ZingTruyen.Com

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

#66: Gặp lại

kk25251325

Editor: Đầu Gỗ
Beta: Kỷ Kỷ

Quý Trì thi được 90 điểm, loại được tám mươi phần trăm học sinh ứng tuyển, chỉ còn lại sáu người tính luôn cả Mã Tuyền.

Đương nhiên lão Vương tuân thủ lời hứa, để sáu bạn này này ở lại tổ.

Một tuần hai lần tổ sẽ có một cuộc nghiên cứu thảo luận, lúc này cũng trở nên náo nhiệt hơ , hai dãy bàn dài ban đầu để trống giờ đã đầy người.

Nhưng bọn họ không trụ nổi được nửa tháng, hơn một nửa chủ động xin lão Vương nghỉ.

Lúc đầu cứ tưởng gia nhập tổ sẽ có cơ hội tiến vào trại tập huấn Đại học Duyên Tân, thế nhưng về sau mới phát hiện chuyện đó chỉ là tin đồn.

Vả lại một tuần hai lần tổ sẽ tổ chức thảo luận, đám Ôn Niệm Niệm và Giang Dữ giúp đỡ nhau nghiên cứu và giải những bài toán khó, người mới gia nhập như bọn họ vốn không làm được.

Đâu chỉ không làm được, dù hết giờ Giang Dữ có lên bảng giải lại các bước và tư duy của mình thì bọn họ cũng nghe không hiểu.

Tổ không chỉ nghiên cứu và thảo luận mà còn bố trí làm bài tập, những bài này có độ khó tương đương với mỗi người, nhưng đối với bọn họ mà nói, lại trở thành gánh nặng bên cạnh việc học.

Càng uất ức hơn là hội thảo yêu cầu ai cũng phải đứng lên phát biểu, đưa ra ý kiến và phương pháp giải bài của mình, bọn họ vốn không hề tư duy, đứng lên chỉ có thể ngây ngốc vì đề quá khó.

Rất nhiều học sinh chịu không nổi áp lực này, chủ động xin rời khỏi tổ.

Mã Tuyền cũng theo bọn họ đi tạm biệt thầy Vương.

Mục đích chính hắn gia nhập tổ chỉ vì việc tiến vào trại tập huấn thiên tài, cuối cùnh mới phát hiện ngay cả Ôn Niệm Niệm và Giang Dữ cũng phải tự mình đăng ký thi, hắn lập tức từ bỏ ý nghĩ này.

Vậy nên Mã Tuyền cùng các bạn học khác đi tới phòng làm việc của thầy Vương, đưa ra lời xin rút lui, trong lòng hắn có rất nhiều oán hận,  cảm thấy tổ này làm trễ nải không ít thời gian ôn thi của hắn.

Thầy Vương biết trong lòng bọn họ bây giờ tràn ngập oán trách, ông không hề tức giận, ngược lại còn thảnh thơi uống một ngụm trà, cười híp mắt nói: "Trước đó các em chất vấn thầy vì sao lại để một Quý Trì có thành tích kém ở lại tổ. Bây giờ các em đến tổ của thầy nửa tháng, bản thân đã tìm được đáp án chưa?"

Mã Tuyền hơi sững sờ, không ngờ thầy Vương lại nhắc đến chuyện cũ.

Hoàn toàn chính xác, khoảng thời gian hắn tham gia nghiên cứu và thảo luận vừa qua, mỗi lần hoạt động Quý Trì đều là người đầu tiên đến phòng học, mở đèn, sắp xếp bàn ghế, sau đó phát đề được đóng dấu đếb bàn mỗi người, bảng đen cũng sáng bóng sạch sẽ. . .

Những việc này làm mấy ngày hoặc mấy tuần còn ổn, ngày dài tháng dài, thật sự không thể kiên trì.

Trừ cái đó ra, khi thảo luận những bài toán học thâm thúy, rất nhiều học sinh xem không hiểu, nghe giảng cũng như lọt vào sương mù, có người trực tiếp gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật.

Nhưng Quý Trì lại không như thế, cậu rất nghiêm túc nghe Giang Dữ và Ôn Niệm Niệm giảng bàu, dù không hiểu vẫn cố gắng tìm hiểu.

Sau khi được giao bài tập về nhà, đa số bạn học đều nộp lại quyển vở trống không, nhưng Quý Trì thì tỉ mỉ giải từng bài một, dù kết quả đều sai nhưng ít ra cậu đã suy nghĩ.

Nhớ lại những việc này, Mã Tuyền bỗng nhiên hiểu ra một cái gì đó, trong lòng dâng lên sự xấu hổ.

Mấy học sinh xung quanh nghe xong cũng ngượng ngùng.

