ZingTruyen.Info

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

#62: Cuộc thi (3)

kk25251325

Vì Ôn Loan chủ động rút lui, trận pk xuất sắc này mới chịu kết thúc.

Quý Trì khó hiểu hỏi: "Sao anh ấy lại bỏ cuộc nhỉ."

Ôn Niệm Niệm quay đầu nhìn theo hướng Ôn Loan rời đi giải thích: "Anh ấy hiếu thắng, cả hai cùng vào vòng trong thà rằng không cần còn hơn... hơn nữa tớ đoán chắc vì lớp 11 đánh hòa với lớp 10, bản thân... cảm thấy mình yếu kém."

Nói đến cùng cũng do lòng tự trọng quá lớn.

"Thì ra là thế." Quý Trì cào cào gáy: "Chẳng hiểu đầu óc thiên tài như mấy cậu nghĩ gì nữa."

Giang Dữ ngồi xuống vị trí của mình, Quý Trì ngượng ngùng nhìn mấy lần cậu mới liếc nhẹ một cái: "Nhìn gì."

Quý Trì cẩn thận hỏi: "Xem cậu có vui không thôi."

Giang Dữ vặn ngược lại: "Tớ không vui thì sao?"

"Thì..."

Quý Trì nhíu mày đáp: "Không phải Ôn Loan thà nhận thua cũng không muốn vào vòng trong với cậu sao, tớ tưởng cậu giống thế..."

Giang Dữ xoay cổ phát ra tiếng giòn vang, vân đạm phong khinh trả lời: "Một cuộc thi nhỏ thôi, đánh ngang là đánh ngang, có gì mà không phục."

Cậu nói ra câu này, Ôn Niệm Niệm không nhịn được nghiêng đầu nhìn qua.

Trên trán Giang Dữ có vài sợi tóc mềm mại, gương mặt vì trận thi đấu kịch liệt ban nãy hơi đỏ lên, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh đạm bạc.

Nhất thời hiểu được ý cậu.

Đúng vậy, chiến thắng nhất thời không có gì đáng kiêu ngạo, thất bại nhất thời cũng không nên để trong lòng.

Thế giới này rất rộng lớn, người có năng lực quá nhiều.

Bên ngoài thế giới vẫn còn vũ trụ bao, hố đen cắn nuốt, rất nhiều rất nhiều việc nhân loại vẫn chưa biết được.

Giây phút đó, Ôn Niệm Niệm như nhìn thấy đại dương mênh mông vô vàn sao trời trong mắt cậu.

Quý Trì đột nhiên thì thầm vào tai cô: "À đúng rồi, cậu thua nha."

"Thua gì?" Ôn Niệm Niệm khó hiểu.

"Chẳng phải ban nãy chọn Ôn Loan sao... a!"

Ôn Niệm Niệm nhanh chóng dẫm lên chân Quý Trì, cậu ấy kêu thảm thiết một tiếng, câu tiếp theo kẹt trong cổ họng.

Sự bình đạm trong mắt Giang Dữ dần mất đi, quay đầu nhìn sang Ôn Niệm Niệm: "Cậu cảm thấy tớ sẽ thua?"

Âm cuối khẽ nâng lên, khóe mắt xuất hiện chút sát khí khác xa hình tượng quân tử nhẹ nhàng vừa rồi.

Ôn Niệm Niệm bị cái nhìn sắc bén đảo qua, run rẩy muốn giải thích: "Cái đó, không phải..."

"Vì sao cậu thấy tớ không bằng anh ta?"

"Tớ... tớ không..."

"Hả?"

Chân Quý Trì bị Ôn Niệm Niệm vừa dẫm vừa di, biểu cảm nhe răng nhếch miệng trên mặt cũng thật xuất sắc.

"Đó là anh trai tớ, đương nhiên... là người một nhà..."

Ôn Niệm Niệm dùng cớ này mà tự chột dạ, hên tốt xấu gì Giang Dữ cũng coi như chấp nhận, cậu nói: "Không có lần sau."

"Tại sao không có lần sau chứ!" Ôn Niệm Niệm khó hiểu.

"Bất kì trường hợp nào, cậu cũng phải đứng về phía tớ."

"Dựa vào cái gì."

