ZingTruyen.Com

Khi Hoc Ba Xuyen Thanh Tieu Thu Iq Thap

Edit: Đầu gỗ
Beta: Kỷ Kỷ

Tất cả mọi người đều không ngờ lần thi dã ngoại này, tổ F lại có thể chuyển mình giật giải quán quân.

Theo điều kiện trước đây Bùi Bân đánh cược, những ngày sau môi trường học tập và sinh hoạt của tổ F đều sẽ được hưởng đãi ngộ tốt nhất, bao gồm nhà ăn với vô vàn món ngon, nghe giảng có thể ngồi hàng phía trước, đủ loại đặc quyền......

Học sinh tổ A đã quen với việc hưởng thụ ưu đãi, bây giờ bị tước đoạt, có cảm giác như ngã từ trên mây xuống, rất khó thích ứng.

Đặc biệt là Lâm Càng Sâm, tính tình càng ngày càng táo bạo, rất nhiều lần cãi nhau với dì phát cơm ở nhà ăn:

"VÌ sao không cho em đùi gà!"

"Đùi gà có hạn, chỉ để cho học sinh tổ F thôi."

"Em đây thuộc tổ A đó! Trước kia đều có, sao giờ lại không!"

Dì phát cơm cố gắng lí giải:

"Phong thuỷ luân chuyển, thì bây giờ đến lượt tổ F."

"Thế em mua không được sao!"

Trên mặt dì ấy hiện lên biểu tình khinh miệt: "Em học sinh này, ở đây không thu tiền mặt, dùng tiền cũng không mua được đâu."

"Dì...  mắt chó chỉ thấy người thấp kém."

"Ây da sao lại mắng cả người lớn thế hả, ra dáng gì nữa, tố chất học sinh đâu rồi, coi chừng tôi báo cáo cho giáo viên chủ nhiệm bây giờ!"

Lâm Càng Sâm nổi giận đùng đùng ra khỏi nhà ăn, các dì phát cơm khinh thường lẩm bẩm: "Trước đây học sinh tổ F cũng có được ăn đùi gà đâu, cái cậu đó thành tích bây giờ thì không ổn, nhân phẩm lại như vậy, tương lai không biết thành bộ dáng gì."

Lâm Càng Sâm tức mấy ngày, từ đó nhất quyết không đến nhà ăn nữa, mỗi ngày chỉ gặm bánh mì.

Không chỉ mình hắn mà trạng thái của cả tổ A mấy ngày qua đều không tốt.

Theo lời Quý Trì thì đó gọi là phủng sát*.

(P/s: Nâng niu trân trọng rồi sau đó giết từ từ).

Cũng đúng, nhưng mà thời điểm bọn họ bị phủng sát đến hơi nhanh rồi. Từ khi đặt chân lên xe buýt đã được hưởng các loại đối đãi khác nhau, hiện giờ đặc quyền biến mất, trong lòng đương nhiên sẽ sinh ra cảm giác hụt hẫng khó tiếp thu.

......

Kết thúc trại hè, tại đại hội khen thưởng, Giang Dữ với tổng điểm cá nhân cao nhất được Đức Tân tặng huy chương, học bổng cũng như công bố các đặc quyền trong suốt thời gian theo học.

Ưu đãi nửa giá nhà ăn, các đợt trường lớp tổ chức đi du lịch đều miễn phí, mỗi học kỳ có ba lần miễn nộp bài tập và một lần miễn thi, thậm chí cả việc có thể tự do ra vào trường kèm các loại phúc lợi khác......

Đám bạn học xung quanh ghen tị đỏ mắt, ngay cả Ôn Niệm Niệm.

Cô bỗng nhiên cảm thấy hối hận, đang yên lại đem hết điểm cho Giang Dữ làm gì, sớm biết  được nhiều phúc lợi và đãi ngộ tốt như vậy đã giữ lại cho mình rồi.

Dù sao phúc lợi này nọ đối với Giang Dữ mà nói cơ bản đều không cần.

Là một học sinh xuất sắc thì không có chuyện làm trái quy định của trường học, Giang Dữ cũng không thể chưa đến lúc tan học đã tự ý rời đi. Cái đặc quyền tự do ra vào với cậu mà nói chẳng ảnh hưởng gì lớn.

Đến nỗi miễn thi các thứ lại càng không, Giang Dữ là con ma cuồng học tập, căn bản không sợ một bài kiểm tra nào cả!

Bây giờ Ôn Niệm Niệm thật sự quá hâm mộ người ta.

Cuối cùng vào lễ bế mạc trại hè, người có tâm tình phức tạp nhất phải kể đến chính là Bùi Bân.

Trơ mắt nhìn Trương Chí Hành được trao danh hiệu "Giáo viên dẫn dắt tổ tốt nhất" và hai vạn tiền thưởng. Ông ta ghen đến đỏ mắt, ruột gan trào ra ngoài.

