ZingTruyen.Com

Khi Hoc Ba Xuyen Thanh Tieu Thu Iq Thap

Ăn cơm trưa xong, Niệm Niệm vào phòng nghiên cứu và thảo luận mở sách tiếng anh ra đọc.

Niệm Niệm học Harvard nhiều năm, tiếng Anh hoàn toàn không làm khó cô được, nhưng mà chuyển tới môi trường mới, cũng muốn quen thuộc tiếng anh sơ trung, ngữ pháp, từ đơn, để tránh lúc thi dọa đến giáo viên.

Ôn Niệm Niệm không để ý đặt bút viết, nhìn ngữ pháp một lát, sau giờ Ngọ ủ rũ dâng lên, cô ngáp dài.

Đúng lúc này, Ôn Khả Nhi lặng yên không một tiếng động từ cửa sau đi vào phòng nghiên cứu - thảo luận, ngồi xuống phía sau Niệm Niệm.

Thấy cô ngủ gà ngủ gật, khóe miệng cô ta tràn ra một tia cười không dễ phát hiện.

"Chị."

Khả Nhi nghịch ngợm nhảy lại, đôi tay chống lên cạnh bàn Ôn Niệm Niệm ngồi, ra vẻ khờ dại cười nói: "Trưa mà chị không về nhà nghỉ sao?"

"Ừm, lão Vương nói sau cơm trưa ở lại."

Ôn Niệm Niệm vốn không có ác cảm với Ôn Khả Nhi, nhưng đôi khi cô ta bày ra bộ dáng thiên chân, cùng với việc lúc nào cũng giả cười, có chút ăn không tiêu.

Trước kia Ôn Niệm Niệm không thể phân chia nụ cười trên mặt cô ta, là thiệt tình hay giả nhân giả nghĩa.

Hiện tại Niệm Niệm sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này.

Ôn Niệm Niệm đẩy tay cô ta khỏi bàn.

Ôn Khả Nhi đi đến hàng phía trước, dựa vào hàng ghế trên nhìn Ôn Niệm Niệm: "Thật hâm mộ chị có thể gia nhập tổ của lão Vương, tuy rằng lão Vương người này, ừm... chị hiểu mà."

Ôn Niệm Niệm liếc Ôn Khả Nhi, hỏi:
"Chị không hiểu, em muốn nói cái gì."

Ôn Khả Nhi nhướng mày: "Chắc chị không biết, tất cả lão sư đều không thích lão Vương."

Đây là sự thật, nhân duyên lão Vương trong trường học đúng là không tốt.

Rất nhiều lần Ôn Niệm Niệm đi ngang qua cửa văn phòng, nhìn thấy rất nhiều giáo viên tụ lại giả đề, mà lão Vương luôn lẻ loi ngồi một góc, đeo kính yên lặng đọc sách.

"Nghe nói ông ấy không hợp đàn ai cả."
Ôn Khả Nhi chỉ chỉ đầu mình: "Nơi này, hình như có chút vấn đề, không giao tiếp với ai."

Ôn Niệm Niệm tỏ vẻ không sao nhún vai:"Nhưng lão Vương dạy rất có ý."

Là thầy giáo ông không cần am hiểu việc lấy lòng, chỉ cần dạy tốt là được.
Tuy Lão Vương là trung niên hói đầu còn có chút dầu mỡ, nhưng không thể phủ nhận ông dạy hay, nhiều đề toán học phức tạp trải qua lời ông giảng luôn trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Hơn nữa quan trọng là tư duy của ông chưa bao giờ giới hạn ở giáo án, mà luôn nỗ lực đi tìm phương pháp mới.

Ôn Niệm Niệm hiểu tại sao lão Vương cô độc.

Rất nhiều thời điểm, bị cô lập không phảivì ngu xuẩn mà là quá ưu tú.

Ôn Khả Nhi tiếp tục nói: "Dù sao, chúng ta là chị em, em chỉ muốn nhắc nhở chị một chút thôi~ lão Vương thành lập tổ thiên tài trông không đáng tin cậy, em nghe nói các lão sư trong văn phòng đều phản đối, cảm thấy quá lãng phí thời gian."

"Vậy sao?"

"Đúng là thế, trên thế giới này thiên tài vốn là lông phượng sừng lân*, trường chúng ta lại càng thiếu. Dù sao rất lãng phí thời gian, đặc biệt chị ..."

(P/s: những đồ - con vật vô cùng quý hiếm, dường như chỉ có trong thần thoại hoặc xuất hiện rất ít.)

