ZingTruyen.Com

Khi Hoc Ba Xuyen Thanh Tieu Thu Iq Thap


Ôn Khả Nhi cự tuyệt về quê, Ôn Đình Hiên cùng Diệp Tân Ý vì ổn định cảm xúc của cô ta đương nhiên cũng không nhắc đến chuyện về quê nữa.

Cùng ngày bọn họ đưa Ôn Khả Nhi tới chỗ bác sĩ tâm lý, biết được bệnh trầm cảm thật sự sẽ có khuynh hướng tự sát, cái này làm trong lòng bọn họ một tầng u ám.

Lại nhớ đến ngày hôm đó cô ta lên sân thượng, Ôn Đình Hiên và Diệp Tân Ý đổ mồ hôi lạnh.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hậu quả không dám tưởng tượng.

***

Vụ Ôn Khả Nhi lên sân thượng có sức ảnh hưởng lớn, bởi vì khi ấy không ít bạn học chụp ảnh, quay trực tiếp phát trên Weibo, trong lúc nhất thời trường học đứng trước đầu sóng ngọn gió của dư luận.

Khoảng thời gian đó lãnh đạo và giáo viên đều sầu tới độ rụng tóc.

Chủ nhiệm lớp khuyên Ôn Khả Nhi tạm nghỉ học một thời gian, về nhà tĩnh dưỡng, nếu cứ như vậy sẽ tiềm tàng nguy hiểm ở trường học, sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề.

Ôn Khả Nhi không muốn rời trường học, chủ nhiệm lớp liên hệ Diệp Tân Ý, hy vọng có thể đưa cô ta về nhà.

Diệp Tân Ý cũng khuyên Ôn Khả Nhi, khuyên can mãi nhưng Ôn Khả Nhi kiên quyết không muốn.

Cô ta cảm thấy rời đi chính là nhận thua, mà khổ tâm trù tính nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể từ bỏ.

Sáng sớm hôm đó Ôn Niệm Niệm đeo cặp tới trường, xuyên qua bóng râm của cây xanh, phía dưới khu dạy học có không ít bạn học tụ lại xem náo nhiệt.

Còn có rất nhiều người đứng trên tầng, ánh mắt tò mò nhìn dưới lầu.

Ôn Niệm Niệm vừa chen vào đám người, liền nghe thấy giọng nói bén nhọn của phụ nữ truyền đến――

"Tôi mặc kệ, đang êm đẹp sao trường lại xảy ra vấn đề, các người nhất định phải cho tôi một công đạo!"

"Phải phải phải, chuyện này là do trường không chu toàn, cũng may hiện giờ Ôn Khả Nhi không sao."

Người nói lời này chính là chủ nhiệm, ông nỗ lực trấn an cảm xúc của người phụ nữ kia: "Đây là bất hạnh trung chi đại hạnh*, chúng tôi để Ôn Khả Nhi về nhà tĩnh dưỡng cũng chỉ muốn tốt cho em ấy thôi."

"Hừ, không có gì? Ông nhìn nó xem, người như mất nửa cái mạng, còn nói không việc gì! Có phải muốn người chết rồi mới có việc hay không!"

"Không, không nghiêm trọng như vậy."

Ôn Niệm Niệm thấy người phụ nữ trung niên trước mặt đúng là mẹ ruột của Ôn Khả Nhi - Triệu Minh Tú.

Từ khi Ôn Khả Nhi vào thành phố học, Triệu Minh Tú lập tức chuyển tới Nam thành làm công, nhưng mà phần lớn sinh hoạt phải dựa vào tiếp tế của  Ôn Khả Nhi.

Bà ta mới đến thành phố đã cầm theo bao lớn bao nhỏ đặc sản tới cửa Ôn gia, chẳng qua vì cha mẹ Ôn không ở nhà nên quản gia không cho vào cửa.

Ôn Niệm Niệm gặp xa xa một lần.