Khóe miệng Ôn Niệm Niệm giật giật: "Yêu cầu này hơi bị phi lí nha."

Nhưng Giang Dữ lại rất hợp tình hợp lý đáp: "Bữa sáng hôm nào cậu cũng nhận, bây giờ phải đứng về phía tớ."

"Ôi ~"

Ôn Niệm Niệm không ngờ Giang Dữ lại có lúc chơi xấu, ăn ké chột dạ, bắt người tay ngắn, không còn gì để nói.

Còn nữa thuận nước dong thuyền mua một tặng một, ai lại không làm!

Lúc hai người đang tận sức đấu võ mồm thì người chủ trì tuyên bố, vì vòng này Giang Dữ thắng nên ván tiếp theo sẽ do học sinh lớp 10 chọn đối tượng pk.

Trong khối bây giờ chỉ còn lại mỗi Căn Di.

Lúc người chủ trì xướng tên cô ấy lên, Ôn Loan chống nạng đến cửa đột nhiên dừng bước.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh nắng ấm áp, gió nhẹ mềm mại.

Chân phải anh dẫm lên ánh mặt trời, không bước nữa, nhưng...

Cũng không có dũng khí quay đầu.

Cái tên này khiến sự bình tĩnh của Ôn Loan bắt đầu gợn sóng.

Là cô gái đó sao...

Anh không dám khẳng định, thậm chí không dám quay đầu.

Căn Di từ từ bước lên sân khấu, quy củ đứng cạnh người chủ trì, ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học, khiếm tốn không phô trương.

Ôn Niệm Niệm cổ vũ cô ấy cố lên, không phải sợ.

Căn Di gật đầu, ánh mắt nhiều thêm một chút kiên định.

Hình như người đó vẫn đứng ở cửa chưa rời đi, còn quay người lại... đứng đó nhìn mình.

Bởi vì ánh đèn trên đầu quá sáng, Căn Di thật sự không nhìn rõ, nhưng dường như cảm nhận được tầm mắt sáng quắc kia.

Mỗi khi anh nhìn qua đây lập tức mặt đỏ tim đập, lúc nhỏ đã thế, bây giờ vẫn như cũ...

Rốt cuộc đó cũng là thiếu niên thiên tài bản thân ái mộ đã lâu.

Người chủ trì nói với Căn Di: "Em có thể chọn đối thủ tiếp theo của mình, tất cả học sinh dự thi ai cũng được."

Căn Di nhìn xuống sân khấu, khối 10 chỉ còn một mình cô, khối 11 cũng chỉ có mấy anh chị xa lạ, riêng khối 12 đông nhất, bọn họ lấy Mã Tuyền làm đầu nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống con cừu non bên trên.

Căn Di không biết phải chọn ai, vậy nên nhỏ giọng nói với người chủ trì vài câu.

Người chủ trì mở miệng: "Em Căn Di hỏi ai muốn pk thì chủ động dơ tay."

Lời vừa dứt, 80% thí sinh tham gia đều dơ tay.

Căn Di choáng váng.

Quý Trì nhìn đông nhìn tây đánh giá, bất mãn nói: "Sao ai cũng nghĩ cậu ấy là quả hồng mềm thế nhỉ, tưởng Căn Di nhà ta dễ bắt nạt à!"

Quả thật đúng là như vậy.

Mấy trận thi đấu vừa rồi các thí sinh đều bị Ôn Niệm Niệm và Giang Dữ trấn trụ, bọn họ sợ mình bị loại ngay vòng đầu tiên nên không dám chọn đối thủ mạnh nữa.

Căn Di đứng trên sân khấu, bộ dáng nhu nhược đáng thương, không dám nói chuyện cũng không dám chọn đối thủ, vừa nhìn là biết gương mặt dễ bị loại.

Bởi thế bọn họ sôi nổi đòi pk với Căn Di.

Đúng lúc này Mã Tuyền chủ động bước lên: "Để tôi thi."

Khối 10 và 11 lập tức ồn ào.

"Gì đây, ủy viên học tập khối 12 ban A tranh tài với em gái khối 10, không biết xấu hổ sao."

"Chẳng phải ban nãy vừa thề son sắt nói muốn tìm người mạnh nhất để pk à."

