ZingTruyen.Info

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

#35: Đồng phục

kk25251325


Lúc này Văn Yến như nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, lần trước đã cược ai trượt thì dọn đi, hiện giờ nên thực hiện rồi nhỉ.”

Giang Tuyết Nhu nóng nảy, nhưng tốt xấu gì cũng là phụ nữ chìm nổi trong chốn hào môn nhiều năm, trên mặt bà ta vẫn ra vẻ trấn định như cũ: “Đó chỉ là lời đùa giỡn cho vui, sao có thể tin là thật, chẳng lẽ cậu muốn Bác Nghệ dọn ra ngoài sao? Nó từ nhỏ đã được nuông chiều… dọn ra ở riêng thích ứng kiểu gì chứ.”

Bà ta nhìn Văn Hạo: “Anh là ba nó, từ nhỏ đã nâng niu trong tay, cũng không muốn con chịu khổ phải không?”

Văn Hạo chưa kịp nói chuyện đã bị lão phu nhân vẫn luôn trầm mặc đáp: “Cái gì mà nói đùa, nếu lần này người thi rớt là tiểu Yến, cô còn nói là vui đùa nữa không?”

Giang Tuyết Nhu cứng lại, muốn mở miệng giảo biện nhưng bà Văn không cho mụ cơ hội: “Làm đi, nếu cứ để vậy dưỡng thành cái thói lật lọng, tôi thấy tương lai... hơi bất kham trọng trách.”

Lời này nói ra tương đối nghiêm trọng.

Vì sao Giang Tuyết Nhu lại dốc sức nhiều năm qua, còn không phải hy vọng sau này Văn Bác Nghệ có tiền đồ, chiếm được một vị trí tốt trong tập đoàn Văn thị sao, như thế nhiều năm nhẫn nhịn của bà ta mới coi như không uổng.

Nhưng lời lão phu nhân nói ra, không khác gì đập hết công sức đó đi!

Giang Tuyết Nhu cắn răng, hai chuyện chọn một, bà ta chỉ có thể đồng ý cho Văn Bác Nghệ rời khỏi cái nhà này, vào ký túc xác trong trường sống.

***

Giữa trưa tại phòng nghiên cứu và thảo luận, chiếc quạt điện kiểu cũ quay kẽo kẹt, thổi sạch sự nóng bức của mùa hè.

Trong phòng chỉ có hai người Ôn Niệm Niệm và Giang Dữ đang ôn tập.

Ôn Niệm Niệm tìm ra tổng điểm của Văn Yến, cao hứng lên tiếng: “Quá tuyệt!”

Dưới ngòi bút của Giang Dữ đang tính một bài toán hơi khó khăn, nghe thấy lời của cô, bút dừng trên tờ giấy nháp một chút.

Cậu viết một chuỗi công thức, nhưng cho dù có làm cũng nào cũng không thể tập trung.

Nghiêng đầu, dùng dư quang liếc thiếu nữ bên cạnh.

Cô ghé vào bàn, di động phóng to thành tích trên official website, tỉ mỉ nhìn điểm mỗi môn.

Ngoài cửa sổ là tiếng ve ồn ào, Giang Dữ bỗng dưng cảm thấy có chút phiền lòng, rất không khỏe.

Cậu liếc thiếu nữ khóe môi đang cười tươi, lạnh lùng hỏi: “Người đó thi được, rất vui sao?”

Ôn Niệm Niệm ngẩng đầu, ngơ ngác “a” một tiếng, nhất thời không hiểu ý của Giang Dữ.

Giang Dữ rũ mắt tiếp tục cầm bút tính toán, tay cậu thật đẹp, dưới ánh sáng phiếm màu trắng lạnh, mơ hồ có thể nhìn được mạch máu xanh nhạt bên trong.

“Không có gì.”

Ôn Niệm Niệm giải thích: “Tớ vui vì nỗ lực lâu như vậy rốt cuộc cũng có kết quả.”

Không ai muốn thời gian và tâm huyết của mình bị uổng phí, vui sướng không phải là chuyện rất bình thường sao.

“Vì sao lại giúp cậu ta?” Giang Dữ một bên viết chữ, một bên không để ý nói: “Còn đối xử tốt quá vậy.”

“Đó là vì cậu ấy đối xử với tớ cũng rất tốt, lúc nhỏ mỗi lần thi rớt, trốn ở rào tre lén khóc không dám về nhà, cậu ấy đều sẽ dùng tay áo lau nước mắt cho.”

