ZingTruyen.Com

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

#47: Tạo hình mới của Quý Trì

kk25251325

Tháng chín nắng hè chói chang, Đức Tân cao trung nghênh đón ngày khai giảng náo nhiệt.

Ôn Niệm Niệm đeo cặp sách tới trường học theo thông báo, ở bảng sắp xếp phòng học tìm thấy lớp của mình.

Không ngoài ý muốn, ban F.

Thời điểm tới văn phòng nộp tài liệu, Ôn Niệm Niệm gặp được chủ nhiệm lớp Trương Chí Hành.

Trương Chí Hành cực kỳ nhiệt tình chào đón cô: "Ai nha Niệm Niệm, thật vui khi em vẫn ở lại ban chúng ta, nhìn Bùi Bân lấy mất Giang Dữ, thầy còn sợ em cũng rời đi theo, may quá may quá, ha ha ha."

Ôn Niệm Niệm biết sáu ban ABCDEF, cũng ngấm ngầm phân chia cấp bậc giáo viên, trong bất kì tình huống nào Bùi Bân ban A đều có quyền được chọn phương án tối ưu nhất, chuyển hết học sinh mình muốn về lớp ông ta chủ nhiệm.

Hai ngày trước, Trương Chí Hành đi tìm Bùi Bân cái lí, thậm chí còn làm loạn đến chỗ giáo vụ ――

"Học sinh ưu tú như Giang Dữ, chỉ ban A mới có thể khai quật toàn bộ tiềm năng và ưu thế của em ấy thôi."

Cậu chính là khát vọng phải thực hiện được của Bùi Bân, mà Trương Chí Hành cũng rất cố gắng: "Trại hè lần trước đã chứng minh ban F hoàn toàn không kém ban A là bao!"

"Thôi đi." Bùi Bân xua tay: "Các người chỉ dựa vào một mình Giang Dữ kéo tổng điểm của ban đi lên, thật sự cho rằng đó là công lao của cả tổ F sao!"

"Thầy..."

Trương Chí Hành gấp đến nỗi đỏ cả mặt,  không còn lời nào để đáp, đành phải vặn ngược câu chuyện: "Nguyện vọng sau trại hè em Giang Dữ điền ban F của tôi, thầy tự tiện chỉnh sửa như vậy căn bản không tôn trọng ý kiến của học sinh."

Bùi Bân xoay người nói với chủ nhiệm giáo vụ: "Việc phân ban chúng ta nên nắm giữ quyền chủ động của tất cả học sinh, nếu cứ chiều theo ý của các em không phải sẽ loạn hết sao, còn nữa lí do khiến Giang Dữ ở lại ban F là gì, tôi lại không biết chắc."

Chủ nhiệm hỏi ông ta: "Nguyên nhân gì?"

Bùi Bân liếc Trương Chí Hành một cái, kéo dài giọng điệu: "Còn không phải do em nữ sinh ban F nào đó sao, bằng không vì cái gì được nữa, chẳng nhẽ nhân cách của thầy Trương rất có sức hút?"

Lời vừa dứt, chủ nhiệm giáo vụ nhíu mày: "Thật sự có việc này?"

Trương Chí Hành kích động giải thích: "Bọn nhỏ đều là trẻ con, thầy đừng tin lời bậy bạ!"

"Học sinh cấp 3 không được coi là trẻ con nữa rồi, hiện giờ chúng ta cần phải thắt chặt việc yêu sớm, cho dù xảy ra chuyện gì cũng nên bóp chết từ trong nôi."

Bùi Bân tung đòn sát thủ, chủ nhiệm lập tức đồng ý cho ông ta chuyển Giang Dữ tới ban A, không để cho Trương Chí Hành chút thời gian thương lượng.

Cuối cùng Giang Dữ và Căn Di đều không thể giữ ai, tất cả bị Bùi Bân rải hoa mời đi hết.

Trương Chí Hành mới 30, ở Đức Tân xem như trẻ tuổi, gương mặt ông hàm hậu quen thuộc, lại đi tranh với tên Bùi Bân giảo hoạt đã lăn lộn trong ngành nhiều năm, thua là chuyện rất bình thường.

