ZingTruyen.Info

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

#34: Thi

kk25251325


Phòng Văn Yến có chút hỗn độn, là bộ dạng điển hình của các nam sinh, cạnh giường có mấy tấm vải màu sắc khác nhau, rõ ràng bên dưới có chôn quần áo.

Ôn Niệm Niệm từng vào phòng của nam sinh, lúc trước đến nhà Giang Dữ, phòng của cậu với Văn Yến hoàn toàn bất đồng, sạch sẽ đơn điệu tựa như nét bút đơn giản.

Ôn Niệm Niệm không nhịn được cười lên.

Văn Yến hỏi cô: "Cười cái gì?"

"Phòng của cậu làm tôi nhớ tới một ngưòi bạn khác, đều là nam sinh, vì sao lại khác biệt lớn như vậy?"

"Hả?" Văn Yến rất có hứng thú nhướng mày: "Nói xem."

"Bạn học kia có chứng cưỡng bách rất nghiêm trọng, sáng ăn gì, trưa ăn gì, tối ăn gì, trong phòng bài trí cái gì, hay mỗi ngày đi học tan học đều có một con đường nhất định, giống như đại lượng không đổi trong số lý, vĩnh hằng bất biến*."

(P/s: mãi mãi không có biến hóa.)

Ôn Niệm Niệm ngồi xuống ghế, tiếp tục nói: "Cậu với cậu ấy hoàn toàn tương phản, cậu thì không ai có thể đoán được kế tiếp sẽ làm gì, là số lý trung biến đổi không ổn định."

Tuy Văn Yến không học vật lý bao giờ, nhưng cũng có thể nghe hiểu lời Ôn Niệm Niệm.

"Vậy... cậu cảm thấy đại lượng không đổi tốt, hay là biến đổi tốt?"

Vấn đề này làm khó Ôn Niệm Niệm, cô gãi trán hoang mang đáp: "Chưa từng nghĩ tới vấn đề này."

Văn Yến cười như không cười: "Có lẽ có thể suy nghĩ một chút."

Ôn Niệm Niệm nhún vai không suy nghĩ vấn đề này, thấy trên bàn cậu có để mấy quyển tài liệu, là tài liệu lúc trước cô giúp cậu sửa sang.

"Cậu đọc hết cả cái này sao?"

Văn Yến đúng sự thật đáp: "Không."

Ôn Niệm Niệm gật đầu, nghĩ đến cũng phải, thời điểm làm tư liệu cô không biết tật xấu của Văn Yến, nếu biết đã không làm việc vô dụng này.

Lại không ngờ Văn Yến chuyển câu chuyện, giơ di động cho cô coi: "Không xem nhưng có lưu, mỗi ngày đều nghe."

Ôn Niệm Niệm kinh ngạc nhận lấy tai nghe của Văn Yến, bên trong quả nhiên truyền đến giọng nam đọc sách, mỗi đề đều nói rất kỹ càng, tỉ mỉ phân tích bước giải, công thức định lý, trên cơ bản đều đọc ra.

Nghe qua khá quen, hẳn là anh em tốt của cậu - Từ Dương giúp đỡ.

Ôn Niệm Niệm không ngờ cậu lại đem tư liênu của mình làm thành bản ghi âm, khó trách trong khoảng thời gian này, ở trường học hay bên ngoài luôn thấy mang tai nghe.

Tâm huyết của mình được đối đãi quý trọng như vậy, trong lòng Ôn Niệm Niệm còn tư vị, cô mở cặp sách lấy notebook nói: "Thời gian không còn nhiều, tôi căn cứ vào bài giảng ngày thường của thầy cô để nói lại, áp vào một ít đề, tôi tìm cho cậu rồi, có thể vớt vài phần, đặc biệt là khoa văn, tiếng anh hay lịch sử gì đó, ghi hết tất cả lại."

Văn Yến ngoan ngoãn gật đầu, Ôn Niệm Niệm nhận di động của cậu bắt đầu ghi âm.

Văn Yến nghe tiếng nói bình thản nhu uyển của nữ sinh, giống như lông chim phiêu phiêu đảo qua tâm cậu, cậu ngồi bên cạnh nghiêm túc nhìn cô.