Cũng tại thời điểm này, đề tài được các giáo viên bàn tán nhiều nhất chính là chuyện Bùi Bân bị xấu mặt.

Những vinh dự này vốn sẽ thuộc về ông ta, trước khi diễn ra trại hè, rõ ràng lão Vương sơ trung đã tha thiết muốn gửi gắm bốn thành viên tiểu tổ vào ban hỏa tiễn.

Khi ây tổ của ông ta chiếm hết mọi thiên thời địa lợi nhân hòa, trở thành nhóm có tổng điểm cao nhất, bên trong đâu đâu cũng là thiên tài.

Nếu không phải có thành kiến với thành tích của Ôn Niệm Niệm và Quý Trì, chuyển hai đứa đó xuống tổ F, Giang Dữ cũng sẽ không tức giận trượt khỏi tổ A.

Như vậy người hôm nay lên đài nhận thưởng sẽ  Bùi Bân.

Bùi Bân đã lãng phí hết vận may, còn làm cho Trương Chí Hành – chủ nhiệm luôn bị xem thường nhất hưởng hết toàn bộ.

Đúng là chuyện đời khó tính.

Bùi Bân siết chặt tay thành nắm đấm, đứng phía xa nhìn Giang Dữ, đáy mắt kích động như mạch nước ngầm.

Sau khi khai giảng, cho dù có trả giá cỡ nào ông ta cũng phải chuyển bằng được Giang Dữ qua ban A.

......

Buổi tối Giang Dữ và Ôn Niệm Niệm đi bộ ở sân thể dục tiêu cơm, vừa đi vừa ngắm bầu trời sao.

Trong thành phố hiếm khi gặp được cảnh đẹp thế này, chỉ có ở nơi thôn dã như bây giới mới có thể trông thấy từng ngôi sao tỏa sáng lấp lánh, chiếu rọi toàn bộ cảnh đêm.

Ôn Niệm Niệm ngồi trên thảm cỏ, nhìn bầu trời thăm thẳm hỏi: "Giang Dữ, nếu có một cuộc sống khác thì cậu muốn làm gì?"

"Trước nay chưa từng nghĩ đến vấn đề này."

Câu trả lời của Giang Dữ sẽ vĩnh viễn quy củ như vậy, cậu rất ít khi tưởng tượng về cuộc sống của mình, đặc biệt là một cuộc sống khác vì nó vừa ảo tưởng vừa thiếu thực tế.

"Đôi khi tớ thấy cậu như một người máy."

Ôn Niệm Niệm vỗ vai cậu: "So với tớ trước kia còn khô khan hơn. "

Giang Dữ liếc xéo cô một cái, nhàn nhạt trả lời: "Trước kia cậu cũng không ngốc."

"Không phải, nhỡ đâu tớ xuyên..." Ôn Niệm Niệm đang nói thì dừng lại, quá khứ của cô…

Cả ngày ngâm mình ở phòng thí nghiệm của Harvard, nghiên cứu vũ trụ, lỗ đen rồi cơ học lượng tử...

Cuộc sống khi đó ngoài nghiên cứu ra thì hình như không còn gì cả, toàn bộ nhiệt huyết và  xuân đều cống hiến cho vũ trụ xa xôi ngoài không gian kia.

Ôn Niệm Niệm nhìn trời đêm đầy sao, không biết vì cái gì, đáy lòng xuất hiện rất nhiều cảm xúc ngổn ngang.

So với cậu mình may mắn hơn nhiều, có cơ hội làm lại, quen được bạn bè tốt, ít nhất con đường tương lai sẽ không phải bước một mình.

"Nếu được chọn một lần nữa, tôi sẽ chọn một cuộc sống tự do."

"Ví dụ như... ?"

"Ví dụ như... đi du lịch."

Ôn Niệm Niệm cho rằng mình nghe lầm:

"Cậu muốn làm gì cơ?"

Giang Dữ nhìn bầu trời đêm, lẩm bẩm đáp:

"Đi đến thật nhiều nơi, ngắm nhìn thật nhiều phong cảnh, quen biết... thật nhiều người."

Ôn Niệm Niệm ngơ ngác hỏi: "Hiện giờ cậu cũng có thể làm vậy mà, thẳng thắn nói chuyện với ba mẹ, lúc nghỉ đông và nghỉ hè ra ngoài vùng vẫy một chuyến."

"Không được."

Giang Dữ lắc đầu: "Từ khi sinh ra đến nay, cuộc sống ngoài thi cử và làm bài tập thì không còn gì khác. Là một cuộc sống hoàn toàn khác biệt với mọi người. "

Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên hiểu được ý của cậu.

Thiếu niên thiên tài có đầu óc thiên phú và khả năng tính toán bẩm sinh, do đó có một cuộc sống thật khác biệt.

Con đường tương lai của cậu liếc mắt một cái là biết, trở thành thái tử gia, người thừa kế của tập đoàn Giang Thị.

