ZingTruyen.Com

Khi Hoc Ba Xuyen Thanh Tieu Thu Iq Thap

Đức Tân cao trung bắt đầu tổ chức tuyển sinh vào tháng sáu, tháng tư đã bắt đầu báo danh.

Giang Dữ bị cử đi học, nhận nhiệm vụ sửa sang lại hồ sơ báo danh của các thí sinh.

Tâm tư cậu rõ ràng thành thật, giáo viên chủ nhiệm giao công việc này cho cậu, thậm chí so với giao cho giáo viên khác còn yên tâm hơn.

Đứa nhỏ Giang Dữ này tính tình trầm ổn mới có thể trác tuyệt, tiền đồ tương lai nhất định không hạn lượng.

Lần này được cử đi học, cậu là người duy nhất được 100% phiếu thông qua.

Các giáo viên trong trường cực kỳ chờ mong, cũng hy vọng tương lai sau này không quên trường cũ.

Buổi chiều, sau khi kết thúc hội thảo của tổ, Giang Dữ sửa sang tư liệu cất vào cặp sách chuẩn bị rời đi, Ôn Niệm Niệm thấu vậy vội đuổi theo cậu: "Giang Dữ, chờ chút."

Hiện giờ cô không còn gọi "Bạn học Giang" hay "Bạn Giang Dữ" nữa mà là gọi thẳng tên.

Thay đổi một cách vô tri vô giác, quan hệ giữa hai người hình như gần hơn rất nhiều, bọn họ... coi như là bạn tốt.

Ý tưởng này làm Giang Dữ cảm thấy rất thoải mái an tâm, rốt cuộc cậu cũng có bạn bè.

Ôn Niệm Niệm đuổi theo, bởi vì chạy nhanh thiếu chút nữa đâm vào người cậu.

May mà Giang Dữ kịp thời giữ cô lại: "Làm gì vậy?"

"Chúng ta là bạn tốt đúng không!" Ôn Niệm Niệm vội vàng hỏi.

Giang Dữ nhướng mày, thuận tiện đút tay vào túi quần đáp: "Xem là như vậy, thì sao?"

"Bạn tốt là được!" Ôn Niệm Niệm giống như hảo huynh đệ muốn vỗ vai cậu, nhưng mà gia hỏa này cao quá, muốn làm vậy hơi lao lực, cô nặng nề vỗ eo cậu một cái: "Vậy giúp tớ đi!"

Giang Dữ dịch người, không thích tiếp xúc thân mật ai khác.

Từ nhỏ đến lớn đã thế, cô độc trở thành một thái độ rất bình thường.

Nhưng mà nhìn ánh mắt thanh triệt của tiểu nha đầu trước mặt, nếu phải tiếp xúc... hình như cũng không phải là không được.

"Chuyện gì, nói thẳng."

"Tớ nghe người ta nói, cậu phụ trách kiểm tra hồ sơ dự thi ở chỗ giáo viên chủ nhiệm sao?"

"Ừm."

"Vậy... cậu để ý một người giúp tớ, xem xem cậu ấy có đăng kí không?"

"Không thể tiết lộ tin tức thí sinh."

"Không tiết lộ không tiết lộ!" Ôn Niệm Niệm vội vàng xua tay, sát vào cậu thấp giọng: "Khi nào cậu kiểm tra thì lưu ý xem có người này không thôi."

"Muốn lưu ý ai?"

"Văn Yến, Văn trong văn tự, Yến trong thịnh yến."

Đáy mắt Giang Dữ phiếm một tia gợn sóng, nhưng trên mặt vẫn treo biểu tình lạnh như băng, cho nên Ôn Niệm Niệm không nhận ra biến hóa gì.

"Có báo danh, sáng nay kiểm tra hồ sơ có thấy."

"Cậu nhớ rõ cả à?"

"Phải."

Không phải Giang Dữ là thiên tài gặp một lần là nhớ, chẳng qua lý lịch của Văn Yến này thật sự... quá độc đáo, giáo viên chủ nhiệm cầm bảng thành tích quá khứ lên nhìn ――

Tất cả đều 0 điểm.

