ZingTruyen.Info

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

#22: Xin lỗi

kk25251325


Ngày hôm sau, Ôn Niệm Niệm lại bị gọi vào văn phòng.

Kỳ Bình đã tới, nhưng mà trên mặt ông ta hình như... có thêm vết bầm tím nên phải đội mũ.

Không ít giáo viên quan tâm hỏi han chuyện thế nào, nhưng Kỳ Bình ấp úng, chỉ nói lúc đi đường ngã một cái.

Lát sau Cung Thụ cũng đến, Cung Thụ này còn thảm hại hơn, toàn bộ khóe mắt đều tím đen không nỡ nhìn thẳng.

"Thầy Cung cũng ngã à?"

Cung Thụ ho nhẹ một tiếng, không quá tự nhiên đáp: "Hôm qua uống nhiều, lúc lên lầu trời quá... quá tối, sao mà thầy Kỳ cũng..."

Sắc mặt Kỳ Bình trầm thấp, âm lãnh liếc mắt nhìn Ôn Niệm Niệm một cái, cô đứng ở trước bàn, không hề né tránh, ánh mắt bằng phẳng đúng tình hợp lý ――

"Các người tìm được chứng cứ chưa?"

Kỳ Bình lấy ra USB từ trong túi, nói: "Chứng cứ ở trong này, nhưng mà nếu em trung thực nói ra sự thật, chúng ta có thể xử lý nhẹ một chút; nếu còn mạnh miệng sẽ không khách khí nữa."

Giang Dữ đi vào văn phòng, nói thẳng:
"Tôi rất muốn biết rốt cuộc như thế nào là không khách khí."

Cung Thụ: "Bạn học này sao lại tới nữa, em với Ôn Niệm Niệm có quan hệ gì?"

"Tôi là..." Giang Dữ dừng một chút, nói ra hai chữ: "Anh trai."

Sau đó cậu xoay người nhìn Ôn Niệm Niệm: "Chú Ôn cùng dì Diệp đang trên đường tới, có tôi ở đây không cần lo lắng."

Ôn Niệm Niệm trả lời: "Không có gì, đừng lo lắng."

Nhóm giáo viên cũng không ngờ Giang Dữ bình thường không lo chuyện bao đồng, thế nhưng lại cắn chặt chuyện này không bỏ, nhưng Giang gia và Ôn gia có giao tình, cậu biết Ôn Niệm Niệm từ nhỏ cho nên bọn họ cũng không nghĩ nhiều.

Ôn Niệm Niệm nhìn Kỳ Bình nói:
"Tôi không gian lận, mặc kệ các người lấy ra 'chứng cứ' gì tôi cũng sẽ không thừa nhận việc mình không làm."

Kỳ Bình cùng Cung Thụ liếc nhau, cắm USB vào máy tính, mở video ghi hình ngày thi ra.

Giáo viên đều vây quanh màn hình, không ít bàn học ghé sát vào cửa sổ quan sát bên trong.

Chỉ có Ôn Niệm Niệm và Giang Dữ không lại gần.

Đương nhiên Ôn Niệm Niệm biết lúc thi mình làm gì nên căn bản không cần xem; mà Giang Dữ tin tưởng cô vô điều kiện cũng không cần coi.

Trong video, Ôn Niệm Niệm chỉ tốn chưa đến nửa giờ làm xong toàn bộ đề thi.

Thời gian sau cô một là ghé vào bàn ngủ, hai là quay bút viết lung tung......

Video nhanh chóng phát xong, chủ nhiệm lớp nói với Kỳ Bình: "Thầy Kỳ, video đã rõ ràng, Ôn Niệm Niệm không  gian lận."

Kỳ Bình tui lùi video lại, phát thêm một lần, hơn nữa còn kéo gần màn ảnh lại:

"Quá trình tính toán không hề nháp, thậm chí còn không cần suy nghĩ, đặt bút là bắt đầu làm bài, mọi người đều là những người có kinh nghiệm dạy học nhiều năm, tôi thử hỏi một câu : như vậy là bình thường sao?"

Các thầy cô đồng thời trầm mặc.

Đúng là... không bình thường.

Không, phải nói là cực kỳ không bình thường.