Văn phòng, Ôn Niệm Niệm nhìn bộ dáng bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của Trương Chí Hành, cười nói: "Thầy Trương, cuối cùng chỉ còn mình em, có phải thầy thất vọng lắm không."

Rốt cuộc thì thành tích trung khảo của cô chỉ nằm ở mức trung bình.

"Không hề không hề, em đừng nghĩ như vậy, trong mắt thầy không có học sinh tốt hay học sinh hư, chỉ có giáo viên dạy được hay không mà thôi."

Nghe lời này của Trương Chí Hành, Ôn Niệm Niệm rất cảm động: "Lúc ở trại hè Giang Dữ đã chứng minh rồi, dù là ban F thì cũng có khả năng siêu việt như ban A."

"Ha ha thầy không ôm hy vọng vượt trội như ban A đâu, chỉ cần các em... bỏ chút tâm, đừng vi phạm quy định nữa là đội ơn Đức Phật rồi."

Trương Chí Hành xử lý đơn đăng ký nhập học của Ôn Niệm Niệm: "Được rồi em có thể về lớp giao lưu với các bạn, một lát nữa thầy trò mình họp lớp sau."

Ôn Niệm Niệm vừa ra khỏi văn phòng liền đụng phải Quý Trì.

Cô gần như không nhận ra, thẳng đến khi bị cậu kéo lại.

Ôn Niệm Niệm nhìn nam sinh đẹp trai mặc áo thu trắng quần đen một lúc lâu, kinh ngạc hỏi: "Xin lỗi, cậu... biết tôi à?"

Quý Trì duỗi tay chọc chọc trán cô: "Ây! Cậu đừng đùa nữa."

Nghe được giọng nói kia, miệng Ôn Niệm Niệm mở to, khó tin hỏi: "Quý, Quý Trì?"

"Yes."

"Tớ.. cái..."

Nam sinh trước mặt diện một chiếc áo thun và quần đen thoải mái, cặp kính đen dày cộp được bỏ xuống, lộ ra một đôi mắt một mí rất có khí chất của oppa hàn quốc, ngày trước trung thành với kiểu đầu húi cua, hiện giờ tóc đã dài thêm.

Ôn Niệm Niệm nhón chân, duỗi tay xoa tóc ngắn rối tung của cậu: "Giật cả mình, đây còn là Quý Trì tớ biết sao!"

Quý Trì hơi ngượng ngùng, mặt già đỏ lên: "Khỏi cần trêu ghẹo."

"Rốt cuộc trong hè đã trải qua cái gì, rõ ràng tháng trước khác xa bây giờ nha."

Bộ dáng hiện tại của cậu... thật sự quá thu hút, cho dù chỉ đứng ở cửa văn phòng nói chuyện, đã có vài nữ sinh đi ngang quay đầu lại mấy lấy.

Quý Trì ngượng ngùng gãi đầu: "Do mẹ tớ cả, bà cảm thấy lên cấp ba chính là bắt đầu một cuộc sống mới, thế là mời hẳn một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp bên Hàn về, nghe nói từng làm cho minh tinh, lương một giờ mấy chục vạn, thế là họ cải tạo hình tượng cho tớ."

Ôn Niệm Niệm nuốt nước miếng: "Quả... quả thật là sự sủng ái của con nhà giàu, có khi Giang Dữ còn chẳng được như cậu đâu."

Quý Trì càng ngượng thêm: "Đợi tớ nộp hồ sơ chút rồi mình cùng về lớp."

"Ok."

......

Ôn Niệm Niệm đợi cậu vài phút, Quý Trì ra khỏi văn phòng, hai người sóng vai đi đến khu dạy học.

Quy mô của Đức Tân cao trung lớn hơn so với cấp 2, nhưng học sinh lại ít nên chỉ có một khu dạy học. Thứ nhiều nhất là các phòng thí nghiệm và thể chất, còn cả tòa thư viện năm tầng kèm theo hai sân thể dục, lần lượt chia thành các môn như bóng đá, bóng rổ, tennis rồi bóng bàn...

