ZingTruyen.Info

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

#69: Trại tập huấn

kk25251325

Hình thức đề thi lần này vẫn như cũ, chọn đáp án đúng, điền vào chỗ trống, bài ứng dụng.

Nhưng sở đề cập tới các môn học rất rộng, lấy toán và lý làm chủ, đồng thời cũng có một ít câu về địa lý hoặc sinh học phức tạp, thậm chí xuất hiện cả lịch sử như bách khoa toàn thư.

Hiển nhiên bài thi này không chỉ kiểm tra năng lực tư duy logic học sinh, mà còn cả lượng kiến thức của bọn họ.

Đề số lý không làm khó được Ôn Niệm Niệm, nhưng nếu muốn lấy điểm tuyệt đối cũng hơi khó, cô thật sự không biết bộ đề bách khoa.

May mắn đề này không chiếm giá trị lớn.

Sau hai tiếng, cuộc thi kết thúc.

Ôn Niệm Niệm nộp bài đầu tiên, đứng ở hành lang chờ Quý Trì, Quý Trì mặt đỏ hồng đi ra, hiển nhiên mới trải qua việc tập trung tư duy cao.

"Thế nào?"

"Có thể làm được tớ đều làm." Quý Trì rất không tự tin thở dài một tiếng: "Còn dư lại, mặc cho số phận đi."

Ôn Niệm Niệm vỗ vai của cậu, không nói thêm gì.

Ban tổ chức suy xét đến việc thí sinh đến từ các nơi trên cả nước, vì có thể bọn họ bị loại mai phải về, thế nên đội ngũ giáo viên chấm bài suốt đêm.

Sáng hôm sau sẽ có thành tích.

......

Buổi tối, học sinh bừng bừng hứng thú đi đến chợ đêm duyên hải lớn nhầt Duyên Tân, một đường đi một đường ăn.

Giang Dữ ôm cánh tay theo phía sau bọn họ, đi ngang qua hàng bán vỏ sò mỹ nghệ vỉa hè, tầm mắt bị một cái lắc tay hấp dẫn.

Lắc tay được làm từ rất nhiều mảnh vỏ sò nhỏ xâu lại, ban đêm đèn rọi xuống, rực rỡ lung linh.

Giang Dữ ngẩng đầu, trông thấy Ôn Niệm Niệm rã rời.

Sau lưng là ánh đèn ấm hồng, chiếu đến mặt cô lại thật trắng, thoạt nhìn hết sức đáng yêu, cặp mắt trong sáng đen nhánh như lưu ly, tinh thần sáng láng.

"Soái ca, lắc tay này bán rất chạy đó, giờ chỉ còn thừa một chuỗi cuối cùng thôi." Chị gái bán trang sức liên tiếp đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm của mình: "Mua về tặng bạn gái, nhất định sẽ thích."

Giang Dữ đang muốn nói chỉ là bạn bè, nhưng nghĩ lại... hình như đâu cần giải thích nhiều như vậy.

Cậu mua lắc tay này, cất vào trong túi.

......

Quý Trì đi đến cạnh Ôn Niệm Niệm, kề sát vào cô, bát quái nói: "Tớ mới thấy Giang Dữ mua một cái lắc tay vỏ sò."

Ôn Niệm Niệm không chút để ý đáp: "Thì làm sao."

"Cậu nói xem cậu ấy mua thứ đó để làm gì?"

"Vì đẹp."

"Nhưng mà... rõ ràng dành cho nữ đeo."

Ôn Niệm Niệm quay đầu nhìn Quý Trì: "Quý huynh có cao kiến?"

Quý Trì theo bản năng dùng tay đỡ mắt kính, ra vẻ cao thâm khó đoán, nhưng lại đỡ vào không trung, bởi vì cậu đeo kính sát tròng.

"Khụ, bình thường cậu và cậu ấy hay đi với nhau, không phát hiện tình huống gì hả?"

"Không, cái gì cậu ấy cũng chôn trong lòng, không tùy tiện kể đâu."

"Như thế à."

"Nhưng, nhất định phải tặng người khác à, sao không dành cho công chúa nhỏ trong lòng."