"Vả mặt nhanh quá đi."

Mã Tuyền mới bị trận thần tiên đánh nhau giữa Giang Dữ và Ôn Loan hù cho, giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm kẻ yếu để đánh bại rồi sớm tiến vào trận chung kết.

Nữ sinh này nhìn qua trông yếu đuối không tự tin, chẳng khác với Quý Trì ban nãy là bao, đánh bại cô ấy chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Tớ thấy bọn lớp 10 kia thật kiêu ngạo." Mã Tuyền giải thích: "Phải giết uy phong."

Học sinh lớp 11 vẫn ồn ào: "Thích thì đừng kiếm cớ, có bản lĩnh tìm học sinh cùng khối pk đi, ở đấy mà bắt nạt khối 10."

Mã Tuyền đứng trên sân khấu, bộ dáng "tôi bắt nạt cô ta thì sao" không biết xấu hổ.

Chỉ có học sinh khối 10 lúc này rất bình tĩnh, trên mặt cả đám hiện ra biểu cảm hóng kịch vui.

Căn Di không nổi tiếng giống Giang Dữ hay hiếu thắng như Ôn Niệm Niệm, bình thường cô ấy rất khiêm tốn, vậy nên người biết đến Căn Di không nhiều, gần như chỉ có bạn cùng lớp và đứng top mới rõ cô ấy thuộc loại có thiên phú nhưng an tĩnh như nước chảy.

Người chủ trì duy trì trật tự nói: "Được, nếu đã chọn xong đối thủ thì chúng ta bắt đầu cuộc thi."

Bài đầu tiên xuất hiện trên bảng chiếu, sau khi Căn Di cẩn thận đọc đề xong thì bắt đầu cầm phấn tính ở bảng đen.

Mã Tuyền nhìn bộ dạng nghiêm túc này, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh miệt: "Nếu mọi người đã nói tôi bắt nạt, vậy tôi đây sẽ chấp đối thủ một phút đồng hồ."

Dưới sân khấu lại bắt đầu ồn ào.

"Được nha Mã Tuyền, rất có phong thái quý ông."

"Đừng có lật xe đấy."

Căn Di quay đầu nhìn một cái, hào phóng tiếp nhận, lễ phép đáp: "Cảm ơn."

Điều này càng khiến Mã Tuyền tin suy nghĩ của mình là đúng, sau một phút mới chậm rãi xắn ống tay áo lên, cầm phấn viết xuống bảng đen.

Bài đầu tiên không quá khó, nhưng Căn Di vẫn rất nghiêm túc viết từng bước giải và công thức, học sinh có nền tảng không tốt đọc xong cũng hiểu.

Còn Mã Tuyền thì viết công thức luôn, từ đó giải ra đáp án.

Hai người họ một trước một sau viết xong, Mã Tuyền nhìn Căn Di ghi hết nửa bảng đen, trong mắt hiện rõ sự khinh miệt.

Viết nhiều như vậy, nhìn phát biết ngay là học sinh có nền tảng không vững rồi.

Người chủ trì tuyên bố cả hai đều đúng, Căn Di không cầm lòng được ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên đứng trong góc khuất.

Anh ấy.... vẫn đang xem mình thi đấu, chưa rời đi.

Vì sao lại ở đây, chẳng phải ban nãy định về rồi à.

Chẳng nhẽ nán lại vì mình?

Trong lòng Căn Di hơi loạn, tim đập nhanh bất thường, mặt cũng đỏ lên.

Đương nhiên khuôn mặt đỏ bừng này bị Mã Tuyền hiểu thành cô ấy đang khẩn trương.

Gặp phải đối thủ mạnh hơn mình, khẩn trương là phải thôi.

Bài thứ hai độ có khó cao hơn nhiều, nhưng Căn Di không hề sốt ruột, từng bước một viết ra đáp án.

Mã Tuyền không còn thong dong như trước, nhưng bài này vẫn chưa làm khó được hắn, bằng không hắn đã chẳng leo được vào top 10 khối 12.

Bài thứ ba hai người đều viết ra đáp án chính xác.

Nhưng rõ ràng lúc này đây, biểu cảm của Mã Tuyền đã không còn bình tĩnh nữa.