Chỉ thấy lão Vương nói lời thấm thía: "Thầy tin các em đều là đứa bé yêu thích toán học, bằng không đã chẳng xin vào tổ của thầy, nhưng khi đã nghiên cứu thì phải xác định chính xác con đường học vấn mình đã chọn, các em nên biết rằng hiện thực rất cay đắng, những ai thật sự kiên trì nhất định sẽ có thu hoạch. Xem đi chẳng phải bài kiểm tra vừa rồi Quý Trì đã có thu hoạch của bản thân sao."

Thần sắc mê man trong mắt đám học sinh gần như bị xua tan không ít: "Thầy Vương, chúng em đã hiểu."

Thầy Vương vui mừng gật đầu, lại nhìn Mã Tuyền một chút rồi nói: "Trại tập huấn thiên tài của Đại học Duyên Tân, ai cũng có thể đăng ký tham gia, điều kiện đầu tiên là phải thông qua mạng lưới sơ tuyển của bọn họ, dù là Ôn Niệm Niệm hay Giang Dữ cũng phải theo quy trình. Thầy chỉ là giáo viên cấp 3 phổ thông, cũng không có quyền lực lớn đến nỗi cử ai được vào."

Mã Tuyền nhếch miệng, xấu hổ trả lời: "Thầy Vương, em. . .em không tham gia, em không phải thiên tài."

Thông qua thời gian nửa tháng tiếp xúc ngắn ngủi, hắn nhận thức được bản thân từ Quý Trì...

Mình thật sự không phải thiên tài.

Chỉ có Giang Dữ và Căn Di, những người như vậy mới xứng đáng được gọi thế.

Hắn giống Quý Trì, chỉ là con người bình thường, mà trên thế giới này, phần lớn là người bình thường.

Dù vậy có cố gắng cần cù, người bình thường cũng có thể tạo ra kỳ tích, cần gì phải vắt hết óc hao hết sức lực. . . để làm những việc bản thân vốn không làm được.

. . .

Xế chiều sau khi tan học, Ôn Niệm Niệm và Quý Trì ra sau trường mua khoai nướng và trà sữa, Căn Di ở lại phòng nghiên cứu và thảo luận quyết tâm đánh bại một bài toán phức tạp.

Ôn Niệm Niệm nhắn tin cho cô ấy, hỏi có muốn cô mua giùm trà sữa hay không.

Căn Di chưa kịp trả lời, trong hành lang đã vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, chớp mắt cửa phòng bị đẩy ra, cô ấy ngẩng đầu nghịch ánh nắng chiều, nhìn thấy thiếu niên thanh tú tay chống nạng đang đứng ở cạnh cửa.

Ánh mắt của anh đen như mực, lông mi tinh mịn, dưới ánh mặt trời như tỏa ra ánh sáng.

Trái tim Căn Di bỗng đập loạn, hô hấp cũng hơi dừng.

Thầy Vương dẫn Ôn Loan vào phòng nghiên cứu và thảo luận, thấy chỉ có mỗi Căn Di, kinh ngạc hỏi: "Những người khác đâu? Không phải thầy để mấy đứa tự học sao?"

"Dạ. . . các bạn ấy. . ."

Căn Di không giỏi nói dối nhưng vẫn cố yểm trợ cho đồng bọn, mặt đỏ rần: "Các bạn ấy đói bụng, nên. . . đi mua trà sữa."

Hình như lão Vương đã sớm biết Ôn Niệm Niệm và Quý Trì là hai con quỷ chết đói, hiểu rõ hai người lại ra ngoài mua đồ ăn vặt.

"Giang Dữ đâu, không nhập bọn đi mua trà sữa với bọn nó chứ?"

"Dạ, chuyện đó. . . cậu ấy không."

Lão Vương gật gật đầu: "Thầy biết mà, sao Giang Dữ có thể. . ."

Lời còn chưa dứt, Căn Di tiếp tục nói: "Giang Dữ đi mua khoai tây chiên giúp Ôn Niệm Niệm."

Lão Vương tức gần chết, vẻ mặt không tốt lắm nói với Ôn Loan: "Cái tổ này của thầy không tự giác học tập như em nghĩ đâu, cả Giang Dữ cũng bị bọn nó làm cho. . .sa đọa, giờ em muốn rời khỏi còn kịp."

Ôn Loan không có biểu tình gì, lắc đầu.

"Được rồi."

Lão Vương nói với Căn Di: "Đây là Ôn Loan hiện đang học lớp 11, xem như là học trưởng của các em, em ấy cũng là người duy nhất trong tất cả học sinh xin gia nhập tổ giải được đề Olympic, từ hôm nay trở đi chính thức gia nhập đại gia đình của chúng ta."

