ZingTruyen.Info

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

#65: Điểm thi của Quý Trì

kk25251325

Editor: Đầu Gỗ

Beta: Kỷ Kỷ

"Một khi đã như vậy, Quý Trì, em thi với bọn họ đi, nếu các em thắng thì thầy sẽ cho gia nhập."

Lão Vương vừa nói xong, Quý Trì chau mày như muốn khóc nhìn Ôn Niệm Niệm, không biết nên làm thế nào.

Đây không phải cho bọn họ cơ hội treo cậu lên đánh sao.

Ôn Niệm Niệm ném cho cậu một cái nhìn đầy xem thường: "Ai bảo cậu ra ngoài bịa đặt linh tinh cho lắm vào," giờ nhận hậu quả rồi đấy.

Quý Trì cực kỳ ủy khuất, bịa đặt cái gì chứ, cậu chỉ nói với mọi người Ôn Niệm Niệm được nhận thư mời đến trại tập huấn thiên tài của Đại học Duyên Tân thôi mà, chứ có bảo chắc chắn vào được đâu.

Do mấy người tự hiểu lầm thì có.

Ôn Niệm Niệm nhìn biểu cảm tự tin trên mặt lão Vương, hơi không hiểu lắm, không biết trong hồ lô của ông bán cái gì.

Chẳng lẽ muốn đá Quý Trì khỏi tổ thật?!

Lão Vương tiếp tục nói: "Thời gian là vào tối chủ nhật tuần này, thi chính quy, thầy sẽ là người ra đề. Các em cứ yên tâm, đề sẽ không khó như bài toán olympic kia, đều là những kiến thức cơ bản, chỉ cần điểm các em cao hơn Quý Trì thì có thể gia nhập."

"Không thành vấn đề thầy Vương."

"Nhất định sẽ làm được!"

"Nhất định!"

"Đến lúc đó thầy đừng đổi ý!"

...

Các bạn học nhanh miệng thi nhau đồng ý.

Lúc rời khỏi văn phòng, Mã Tuyền quay đầu liếc Quý Trì một cái, bày ra tư thế hết sức kiêu ngạo, ngón cái chĩa xuống đất.

Quý Trì lúng túng, chỉ có thể làm bộ không nhận ra.

Ôn Niệm Niệm không đoán được tâm tư của lão Vương, muốn mở miệng dò hỏi thì ông đã đứng bên cạnh vỗ vai cô và Quý Trì, cười ngâm ngâm nói: "Thời gian là vào tối chủ nhật tuần này, tính ra chỉ còn mấy ngày thôi, em còn không mau giúp nó bổ túc?"

Ôn Niệm Niệm thấy lão Vương thật sự muốn làm, biết lần này Quý Trì chạy trời không khỏi nắng.

Buổi tối, Ôn Niệm Niệm, Giang Dữ và Căn Di đến nhà Quý Trì, bắt đầu tiến hành khóa bổ túc ma quỷ cho cậu.

Nhà Quý Trì đúng như lời cậu nói, thật sự là thổ hào, biệt thự có hoa viên vô cùng xa hoa, nằm ở công viên xanh tấc đất tấc vàng, lấy yên tĩnh làm chủ, xung quanh sơn thủy hữu tình.

Dù trong ngăn tủ hay góc tường, đều bài trí đồ đạc nhìn qua liền biết có niên đại lớn và giá trị xa xỉ.

Ôn Niệm Niệm nghe Quý Trì kể ba cậu ấy thích nghiên cứu đồ cổ, thế nên sau khi bước vào nhà đám người rất cẩn thận, sợ trên đường đi va vào cái gì đó, làm hỏng thì có bán thân cái thân này cũng không đủ bồi thường.

Ông bà Quý đối xử với nhóm Ôn Niệm Niệm tương đối nhiệt tình.

Ba người đứng đầu cấp 3 đến tận nhà kèm cặp con trai mình, có thể không chào đón được sao.

Ôn Niệm Niệm phụ trách giảng công thức và định lý, Giang Dữ phụ trách các bước giải đề, dạy cậu làm cách nào dùng nó để các bài phức tạp; còn Căn Di thì chỉ cách tính toán tiết kiệm sức lực và thời gian.

Quý Trì có cảm giác nguy cơ trùng trùng, nếu lần này không thể thi tốt, không được điểm trên trung bình thì bị đá ra khỏi tổ, thế càng chăm chỉ học tập, dùng hết sức mình giải từng bài theo lời bọn họ.

Lúc học bổ túc, Quý tổng ghé vào cạnh cửa nghe lén, đôi khi còn gật đầu cười nói với vợ mình: "Hình như tôi nghe thấy... có hóa thì phải."

Bà Quý ngồi một bên bóc trái cây để sẵn trên bàn, ghét bỏ nói: "Ông mà cũng hiểu sao?"

"Thì nghe không hiểu mới cảm thấy lợi hại đấy."

...

Cuối cùng tối chủ nhật cũng đến đúng hẹn.

Lúc này số học sinh vượt quá so với dự kiến, không ngờ có đến hơn một trăm em tới thi.