Kỳ Bình nâng cằm nhìn phía Ôn Niệm Niệm: "Em còn có lời gì để nói."

"Tôi chỉ có câu nói kia." Ôn Niệm Niệm mặt vô biểu tình: "Không phải do mình làm sẽ không nhận."

Cung Thụ nhịn không được trách cứ :
"Sự tình đã rất rõ ràng! Khẳng định là em dùng thiết bị công nghệ cao nào đó, ví dụ như tai nghe siêu nhỏ, để người khác ở ngoài cho em đáp án, nếu không làm sao có khả năng làm xong đề này nhanh như vậy!"

Chỉ nghe "phanh" một tiếng lớn, ly nước trên bàn bỗng nhiên bị Giang Dữ ném trên mặt đất, dập nát.

Các lão sư đều sợ ngây người, khó có thể tin mà nhìn về phía Giang Dữ.
Ngay cả Ôn Niệm Niệm cũng không dự đoán được Giang Dữ sẽ đột nhiên tức giận, hoảng sợ nha.

Cái người ngày thường không dễ tức giận, trước nay đều là thiếu niên phiên phiên, thanh cao như thần tiên trên trời, cư nhiên lại tức giận ném ly.

"Giang, Giang Dữ, em vừa làm gì!"

Giang Dữ vẫn duy trì dáng vẻ xa cách, bình tĩnh nói: "Thật ngại quá, trượt tay."

Các lão sư đều biết cậu đương nhiên không phải trượt tay, mà chính là tức giận đến đập ly.

"Tất cả đều đã rõ, căn cứ vào chứng cứ không phải suy đoán."

Giang Dữ nhìn phía Ôn Niệm Niệm: "Đi thôi, có thể chuẩn bị mời luật sư xử theo trình tự pháp luật được rồi đấy."

Ôn Niệm Niệm gật đầu, rời khỏi văn phòng.

Bạn học vây xem không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành tình trạng này, Ôn Niệm Niệm thật sự muốn cùng hai vị chủ sự này thưa kiện, tự tin từ đâu ra vậy? Sợ quá hóa liều chăng?

Chẳng lẽ là oan uổng thật?

Cung Thụ thấy thái độ hai người kiên quyết, trong lòng mạc danh cũng có chút sợ, vội vàng gọi Ôn Niệm Niệm lại:

"Thật ra vẫn còn biện pháp khác, phòng ra đề có chuẩn bị hai tập A - B, độ khó tương đương, lần này thi dùng cuốn A, nếu em nói bản thân không gian lận, vậy cuốn B đối với em mà nói, chắc cũng rất dễ dàng?!"

Ôn Niệm Niệm xoay người, liếc mắt nhìn Cung Thụ một cái.

Cung Thụ tràn ngập tự tin: "Thi tại đây đi, có giáo viên quan sát, nếu em làm được ba đề của cuốn B, mà không, làm hai thôi, tôi tính em không gian lận!"

Ôn Niệm Niệm lãnh đạm trả lời: "Mặc dù em cự tuyệt cũng có thể tham gia trận chung kết, chỉ cần toà án đưa ra phán quyết, đồng thời chuyện các người bôi nhọ tôi cũng phải chịu trách nghiêm."

Chủ nhiệm lớp nói khẽ với Ôn Niệm Niệm nói: "Thưa kiện không phải ngày một ngày hai, sơ tam lại sắp tới, Niệm Niệm em nên suy xét rõ ràng..."

Ôn Niệm Niệm đương nhiên biết trình tự của pháp luật, nhất định sẽ phải chờ khá lâu, cô quay đầu nhìn bạn học đang dòm cửa sổ xem náo nhiệt, lại nhìn Giang Dữ.

Giang Dữ nói: "Mặc kệ thế nào, tôi vẫn sẽ ủng hộ vô điều kiện."

Ôn Niệm Niệm cũng có suy tính của bản thân, nếu khởi tố pháp luật dù mình có là người thắng kiện, nhưng bạn học xung quanh sẽ thật sự tin tưởng sao?

Văn Yến nói rất đúng, bọn họ nghi ngờ là vì cô chưa đủ mạnh, mà rõ ràng có thể làm không còn lời nào để nói.