Căn Di kinh ngạc nhìn Ôn Loan, hơi ngẩn người, sau đó hai tay thả trước ngực, bốp bốp bốp, nhẹ nhàng vỗ tay.

Tiếng vỗ tay vang vọng trong căn phòng trống rỗng làm bầu không khí lại rơi vào xấu hổ.

Lão Vương ho nhẹ một tiếng, xua xua tay nói: " Chuyện là chân Ôn Loan đi lại không tiện, về sau các em phải chiếu cố nhiều hơn biết chưa."

Căn Di liên tục gật đầu, sau đó đứng dậy nhường chỗ cho Ôn Loan.

Lão Vương dặn tiếp: "Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận bài trên bảng, em xem trước một chút, lát nữa mọi người đến đủ thì mình bắt đầu."

"Vâng."

"Tiện thể nói mấy đứa đó biết không được phép ăn quà trong phòng học!"

"Dạ."

Giao phó xong mọi chuyện, lão Vương rời khỏi phòng học nghiên cứu và thảo luận.

Ôn Loan vịn vào tay nắm chỗ ngồi, thong thả mà gian nan ngồi xuống cạnh Căn Di, sau đó đặt nạng ở vị trí với tay là lấy được.

Bầu không khí lại rợi vào tình trạng đè nén, xấu hổ, giống như mỗi một giây trôi qua sẽ bị kéo dài, dài đến vô hạn.

Căn Di cúi đầu, mặt và chóp mũi đỏ như sắp chảy máu .

Đều đã nhiều năm như vậy, trong lòng cô nghĩ có lẽ anh cũng không nhận ra mình nữa rồi. Một thiếu niên tốt đẹp như anh gặp phải rất nhiều chuyện, chắc đã sớm lãng quên.

Năm đó tại trường tiểu học thí điểm, cái tên Ôn Loan này gần như móc nối với tất cả những chuyện tốt đẹp, cả người ưu tú đến tỏa sáng, là nam thần nhỏ được đám con gái cả trường ngưỡm mộ nhất.

Cô của khi đó... cũng là một trong nhiều nữ sinh sùng bái anh.

Về sau tại hoạt động Olympic dành cho học sinh tiểu học toàn quốc, Căn Di và anh là những đứa trẻ đại diện trường tiểu học tham gia thi đấu.

Hai người ngồi chung một máy bay đến Bắc Kinh, tham gia trận bán kết nên quen nhau.

Rất nhiều chuyện bây giờ không còn nhớ rõ, thứ Căn Di nhớ nhất chính là khoảng thời gian tham gia trận bán kết kia, mình đã rất cố gắng!

Cố gắng đuổi kịp bước tiến của anh, cố gắng theo anh xông vào top 10 toàn quốc, một đường vượt mọi chông gai, giúp anh dọn sạch chướng ngại trên đường đoạt giải quán quân.

Dù cuối cùng cô vẫn dừng bước tại top 12, nhưng mà Ôn Loan lại giành được ngôi vị quán quân.

Cô theo dõi anh từ xa, ánh đèn sân khấu bừng sáng, ánh mắt nam thần nhỏ thật kiên định, trong con ngươi đen như mực chứa đựng cả ngân hà.

Thời gian ở cùng nhau rất ngắn, nhưng tâm trạnh lúc đó. . . lại rất dài.

Khi một đứa trẻ yêu thích ai đó thật sự rất đơn thuần, cô thích Ôn Loan, vẻn vẹn chỉ vì anh ưu tú, vẻn vẹn chỉ vì tất cả nữ sinh trong trường đều thích anh.

Thậm chí bọn họ còn chẳng nói với nhau một câu.

À không, hình như có nói lúc ngồi máy bay, Ôn Loan hỏi cô: "Vì sao em không nói chuyện?"

Căn Di không trả lời anh, cô không dám mở miệng, đây cũng là việc sau này bản thân hối hận nhất, sau cuộc thi ấy anh biến mất một cách kì lạ, không còn cơ hội gặp lại.

Tham gia thi đấu nên quen biết...

Những đứa trẻ nhỏ tuổi rất dễ bị thu hút bởi thứ ánh sáng của sự ưu tú, cũng như dễ bị xa lánh vì không giống người thường.

Căn Di có chướng ngại giao tiếp nên chưa từng kết giao với các bạn xung quanh, không có bạn bè, trở thành đối tượng bị bắt nạt.

Hồi đó có lần bị đám nữ sinh xấu cướp mất kẹo hoa quả bọc đường, một mình ngồi xổm bên ngoài nhà vệ sinh lau nước mắt.