Cô ta liếc mắt nhìn chỗ trống trong sách giáo khoa của Ôn Niệm Niệm, cười tươi: "Em cũng chỉ có ý tốt thôi, nền tảng của chị không ổn, hiện giờ đã sơ tam, nên đặt thời gian lên học tập, chứ không phải lãng phí ở cái tổ vô nghĩa này."

Niệm Niệm biết Ôn Khả Nhi đánh tâm nhãn coi khinh mình, nhưng có thể hiểu được, thành tích học tập của nguyên chủ Ôn Niệm Niệm vốn không xong, mỗi lần thi cử đều đội sổ, bị coi khinh là chuyện bình thường.

Cô yên lặng khép sách giáo khoa, nói với Ôn Khả Nhi: "Cảm ơn em gái đã nhắc nhở, nhưng chị tới chỗ này cũng chỉ chơi chơi mà thôi, không tốn nhiều thời gian."

Ôn Khả Nhi thấy Ôn Niệm Niệm vẫn không thay đổi chủ ý, rốt cuộc tự mình đưa ra đòn sát thủ, nói khẽ với cô:
"Em nghe nói, người lão Vương mời vào tổ đều rất kỳ quái."

"Người kỳ quái?"

"Đúng vậy!"

Ôn Khả Nhi chắc chắn gật đầu, nói:
"Đều là 'quái già' đầu óc có vấn đề, cho nên em nghe các bạn bảo tổ này còn có tên là tổ phi nhân loại."

Ôn Niệm Niệm thật muốn cười.

Ôn Khả Nhi thấy cô không dao động, trong lòng do dự, lúc trước Ôn Niệm Niệm hoàn toàn không có đầu óc, phần lớn tình huống đều bị dắt mũi đi, mà hiện giờ...

Cô ta lại nhanh bổ sung: "Chị, em khuyên chị ngàn vạn lần đừng lãng phí thời gian gia nhập cái tổ kia, thật sự không có gì tốt."

Nói xong câu đó, giây tiếp theo, một bóng dáng thiếu niên cao gầy đi vào phòng.

Làn da thanh lãnh trắng nõn, con ngươi tựa như cánh đồng đầy tuyết quét qua.

Giang Dữ.

Chợt mắt thấy Giang Dữ đến, tâm Ôn Khả Nhi đột nhiên nhảy dựng, chân tay luống cuống đứng dậy, lắp bắp hỏi:  "Giang, Giang Dữ, sao cậu lại... tới đây?"

Ôn Niệm Niệm biết Ôn Khả Nhi yêu thầm Giang Dữ.

Ở Đức Tân trung học, kẻ ái mộ Giang Dữ có thể xếp quanh sân thể dục hai vòng.

Ôn Khả Nhi bị hấp dẫn, chẳng có gì lạ.

Giang Dữ buông ba lô trên lưng xuống, biểu tình nhìn qua có chút không cao hứng, trắng ra mà nói -- "Tôi là người 'không có cái gì tốt ' mà cô vừa nói - tổ trưởng của tổ đây."

Ôn Khả Nhi:......

"Không phải, cái đó... ý tớ không phải như vậy..." Mặt cô ta đỏ lên, lắp bắp mà giải thích: "Tớ có thể giải thích..."

Giang Dữ lạnh như băng: "Chúng tôi sắp họp, không phận sự thì rời đi."

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Ôn Khả Nhi, Ôn Niệm Niệm thiếu chút nữa cười lớn.

Đây lần đầu tiên Ôn Khả Nhi lật xe trước mặt người mình thích ha.

***

Tổ gồm bốn người.

Giang Dữ tính tình lãnh đạm không  nói chuyện, đầu ngón tay trắng nõn câu được câu không mà viết.

Ôn Niệm Niệm ngáp dài, trên mặt treo mấy chữ rõ ràng 'giờ Ngọ ủ rũ'.

Còn một nữ sinh nhỏ nhỏ gầy gầy, cắt tóc mái bằng mang mắt kính to màu đen, toàn bộ mắt kính như chiếm cứ một phần ba khuôn mặt nhỏ. Cô bạn nghiêm túc... gặm một bắp ngô thơm ngào ngạt, bộ dáng có chút ngốc ngốc.

Sau đó là học ủy Quý Trì, Quý Trì khẩn trương xoa xoa tay, nỗ lực muốn nói gì đó giảm bớt bầu không khí xấu hổ --

"Hôm nay thời tiết không tồi ha?"

"Nếu không, bắt đầu giới thiệu từ tớ đi."