"Cậu muốn nói người khác, là ai, Giang Dữ sao..."

Quý Trì nghĩ một chút: "Khả năng cao trong lòng cậu ấy có một con cá sấu."

"Cá sấu?"

"Sinh vật máu lạnh không cảm xúc."

Ôn Niệm Niệm cười cười, cái hình ảnh so sánh này rất giống.

Buổi tối, ba người cùng nhau về khách sạn, Quý Trì đi đằng trước, cầm di động chụp ảnh đủ kiểu.

Ánh mắt Ôn Niệm Niệm dời xuống, nhìn thấy một tay Giang Dữ đút trong tay, trên cổ tay gầy gầy đeo một cái vòng vỏ sò màu trắng.

Không phải chứ, thật sự đeo à.

Cho tới bây giờ câu chưa từng mang bất kỳ trang sức nào, bàn tay sạch sẽ, đồng hồ cũng không đeo.

Bất luận đồ trang trí gì với cậu mà nói đều dư thừa.

Giang Dữ thấy cô chú ý đến lắc tay, cố ý ở giơ ra trước mặt: "Nhìn cái gì."

"Cậu đeo cái này..." Ôn Niệm Niệm chỉ lắc tay, tìm một từ hình dung thỏa đáng : "Rất hoạt bát."

"Đẹp không?"

"Đẹp! Đẹp vô cùng."

Ôn Niệm Niệm thổi một đống cầu vồng khí: "Trang trí đúng mức, đơn giản lại không mất sự tinh xảo, xứng với khí chất cá nhân, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh."

Lời còn chưa dứt, Giang Dữ đột nhiên tóm lấy tay cô, tháo lắc tay vỏ sò ra đeo lên cổ tay Niệm Niệm.

"Nếu thích như vậy, tặng cậu."

Ôn Niệm Niệm ngốc.

Giang Dữ nện bước nhanh hơn, thoải mái bước trên con đường mòn đầy cây xanh bên biển.

"Ây, ý tớ không phải là vậy, không phải muốn chiếm tiện nghi của cậu đâu..."

Ôn Niệm Niệm muốn giải thích, Giang Dữ không quay đầu, tiêu sái phất tay ý bảo cô ngậm miệng.

*

Căn Di ra khỏi phòng, nhìn thấy Ôn Loan ngồi bên cửa quầy bar, trong tay cầm theo một cái bút, trên bàn là mấy tờ giấy nháp hỗn độn.

Anh làm bài mà tầm mắt lại phóng vào hư không, nhìn ngọn đèn lộng lẫy đến ngây người.

Căn Di cầm một quyển từ đơn tiếng Anh thật dày, đi đến vị trí bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu học.

Tầm mắt Ôn Loan chậm rãi rời qua.

Cô ấy mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt, cánh tay gầy chống trên bàn, sách tiếng Anh để trước mặt.

Giờ phút này vành tai ửng đỏ, đôi môi hồng nhuận lẩm bẩm đọc chữ, biểu tình pha chút nghiêm túc.

Vài phút sau, Ôn Loan mở miệng hỏi: "Sao không theo bọn họ ra ngoài?"

Căn Di giơ sách tiếng Anh trong tay lên, đã có lý do từ sớm――

"Thi tiếng Anh cuối kỳ không đạt tiêu chuẩn, học kỳ sau thi lại."

Thi cuối kỳ của Đức Tân sử dụng tiêu chế thi đại học, học sinh không đạt tiêu chuẩn, sau nghỉ đông và nghỉ hè ôn tập, đến khai giảng sẽ thi lại, hơn nữa bài thi lại khó hơn hồi cuối kỳ, nếu vẫn không đạt tiêu chuẩn thì thôi học.

Vậy nên một khi cuối kỳ có môn không đạt tiêu chuẩn... đừng vui mừng vì kỳ nghỉ dài, dù có phải bù lớp hay học thêm, tóm lại nhất định phải học môn đó cho tốt, bằng không sẽ gặp nguy cơ thôi học.