Đấy đều là ký ức của nguyên chủ, nhưng Niệm Niệm lại kế thừa ký ức của cô ấy, rất nhiều việc sớm đã ăn vào trong máu rồi.

Trong lòng nguyên chủ luôn có một vị trí nhỏ dành cho Văn Yến, bởi vậy, Ôn Niệm Niệm hiện tại cũng sẽ không cầm lòng được đối với cậu ấy tốt chút.

“Những việc này tôi cũng...” Giang Dữ buột miệng thốt ra, nhưng lý trí lập tức tỉnh táo dừng lại.

“Cậu cái gì?” Ôn Niệm Niệm hỏi.

“Không có gì.” Cậu tiếp tục tính toán.

Từ nhỏ Giang Dữ đã bị sự giáo dục khắc nghiệt của gia đình quản thúc, những quy củ nói đàn ông nam phải nhẫn nại, cho nên cậu ổn trọng, không dễ bộc lộ tâm ý ra ngoài, cũng không tuỳ tiện giao lưu với người nông cạn.

Ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi qua ngọn cây, phát ra tiếng lá ‘sàn sạt’.

Cậu chớp mắt, lông mi dài ẩn chứa cảm xúc sâu xa.

Có những bí mật chỉ có thể cẩn thận vùi vào nơi sâu nhất trong lòng.

“Còn mấy ngày nữa là thi.” Giang Dữ thấy Niệm Niệm cầm di động phát ngốc, dùng bút gõ gõ đầu cô: “Thành tích hiện giờ của cậu, bản thân khó mà bảo toàn mà còn bổ túc cho người ta, thật can đảm.”

Ôn Niệm Niệm ôm đầu bĩu môi.“Lòng tớ hiểu rõ.”

“Nhưng...” Ôn Niệm Niệm lập tức ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong phảng phất như đang nói: “Mau nói đi, nói hết câu ban nãy đi chứ.”

Giang thiếu gia xưa nay lễ phép chính trực, thế mà cũng có ngày nói ra lời lẽ ‘thô bạo’, đây đúng là chuyện ngàn năm có một nha.

Giang Dữ kịp thời dừng câu chuyện, bất mãn kéo cổ áo. Lúc trước cậu luôn một mình, không có bạn bè, năng lực tự khống chế rất mạnh.

Nhưng làm bạn với đám người này lâu rồi, lúc nói chuyện càng ngày càng tùy ý... cậu không quá thích loại thay đổi này.

“Mau nói, cậu cũng làm sao cơ.” Khóe miệng Ôn Niệm Niệm hơi cong, nói cười rất ngọt, giống như muốn dụ dỗ bạn học làm chuyện xấu: “Bạn Giang đừng khống chế bản tính, cứ lớn mật nói ra.”

Giang Dữ thuận tay xoa đầu cô, tức giận lẩm bẩm: “Đọc sách của cậu đi.”

Ôn Niệm Niệm đánh vùi đầu nhìn sách một lát, cảm giác ủ rũ dâng lên, vì thế nằm xuốnh bàn nghỉ ngơi một chút, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Giang Dữ viết xong đoạn văn tiếng anh, để bút xuống nhìn cô.

Thiếu nữ nằm xuống bàn ngủ thật thoải mái, lông mi tinh mịn bị quạt điện thổi hơi đong đưa. Làn da trắng nõn, gương mặt có chỗ phiếm hồng tự nhiên, hai mảnh cánh môi oánh nhuận như châu ngọc…

Bộ dáng ngủ có chút khờ, có chút ngốc, nhưng càng nhiều hơn sự là sự đáng yêu.

Giang Dữ cảm thấy tim mình hơi không khống chế nổi mà tăng tốc.

Cậu dời ánh mắt qua nhìn trời xanh và lá cây ngoài cửa sổ, khẽ nuốt nước miếng.

Nóng.

Càng ngày... càng mất khống chế.

Lúc học khóa giáo dục sinh lý có nghe giáo viên giảng, nam nữ ở tuổi dậy thì sẽ xuất hiện một ít cảm xúc mong muốn, nhưng khi ấy cậu cho rằng những việc này cách mình rất xa.

Nhưng nữ sinh này nằm gần như vậy, thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ kia.

Giang Dữ trầm tư một lát, sau đó không một tiếng động cởi áo khoác đồng phục của mình xuống, nhẹ nhàng đắp lên người cô.

Chỉ một lát là ổn.

