạch Phong Dương đã nói trước: "Xưa nay Lạc Anh vô cùng biết điều. Không cần biết người khác khiêu khích y ra sao, y cũng hiếm khi gây hấn với người ta. Vì vậy, sao y có thể vì chuyện lông gà vỏ tỏi này mà giết người được? Xin trưởng lão minh xét!"

Lam Chỉ cũng có chung suy nghĩ với Bạch Phong Dương. Lạc Anh là người biết cách giao thiệp, nói ít làm nhiều, lại còn không thích can thiệp vào chuyện riêng của người khác. Y cũng là một trong số ít những đệ tử của Bạch Phong Dương thường đối xử khá tốt với Giản Thương. Sao y có thể vì chuyện cãi vã cỏn con này mà ra tay giết Ngô Phỉ được chứ?

Vạn trưởng lão và Tống trưởng lão liếc nhau một cái, thầm tỏ ý xem thường. Hai lão nói: "Con cháu Ngô gia của Huệ Sơn chết bất đắc kỳ tử ở Bắc Hành phái, ngươi nghĩ rằng bọn họ sẽ bỏ qua à? Chứng cớ Lạc Anh giết người đang còn rành rành ra đấy, bày ra ngay trước mặt chúng môn đệ của chúng ta luôn rồi. Bây giờ nó đã bị giam vào Huấn Giới thất, chỉ còn chờ Ngô gia phái người tới giết người đền mạng nữa thôi".

Dạo này Trì Túc đang bế quan tu luyện để thăng cấp, bao nhiêu việc lớn nhỏ trong phái đổ dồn hết lên đầu hai người Tống và Vạn. Họ vốn không thích cái cảnh đối chọi của đệ tử Lam Chỉ và Bạch Phong Dương nên đang định mượn cơ hội này mà giết gà dọa khỉ. Một khi đã có mục đích đó, họ cần gì phải quan tâm chuyện này có hợp lý hay không? Vạn trưởng lão lại bảo: "Tất cả những kẻ sáng nay đã tham gia vào cuộc ẩu đả này đều phải đi lãnh ba roi, nhìn tường sám hối đủ năm ngày. Trong lúc lãnh phạt, chúng chỉ được phép uống nước, còn cơm thì không được ăn dù chỉ một hạt. Lam Chỉ không biết dạy đệ tử, phạt một gậy. Còn Bạch Phong Dương, vì dám để đệ tử của mình giết người như thế nên lỗi nặng hơn, phải chịu ba gậy".

Phạt gậy nặng hơn phạt roi, là hình phạt dành cho các đệ tử tu vi từ Thiên giai trở lên. Một gậy quất xuống ngang với mười roi. Ba gậy mà Bạch Phong Dương phải chịu thừa sức đánh chết một đệ tử Nhân giai. Hình phạt mà hai trưởng lão đưa ra khá là nặng, đủ để thấy hai lão tức giận đến mức nào. Lam Chỉ và Bạch Phong Dương đều nín thinh, cúi đầu thấp hết mức có thể. Tuy nhiên, khi vừa bước qua ngưỡng cửa, Bạch Phong Dương đã lia mắt lườm Lam Chỉ, hỏi: "Không chết ai mà chỉ chết đúng Ngô Phỉ, chẳng lẽ Lam sư huynh không thấy điều ấy quá đỗi vô lý à?"

Lam Chỉ liếc lại: "Sao? Có ý gì?"

Bạch Phong Dương sắp nổi cơn tam bành đến nơi nhưng vẫn phải tiếp chuyện Lam Chỉ: "Chẳng lẽ Lam sư huynh không nghĩ đến việc Ngô Phỉ chết là do có người khác nhúng tay à?". Thấy Lam Chỉ im lặng, Bạch Phong Dương lại nói tiếp: "Lạc Anh ngoan ngoãn như thế, đáng tin cậy như thế, sao nó có thể tự nhiên mất kiểm soát được? Thế mà hôm nay, nó lại vì mấy câu cãi vã vớ vẩn mà hại người. Ta nghĩ ắt hẳn có liên quan đến ma tu chó chết kia".

Dung Vân Tưởng nghe Bạch Phong Dương nói thì sửng sốt: "Hình như cũng có lý đấy chứ?"

Tề Mộ Nhiên thì vừa im lặng trầm ngâm vừa gật nhẹ đầu.