"Tớ tên Quý Trì, ha ha, ha ha ha ha."

......

Không ai đáp lại, không khí lạnh đến độ sắp bùng nổ.

Ôn Niệm Niệm nói khẽ: "Câm miệng đi."

Quý Trì rốt cuộc không nói chuyện nữa, không khí lại lâm vào một vòng trầm mặc, chỉ có thanh âm của nữ sinh mái bằng kẽo kẹt ăn bắp.

Bên ngoài phòng Nghiên cứu - thảo luận đã có không ít bạn học vây xem, rình mò phòng, trong đó có cả vẻ mặt căm giận bất bình của Ôn Khả Nhi.

Niệm Niệm không biết Ôn Khả Nhi vừa nói cái gì, có phải tự bịa đặt hay không, nhưng hiển nhiên, trong tầm mắt của các bạn học ngoài cửa sổ, có thể đọc ra phần nào đó ý vị thâm trường.

Đối với bọn họ mà nói, người ngồi ở nghiên cứu - thảo luận tóm lại không hợp nhau, trong mắt bọn họ đều chính là 'quái già '.

Giang Dữ thì cho qua, vốn không phản ứng với mọi người, cao lãnh một đám.

Mà học ủy Quý Trì luôn muốn có quan hệ tốt với các bạn học, chẳng qua EQ quá thấp, mọi người thật sự không thể thích.

Đến nỗi nữ sinh mái bằng gặm bắp, tên là Căn Di, cũng là thiếu nữ thiên tài đại danh đỉnh đỉnh, nhưng mà... có một khuyết điểm rất nhỏ, là có chướng ngại về giao lưu.

Toàn bộ tổ thiên tài, nhìn qua hình như cũng chỉ có Ôn Niệm Niệm là bình thường.

Nhưng các bạn học đương nhiên không có khả năng thừa nhận Ôn Niệm Niệm có chỉ số thông minh, nói giỡn, mỗi lần đều thi đều đội sổ, nói cô là thiên tài, ai tin.

Bọn họ chỉ cảm thấy Ôn Niệm Niệm hoàn toàn đục nước béo cò, trà trộn vào cái gọi là tổ thiên tài này, chỉ vì tiếp cận Giang Dữ.

Rất nhanh lão Vương đã vào, nhiệt tình nói với mọi người: "Các em hẳn đã biết nhau cả."

Ôn Niệm Niệm: .....Không hề

Lão Vương trực tiếp gắn 'mác' đã quen thuộc cho bọn họ, phấn chấn nói: "Từ hôm nay trở đi, mọi người ở Thiên tài tổ là một tập thể, cùng nhau giao lưu, giúp đỡ lẫn nhau, cộng đồng tiến bộ."

Sau một lúc.

Không khí lần thứ hai lạnh tới đóng  băng.

Ôn Niệm Niệm thậm chí có thể cảm giác được, đỉnh đầu lão Vương có một con quạ đen bay qua 'cạc cạc cạc'.

Phòng Nghiên cứu - thảo luận bàng thính tịch, bạn học tụ tập ngày càng nhiều, có tới một nửa là tới vây xem nam thần Giang Dữ.

Hôm nay Lão Vương bố trí cho tổ một đề toán tương đối khó nhằn.

Không chỉ là bốn người, mấy bạn học ngoài cửa sổ cũng sôi nổi lấy giấy bút, bắt đầu thử giải đề này.

Đặc biệt là Ôn Khả Nhi điên cuồng làm nháp, muốn trở thành người đầu tiên ở đây giải ra.

Ôn Niệm Niệm liếc mắt quét đề một cái, đúng là cách tính tương đối khó khăn, đối với học sinh trung học mà nói có thể nói là đề năm sao.

Cô quét mắt nhìn Giang Dữ, hiển nhiên, cậu cũng bị đề này hấp dẫn, bắt đầu nhấc bút tính toán trên giấy.

Căn Di cũng buông bắp xuống, đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm đề, nhưng cô ấy không viết, chắc là suy nghĩ trong đầu.

Ôn Niệm Niệm lại nhìn nhìn Quý Trì, phát hiện Quý Trì cũng đang nhìn cô, mang theo biểu tình tìm tòi lại nghi hoặc.

Hai người bắt đầu giao lưu khẩu hình--

"Nhìn tớ làm gì."

"Cậu nhìn tớ làm gì."

"Tớ chờ cậu làm nha."

"Tự cậu làm đi, chờ tớ làm gì."

Quý Trì lộ nụ cười thần bí:

"Tớ muốn chứng kiến thời khắc siêu thần của cậu."