Triệu Minh Tú hiện giờ so với bộ dáng vừa mới đến thành phố mặt xám mày tro thì khá hơn nhiều. Bà ta mặc một cái áo lông màu Hoàng Minh*, tóc dùng dùng dây thun buộc phía sau, phát chất thật thô, bên hông đeo túi xách LV, Ôn Niệm Niệm cảm thấy rất quen mắt, có chút giống cái túi mẹ từng dùng qua.

*màu Hoàng Minh : Theo điển chế nhà Thanh, Nhiếp lục cung sự Hoàng quý phi Na Lạp thị là vị Hoàng quý phi đầu tiên được dùng màu ["Minh hoàng sắc"; 明黄色] - loại màu vàng tươi sáng mà trước đó chỉ được dùng bởi Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu, Hoàng đế cùng Hoàng hậu.

Cô cũng có thể đoán được, mẹ tặng túi này cho Ôn Khả Nhi, nhưng cuối cùng lại rơi xuống trên người mẹ Ôn Khả Nhi - Triệu Minh Tú.

Nhưng mà túi xách bên hông Triệu Minh Tú cùng với lớp trang điểm của bà ta lại không hợp nhau, có giọng cười nhạo.

Mặt Ôn Khả Nhi đỏ lên, liều mạng lôi kéo Triệu Minh Tú, cảm xúc hơi hỏng mất ――

"Ai kêu bà tới! Ai kêu bà tới hả! Bà đến chỗ này làm gì! Đi mau."

Quá mất mặt!

Ôn Khả Nhi tự xưng là tiểu thư Ôn gia, đối với thân thế của bản thân tránh đi không nói, cho nên bạn học chung quanh cũng không biết cô ta còn có một cái tên khác là Chúc Ly Cầm.

Hiện giờ Triệu Minh Tú tới trường học nháo một trận, mặt mũi banh không được nữa, gấp đến độ muốn khóc.

Các bạn học nhỏ giọng thảo luận ――

"Đây là người thân của Ôn Khả Nhi à?"

"Không biết."

"Cậu xem hai người này trông rất giống nhau. Hay là mẹ con."

"Ôn Khả Nhi không phải em gái của Ôn Niệm Niệm sao?"

"Hai người không phải ruột thịt."

"Oa, có trò hay."

Triệu Minh Tú nói với Ôn Khả Nhi: "Có người nói với mẹ con bị bắt nạt, mẹ tới làm gì, mẹ tới đòi công đạo cho con! Bọn họ ép con tự sát, còn ép con thôi học, ban ngày ban mặt vương pháp ở đâu!"

Giờ phút này Ôn Khả Nhi không thể bày nổi bộ dáng kiều hoa nhi lúc trước, sắp hỏng mất hô to: "Không... không có người ép tôi! Bà đi mau! Đi mau!!!"

"Đi cái gì mà đi, vấn đề còn chưa giải quyết, mẹ có thể đi sao!"

Triệu Minh Tú trực tiếp đi tới cầu thang khu dạy học, nhìn dáng vẻ là muốn chơi xấu.

"Ai nha ai nha, trường học lớn ép con gái tôi tự sát, mất hết vương pháp rồi!"

Hai chân vừa giẫm, vừa la lối khóc lóc: "Hôm nay tôi sẽ chết ở chỗ này!"

Trong một giây sắc mặt Ôn Khả Nhi từ đỏ thành tím, ánh mắt các bạn học xung quanh giống như dao nhỏ cắt từng nhát một lên người cô ta.

"Trời ạ, đây không phải là mẹ ruột của cậu đấy chứ!"

"Hình như vậy, lần trước không phải Ôn Khả Nhi cũng đòi tự sát sao, lúc này đổi thành mẹ một khóc hai nháo ba thắt cổ."

"Quá đáng sợ, không ngờ trên đời lại có người mẹ như vậy."

"Đúng là vô văn hóa."
......

Giáo viên chủ nhiệm thấy học sinh càng ngày càng nhiều, cũng gấp đến độ không nói được, tìm đội bảo vệ của trườnh muốn kéo Triệu Minh Tú ra ngoài.

"Làm gì! Các người muốn làm gì! Chiếm tiện nghi của bà đây sao! Có biết xấu hổ không! Muốn bà cởi quần áo cho các người xem hả!"