Lam Chỉ thì lại hơi giật mình. Lạc Anh đột nhiên đổi tính mà giết người vừa đúng dịp có ma tu đang âm thầm quấy phá. Nếu để hai chuyện này vào cùng một chỗ, rất dễ khiến mọi người nghĩ rằng ma tu kia chính là kẻ thủ ác sau màn. Bạch Phong Dương vẫn luôn nghi ngờ Giản Thương là ma tu nhưng gã mãi vẫn chưa tìm ra được chứng cứ chứng minh cho sự hoài nghi của mình. Nay, việc này vừa dính dáng đến đệ tử cưng của Bạch Phong Dương, vừa hại chết kẻ vẫn luôn căm ghét Giản Thương nên sao gã có thể bỏ qua mối nghi ngờ ấy được nữa? Chắc chắn gã sẽ cắn chặt lấy Giản Thương không buông cho mà xem! Mà hai tháng rưỡi qua, Giản Thương bị người ta cấy trùng Tử Mẫu vào cơ thể, hẳn là bí mật hắn là ma tu đã bị lộ ra rồi. Một loạt chuyện nối tiếp nhau như thế này có khi nào đang nhắm vào Giản Thương không?

Nghĩ đến đây, Lam Chỉ chợt thấy hơi sợ. Kẻ tu ma đang ẩn mình trong bóng tối kia là ai? Sao lại phải hãm hại Giản Thương cơ chứ? Kẻ đó muốn cướp Li Sắt, hay là nhằm vào tư chất trời ban của thằng bé? Dù lo lắng đến vậy, nhưng trước mặt người ngoài, Lam Chỉ vẫn khoác lên mình dáng vẻ lạnh nhạt. Cậu tỉnh bơ hỏi: "Đệ tử của ngươi giết đệ tử của ta mà giờ ngươi lại dám lên giọng hỏi tội ta à?"

Bạch Phong Dương không nhịn được nữa mà đỡ trán, mắng Lam Chỉ: "Lam Minh Tô! Ngươi bớt giả vờ giả vịt đi! Cái đêm ta đuổi theo dấu vết của ma tu ấy, rõ ràng ta đã thấy nó biến mất trong viện của ngươi! Nhưng ngươi nhất quyết không cho ta vào kiểm phòng, thậm chí còn muốn hạ thủ với ta! Rốt cuộc là ngươi đang bao che cho kẻ nào vậy hả Lam Minh Tô!?"

Mặt Lam Chỉ nặng như đeo chì, môi thì bặm chặt lại, như thể đang tự nhủ không được nổi giận. Dung Vân Tưởng với Tề Mộ Nhiên thì không rõ đã xảy ra chuyện gì nên chỉ đành im re đứng sang một bên. Bầu không khí giữa bốn người như bị ngưng đọng lại. Rồi Bạch Phong Dương chợt gõ trán, có vẻ như đau đầu lắm. Gã lảo đảo rồi ngã ra đấy. Dung Vân Tưởng và Tề Mộ Nhiên cuống cuồng nâng gã dậy, hỏi thăm: "Bạch sư huynh sao thế? Dạo này tu luyện nhiều quá à?"

Thế mà Bạch Phong Dương lại hất tay hai người họ ra, tức tối mắng Lam Chỉ: "Ta không cần biết mi có quan hệ gì với thằng oắt kia, nhưng ngươi lại bao che cho nó, nhắm mắt làm ngơ để nó giết đệ tử của chính mình! Đừng để ta phát hiện ra manh mối gì đấy, nếu không, tự tay ta sẽ băm vằm hai người bọn mi ra!"

Lam Chỉ ngẩn người, đứng nhìn gã cưỡi gió bay đi. Dung Vân Tưởng thì liếc Tề Mộ Nhiên, mấp máy môi hỏi ý nên làm gì bây giờ. Tuy Tề Mộ Nhiên không muốn rước vạ vào thân nhưng lúc này không thể giả mù giả điếc được nữa nên đành nhỏ giọng khuyên bảo: "Lam sư huynh à, nếu đúng là chiêu trò của ma tu kia thì đây không phải chuyện nhỏ đâu. Nếu Lam sư huynh biết được việc gì thì cho bọn đệ biết với, rồi chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết cũng được mà".

Sắc mặt Lam Chỉ hơi tái đi. Cậu nói: "Xưa nay Bạch Phong Dương toàn thích gây hấn với ta. Đêm đó, Bạch Phong Dương đến viện của ta, nói rằng đang truy vết ma tu. Lúc ấy ta đang tắm, đương nhiên không muốn bị làm phiền nên từ chối không cho nó vào thôi chứ có gì đâu. Chỉ có nó là đứa đang bịa đặt, chứ lấy đâu ra chuyện ta bao che cho ma tu?". Nói đoạn, Lam Chỉ để mặc bọn họ đứng đó rồi bay đi mất.

Đầu Dung Vân Tưởng hơi rũ xuống. Y níu tay áo Tề Mộ Nhiên, thì thầm hỏi: "Tề sư huynh, lần trước Bạch sư huynh nói sợ có người giở trò có khi nào là đang ám chỉ Lam sư huynh không?". Tề Mộ Nhiên quay qua nhìn y, đáp: "Có lẽ vậy".