Đề bài Lão Vương in phát ra không đủ, chỉ có thể nhờ Ôn Niệm Niệm chạy đi in cho ông lần nữa.

Những người muốn gia nhập nhưng không làm được đề toán olympic lúc trước, nghe mọi người nói chỉ cần thi hơn điểm Quý Trì là có thể vào liền nhanh chân chạy đến đây tham gia, độ nhiệt tình tăng vọt.

Quý Trì ngồi trong phòng, vì khẩn trương mà hai tay hơi run rẩy.

Nhìn những người khác đến khiêu chiến mình, học sinh liên tục bước vào phòng học. Hôm nay là ngày thi của riêng Quý Trì.

Bọn Ôn Niệm Niệm đứng bên ngoài cửa sổ, cổ vũ tiếp thêm khí thế.

Thậm chí ngay cả Giang Dữ cũng xuất hiện, lười biếng dựa vào khung cửa sổ nhìn vào.

Dù gì mấy ngày nay mọi người thức khuya dậy sớm bổ túc cho Quý Trì như thế, gần như đã mang ra hết những mánh khóe của mình, đương nhiên hôm nay phải đến kiểm tra thành quả.

Rất nhanh đã phát bài.

Quý Trì mau chóng nhìn đề một lượt, cậu kinh ngạc phát hiện mấy bài này trông không khó như mình nghĩ.

Ít nhất so với mấy bài nan giải mà Giang Dữ giảng từng chút một, thì đề này đơn giản hơn rất nhiều.

Nhưng cũng không thể làm hết hoàn toàn.

Quý Trì cầm bút, bắt đầu tính toán trên giấy nháp.

Mỗi một bài như đã từng quen biết, không chỉ là những khái niệm được Giang Dữ và Ôn Niệm Niệm nhắc đến trong lúc bổ túc, mà còn có những bài khó cậu từng thảo luận với tổ, tuy rằng phần lớn đều không hiểu nhưng vẫn cố gắng lắng nghe.

Những suy nghĩ phức tạp khi đó, dùng cho những câu hỏi đơn giản trong đề, dường như thật nhẹ nhàng cũng có thể giải ra được.

Quý Trì như mở ra thế giới mới, cậu hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng, bắt đầu vùi đầu tính toán.

Bài nào cũng làm được, không khó, thật sự không khó!

Ôn Niệm Niệm nhìn bộ dáng Quý Trì nghiêm túc làm bài, trong lòng không yên tâm cho lắm.

Thằng nhóc Quý Trì này, lần nào làm bài... nhìn vào trông rất nghiêm túc, nhưng thực chất thì chẳng hiểu cái gì.

Chẳng biết lần này có giống với mấy lúc ấy hay không.

Lão Vương đến bên cạnh Ôn Niệm Niệm, nhìn Quỳ Trì được ánh đèn chiếu vào, trên mặt hiện lên một tia vui mừng.

"Trông không tồi đúng không?"

Ôn Niệm Niệm buông tiếng thở dài, lắc đầu đáp: "Hành tẩu giang hồ toàn dựa vào tự tin, mỗi lần thi cử, em tưởng cậu ấy sẽ thi được một trăm điểm, kết quả lần nào cũng chỉ vừa vặn đạt tiêu chuẩn, xuýt xoát trên trung bình."

Lão Vương cười cười: "Không chờ mong kỳ tích xảy ra sao, lượng biến sẽ sinh biến chất."

Ôn Niệm Niệm không còn ôm kỳ vọng về Quý Trì, mục tiêu duy nhất là cậu ấy đạt tiêu chuẩn, đừng để thua quá thảm.

Hai tiếng sau bài kiểm tra kết thúc, các bạn học ai nấy mặt đỏ bừng thi nhau so đáp án, sôi nổi than đề nhìn thì đơn giản, nhưng thực chất lại nhiều bẫy rập.

Hình như Quý Trì rất bình tĩnh, cậu bước ra sau cùng thở phào một hơi, đứng trên tầng nhìn bầu trời sao, giải phóng đầu óc.

Ôn Niệm Niệm tò mò hỏi: "Thi thế nào ?"

Quý Trì quay đầu nhìn cô cười hì hì: "Tốt lắm!"

Ôn Niệm Niệm bĩu môi: "Lúc nào thi xong cậu cũng nói vậy, kết quả..."

"Lần này không giống thế, tớ... nhất định không bị loại!"

Giang Dữ không chút để ý nói: "Để tâm trạng thoải mái đi, dù kết quả có thế nào, lão Vương cũng không đá cậu ra khỏi tổ đâu."

"Thật sao?" Quý Trì không tin: "Chính thầy ấy đã hứa trước mặt mọi người mà."

"Nguyên văn câu đấy là: Nếu các em có thể thi hơn điểm Quý Trì, thì có thể gia nhập, có nói nếu Quý Trì thua thì phải rời tổ đâu." Giang Dữ bình tĩnh giải thích: "Yên tâm."

Quý Trì ngẩn người, cẩn thận nhớ lại thì sự thật đúng là như thế! Lão Vương không nói mình phải rời tổ.

