Khi Hoc Ba Xuyen Thanh Tieu Thu Iq Thap
Ôn Khả Nhi cự tuyệt về quê, Ôn Đình Hiên cùng Diệp Tân Ý vì ổn định cảm xúc của cô ta đương nhiên cũng không nhắc đến chuyện về quê nữa.
......Giáo viên chủ nhiệm thấy học sinh càng ngày càng nhiều, cũng gấp đến độ không nói được, tìm đội bảo vệ của trườnh muốn kéo Triệu Minh Tú ra ngoài."Làm gì! Các người muốn làm gì! Chiếm tiện nghi của bà đây sao! Có biết xấu hổ không! Muốn bà cởi quần áo cho các người xem hả!"Tuyệt đối không thể coi khinh phụ nữ trung niên không da mặt này, đội bảo vệ gồm mười mấy tên đàn ông cũng không dám tới gần bà ta, sợ bị "ăn vạ" chiếm tiện nghi."Mẹ của Ôn Khả Nhi, bà rốt cuộc muốn làm gì! Nơi này nhiều học sinh như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu." Giáo vụ chủ nhiệm muốn khóc: "Cầu xin bà, chúng ta có chuyện gì đến văn phòng nói, đừng làm loạn bên ngoài.""Cái gì mà đến văn phòng nói, sao phải làm nhiều trò như vậy, đứng đây nói rõ ràng đi!" Mặt đẹp của Triệu Minh Tú đỏ lên, nhìn qua vẫn không chiun buông tha, đanh đá kính nhi: "Đến văn phòng để ông chiếm tiện nghi của tôi sao?""Tôi tôi tôi... bà không được nói loạn !" Đời này chủ nhiệm chưa gặp qua loại người nào như vậy: "Quá... nhục nhã!"Các bạn học hôm nay cũng mở rộng tầm mắt, tam quan bị hủy.Không ngờ người bình thường nhìn thuần khiết thiện lương như tiểu bạch hoa Ôn Khả Nhi, thế nhưng lại có mẹ... la lối khóc lóc không biết xấu hổ như vậy."Con gái đừng sợ, con là tiểu thư Ôn gia." Triệu Minh Tú xoa eo nói: "Mẹ muốn nhìn xem ai ăn gan hùm mật gấu, dám bất kính với tiểu thư Ôn gia!"Lúc trước, có lẽ các bạn học sẽ thật sự coi Ôn Khả Nhi là tiểu thư hào môn, dù gì trước mặt bạn học cô ta luôn mang bộ dáng thục nữ khuê tú, nhưng hôm nay chính mắt chứng kiến hành động của Triệu Minh Tú, chỉ sợ bọn họ không thể coi Ôn Khả Nhi trở thành thiên kim hào môn.Ôn Khả Nhi cũng thấy ý vị thâm trường trong ánh mắt các bạn học, ý thức được vấn đề.Hình tượng thiên kim mà cô ta tỉ mỉ bịa đặt từ đây sụp đổ.Mẹ ngoài ý muốn đến trường, trong một đêm đánh cô ta về nguyên hình.Cho dù mặc vào chiếc váy xinh đẹp Diệp Tân Ý mua cho, làm tóc quăn như công chúa, sửa lại tên, nhưng không phải công chúa thật, cũng vĩnh viễn không đảm đương nổi vai công chúa.Cô ta không phải Ôn Khả Nhi, mà là Chúc Ly Cầm.Hiện giờ Triệu Minh Tú vẫn nháo muốn trường học đưa tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho Ôn Khả Nhi, lại còn phải tiền mặt ngay và luôn, nếu trường không cho, bà ta sẽ đâm đầu chết trước khu dạy học......Giáo viên chủ nhiệm thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể báo công an.Triệu Minh Tú là người bắt nạt kẻ yếu, vừa thấy cảnh sát tới lập tức lúng túng, sự kiêu ngạo ban nãy đã tan thành mây khói, run run rẩy rẩy.Nhưng dù vậy bà ta vẫn bị cảnh sát mang đi.Trận khôi hài này theo cảnh Triệu Minh Tú lên xe cảnh sát mà kết thúc.Khóa học đã sớm bắt đầu, các bạn học như vớ được thức ăn ngon ríu rít thảo luận chuyện mới xảy ra, thậm chí còn có bạn nam hai tay chống nạnh, bắt chước trò hề của Triệu Minh Tú ――"Tôi muốn xem ai ăn gan hùm mật gấu, dám bất kính với tiểu