Căn Di thuộc kiểu học sinh thiên khoa điển hình, điểm các môn khoa học tự nhiên cao đến dọa người, nhưng khoa văn gặp đèn đỏ, đặc biệt là thành tích tiếng Anh, yếu sắp dốt luôn rồi. Giống như tiết trước thiên tài, tiết sau tội đồ.

Ôn Loan nhận lấy quyển từ đơn tiếng Anh của cô, tùy tiện hỏi mấy từ, Căn Di mờ mịt chớp chớp mắt.

Không nhớ rõ.

Có lẽ ông trời không thể để người ta mở cửa chính, rồi mở cửa sổ, mọi mặt chu đáo được.

Cô có đầu óc thông minh linh hoạt, phương diện tính toán có thiên phú kinh người, nhưng lại lấy mất trí nhớ ngâm nga.

Căn Di khó nhớ kỹ mọi thứ, một ngày trước còn thuộc nằm lòng, hôm sau túng một cái là quên không sót một mảnh.

Ôn Loan đặt quyển sách tiếng Anh cuống, nhàn nhạt nói: "Xem ra trí nhớ của em, thật sự rất không ổn."

Căn Di thở dài nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.

Dù chọn khoa học tự nhiên, nhưng thi đại học cũng sẽ thi ngữ văn và tiếng anh, tóm lại là trốn không thoát.

"Có thể thử... cụ thể hóa khái niệm đồ vật."

Căn Di lắc đầu, không rõ ý anh.

Ôn Loan giải thích: "Em có thể nghĩ xem trong đầu mình nhớ cái gì rõ và lâu nhất, người hay vật, là điều gì, tự hỏi xem vì sao phải nhớ nó, rồi dùng lại cách đó để gji nhớ các khái niệm."

Căn Di nhắm mắt lại, nghĩ nghĩ.

"Có kết quả không?"

Căn Di gật gật đầu: "Là một người."

"Có biết vì sao luôn nhớ rõ người đó không?"

Căn Di cầm lấy tờ giấy nháp, thong thả viết hai chữ: "Sùng bái."

Ôn Loan nhìn đáp án này, hơi nhíu mày, hình như... phương pháp này đối với cô không áp dụng được.

"Vì sao lại sùng bái?" Ôn Loan tiếp tục tìm tòi.

"Bởi vì anh ấy giỏi."

Căn Di nhỏ giọng từ từ trả lời: "Qua một khoảng thời gian rất dài, em đều đuổi theo bước chân của anh ấy, bây giờ vẫn vậy."

Ôn Loan nhìn đôi mắt đen như mực kia, trong đó tràn ngập sự nghiêm túc và kiên định.

Anh đột nhiên phản ứng lại: "Em nói người kia..."

Căn Di nói thẳng: "Là anh."

*

Sáng ngày hôm sau, trước màn hình LED siêu lớn tại sân thể dục trung học phụ thuộc Duyên Tân, lăn lộn phát danh sách học sinh vào trại tập huấn.

Năm nay số thí sinh lọt vào tăng hơn 20 người so năm trước.

Ôn Niệm Niệm nhìn màn hình đếm thử, vì sợ trùng tên trùng họ nên họ kèm theo cả trường học.

Mà tên trường xuất hiện nhiều nhất trong danh sách chính là trung học Duyên Tân, mười người vào.

Đứng thứ hai danh sách chính là Đức Tân cao trung, bốn người, Ôn Niệm Niệm, Giang Dữ, Căn Di và Ôn Loan.

Không có bất luận sự trì hoãn nào, cả bốn đều thăng cấp, trừ... Quý Trì.

Quý Trì nhún vai, tỏ vẻ đây là việc trong dự kiến.

Nói đùa, học sinh xuất sắc nhất cả nước đều chung một đường, sao cậu có thể trổ hết tài năng khi có những người này được, tuy gần đây thành tích có tăng lên, nhưng bản thân mấy cân mấy lượng, cậu vẫn rất rõ ràng.

"Vé xe của tớ xong cả rồi, chiều nay sẽ theo thầy Vương về Nam Thành."

Đúng lúc này, Giang Dữ đột nhiên nói: "Chờ một chút."