Cho dù tài nguyên cứng hay chất lượng giáo dục mềm, Đức Tân luôn là trường tốt nhất toàn tỉnh thậm chỉ cả nước, khó trách các học sinh trường khác luôn mơ ước vào Đức Tân đầu tiên.

Hơn nữa trong trường còn rất coi trọng việc bồi dưỡng năng khiếu nghệ thuật và thể dục, đôi khi thành tích của nghệ thể sinh thậm còn tốt hơn so với xét tuyển chung, có thể thi đậu vào các trường đại học hàng đầu về những lĩnh vực này.

Những thứ đó cực kỳ hấp dẫn nhóm bạn học có sở trường, vì vậy có thể nói nhân tài đông đúc.

Cách đây không xa có một nhà ăn, Ôn Niệm Niệm nhìn thấy Căn Di.

Tóc mái của Căn Di được chải gọn gàng, mái tóc đen nhánh dài đến vai, trên tay đang cầm một cái hotdog đi đến khu dạy học.

Ôn Niệm Niệm gọi cô ấy lại: "Tiểu Di! Đã lâu không gặp!"

Căn Di liếc cô một cái, đang muốn vẫy tay chào, nào ngờ trông thấy Quý Trì đứng bên cạnh, mắt hạnh lập tức trừng lớn.

Nhìn chằm chằm Quý Trì, cả người hóa đá.

Phản ứng này nằm trong dự kiến của Ôn Niệm Niệm, nhưng mà Căn Di lợi hại hơn còn nhận ra cậu là ai.

Ôn Niệm Niệm cười hỏi: "Thế nào, có phải chưa đến mấy giây đã biến thành nam thần rồi không."

Căn Di liên tục gật đầu, hotdog rơi xuống đất.

Quý Trì nhíu mày nói: "Các cậu... có muốn tớ để thế này không, nếu không thích thì có thể quya về bộ dáng trước kia."

"Nghìn lần đừng." Ôn Niệm Niệm vội vàng: "Mẹ cậu mời nhà tạo mẫu một giờ ngốn cả chục vạn, mình không thể ném tiền như bỏ đá xuống sông được."

"Các cậu như vậy tớ cứ thấy là lạ, rõ ràng trước kia dễ nhìn hơn."

"Không sao không sao, nhìn nhiều là quen thôi." Ôn Niệm Niệm dùng khuỷu tay chọc chọc Căn Di: "Đúng không."

Căn Di vẫn đang phát ngốc.

"Ách, cậu ấy... chắc phải mất một khoảng thời gian nữa mới thích ứng được."

Quý Trì nhặt hotdog rơi xuống đất lên ném vào thùng rác, nói với Căn Di: "Tiếc quá, để tớ mua cái khác đền cho."

"Không, không cần."

"Aiz quan hệ giữa chúng ta còn khách sáo làm gì." Quý Trì vào nhà ăn mua một cây hotdog nóng hổi, đưa cho Căn Di.

"Cảm ơn." Căn Di dùng âm thanh nhỏ đến nỗi không thể nghe rõ đáp lời.

Bên cạnh có rất nhiều nữ sinh đang nhìn về đây, chắc là bị hot boy Quý Trì hấp dẫn.

Trước khi đi, Ôn Niệm Niệm dặn cô ấy: "Sau này không còn cùng lớp cậu nhớ chăm sóc mình thật tốt, gặp phiền toái thì tìm Giang Dữ, hai cậu chung ban đấy."

Căn Di gật đầu, xoay người rời đi.

......

Lớp của ban F nằm ở tầng một khu dạy học hướng Đông Nam, trước cửa đối diện với WC ẩm ướt lại ngược sáng, mùi ** trong đó còn thường xuyên bay sang đây.

Có thể nói là... danh xứng với thực, cơ sở vật chất tầng chót so với ban A bắc nam thông thoáng, phòng học rộng rãi thật sự khác xa.

Trong lớp, các bạn học đang đùa giỡn ầm ĩ, đặc biệt là mấy học sinh thể dục, bọn họ trực tiếp chơi chuyền bóng trong phòng.

Ôn Niệm Niệm đã cảm nhận được cảnh sinh hoạt gà bay chó sủa sau này.