thư Ôn gia!"Một đống bạn học xung quanh cười đến ngã ngửa.Toàn thân Ôn Khả Nhi lạnh lẽo đứng trong đám người, đôi mắt thẳng tắp nhìn mặt đất, phảng phất như mất hồn, trong miệng lẩm bẩm mãi ――"Bà ta sao lại đến... bà ta sao lại đến..."Cô ta biết mẹ mình là dạng người gì, đã từng dặn dò mấy trăm lần là không được xuất hiện ở trường học, thậm chí còn không cho xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào mình đặt chân đến.Từ khi vào Ôn gia giống như muốn chặt đứt liên hệ với Triệu Minh Tú.Không, không phải cô ta muốn cắt đứt với Triệu Minh Tú, mà là cat hai đều xuất thân từ tầng dưới chót, đủ loại liên hệ nửa đời không chặt đứt được.Cô ta là Ôn Khả Nhi, có xuất thân cao quý, cha mẹ giàu có, sinh hoạt hậu đãi...... chứ không hề có cái tên Chúc Ly Cầm, vĩnh viễn không có.Triệu Minh Tú không cam tâm cắt đứt với con ruột mình lẫn vào hào môn, lâu lâu muốn hưởng chút bánh trái từ trên người Ôn Khả Nhi, thậm chí nghe nói Ôn gia có cháu trai đang học đại học, bà ta còn vấn vương suy nghĩ muốn để Ôn Khả Nhi câu dẫn vị anh họ này, tương lai danh chính ngôn thuận gia nhập Ôn gia, sinh đứa con trai, củng cố thêm địa vị.Ý tưởng xấu xí thô bỉ đó, mặc dù Ôn Khả Nhi cảm thấy cực kỳ mất mặt, khiển trách bà ta, không bao giờ có chuyện cô ta mất tất cả, không bao giờ xuất hiện!Đương nhiên Triệu Minh Tú cũng biết nặng nhẹ, không dám tới Ôn gia làm khách, nhưng cũng không thiếu lần ngầm liên hệ với Ôn Khả Nhi, kêu mang một số đồ dùng tốt trong nhà cho bà ta, cọ chỗ tốt.Cho nên mấy năm qua dù Ôn Khả Nhi bên ngoài rất phong cảnh, nhưng thực tế... gánh nặng tâm lý nặng hơn bất kì ai.Việc gì cũng có giới hạn của nó.Mỗi mạch máu toàn thân của Ôn Khả Nhi đều bị đóng băng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.Mà phía trước cách đó không xa, Ôn Niệm Niệm mặt vô biểu tình liếc mắt một cái, sau đó đi trở về khu dạy học.Trong một khắc kia khi cô rời đi, Ôn Khả Nhi bỗng nhiên hiểu lời nói Ôn Niệm Niệm lúc trước.Quá khứ bất hòa thế nào cũng không so đo, nhưng lần này Ôn Khả Nhi tự mình vượt rào.Ôn Niệm Niệm muốn chỉnh cô ta, thậm chí không cần tự mình động thủ, chỉ động não là có thể chấm dứt.Triệu Minh Tú, là do Ôn Niệm Niệm tìm tới!
......Sau khi chuyện này phát sinh, Ôn Khả Nhi rốt cuộc cũng không còn mặt mũi ở Đức Tân trung học.Dựa theo phương pháp của Ôn Đình Hiên và Diệp Tân Ý, kêu cô ta tạm thời về nông thôn để quen thuộc hoàn cảnh rồi tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, đối với bệnh tình hẳn có chỗ lợi.Sau khi trải qua sự kiện đó, Ôn Khả Nhi không hề ầm ĩ, cũng không có sức lực ầm ĩ.Ngoan ngoãn tiếp nhận sắp xếp của Ôn Đình Hiên, ngồi xe lửa về quê.Ngồi ghế cửa sổ nhìn thành thị dần đi xa, tất cả ồn ào náo động như rời khỏi sân khấu...... giống như một giấc mộng về phồn hoa, sau khi tỉnh dậy cô ta vẫn là Chúc Ly Cầm.Đứa bé gái mặt xám mày tro đứng dưới mái hiên thấp bé, mong chờ siêu xe Ôn gia vào trong thôn, trước ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người, như một công chúa ngồi vào xe...... mơ, rốt cuộc vẫn phải tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com