Ôn Niệm Niệm tạm dừng để nghỉ ngơi, hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"

"Cậu biết đấy, mặc dù tôi có thể nhớ kỹ bài, nhưng... trên trường thi thì đi ngủ rồi."

Không thể tập trung lực chú ý là chướng ngại lớn nhất của cậu.

"Biết."

"Nếu biết là phí công, vì sao lại muốn giúp?" Văn Yến quay đầu nhìn cô.

Ôn Niệm Niệm nhún vai, đương nhiên nói: "Những người mắc loại bệnh này đa số bẩm sinh trí lực rất thấp, nói cách khác, chính là thiểu năng trí tuệ, nhưng cậu lại không thế..."

Chính xác thì tư duy Văn Yến còn nhạy bén, logic rõ ràng, thậm chí rất nhiều thời điểm, cách cậu lý giải sự vật đều có cái nhìn của mình.

"Cậu xem, coi như bất hạnh ở 20% kia, nhưng cậu không từ bỏ chính mình, cho nên dù phí công thì thế nào, thế giới này, chưa chắc đã không có kỳ tích."

Văn Yến nhìn cô thật sâu: "Không ngờ cậu là nữ sinh thiên về khoa học tự nhiên, cũng tin mấy việc như kỳ tích hư vô mờ mịt để an ủi người khác."

"Sai rồi, không phải an ủi."

Càng thâm nhập vào vật lý học, Ôn Niệm Niệm càng bảo trì kính sợ với thế giới này.

"Tôi tin vũ trụ sẽ có kỳ tích." Cô chém đinh chặt sắt mà nói.

Văn Yến bị ánh mắt kiên định của cô cảm nhiễm, cầm lấy bút, gian nan viết xuống mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ――

"Cậu tin tưởng kỳ tích, tôi tin tưởng cậu."

***

Đoạn thời gian này Ôn Niệm Niệm qua lại với Văn Yến tương đối gần, thường xuyên thấy cô tan học sẽ tới Mười Ba trung học, hoặc Văn Yến tới trường học tìm cô.

Quý Trì và Giang Dữ đứng trên ban công tầng năm, ngắm hai người đang học tập ở đình hóng gió bên hồ.

Mặt trời chiều ngả về tây, choàng cho vạn vật thế gian một sắc điệu thật ôn nhu.

Quý Trì ôm cánh tay, nói giọng vịt đực từ từ xướng lên: "Nên ở đây chứ không phải là ở trong xe, eo ơi nhìn bọn họ có bao nhiêu ngọt ngào kìa..."

Giang Dữ nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ: "Nói bậy."

Quý Trì nở nụ cười: "Sao giống như nghe thấy giọng nói tan nát cõi lòng đâu đây vậy nhỉ."

Giang Dữ lạnh lùng uy hiếp: "Cậu còn không câm miệng, ngốc lát nữa tôi cho cậu nghe tiếng xương cốt gãy đấy."

Quý Trì vội vàng im tiếng, cậu biết Giang Dữ cũng không phải là thư sinh nhỏ bé yếu ớt, người ta từ nhỏ đã học công phu đó nha. Cường thân kiện thể, hình như học một bộ có chiêu có thế quyền.

Quý Trì tay trói gà không chặt, một thư sinh văn nhược, tuyệt đối không phải đối thủ của cậu.

Giang Dữ mặt vô biểu tình nhìn tiểu đình bên hồ, một cảm giác kim đâm vào người xưa nay chưa từng có, xâm nhập vào mỗi tấc da thịt mạch máu cậu.

Tay xoa ngực trái.

Tâm ngạnh*.

(P/s: nghẹn, tắc.)
......

Tháng năm Đức Tân tuyển sinh, Ôn Niệm Niệm đứng ở cổng trường chờ Văn Yến.

Cậu không quen đường lối trong trường, Ôn Niệm Niệm đương nhiên phải đưa Phật đi Tây Trúc thỉnh kinh, kéo cậu an toàn vào trường thi.

Ngoài ra cũng có nguyên nhân khác, hai tháng này vì muốn làm tốt, hai người đều rất liều mạng.

Ôn Niệm Niệm là loại nếu bạn đã phí thời gian làm thì nhất định phải làm cho hoàn mỹ nhất, bởi vậy đối với thành tích của Văn Yến, cô so với cậu càng thêm để bụng.