Ở nơi mà học sinh sơ trung ưu tú đều ghi danh, có thể nói là "riêng một ngọn cờ".

Đức Tân tuyển sinh bên ngoài, tuy lúc đăng kí không có mục hạn chế thành tích, nhưng phí đăng kí lại không rẻ gì cả.

Loại thành tích này của Văn Yến mà đi thi, không phải là phí tiền sao.

"Cậu ấy đăng kí."

"Có."

Ôn Niệm Niệm ngơ ngẩn suy tư.

"Thế nào, rất quan tâm hả?" Giang Dữ hỏi.

"Cậu ấy cũng là bạn của tớ, từ nhỏ biết nhau, trước kia cũng từng giúp tớ rất nhiều lần."

"Tôi cũng biết cậu từ nhỏ..."

Cậu đang nói bỗng nhiên ngừng, nhìn đôi mắt to đang trợn lên của Ôn Niệm Niệm, bỗng cảm thấy...

Không quá thoải mái.

Ôn Niệm Niệm nói: "Nhưng trước kia cũng không phản ứng với tớ nha."

Lúc trước nguyên chủ Ôn Niệm Niệm theo đuổi Giang Dữ rất nhiều năm, yêu thầm từ nhỏ, nhưng Giang Dữ thấy cô tránh còn không kịp, làm sao nói đến chuyện có giao tình.

Cũng chỉ khi gia nhập tổ được nửa năm, số lần đối đáp của hai người mới dần nhiều lên.

"Cậu có rất nhiều bạn bè."

Giang Dữ duỗi tay cầm lấy dây an toàn của cặp.

"Thế... là nhiều sao?"

Ôn Niệm Niệm nhìn bóng dáng kia, cảm thấy có chút không hiểu.

Mà trong lòng Giang Dữ lại không quá thoải mái.

Cậu không có bạn bè, có thể nói đám Ôn Niệm Niệm và Quý Trì là mấy đứa bạn duy nhất, Quý Trì quá ngốc, Ôn Niệm Niệm thì còn có thể giao lưu.

Nhưng mà ở trong thế giới của người khác, bạn bè hình như không phải là duy nhất.

Người khác có thể có rất nhiều bạn bè, quan hệ không ảnh hưởng kết giao, thậm chí có thể biết nhau.

Nhưng đối với Giang Dữ mà nói, tâm của cậu rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ chứa được vài người mà thôi.

Chính cậu cũng hy vọng xa vời, muốn người khác coi cậu trở thành bạn bè tốt duy nhất.

Giang Dữ vốn cô độc, mặc dù hâm mộ người khác náo nhiệt, nhưng cuối cùng vẫn cô đơn.

Ôn Niệm Niệm đương nhiên không biết suy nghĩ của Giang Dữ, cô quay đầu gửi cho Văn Yến một tin, cố ý dò hỏi ――

"Cậu đăng kí thật à?"

Rất nhanh Văn Yến đã đáp lại: "Tin tức nhanh đấy."

Ôn Niệm Niệm: "Bởi vì có bạn vừa lúc kiểm tra hồ sơ tuyển sinh, giúp tớ lưu ý."

Căn Yến: "Cho nên đi một vòng lớn như vậy, vì sao không trực tiếp hỏi chính chủ."

Ôn Niệm Niệm: "À..."

Cô không trực tiếp hỏi Văn Yến cũng là suy xét... đến bệnh tình của cậu, nếu cậu không đăng kí mà mình cứ nhắn qua, có phải sẽ đả thương đến lòng tự trọng hay không.

Ôn Niệm Niệm cảm thấy, đôi khi mình nên suy nghĩ vì bạn bè.

Văn Yến cũng trầm mặc vài phút hỏi cô: "Cậu biết rồi à?"

Ôn Niệm Niệm: "Thì..."

"Cũng phải, bên cạnh nhiều bạn như vậy, một cái miệng như một lỗ thủng, chuyện này cũng không có gì phải dấu diếm."