Ôn Niệm Niệm suy nghĩ một lát rồi đáp: "Có thể làm tại đây, nhưng em có yêu cầu."

"Cứ nói."

"Nếu chứng minh em không gian lận, các người phải công khai xin lỗi."

Cung Thụ và Kỳ Bình liếc nhau, hai người đều cầm chắc thành tích trong quá khứ của Ôn Niệm Niệm, tuyệt đối không có khả năng tự mình giải ra đề có độ khó cao này, cho nên lập tức gật đầu đáp ứng.

Thanh tra trong phòng có bốn người trừ chủ nhiệm lớp gồm Cung Thụ, Kỷ Bình, giáo viên, đồng thời cả dv camera lưu lại chứng cứ của Ôn Niệm Niệm.

Trận thi này hấp dẫn phần lớn học sinh, mọi người chen chúc mò tới, đứng bên ngoài ngó kết quả.

Ôn Khả Nhi cũng ở trong đó số đó, duỗi dài cổ thăm dò tình huống bên trong.

Trước khi thi Giang Dữ đè bả vai Ôn Niệm Niệm, ý bảo cô không cần lo lắng, cứ yên tâm làm bài.

"Yên tâm đi, đề này tớ nhắm mắt lại cũng làm được."

Giang Dữ cười cười: "Tôi tin tưởng cậu."

Kỳ Bình dùng lưỡi dao mở túi, lấy đề thi ra cười lạnh: "Đừng quá tự tin."

Chủ nhiệm ra ngoài duy trì kỷ luật, kêu các bạn học về lớp của mình. Ôn Niệm Niệm gọi chủ nhiệm lớp lại, nói: "Thầy Tôn có thể để bọn họ ở lại xem được không."

Không có gì tẩy trắng tốt hơn là để tất cả học sinh tận mắt nhìn thấy. Muốn xem để cho bọn họ xem. Tốt nhất là căng mắt ra~

Chủ nhiệm lớp đương nhiên cũng biết dụng ý của Ôn Niệm Niệm, chỉ lo lắng nói: "Vậy... có ồn quá không?"

Ôn Niệm Niệm thoải mái cười: "Đối với em mà nói không có ảnh hưởng."

Vì thế các bạn học cứ thế tụ tập ngoài văn phòng, hưng phấn nhìn Ôn Niệm Niệm làm bài, rất nhanh Ôn Đình Hiên và Diệp Tân Ý đã chạy tới đứng ngoài cửa văn phòng, sau khi nghe giáo viên kể lại đại khái, bọn họ lo lắng không thôi mà nhìn Ôn Niệm Niệm.

Trình độ con gái nhà mình thế nào... thật ra hai người cũng không nắm chắc, nhưng cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, bọn họ đều sẽ bảo vệ con gái mình, không để cô xảy ra chuyện.

Ôn Niệm Niệm nhận đề thi lướt qua đại khái, không sai biệt lắm thì trong lòng đã nhẩm ra đáp số, chủ nhiệm lớp đưa một tờ nháp trắng qua, Ôn Niệm Niệm xoay bút nói: "Không cần."

Chủ nhiệm lớp hoài nghi nhìn cô.
Thật hay giả?

Năm phút đồng hồ trôi qua, Ôn Niệm Niệm vẫn như cũ nhìn bài thi không viết một chữ.

Khóe miệng Kỳ Bình hơi giương lên, quả nhiên ngoài mạnh trong yếu... cái gì mà không cần nháp, căn bản không làm được.

Mười phút qua, cô còn đang xem đề.

Mười lăm phút... vẫn không động tĩnh như cũ.

Bạn học ngoài cửa chịu nổi, nếu cô viết công thức tính toán hay nháp ra giấy còn tạm chấp nhận, nhưng đây lại không thèm nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm đề bài, nhìn như vậy thì có thể nhìn ra cái gì.

Không làm được nên sớm thừa nhận, hà tất lãng phí thời gian.

Tay Giang Dữ hạ xuống nắm chặt, không khỏi vì cô mà đổ mồ hôi. Bên cạnh cậu là Quý Trì, khóe miệng mỉm cười tự tin, từ đầu đến cuối tuyệt đối tin tưởng Ôn Niệm Niệm.

Rốt cuộc Kỳ Bình nhịn không được nữa mở miệng nói: "Nếu em không làm..."