Cậu che ngực, nặng nề thở dài một hơi: "Cậu... sao cậu không nói sớm chứ! Báo hại mấy ngày nay tớ khẩn trương đến nỗi ngủ cũng không ngon!"

Khóe miệng Giang Dữ giơ lên: "Áp lực thích hợp sẽ có lợi cho việc thi cử rất nhiều."

Lão Vương chấm bài suốt đêm, sáng hôm sau mới đến văn phòng, học sinh đã vây quanh cửa chờ ông công bố đáp án.

"Các em tích cực quá rồi." Lão Vương cầm chìa khóa mở cửa văn phòng, bất đắc dĩ cười nói: "Bài thi đây, thầy đã chữa xong hết, đa số điểm thi đều không tồi..."

Các bạn học nghe xong thở nhẹ nhõm, sôi nổi theo lão Vương vào văn phòng.

Ông lần lượt trả bài cho từng người.

Quý Trì ôm chặt cầu thang kiên quyết không đi lên, Ôn Niệm Niệm liều mạng túm cổ áo cậu thở hồng hộc: "Sớm muộn gì cũng phải nhận phán quyết cuối cùng thôi, xem lúc nào mà chẳng được!"

Quý Trì ôm lan can không chịu buông tay: "Tớ chờ bọn họ đi rồi mới vào, giờ đến quá mất mặt!"

"Sự tự tin ngày hôm qua của cậu biến đâu mất rồi?"

"Ngủ một giấc nên tỉnh ngộ! Tớ chính là đồ vô dụng, bùn nhão trét không lên tường, gỗ mục không thể điêu khắc, cậu buông tha cho tớ đi!"

"Phi!"

Cuối cùng, Quý Trì vẫn không lay chuyển được Ôn Niệm Niệm, bị cô túm đến cửa văn phòng.

Trong văn phòng, lão Vương đang cầm danh sách đọc thành tích của mọi người...

"Trương Thành Ích, 73 điểm."

"Vương Thao, 61 điểm."

"Lý Trác Nhã, 88 điểm."

"Mã Tuyền: 93 điểm."

Nghe thấy Mã Tuyền 93 điểm, đám học sinh xung quanh phát ra một tiếng kinh hô, trước mắt đây chính là người có điểm số cao nhất.

Trên mặt Mã Tuyền cũng lộ ra nụ cười đắc ý.

Lần thi này có hơn mười người trên 80 điểm, năm người trên 90 điểm, điểm loại phổ cũng rất cao, nhưng mấy học sinh trên 80 không hề lo lắng, dù bọn họ có thi kém đến đâu, chẳng phải vẫn hơn kẻ lót đường Quý Trì à?

Quý Trì hệ như đang tiếp nhận phán quyết ngày tận thế, khẩn trương đến nỗi buông thõng tay, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

Cuối cùng lão Vương cũng đọc xong điểm của mọi người, bắt đầu thì thầm.

"Quý Trì..."

Đám học sinh có mặt ngẩng đầu nhìn chằm chằm ông.

Khóe miệng lão Vương lộ ra một nụ cười không đơn giản, cao giọng nói: Quý Trì, 90 điểm.

Lời vừa dứt, hiện trường đột nhiên yên tĩnh.

Tất cả đều ngây ngốc.

Quý Trì...cậu....cậu ta thi được 90 điểm!

Chuyện này... sao có thể chứ!

Nếu như vậy chẳng phải phần lớn học sinh đều bị loại à!

Quý Trì không phản ứng kịp, cậu khó tin vào hai tai mình.

90 điểm đó!

150 lần đi thi từ trước tới nay, chưa bao giờ thi được hơn 90 điểm đâu!

Đây... đây là chuyện gì vậy.

Ôn Niệm Niệm vui đến nỗi muốn nhảy dựng lên, dùng sức đấm đấm vai Quý Trì: "Tớ thật không ngờ cậu lại giỏi đến vậy nha!"

Quý Trì không tin hỏi: "Không phải chứ... lão Vương, thầy chắc chắn đây là điểm của em sao, không đọc sai đó chứ?"

Cậu khẩn trương gọi thành lão Vương luôn rồi, vội vàng sửa miệng bổ sung: "Vương, thầy Vương..."

Lão Vương rút ra tờ giấy nằm cuối cùng của xấp bài, đưa cho cậu xem: "Tự em nhìn đi, nếu có bạn nào không phục có thể xem bài thi của em ấy."

Mã Tuyền rất không phục đi tới, giật lấy bài thi xem cẩn thận...

Hoàn toàn không thể thứ vô dụng như Quý Trì lại chỉ thấp hơn hắn 3 điểm, đây chẳng phải là một loại vũ nhục hay sao.

Nhưng mà bài thi của Quý Trì đang ở trước mặt hắn.

Mỗi bài bên trên đều viết chi chít công thức và suy luận, quả thực không thể nào là chép bày hay có cách khác làm ra được.

Tự mình đạt được điểm cao.

Mã Tuyền cầm bài thi, trên mặt viết bốn chữ "nghi ngờ cuộc sống".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info