Văn Yến gửi giọng nói, ngữ điệu thực nhẹ nhàng.

Ôn Niệm Niệm đơn giản hỏi: "Cậu.. có lòng tin không? Nắm mấy phần thi đậu?"

"Một phần." Cậu dừng một chút, đúng sự thật trả lời: "Cũng không có."

Ôn Niệm Niệm: ......

"Cho nên, quan trọng ở việc tham gia?"

"Cũng không phải." Văn Yến mỉm cười: "Tôi, không tin số mệnh."

Mặc dù biết tương lai đều sẽ bị tường cao phá hỏng, nhưng câj vẫn sẽ cố đụng vào, không nhận mệnh càng không tin số mệnh.

Ôn Niệm Niệm nắm chặt di động, trầm mặc một lát bỗng nói: "Còn hai tháng nữa là thi, tớ giúp cậu bổ túc."

Khóe miệng Văn Yến liệt liệt: "Không gạt cậu, lần trước học xong trực tiếp làm ông đâg nhập viện, truyền nước một đêm."

Ôn Niệm Niệm: "Không cần đọc sách, tôi đọc, cậu nghe, có thể nhớ nhiều thì nhiều ít thì ít."

"Cái này..."

Ôn Niệm Niệm chém đinh chặt sắt: "Cuối tuần tôi tới tìm cậu, ok cứ như vậy."

Nghe xong tin nhắn thoại, ấn đường Văn Yến giãn ra, khóe mắt tràn ngập ý cười. Đó không phải nụ cười xa cách châm chọc lúc trước, mà là xuất phát từ thật lòng.

Cậu ném di động sang một bên, mang tai nghe bắt đầu nghe tiếng Anh, hai tay gối cao đầu dựa vào cửa sổ. Ánh mặt trời lấp lánh dừng trên mặt, tạo ra một vòng hào quang nhu hòa nhàn nhạt.

Thật thích ý.

____

Cuối tuần, Ôn Niệm Niệm đến Văn gia.

Giang Tuyết Nhu không làm việc, ở nhà nổi lên chức bà chủ, thời điểm Ôn Niệm Niệm tới bà ta đang mang túi xách chuẩn bị ra ngoài chơi mạt chược.

Mở cửa thấy Ôn Niệm Niệm, trên mặt Giang Tuyết Nhu lộ ra biểu tình kinh hỉ, vội vàng nghênh đón vào nhà: "Niệm Niệm tới hả, cháu tìm Bác Nghệ đúng không!"

"Dì Giang, không phải, cháu..."

"Mau vào! Mau vào!" Giang Tuyết Nhu nhiệt tình đón vào phòng: "Ai nha,con tới tìm Bác Nghệ thật là tốt quá,dì mang con tới phòng nó,các con nói chuyện phiếm thật vui, dì không quấy rầy các con."

"Không phải..."

"Bác Nghệ, mau xuống đây! Ôn tiểu thư tới tìm con này!" Giang Tuyết Nhu một mặt lôi kéo Ôn Niệm Niệm vào nhà, một mặt hướng trên lầu hô: "Mau ra đây, xem ai tới!"

Văn Bác Nghệ nghe thấy tiếng la của mẹ, từ trong phòng ra, nhìn thấy Ôn Niệm Niệm, trên mặt hắn hiện lên một tia kinh hỉ.

Mấy ngày nay hắn gửi cho Ôn Niệm Niệm mấy tin, cơ bản Ôn Niệm Niệm không trả lời, vốn đã từ bỏ nhưng nề hà mẹ kêu hắn nhất định phải kiên trì.

Dựa theo cách nói của mẹ, cái gọi là liệt nữ sợ triền lang chính là: Ôn Niệm Niệm chỉ ra vẻ rụt rè mà thôi, hắn cho cô mặt mũi là đuổi kịp được ngay.

Văn Bác Nghệ vốn hoài nghi lời giải thích của mẹ, không ngờ hôm nay Ôn Niệm Niệm thật sự chủ động tới tìm hắn.