Ôn Niệm Niệm:......

Thiếu nữa mái bằng Căn Di nhìn đề, suy tư năm phút rốt cuộc ngáp một cái, tiếp tục ăn bắp.

Không làm được, từ bỏ.

Đương nhiên, mấy ngày liền thiếu nữ Căn Di không làm đề, bạn học chung quanh tự nhiên cũng vò đầu bứt tai.

Ôn Khả Nhi viết hai tờ giấy nháp nhưng vẫn không thể tính ra, có chút bực bội, vo giấy thành vòng tròn.

Giang Dữ hình như cũng lâm vào phần rối rắm nào đó.

Cuối cùng Ôn Niệm Niệm cũng thấy hứng thú, lười biếng lấy bút viết ra từng bước giải.

Đôi mắt Quý Trì thẳng lăng lăng nhìn giầy nháp của cô, trơ mắt nhìn từng bước phân tích cặn kẽ.

Ánh mắt cậu ta dần dần thay đổi.

Mẹ nó... Cái bộ não gì đây.

Tuy rằng đề này khó, nhưng đối với Ôn Niệm Niệm mà nói vẫn chỉ là một bữa ăn sáng, thuộc về loại đề nhắm mắt giải được

Nói đùa, học Đại học Harvard mấy năm, đề nghiên cứu tại phòng thí nghiệm đều là đề khó cấp vũ trụ.

Nửa giờ sau, Vương lão sư trực tiếp điểm tên Giang Dữ: "Giang Dữ, em làm ra chưa?"

Giang Dữ buông bút, nặng nề thở một hơi, sau đó lắc đầu.

Cậu không làm được.

Đề Giang Dữ chưa thể làm được, đương nhiên tất cả mọi người ở đây cũng không thể làm ra.

Lão sư toán học lại chuyển hướng đến Quý Trì cùng Căn Di: "Còn các em?"

Lắc đầu như cũ.

Ông cuối cùng sắp từ bỏ, nhìn phía Ôn Niệm Niệm hỏi: "Ôn Niệm Niệm, em giải ra chưa?"

Quý Trì trơ mắt nhìn Ôn Niệm Niệm vo tờ giấy nháp có từng bước giải hoàn chỉnh thành lại, ném xuống ngăn bàn.

"Chưa ạ."

Cô "thành thật" trả lời: "Em không biết làm."

Các bạn học vây xem cười mỉa nói --

"Bằng cậu ta có thể giải ra được?"

"Thật không biết lão Vương nghĩ gì lại cho người ngu xuẩn như vậy gia nhập tổ thiên tài."

"Nhìn Khả Nhi viết đầy giấy nháp kìa, đây mới là thực lực."

"Tớ  đoán, ngay cả đề cậu ta còn không hiểu."

......

Cả khuôn mặt Quý Trì đều nghẹn đỏ, rõ ràng đã giải ra, vì sao phải dấu diếm a a a a!

Cầm đáp án hung hăng đánh vào mặt bọn ngốc đó đi chứ!

Nhưng rất nhanh Quý Trì liền suy nghĩ cẩn thận, toàn trường công nhận thiên tài Giang Dữ chưa làm được đề này, người ái mộ Giang Dữ như si như say - Ôn Niệm Niệm, đương nhiên không thể đoạt nổi bật của cậu ấy, khiến cậu ấy không xuống đài được.

A, tình yêu thật vĩ đại!

Ôn Niệm Niệm biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì, mắt trợn trắng, nhếch miệng.

Gấp cái gì, chỉ là vì không muốn OOC* mà thôi.

( P/s : OCC là viết gắt của Out of character, có thể hiểu là một kiểu phá cách, làm mất chất của nhân vật, thường được dùng chỉ các dou, fanfic không diễn đạt được tính cách nhân vật.)

Có đôi khi, muốn điệu thấp chút, cũng không dễ dàng.

Hội thảo kết thúc, các bạn học sôi nổi tan đi.

Hai người Ôn Niệm Niệm cùng Quý Trì  cũng lần lượt rời khỏi phòng nghiên cứu thảo luận, chỉ còn lại Giang Dữ.

Trên mặt cậu mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, nhặt tờ giấy nháp vừa nãy bị Ôn Niệm Niệm vo tròn vất trong thùng rác lên.

Trên giấy nháp viết phương pháp giải đề, phân tích cặn kẽ, logic rõ ràng!

Giang Dữ nhìn bóng dáng Ôn Niệm Niệm, ánh mắt dần dần thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com