Quý Trì quay đầu, nhìn màn hình LED không chớp mắt, lẩm bẩm nói: "Danh sách... chỉ có 50 người."

"Thế thì sao?"

"Bảy mươi người vào, còn hai mươi người vẫn chưa hiện."

Ôn Niệm Niệm nhìn màn hình đầy tên hỏi: "Sao cậu biết ở đây chỉ có 50 người, đứng gần đếm à?"

Giang Dữ dùng một ánh mắt khác nhìn cô, tự tin nói: "Không cần số, tớ biết."

Mặc kệ cậu dùng cách nào làm rõ danh sách, đây tuyệt đối là chuyện não lớn phi nhân loại mới làm được.

Quả nhiên rất nhanh trên sân khấu giữa sân thể dục, phó hiệu trưởng Tần cầm microphone bắt đầu nói ――

"Các em học sinh, các bậc phụ huynh, hoan nghênh mọi người tham gia trại tập huấn thiên tài do đại học Duyên Tân tổ chức, đầu tiên xin chúc mừng các em học sịn đã thuận lợi bước vào khu tập huấn."

"Năm nay chúng tôi có đổi mới, thêm vào danh sách hai mươi tên. Không biết các em có phát hiện không, trên màn hình LED chỉ có 50 người."

Lời vừa nói ra, tất cả các bạn học đều ngẩng đầu, bắt đầu đếm tên trên màn hình.

"Đúng là chỉ có 50 người."

"Sao lại thế này!"

"Còn hai mươi người nữa đâu?"

"Các em học sinh tạm thời đừng nóng nảy, nghe tôi giải thích một chút."

Thầy Tần áp tay tiếp tục nói: "Năm nay có điều thay đổi, những lần tập huấn trước chúng tôi lấy người qua vòng loại làm chủ, năm nay lại tăng việc huấn luyện tổ đội. Thế nên việc tuyển chọn học sinh cũng có nhiều đổi mới."

"Hiện giờ những cái tên xuất hiện trên màn hình là các em trong top 50. Nhưng hai mươi em còn lại sẽ chọn ra từ các bạn đã rớt, bước vào trại tập huấn."

Học sinh cả trường đều hưng phấn, trong nhất thời thảo luận sôi nổi.

Có học sinh lọt vào trại trước rồi bắt đầu oán giận ――

"Cái gì vậy! Không phải nói tài năng giỏi nhất mới được vào à! Giờ lại muốn gì đây!"

"Đúng thế, thật không công bằng."

"Chúng mình tham gia trại tập huấn vì muốn giao lưu với các bạn tài giỏi hơn, hiện giờ có loại khác biệt vào, làm sao đây."

Đương nhiên nhóm học sịn thi rớt cũng rất hưng phấn ――

"A a a cơ hội tới!"

"Véo tớ véo tớ véo tớ đi!"

"Ở đây nhiều người như vậy, cơ hội xa vời quá."

Ôn Niệm Niệm hơi hiểu ý đồ của ban tổ chức, giỏi pk giỏi không có gì ghê gớm, bọn họ muốn chọn ra học sinh thông minh nhất, quậy với học sinh bình thường tạo thành từng nhóm, nói không chừng có thể tạo ra điều khác biệt.

Trên sân khấu, giọng nói của thầy Tần lần thứ hai vang lên: "Các bạn học, những lần tập huấn trước kia, em nào cũng là nhân tài xuất sắc của từng lĩnh vực, tổng đơn khoa có thể lấy được điểm cao. Nhưng kết quả cuối cùng lại cho thấy những người xuất sắc một khi lập đội hợp tác, các mặt xấu đều hiện ra."

"Thiên tài và tinh anh có thể tạo ra kỳ tích, nhưng lịch sử lại do những con người bình thường đồng tâm hiệp lực viết nên."

Tiếng nói ông thuần hậu rất có lực xuyên thấu ――

"Tôi hy vọng trại tập huấn của chúng ta sẽ chọn ra được những thiên tài và tinh anh ưu tú nhất Trung Quốc, nhưng đồng thời, tôi càng hy vọng có một vị có quyết sách, có quyết đoán... một người lãnh đạo."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info