Tuyệt đối không thể coi khinh phụ nữ trung niên không da mặt này, đội bảo vệ gồm mười mấy tên đàn ông cũng không dám tới gần bà ta, sợ bị "ăn vạ" chiếm tiện nghi.

"Mẹ của Ôn Khả Nhi, bà rốt cuộc muốn làm gì! Nơi này nhiều học sinh như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu." Giáo vụ chủ nhiệm muốn khóc: "Cầu xin bà, chúng ta có chuyện gì đến văn phòng nói, đừng làm loạn bên ngoài."

"Cái gì mà đến  văn phòng nói, sao phải làm nhiều trò như vậy, đứng đây nói rõ ràng đi!" Mặt đẹp của Triệu Minh Tú đỏ lên, nhìn qua vẫn không chiun buông tha, đanh đá kính nhi: "Đến văn phòng để ông chiếm tiện nghi của tôi sao?"

"Tôi tôi tôi... bà không được nói loạn !" Đời này chủ nhiệm chưa gặp qua loại người nào như vậy: "Quá... nhục nhã!"

Các bạn học hôm nay cũng mở rộng tầm mắt, tam quan bị hủy.

Không ngờ người bình thường nhìn thuần khiết thiện lương như tiểu bạch hoa Ôn Khả Nhi, thế nhưng lại có mẹ... la lối khóc lóc không biết xấu hổ như vậy.

"Con gái đừng sợ, con là tiểu thư Ôn gia." Triệu Minh Tú xoa eo nói: "Mẹ muốn nhìn xem ai ăn gan hùm mật gấu, dám bất kính với tiểu thư Ôn gia!"

Lúc trước, có lẽ các bạn học sẽ thật sự coi Ôn Khả Nhi là tiểu thư hào môn, dù gì trước mặt bạn học cô ta luôn mang bộ dáng thục nữ khuê tú, nhưng hôm nay chính mắt chứng kiến hành động của Triệu Minh Tú, chỉ sợ bọn họ không thể coi Ôn Khả Nhi trở thành thiên kim hào môn.

Ôn Khả Nhi cũng thấy ý vị thâm trường trong ánh mắt các bạn học, ý thức được vấn đề.

Hình tượng thiên kim mà cô ta tỉ mỉ bịa đặt từ đây sụp đổ.

Mẹ ngoài ý muốn đến trường, trong một đêm đánh cô ta về nguyên hình.

Cho dù mặc vào chiếc váy xinh đẹp Diệp Tân Ý mua cho, làm tóc quăn như công chúa, sửa lại tên, nhưng không phải công chúa thật, cũng vĩnh viễn không đảm đương nổi vai công chúa.

Cô ta không phải Ôn Khả Nhi, mà là Chúc Ly Cầm.

Hiện giờ Triệu Minh Tú vẫn nháo muốn trường học đưa tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho Ôn Khả Nhi, lại còn phải tiền mặt ngay và luôn, nếu trường không cho, bà ta sẽ đâm đầu chết trước khu dạy học......

Giáo viên chủ nhiệm thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể báo công an.

Triệu Minh Tú là người bắt nạt kẻ yếu, vừa thấy cảnh sát tới lập tức lúng túng, sự kiêu ngạo ban nãy đã tan thành mây khói, run run rẩy rẩy.

Nhưng dù vậy bà ta vẫn bị cảnh sát mang đi.

Trận khôi hài này theo cảnh Triệu Minh Tú lên xe cảnh sát mà kết thúc.

Khóa học đã sớm bắt đầu, các bạn học như vớ được thức ăn ngon ríu rít thảo luận chuyện mới xảy ra, thậm chí còn có bạn nam hai tay chống nạnh, bắt chước trò hề của Triệu Minh Tú ――

"Tôi muốn xem ai ăn gan hùm mật gấu, dám bất kính với tiểu thư Ôn gia!"

Một đống bạn học xung quanh cười đến ngã ngửa.

Toàn thân Ôn Khả Nhi lạnh lẽo đứng trong đám người, đôi mắt thẳng tắp nhìn mặt đất, phảng phất như mất hồn, trong miệng lẩm bẩm mãi ――

"Bà ta sao lại đến... bà ta sao lại đến..."