Hai người ngồi xuống bàn đầu tiên, vừa mới đặt mông đã có hai bạn nữ đi tới, hào phóng nói với Quý Trì: "Tớ có thể thêm wechat của cậu không."

"Thêm? Thật sự muốn thêm tôi?" Quý Trì đương nhiên không ứng phó nổi trường hợp này, cả người ngây ra.

"Phải!"

Trước nay đều là cậu chủ động kết bạn wechat với mọi người, chưa có ai xin cậu bao giờ cả, hơn nữa... còn là con gái!

Ôn Niệm Niệm vội vàng dùng khuỷu tay nhắc nhở, thấp giọng nói: "Ngơ ngẩn cái gì!"

Quý Trì được sủng ái đâm ra lo sợ, vội vàng lấy di động thêm wechat của người ta.

Bạn nữ đỏ cả mặt, trở lại chỗ ngồi của mình mừng thầm.

Mấy người ngồi sau thấy lấy wechat của hotboy dễ vậy cũng vội vàng noi theo, lập đội đến kết bạn với Quý Trì.

Ai cũng nói nam sinh đẹp trai không dễ tiếp cận, nhưng Quý Trì lại không giống thế, cậu vừa đẹp vừa biết tương tác, nhìn qua rất dễ nói chuyện...

"Đây là số của tôi, tôi tên Quý Trì, sau này mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn."

"Tôi chuẩn bị tranh cử ủy viên học tập, tất cả đều dựa vào số phiếu của mấy cậu, cảm ơn nha."

Mấy nam sinh ngồi sau nhìn không vừa mắt.

Một tên cơ bắp dùng ánh mắt liếc người bên cạnh, đồng bạn hiểu rõ truyền bóng qua, hắn giơ tay lên, quả bóng bay đi gần nửa lớp học, vững vàng đụng trúng gáy của Quý Trì.

Quý Trì kêu thảm một tiếng, vội vàng che đầu, bên trên lập tức lộ ra một sườn núi nhỏ.

Cậu căm giận quay người lại: "Làm gì vậy!"

"Ôi thật xin lỗi, không cẩn thận trượt tay."

Ôn Niệm Niệm nhìn hắn, tên kia cười rất ý vị thâm trường, rõ ràng là cố ý.

Hồi cấp 2 xảy ra không ít mấy chuyện kiểu này, Quý Trì hay bị bắt nạt nên cũng không nói gì thêm, chỉ có thể ôm đầu ngượng ngùng ngồi xuống.

Nhưng Ôn Niệm Niệm lại không dễ dàng bỏ qua tính như vậy, lạnh lùng nói: "Xin lỗi đi."

Nam sinh cơ bắp cười: "Đã nói do không cẩn thận rồi mà, xin lỗi cái gì chứ."

"Dù cậu không cẩn thận thì người bị thương cũng là bạn tôi, xin lỗi đi."

Quý Trì liên tục kéo góc áo Ôn Niệm Niệm ý mau dừng lại.

Nam sinh cơ bắp bước từng bước qua, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự áp đảo từ đối phương kia, cánh tay còn to hơn đùi cô, một đấm vung ra thừa sức làm thủng bàn.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Ôn Niệm Niệm, giọng mang theo sự uy hiếp: "Mày vừa nói gì, lặp lại lần nữa xem."

Trong lòng Ôn Niệm Niệm hơi lo, nhưng ngày đầu tiên khai giảng tuyệt đối không thể cúi đầu được, bằng không sau này chỉ có thể bị bắt nạt đến chết!

"Tôi bảo cậu xin lỗi."

"Tao thấy mày hình như tự tìm chết nhỉ!"

Nam sinh cơ bắp vung nắm tay, Quý Trì thấy tình huống không đúng vội che trước mặt Ôn Niệm Niệm.

Đúng lúc này, hắn ta bỗng hét thảm lên......

Một nam sinh mặc áo thun đứng phía sau vặn ngược tay hắn lại, thao tác nhanh tới nỗi không thể nhìn rõ.

Văn Yến đi đến cạnh cô, khóe môi lộ ra một nụ cười dữ tợn ――

"Cô ấy nói, xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com