Dung Vân Tưởng bất an vô cùng: "Nhưng lúc đệ với Lam sư huynh đi kiểm tra phòng của mấy đệ tử kia thì có thấy huynh ấy làm gì mờ ám đâu?"

Tề Mộ Nhiên gật đầu, tỏ vẻ đã biết: "Ừ, nhưng bây giờ chúng ta cũng không tiện lắm lời. Biết đâu là do Bạch sư huynh cả nghĩ thật? Đệ dặn chúng đệ tử đi đứng cẩn thận, tạm thời đừng tách ra làm việc một mình".

Hai người họ lẳng lặng đứng dưới tàng cây, đưa mắt nhìn về núi non trập trùng xa xa. Khi trời sáng rõ, Tề Mộ Nhiên chợt thở than: "Mười mấy năm qua vẫn còn yên lành, nhưng sợ rằng giờ đây, Bắc Hành phái chúng ta sắp có sóng gió rồi".

Sau khi về viện, Lam Chỉ tập trung các đệ tử của mình lại, hỏi rõ đầu đuôi sự việc sáng nay. Cái chết của Ngô Phỉ khiến cho các đệ tử của cậu ai cũng đau lòng. Đồng thời, bọn chúng vừa căm tức vừa sợ hãi, đương nhiên không có kẻ nào dám cả gan giấu giếm cả. Chúng mồm năm miệng mười kể rõ ràng cho Lam Chỉ nghe rồi bảo: "Nhớ lời Lam sư huynh dặn nên bọn đệ vốn đã không lời qua tiếng lại gì với bọn nó nữa rồi. Nhưng mà bọn nó cứ so sánh hai người Tịch, Ngô với nhau, nói cái gì mà Ngô sư đệ không bằng thằng họ Tịch kia. Người cũng biết là trước đến giờ Ngô sư đệ không ưa gì nó mà, nên mấy câu khiêu khích của bọn kia vừa hay chạm vào vảy ngược của đệ ấy. Cũng vì thế mà đệ ấy mới chêm thêm vài câu cho đỡ khó chịu thôi! Ai mà biết được Lạc Anh lại tự nhiên sửng cồ lên, cho Ngô sư đệ một sát chiêu chứ? Trong đám bọn đệ hiện nay, Lạc Anh là người có tu vi cao nhất rồi. Bọn đệ còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì đã thấy Ngô sư đệ tắt thở rồi còn đâu".

Sau đó, Lam Chỉ còn tới phòng tạm giam xem Lạc Anh thế nào, vừa hay chạm mặt Bạch Phong Dương đang đi ra. Gã cười lạnh, chặn Lam Chỉ lại: "Lam sư huynh đến giết người diệt khẩu đấy à? Sáng nay Lạc Anh còn như người mất hồn mà bây giờ thần trí lại bình thường, đang cực kỳ hoảng hốt vì không nhớ được cái gì đã xảy ra kia kìa. Từng đó chứng cớ còn chưa đủ để chứng minh nó bị ma tu hại à?"

Đương nhiên là Lam Chỉ không đứng yên cho gã chặn lại ngoài cửa rồi. Cậu dịch chuyển vào trong phòng Huấn Giới. Trước mắt cậu là một Lạc Anh tóc tai bù xù, đang run rẩy sợ sệt. Y vừa thấy Lam Chỉ đi vào thì đã co ro vào góc tường, muốn trốn khỏi tầm mắt cậu.

Lam Chỉ hỏi y rằng y có còn nhớ được chút gì không thì y khóc lóc kể lại: "Sáng nay, lúc mới tỉnh dậy đệ đã thấy cảm xúc của mình nóng nảy vô cùng. Đợi đến lúc thấy Ngô Phỉ thì cảm giác ấy càng tăng lên. Và rồi, khi Ngô Phỉ bảo đệ không bằng được hai người Tô Sở, Lý Du thì đầu óc đệ trống rỗng, sau đó thì không nhớ được gì nữa. Lam sư huynh, Lam sư huynh à, là đệ giết Ngô Phỉ thật ư?"

Lam Chỉ không đáp mà chỉ hỏi tiếp: "Mấy hôm gần đây ngươi tiếp xúc với những ai? Có ăn phải cái gì đáng nghi không?"

Lạc Anh ngẫm nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Không. Không có gì khác lạ cả".