Điều này rất khó thay đổi.

Ôn Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn Giang Dữ, môi cậu đỏ hồng, ánh trăng nhu hòa dừng trên khuôn mặt anh tuấn tựa như mạ thêm một phần trắng nõn không tì vết.

Cậu ho khan mấy cái, nói tiếp: "Chỉ là nghĩ thôi, tôi sẽ không làm như vậy."

"Vì sao không?"

Giang Dữ lắc đầu: "Không phải quá ao ước, chỉ là..."

Mơ thôi.

Cậu quá hiểu cuộc đời của mình không nên tồn tại nhiều niềm hy vọng xa vời, quỹ đạo nhân sinh sớm đã được xây dựng hoàn hảo, chỉ cần tuân theo quy củ mà làm.

Ôn Niệm Niệm dẫm đá dưới chân, cô không có cách nào nói với cậu rằng: cuộc sống sau này ra sao đều nằm trong tay chính mình.

Không nên nói, bởi vì...... cô của quá khứ, cũng không có dũng khí tùy hứng như vậy.

Sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô, càng quan trọng hơn là... bản thân kỳ vọng vào bản thân.

Đều không thể phụ.

Cô và Giang Dữ... bản chất đều là những người giống nhau, tựa như hai ngôi sao cô độc trên trời, mặc dù cách rất xa, những đều không cầm lòng được hấp dẫn lẫn nhau.

Giang Dữ quay mặt đi, vành tai hơi nóng lên.

Ôn Niệm Niệm nhìn ra cậu thẹn thùng.

Đây là lần đầu tiên... cậu mở lòng với người khác, nói ra mong muốn của chính mình.

Ôn Niệm Niệm nhún nhún vai: "Đúng là nhà tư bản thích mơ mộng thành kẻ bình dân."

"Tùy cậu nghĩ thế nào cũng được." Giang Dữ đứng dậy rời đi, nhưng đi được vài bước lại quay về, cứng giọng: "Giữ bí mật."

Ôn Niệm Niệm vốn không muốn nói cho người khác, nhưng khi nhìn vành tai đỏ bừng cùng với biểu tình trịnh trọng của Giang Dữ, bỗng dưng nảy nên chủ ý xấu xa.

"Chút nữa tớ nói cho Quý Trì, chưa đến hai ngày có lẽ cả trường sẽ biết."

Giang Dữ không phát hiện Ôn Niệm Niệm đang đùa, cậu bước nhanh đến gần, dùng sức cầm lấy tay nữ sinh: "Nếu có gan thì cứ thử xem."

"Ù ôi, đang uy hiếp nhau đó hả?!" Ôn Niệm Niệm không sợ: "Từ nhỏ tớ bị ma dọa mà lớn đấy."

Giang Dữ bỗng kéo cô lại gần mình, bụng hai người kề sát, vóc dáng một mét tám cúi đầu nhìn xuống.

Ôn Niệm Niệm cảm thấy không khí xung quanh có chút ít đi, ngực cũng không thở nổi, gương mặt hơi nóng lên: "Cậu... muốn làm gì, tính diệt khẩu sao."

Nhưng mà được khuôn mặt đẹp như này sấn lại, dù có bị diệt khẩu cũng không còn gì nuối tiếc.

Từ từ, từ khi nào mà khuôn mặt này lại có thể làm mình si mê vậy nhỉ...

"Nếu dám nói ra ngoài, đời này..." Giang Dữ giữ chặt eo cô, kề sát vào tai nhẹ giọng: "Tôi sẽ không để ý đến cậu nữa."

Ôn Niệm Niệm: ......

Đổi lại là một người khác Ôn Niệm Niệm sẽ không quan tâm, không để ý thì thôi, cô đây đầy bạn bè, đâu thiếu một người như cậu chứ.

Nhưng Giang Dữ cố tình nói thế, làm bản thân hoàn toàn không thể kháng cự.

Thế giới vĩnh viễn coi trọng đồ quý, từ xưa đến nay đều vậy.

Người có thể làm bạn, có thể được Giang Dữ đối xử tốt quá ít, mà Ôn Niệm Niệm cũng biết nội tâm Giang Dữ rất nhỏ, nhỏ đến nỗi không chứa được mấy người.

Được trở thành bạn bè của cậu, tam sinh may mắn dữ dội.

"Tớ... không nói đâu. "

Ôn Niệm Niệm đẩy người ra: "Không biết nói đùa là gì hả."

Giang Dữ thở dài nhẹ nhõm, xoay người chuẩn bị rời đi.

Ở phía sau, Quý Trì và Căn Di chạy bộ lao đến cạnh Ôn Niệm Niệm.

"Hí hí, sao cậu đỏ mặt quá vậy?"

"Mau nhìn mặt cậu đi, trông không bình thường chút nào!"

"Không bình thường chỗ nào! Đừng có nói bậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com