Cậu tiếp tục vùi đầu làm bài tập, bỗng nhiên cảm thấy... tâm thật nhàn, giống như lông chim rơi vào hồ nước bị hấp thụ, chứ không lang thang, phiên lãng không có mục đích.

Trên đường Giang Dữ nhận được điện thoại của ba, ông gửi đến hòm thư một phần danh sách của phòng tài vụ trong quý này, kêu cậu có thời gian thì nhìn xem, thấy vấn đề gì thì viết ra.

Ba thường xuyên đem một ít chuyện công ty cho cậu làm, không phải kiểm tra sai lậu mà là chuẩn bị cho tương lai đến công ty làm việc.

Từ nhỏ Giang Dữ đã được bồi dưỡng trở thành người thừa kế.

Cậu không qun tâm đi về phòng học, nhận tin nhắn mà ba gửi tới, tải bản báo cáo về bắt đầu kiểm tra, quả nhiên tìm được một ít chỗ không rõ ràng.

Giang Dữ xem một giờ, bôi đỏ những chỗ có vấn đề gửi cho ba.

Ông chỉ trả lời một chữ “Ừm”, không hề nhiều lời.

Kỳ thật nhiều lúc Giang Dữ nghĩ không ra, vì sao ba của Quý Trì lại coi cậu ta thành bảo bổi như vậy, rõ ràng thành tích rất bình thường nhưng lại luôn được yên thương, hoàn toàn chả liên quan đến năng lực phụ nào khác; đồng dạng, cậu cũng không hiểu vì sao ba của Ôn Niệm Niệm lại thích ra ngoài khoe con gái như vậy…

Đối với Giang Dữ mà nói, cho dù bản thân có ưu tú cỡ nào, hình như... cũng chưa từng đổi được một chữ “tốt” của ba.

Giang Dữ gửi tin nhắn xong ngồi trong phòng trầm tư rất lâu, các bạn học khác lục tục đi vào, không khí xung quanh mới bắt đầu trở nên ầm ĩ.

Đúng lúc này, Giang Dữ bỗng nhớ ra gì đó, ngồi bật dậy.

Thôi xong!

Cậu hoảng loạn lao ra khỏi phòng học, thiếu chút nữa kéo theo cả cái ghế bên chân.

Bạn học xung quanh kinh ngạc nhìn theo, xưa nay bọn họ chưa từng thấy Giang Dữ mất bình tĩnh như vậy nha.

Đợi đến khi cậu chạy tới phòng nghiên cứu thảo luận, Ôn Niệm Niệm đã ra ngoài, trong tay ôm áo khoác đồng phục.

Giang Dữ lập tức ngừng lại.

“Đồng phục của ai thế nhỉ?” Cô nhìn đông nhìn tây tìm kiếm chủ nhân của cái áo.

Quý Trì đeo cặp sách đi ngang, Ôn Niệm Niệm vội vàng gọi cậu ta lại: “Đồng phục của cậu hả?”

Quý Trì vỗ vỗ cặp mình đáp: “Áo tớ ở đây, trời nóng vậy ai lại mặc đồng phục.”

“Vậy lạ thật.”

“Làm sao?”

“Lúc tớ ngủ hình như bị ai đó đắp đồng phục lên, nhưng nãy dậy lại không thấy ai, đợi một lúc lâu cũng chẳng có người tới nhận.”

Ôn Niệm Niệm nghiêng đầu, nhìn thấy Giang Dữ tránh ở chỗ rẽ cầu thang, quơ tay nói: “Ê, cậu biết đồng phục này của ai không?”

Giang Dữ dựa vào tường, dịch chân đi ra: “Không biết.”

“Nhưng ban nãy chỉ có mỗi cậu trong phòng, thế... thật sự không phải của cậu sao?”

“Không phải!” Giang Dữ một mực phủ nhận: “Sao có thể.”

Ôn Niệm Niệm thấy trên người cậu chỉ có một áo sơ mi trắng, hơi hoài nghi: “Vậy áo đâu?”

“Ở... phòng học.” Giang Dữ lặp lại lời Quý Trì: “Nóng như vậy ai lại mặc đồng phục.”

“Đúng thế, trời nóng thế này, chả biết  đứa nào đầu óc hỏng đắp đồng phục lên người tớ, cả người mướt mồ hôi.”

Quý Trì nhìn Giang Dữ không giỏi nói dối, cười nhăn răng đáp: “Có thể là cố ý chỉnh cậu.”

“Tớ cũng đoán thế, rốt cuộc người đó ghét tớ bao nhiêu đây.”

Giang Dữ: …

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info