Điều tra từ phía Lạc Anh không thu hoạch được gì, còn Bạch Phong Dương đã bẩm lên trên chuyện đêm đó Lam Chỉ ngáng đường gã. Tuy nhiên, nhìn thần sắc điên loạn của Bạch Phong Dương, các trưởng lão cũng chỉ nghe cho có rồi tặc lưỡi bỏ qua. Mấy năm Lam Chỉ ở trong Bắc Hành phái tuy là có kiêu căng, có tự phụ thật nhưng cậu chưa bao giờ bao che cho mấy thứ tà ma ngoại đạo này. Mà mối hiềm khích giữa hai người Bạch Phong Dương, Lam Chỉ đã khét tiếng trong Bắc Hành phái từ lâu, nay lại thêm chuyện đệ tử của người này giết đệ tử của người kia nên có lẽ Bạch Phong Dương chỉ giận quá mất khôn mới đi tố bậy thế mà thôi.

Tuy nhiên, có khi Lạc Anh bị ma tu chiếm xác thật.

Trong lúc Lam Chỉ đang sứt đầu mẻ trán, khu bình luận cũng nhộn nhịp vô cùng. Lam Chỉ biết nguyên tắc người đông thế mạnh nên quyết định đảo một lượt bình luận từ trên xuống dưới. Trong số các độc giả của truyện này không thiếu người cẩn thận, không chừng có thể giúp cậu tìm ra được manh mối ẩn, hoặc là nảy ra ý tưởng nào đó cũng nên. Khốn nỗi khi Lam Chỉ đang cần sức mạnh đồng đội, đám trai tơ mới nhú này lại chỉ quan tâm đến việc cậu trị thương cho Giản Thương đêm qua.

[Chương mới hôm nay... ừm... không biết phải nói gì. Gượng ép quá thể.

Lầu 1: Nam chính khỏa thân rồi, Lam Lam cũng mặc mỗi bộ đồ lót, cưỡi lên người anh ta rồi. Cái gì cũng rồi, nhưng sao lại quay xe thành tình huynh đệ rồi?

Lầu 2: Lam Lam nghiêm túc quá ha. Nói sao làm vậy, bắt sâu độc là bắt sâu độc, chữa thương là chữa thương, không có lằng nhằng gì hết.

Lầu 3: Mẹ, tác giả kém vờ lìn ra í! Viết thì viết mẹ đi, cứ làm bọn này chưng hửng là như nào? Truyện ngựa giống mà viết như truyện kể bé nghe ấy! Túm lại là tác giả muốn cái hạch gì vậy?

Lầu 4: Thế... Lam Lam là nữ thật hả? Trong truyện không thấy nói chi tiết phần này nhỉ

Lầu 5: Anh bạn tầng trên cứ yên tâm. Đây là web truyện cho nam, nhá. Cái cảnh một đứa trần truồng rồi để đứa khác cưỡi lên người sẽ không bao giờ xảy ra giữa hai thằng đực rựa được đâu

Lầu 6: Không ai quan tâm diễn biến của truyện à?

Lầu 7: Thì diễn biến của truyện này là Giản sư muội chơi "cắt kéo" với Lam sư tỷ còn gì? Đang chờ đây thây

Lầu 8: Có người chết, có ma tu, thể nào mà chả có lời giải, cần đếch gì phải quan tâm diễn biến nữa? Các bạn cứ tập trung vào Giản sư muội cho tôi.

Lầu 9: đêm hôm qua em nó ôm Lam Lam đi ngủ rồi kìa. Cũng coi như là có tiến bộ, anh em cứ chờ thêm xem thế nào, cuống cái gì mà cuống?

Lầu 10: Đấy là Lam Lam sợ nó xấu hổ quá nên mới ôm chặt lấy nó đấy chứ, lấy đâu ra chuyện nó đi ôm Lam Lam? Muốn đội quần thay Giản Thương luôn á]

Lam Chỉ biết đám độc giả này đầy người học sâu hiểu rộng, tài trí hơn người nhưng sao bây giờ cả lũ lại rủ nhau đụt thế này? Nói lảm nhảm bao câu, không mò được câu nào có ích luôn! Người đời dạy cấm có sai, đàn ông đúng là thứ sinh vật suy nghĩ bằng "cúc cu" mà.

Đêm ấy, Lam Chỉ trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Cuối cùng, cậu quyết định phải tiên hạ thủ vi cường. Nếu mục tiêu của ma tu này là nhóc Giản Thương thì chắc chắn nó sẽ không từ bỏ ý đồ hãm hại thằng bé trong một sớm một chiều được. Chi bằng cứ giúp Giản Thương tăng tu vi trước, để thằng bé đủ khả năng bảo vệ được bản thân đã rồi tính sau. Chứ cứ để Giản Thương giậm chân tại chỗ thế này, Lam Chỉ thấy chuyện này sẽ chẳng mấy chốc mà đi vào ngõ cụt. Cứ quyết thế đi rồi sau này tính tiếp cũng không muộn.

Vì vậy, tinh mơ ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, Lam Chỉ đã một thân một mình tới chỗ lũ yêu thú bị ma tu kia hại, đá nhẹ con báo đen nọ một cái. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info