Cứ tưởng bằng một giây sẽ giải quyết xong nữ sinh trông có vẻ yếu đuối này, lại không ngờ tuy nhìn hơi nhu nhược, tốc độ viết cũng không nhanh nhưng cô ấy lại giống như bánh mật, dính chặt vào hắn ta, không chừa cho chút cơ hội thắng nào.

Hai người đấu đến phần tranh đoạt, đây vốn là việc không nằm trong dự đoán của Mã Tuyền.

Tiếng bàn tán dưới sân khấu càng lúc càng lớn, dường như đang nói Căn Di có thể kiên trì đến giây phút này làm họ hơi giật mình.

Bài 1 phần tranh đoạt là một bài vật lý, các electron được tăng tốc từ trạng thái nghỉ trong một điện trường thì khối lượng của nó tăng 0,4%, biết rằng khối lượng nghỉ của electron là 9,11 nhân 10 mũ -31 kg, hãy tính (1) điện áp tăng tốc; (2) gia tốc của electron sau khi tăng tốc.

Hiển nhiên đề này không quá khó, nhưng yêu cầu lúc tính toán các đại lượng phải thật chính xác, Mã Tuyền không còn thong thả như trước nữa, đọc xong đề lập tức cầm phấn nháp xuống bảng đen.

Vì động tác dùng sức mà cả trường đều nghe được tiếng ma sát bạch bạch bạch.

Căn Di cũng bắt đầu tính, nhưng cô ấy hoàn toàn không hoảng loạng như Mã Tuyền, thong dong trấn định viết ra biểu thức số học.

Đến tận bây giờ ưu thế của Căn Di mới thật sự hiện ra.

Có thể cô ấy không thông minh giống Giang Dữ, không có tư duy hoàn chỉnh như Ôn Niệm Niệm, nhưng ở phương diện tính toán phức tạp thì không ai có thể sánh bằng!

Một giây đã tính ra đáp án.

Khi Căn Di ghi đáp án của câu hỏi (2), Mã Tuyền vẫn chưa tính xong biểu thức (1).

Người chủ trì kinh ngạc khó tin nhìn Căn Di, em học sinh này cũng tính nhanh quá rồi! Cứ như trong người là cái máy tính vậy.

"Đáp, đáp án chính xác, vòng này em Căn Di thắng."

Người chủ trì nói xong câu đó, cả trường yên tĩnh mười giây.

Hô hấp Căn Di dồn dập, cô quay lại phóng ánh mắt đầu tiên về phía bóng dáng thiếu niên hơi mơ hồ.

Giống như đang nói mau nhìn đi, em cũng rất ưu tú...

Ngày đêm nỗ lực ôn luyện vô số biểu thức phức tạp, cũng chỉ vì đuổi theo bước chân của anh.

Bộp, bộp, bộp...

Tiếng vỗ tay đầu tiên phát ra từ Ôn Niệm Niệm, ngay sau đó cả trường vỗ tay như sấm!

Ôn Loan cũng muốn vỗ, nhưng mà tay anh... phải chống nạng.

Đợi đến khi tiếng ồn qua đi, anh mới chậm rãi xoay người rời khỏi đại sảnh, bóng dáng ngược với ánh sáng biến mất phía cuối nắng đông ấm áp.

Trên mặt Mã Tuyền chảy đầy mồ hôi, dưới tiếng vỗ tay giòn giã của cả trường liều mạng tính, nhưng càng tính càng loạn, vất vả lắm mới viết xong nhưng lại là đáp án sai.

Người chủ trì giục hắn: "Em Mã Tuyền, thắng bại đã rõ."

Mã Tuyền không cam lòng thả viên phấn xuống, sắc mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị đoạt mất vinh quang.

Nếu thua trong tay Giang Dữ còn cảm thấy tâm phục khẩu phục, nhưng lại bại trước một nữ sinh lớp 10 như Căn Di... thật quá mất mặt.

Hắn lạnh mặt bước xuống sân khấu, cả người không ổn chút nào.

Lúc đi qua Ôn Niệm Niệm còn bị cô bổ một đao: "Thua Căn Di bài này không oan đâu. Dù gì cả khối 10 cũng biết cô ấy là cỗ máy tính di động mà."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info