Cô ta biết mẹ mình là dạng người gì, đã từng dặn dò mấy trăm lần là không được xuất hiện ở trường học, thậm chí còn không cho xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào mình đặt chân đến.

Từ khi vào Ôn gia giống như muốn chặt đứt liên hệ với Triệu Minh Tú.

Không, không phải cô ta muốn cắt đứt với Triệu Minh Tú, mà là cat hai đều xuất thân từ tầng dưới chót, đủ loại liên hệ nửa đời không chặt đứt được.

Cô ta là Ôn Khả Nhi, có xuất thân cao quý, cha mẹ giàu có, sinh hoạt hậu đãi...... chứ không hề có cái tên Chúc Ly Cầm, vĩnh viễn không có.

Triệu Minh Tú không cam tâm cắt đứt với con ruột mình lẫn vào hào môn, lâu lâu muốn hưởng chút bánh trái từ trên người Ôn Khả Nhi, thậm chí nghe nói Ôn gia có cháu trai đang học đại học, bà ta còn vấn vương suy nghĩ muốn để Ôn Khả Nhi câu dẫn vị anh họ này, tương lai danh chính ngôn thuận gia nhập Ôn gia, sinh đứa con trai, củng cố thêm địa vị.

Ý tưởng xấu xí thô bỉ đó, mặc dù Ôn Khả Nhi cảm thấy cực kỳ mất mặt, khiển trách bà ta, không bao giờ có chuyện cô ta mất tất cả, không bao giờ xuất hiện!

Đương nhiên Triệu Minh Tú cũng biết nặng nhẹ, không dám tới Ôn gia làm khách, nhưng cũng không thiếu lần ngầm liên hệ với Ôn Khả Nhi, kêu mang một số đồ dùng tốt trong nhà cho bà ta, cọ chỗ tốt.

Cho nên mấy năm qua dù Ôn Khả Nhi bên ngoài rất phong cảnh, nhưng thực tế...  gánh nặng tâm lý nặng hơn bất kì ai.

Việc gì cũng có giới hạn của nó.

Mỗi mạch máu toàn thân của Ôn Khả Nhi đều bị đóng băng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Mà phía trước cách đó không xa, Ôn Niệm Niệm mặt vô biểu tình liếc mắt một cái, sau đó đi trở về khu dạy học.

Trong một khắc kia khi cô rời đi, Ôn Khả Nhi bỗng nhiên hiểu lời nói Ôn Niệm Niệm lúc trước.

Quá khứ bất hòa thế nào cũng không so đo, nhưng lần này Ôn Khả Nhi tự mình vượt rào.

Ôn Niệm Niệm muốn chỉnh cô ta, thậm chí không cần tự mình động thủ, chỉ động não là có thể chấm dứt.

Triệu Minh Tú, là do Ôn Niệm Niệm tìm tới!
......

Sau khi chuyện này phát sinh, Ôn Khả Nhi rốt cuộc cũng không còn mặt mũi ở Đức Tân trung học.

Dựa theo phương pháp của Ôn Đình Hiên và Diệp Tân Ý, kêu cô ta tạm thời về nông thôn để quen thuộc hoàn cảnh rồi tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, đối với bệnh tình hẳn có chỗ lợi.

Sau khi trải qua sự kiện đó, Ôn Khả Nhi không hề ầm ĩ, cũng không có sức lực ầm ĩ.

Ngoan ngoãn tiếp nhận sắp xếp của Ôn Đình Hiên, ngồi xe lửa về quê.

Ngồi ghế cửa sổ nhìn thành thị dần đi xa, tất cả ồn ào náo động như rời khỏi sân khấu...... giống như một giấc mộng về phồn hoa, sau khi tỉnh dậy cô ta vẫn là Chúc Ly Cầm.

Đứa bé gái mặt xám mày tro đứng dưới mái hiên thấp bé, mong chờ siêu xe Ôn gia vào trong thôn, trước ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người, như một công chúa ngồi vào xe...... mơ, rốt cuộc vẫn phải tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com