Hôm nay mặt trời lên thật đẹp, làn da cậu hình như trở nên càng trắng, ánh mắt thẳng lăm lăm, con ngươi đen nhánh cánh môi đơn bạc, tổ hợp lại thật đúng là anh tuấn đến cảnh đẹp ý vui.

Nhưng mà cảnh đẹp ý vui đối với Ôn Niệm Niệm mà nói, gia hỏa này cũng chỉ là một thằng nhóc sơ trung.

"Đi thôi, đưa cậu tới trường thi." Ôn Niệm Niệm nói.

Văn Yến cười ngâm ngâm đi.

"Phí thi nhiều hay ít, tôi mang cậu qua."

Văn Yến lại không nghe theo, lập tức chạy đến sân thể dục.

"Không phải bên đó, khu dạy học có phòng thi ở bên này."

Ôn Niệm Niệm còn chưa dứt, Văn Yến bỗng cởi ra áo hoodie ném cho cô.

Bên trong cậu mặc một cái áo vận động màu lam nhạt và quần đùi, cánh tay cơ bắp lượng gãi đúng chỗ ngứa, có vẻ phá lệ mạnh mẽ.

"?"

Ôn Niệm Niệm còn chưa kịp phản ứng lại, Văn Yến đã chạy đến sân thể dục điền kinh: "Chờ tin tốt đi."

Cô đứng dưới tàng cây nhìn sân thể dục một lúc, mới bừng tỉnh hiểu ra vài phần.

Gia hỏa này... đăng kí thi thể lực!

Trên sân thể dục có không ít nam nữ sinh nóng lòng muốn thử, đều chuẩn bị cho hạng mục kế tiếp, Ôn Niệm Niệm ôm áo cậu đứng dưới tàng cây, nhìn cậu khỏi động tay chân.

Văn Yến quay đầu giơ tay với cô, khóe miệng giương cao, ánh mặt trời sáng lạn.

Văn Yến không phải loại tùy tiện khoác lác, nếu cậu nói thi được tức là có tự tin.

Thì ra muốn tạo ra kỳ tích.

Ôn Niệm Niệm cầm lòng không được mà nở nụ cười, dựa vào thân cây nhìn cậu, tâm tình nhẹ nhàng.

Rất nhanh hạng mục thi đấu thi thể lực đã bắt đầu.

Cho dù là điền kinh hay nhảy cao, nhảy xa, ném tạ, thể năng và sức bật của Văn Yến đều gần như không ai sánh được, tất cả đều có thể rút thứ nhất.

Gia hỏa này đánh nhau lợi hại, phương diện thể dục cũng cường thế.

Không trì hoãn, thành tích thi thể lực của Văn Yến hoàn toàn xứng nhận hạng nhất, sau khi cậu thi xong, thành tiach của mấy người phía sau liền trở nên không quá được.

Vài giáo viên thể dục liếc mắt một cái liền chọn cậu, liên tục gật đầu, thật là thưởng thức.

Nhưng buổi chiều còn có cuộc thi viết chuyên môn cho các thí sinh thể lực, nhưng mà lần thi viết này khó khăn không cao, tỷ trọng điểm cũng chiếm không lớn.

Thành tích thể lực chiếm 70%, thi viết chiếm 30%.

Dựa theo ưu thế thành tích thể lực của Văn Yến, dù thi viết không điền chữ nào, cậu cũng có thể thuận lợi nhập học Đức Tân cao trung.

Ổn.

Ôn Niệm Niệm nặng nề thở dài một hơi.
......

Một tuần sau website trường công bố kết quả tuyển sinh, Văn Yến đứng nhất thi thể lực, đứng thứ ba thi viết, tổng điểm không ai sánh được thi vào Đức Tân cao trung.

Thành tích này làm tất cả mọi người không nghĩ tới, cậu...

Thật sự thi đậu!

Xưa nay Văn Hạo làm tổng tài bá đạo không hiện ra hỉ nộ gì, mấy ngày qua đều rất cao hứng, đi đường mang theo gió xuân, gặp người khác nói chuyện chưa đến hai câu đã đề cập tới con trai mình đậu Đức Tân cao trung.

Rốt cuộc, cao trung nhất nước, suất học lên đều là số một số hai.