Mơ hồ cảm thấy có người đến cạnh mình, cô khóc sướt mướt mở túi cho thấy sự trống rỗng, không còn gì cả.

Người kia dịu dàng đẩy lại túi về phía cô, sau đó lấy ra mấy viên kẹo sữa thỏ trắng bỏ vào trong.

Căn Di kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy nam thần nhỏ mím chặt miệng, làn da trắng trẻo như tuyết đầu mùa xuân, con ngươi rất đen, cuối cùng nhìn anh thật lâu.

Nam thần nhỏ nhét kẹo sữa vào túi, sửa sang lại bím tóc xộc xệch của cô.

"Phải dũng cảm."

Anh nói xong câu đó, vỗ đầu Căn Di rồi xoay người rời đi.

Hôm thứ hai, nữ sinh xấu kia sợ hãi chạy đến bàn Căn Di xin lỗi, trả lại toàn bộ kẹo trái cây bọc đường, hứa sau này không dám như vậy nữa, xin cô tha thứ.

Căn Di không biết chuyện này có liên quan đến nam thần nhỏ hay không, nhưng lúc ấy cô thật sự cảm nhận được. . .được người khác bảo vệ là như thế nào.

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian Căn Di ghi nhớ cả đời, những khoảnh khắc tốt đẹp ấy và ba chữ kia được cô ấy nhớ kĩ tới tận bây giờ.

Nhưng sau đó, năm nam thần nhỏ lên lớp 6 thì đột nhiên nghỉ học, không ai biết nguyên nhân, giáo viên cũng giữ kín chuyện này, có người nói anh ra nước ngoài du học, có người nói anh bệnh nên nghỉ học. . .

Tóm lại từ đó về sau, một khoảng thời gian rất dài Căn Di không gặp lại anh.

Cảm giác thích và sùng bái tồn tại dựa vào cái bóng dần mơ hồ của người kia, chôn ở nơi sâu nhất trong lòng.

Cho đến cuộc thi toán học mấy ngày trước gặp lại anh. . .

Thiếu niên chống nạng đi khập khiễng, chậm rãi bước vào tầm mắt cô.

Giờ anh đã cao, cũng gầy, ánh sáng vốn có trong đáy mắt. . . hình như cũng đã biến mất.

Nhiều lần Ôn Niệm Niệm hỏi Căn Di vì sao hôm đó cô lại khóc.

Vì sao lại khóc, bởi vì trong mắt anh đã không còn bầu trời sao kia nữa!

. . .

"Sao em không nói lời nào."

Đúng lúc Căn Di rơi vào hồi ức, Ôn Loan đột nhiên mở miệng, giống như nhiều năm trước, nam thần nhỏ hiếu kỳ nhìn chằm chằm cô, hỏi câu y chang như lúc trên máy bay.

Lần này khóe miệng Căn Di khẽ mím, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, nhỏ giọng đáp: "Rất vui được gặp anh, em tên là Căn Di."

Anh chậm rãi hỏi: "Em vẫn không thay đổi nhỉ?"

Thế mà vẫn nhớ mình.

Trong lòng Căn Di không khỏi chua xót, cô thầm hiểu... anh của bây giờ đã thay đổi rất nhiều.

Cô dời ánh mắt xuống đùi anh, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện đây là chân giả, tuy nhiên tư thế ngồi cứng ngắc lại rất rõ ràng.

"Lúc ra đi rất vội vàng, không kịp nói lời tạm biệt."

Giọng nói của anh nhẹ nhàng trầm ổn chẳng khác nào tiếng đàn Cello: "Không phải không coi em là bạn, sợ em hiểu lầm nên vẫn canh cánh trong lòng nhiều năm, sau khi anh đi. . . có người lại bắt nạt em à."

Căn Di liều mạng lắc đầu, không có, không ai bắt nạt cả, bản thân cô rất dũng cảm đối mặt với những chuyện đó.

Căn Di cố gắng không để sự chua xót trong lòng xuất hiện trong ánh mắt.

Bây giờ mà khóc, thật quá mất mặt.

"Không có thì tốt rồi, bây giờ anh như vậy. . . cũng không bảo vệ em được nữa."

Ôn Loan nói xong câu đó, cầm bút lên bắt đầu giải bài toán trên bảng.

Rất nhanh, một viên kẹo sữa thỏ trắng  được đẩy đến tay anh.

Nhìn thấy kẹo sữa, anh kinh ngạc ngẩng đầu.

Khóe miệng Căn Di nhẹ nhàng giơ lên, gò má trái xuất hiênn một lúm đồng tiền...

Trước kia anh bảo vệ em, hiện giờ. . .

Đổi thành em bảo vệ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com