Xem ra ngày nào cũng "Chào buổi sáng", "ngủ ngon", "cậu ăn cơm chưa"... đều có hiệu quả.

"Bác Nghệ, mau đưa Ôn tiểu thư vào phòng của con đi!"

Giang Tuyết Nhu gấp không chờ nổi đẩy Ôn Niệm Niệm vào lòng Văn Bác Nghệ.

Người hầu xung quanh thấy tình hình như vậy, có chút nhìn không thuận mắt.

Lí nào có bạn học đến chơi lại trực tiếp đẩy vào phòng của Văn Bác Nghệ như vậy, ý đồ này cũng quá dầu mỡ rồi!

Tay Văn Bác Nghệ lôi kéo Ôn Niệm Niệm, chuẩn bị kéo cô về phòng mình.

"Không phải, mau buông tay, tôi không phải tìm cậu..."

Đúng lúc này, một đôi tay hữu lực nắm bả vai Ôn Niệm Niệm, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Văn Yến kéo về phía sau.

Văn Yến mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng gạo, thân hình đĩnh bạt như cây tùng, đường cong cơ thể lại rất nhu hòa, vài sợi tóc mái rũ xuống bên đôi mắt đen như mực, tầm mắt đảo qua Văn Bác Nghệ, lộ ra chút hàn ý lại lãnh đạm.

Văn Bác Nghệ bị ánh mắt lạnh băng của cậu áp đảo, theo bản năng lui về sau, có chút lúng túng.

"Văn Yến, cậu làm gì thế!" Giang Tuyết Nhu đi ra trách cứ: "Thật không lễ phép!"

Tầm mắt Văn Yến hơi tạm dừng trên người cô, ánh mắt mang theo lãnh đạm khinh miệt: "Rốt cuộc là ai không lễ phép?"

"Ôn tiểu thư tới tìm em trai cậu,cậu như vậy... là muốn làm gì!"

"Phải không?"

Văn Yến buông lỏng Ôn Niệm Niệm ra, cô dựa vào phía sau cậu, rốt cuộc có cơ hội mở miệng giải thích: "Không phải đâu dì Giang, hiểu lầm rồi, cháu không phải tới tìm Văn Bác Nghệ, mà là... hẹn Văn Yến."

"Cái gì!"

Nghe được lời này, Giang Tuyết Nhu như bị sét đánh.

Mấy ngày nay Ôn Niệm Niệm đối với Văn Bác Nghệ rất hờ hững, bà sớm đã thấy Văn Bác Nghệ oán giận, vốn tưởng Ôn Niệm Niệm là tiểu thư hào môn, tính tình cao ngạo nên cũng dễ hiểu...

Nhưng mà không ngờ, vị Ôn tiểu thư này có quan hệ rất tốt với Văn Yến!

Giang Tuyết Nhu tức đến nghiến răng nghiến lợi, đè nặng cảm xúc nói: "Cháu... tìm nó làm gì."

Ôn Niệm Niệm giải thích: "Không phải sắp thi tuyển sinh sao, cháu hẹn Văn Yến giúp cậu ấy học bổ túc."

Văn Yến nói với cô: "Cậu muốn vào phòng tôi hay ở dưới lầu đều được."

Ôn Niệm Niệm liếc mắt nhìn Giang Tuyết Nhu một cái nói: "Vẫn nên vào phòng cậu đi, an tĩnh chút."

Văn Yến mang cô lên lầu.

Nhìn bóng dáng hai người, tay Giang Tuyết Nhu bỗng nắm thật chặt.

Khó trách Văn Yến không sợ đi thi, còn có gan đánh cược với Văn Bác Nghệ, hóa ra là có thần binh trợ trận.

Văn Bác Nghệ thấy vậy vội kéo tay mẹ mình nói: "Mẹ, phải làm sao bây giờ! Anh ta có Ôn tiểu thư hỗ trợ, nhất định thi vượt con!"

"Gấp cái gì." Giang Tuyết Nhu lạnh lùng trả lời: "Cho dù hỗ trợ thì thế nào, đầu thằng kia có bệnh như vậy, thi được mới là lạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com