Người khác chúc mừng ông, nói con thứ hai có tiền đồ.

Văn Hạo vội vàng xua xua tay, cái gì mà con thứ hai, thi đậu cao trung là con cả!

Người xung quanh kinh ngạc không thôi.

Ai mà chả biết vị đại thiếu Văn gia kia phản nghịch khác người, thành tích rối tinh rối mù, thế mà có thể thi đậu Đức Tân thanh danh vang dội toàn tỉnh, thậm chí là cả nước?

Nhưng sự thật là vậy, đứa cả Văn Yến đậu Đức Tân cao trung, mà người thứ hai Văn Bác Nghệ... còn kém năm điểm, thi rớt.

Mấy ngày nay Giang Tuyết Nhu tức đến ăn không ngon ngủ không yên, giả vờ nâng cằm ra oai.

Văn Bác Nghệ sát tuyến Đức Tân cao trung làm bà hết sức nôn nóng, mà việc lớn hơn như sét đánh giữa trời quang chính là Văn Yến thi đậu!

Ông trời có mắt hay không!

Giang Tuyết Nhu không muốn hiểu, Văn Bác Nghệ đương nhiên càng không.

Từ nhỏ đến lớn đều là hắn ưu tú nhất, thành tích học tập của Văn Yến tụt không còn gì, dựa vào đâu lại có thể nhập học trường học tốt như vậy, còn chính hắn lại không vào được.

Ở nhà, có lẽ Giang Tuyết Nhu còn có thể ngụy trang cảm xúc của mình, nhưng mà Văn Bác Nghệ căn bản giấu không nổi, năm lần bảy lượt lải nhải không công bằng không công bằng, nói đến tai Văn Hạo đóng kén, cuối cùng lạnh giọng chửi hắn ――

"Không có tiền đồ, mình thi không đậu liền nói không công bằng, con cho rằng thế giới đều vây quanh con à?"

Văn Bác Nghệ lầu bầu đáp: "Vốn là không công bằng sao, vụ thi thể lực này đối với những người chăm học tập như con mà nói là một loại vũ nhục, anh ta thi được, không chừng đã chiếm mất vị trí của con!"

Nghe được lời này, Văn Yến cười.

Logic này cũng khá ngưu bức à nha.

"Con nỗ lực lâu như vậy, mỗi tối thức đêm xoát đề, dựa vào cái gì anh ta có thể không tốn nhiều sức liền thi qua, quá không công bằng!"

Văn Bác Nghệ ủy khuất không thôi, hai mắt đỏ lên.

Giang Tuyết Nhu đúng mức dùng khăn tay lau khóe mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Hai mẹ con thay phiên làm vẻ ta đây, làm như Văn Yến đoạt đồ của bọn họ.

Văn Yến lạnh mặt nhìn, chỉ cảm thấy châm chọc.

Không có ai thấy đêm khuya cậu đeo tai nghe chạy trên sân thể dục, nom nửa năm không một ngày chậm trễ.

Tất cả nỗ lực vất vả cùng với mồ hôi đổi lấy ngày hôm nay, lại nhìn như không cần tốn nhiều sức.

Thời điểm Văn Bác Nghệ lại nói ra ba chữ "dựa vào cái gì", Văn Yến rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng: "Dựa vào cái gì ư?"

Tiếng cậu vừa vang lên, ánh mắt của mọi người đều rơi xuống.

"Bằng ông đây may mắn, làm sao, không phục hả." Cậu giơ giơ mi khiêu khích nhìn Văn Bác Nghệ ――

"Không phục thì chịu đựng đi, mẹ nó còn lẩm bẩm một câu nữa, ông đây đánh mày."

Văn Bác Nghệ lập tức im tiếng, không dám nói thêm một câu nào nữa, hắn biết gia hỏa Văn Yến tàn nhẫn độc ác, mặc dù đang nhà nhưng cũng không có việc nào mà cậu không làm được.

Cho dù ba mẹ đây cũng không thể nhờ ai, càng không ngăn được.

Hắn nghẹn khuất bĩu môi, không dám nói thêm nữa.

Lúc này Văn Yến như nhớ tới gì đó, nói: "Đúng rồi, lần trước có đánh cược ai thi rớt thì dọn đi, hiện giờ nên thực hiện rồi nhỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info