Nhưng mà ông ta còn chưa nói xong, Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên thốt lên: "Một phần kpai bình phương."

"Em nói cái gì?"  Kỳ Bình không rõ nguyên do.

Ôn Niệm Niệm nhìn về phía ông ta, từng câu từng chữ rõ ràng: "Đáp án đề thứ nhất là: hệ thống tổng thế năng bằng một phần hai kpai bình phương."

Kỳ Bình mở to hai mắt, nhanh cầm lấy tờ đáp án, mà cùng lúc đó Ôn Niệm Niệm lại tiếp tục: "Đề thứ hai, trạng thái tự nhiên và tương đối ngược hướng qua góc 120 độ."

"Đề thứ ba, muốn đo lường tính ra giá trị điện áp Hall, bảo trì phương hướng của điện lưu không đổi, thay đổi hướng từ trường, sau hai lần đo giá trị kém đi một nửa."

Cô bình tĩnh nói ra đáp án của ba đề, hiện trường yên tĩnh quỷ dị, những lời cãi cọ ồn ào của bạn học bên ngoài phút chốc dừng lại, không gian lặng ngắt như tờ.

Tay Giang Dữ nắm chặt cũng buông ra, nghiêng đầu nhìn Quý Trì một cái, Quý Trì lộ ra biểu tình "Tớ đã sớm biết", cười cười.

Mà Kỳ Bình và Cung Thụ ở trong lại choáng váng, bọn họ nhìn Ôn Niệm Niệm, xác định cô không mang tai nghe hay thứ gì, cứ như vậy... nói ra đáp án.

Sao...  sao có thể!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin chuyện đang xảy ra trước mặt.

Nhưng tất cả đều vô cùng chân thật.

Ánh mắt Ôn Niệm Niệm thẳng tắp nhìn họ: "Hiện giờ có thể xin lỗi được rồi."

Kỳ Bình và Cung Thụ như người mơ mới tỉnh, ngượng ngùng liếc nhau một cái, do dự hồi lâu, dưới con mắt chứng kiến của các bạn học, khom lưng xin lỗi Ôn Niệm Niệm.

Ôn Niệm Niệm ra khỏi văn phòng, cha mẹ nhanh tới ôm cô.

Diệp Tân Ý lo đến chảy nước mắt, Ôn Đình Hiên cũng liên tiếp nói: "Ba biết, biết, Niệm Niệm nhà ta sẽ không như vậy!"

"Ba mẹ, để hai người lo lắng rồi."

Diệp Tân Ý nhẹ vỗ về khuôn mặt Ôn Niệm Niệm: "Là ba mẹ vô dụng để con chịu ủy khuất."

Ôn Niệm Niệm quay đầu nhìn Kỳ Bình và Cung Thụ ban nãy còn tức giận bất bình, hiện giờ trên mặt viết đầy chữ không cam lòng.

Chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy, Ôn Niệm Niệm bình tĩnh nói: "Ba mẹ, con sẽ không vô duyên vô cớ mà chịu ủy khuất, chuyện này cần có một tiếng công đạo."

"Muốn làm thế nào ba mẹ đều đồng ý."

Ôn Niệm Niệm đề cao âm lượng, cố ý nói cho Cung Thụ và Kỳ Bình: "Chuyện này, tôi sẽ gửi ghi âm và video hôm nay khiếu nại bộ giáo dục."

Trái tim Cung Thụ Kỳ Bình run run, biết Ôn Niệm Niệm cắn chết không bỏ bọn họ nhất định sẽ mất chén cơm này!

Hai người vội vàng đuổi theo: "Chúng tôi... đã xin lỗi!"

Ôn Niệm Niệm bình tĩnh trả lời: "Các người xin lỗi bởi vì các người bôi nhọ tôi, nhưng không tôi đâu nói sẽ tha thứ cho mấy người, nếu một câu xin lỗi có thể xóa bỏ tất cả, thì đề ra pháp luật để làm gì."

"Em......"

"Mỗi người đều phải phụ trách lời nói và việc làm của mình, muốn trẻ nhỏ tốt người lớn phải là gương. Cho nên... các người chuẩn bị nhận lệnh triệu tập của tòa án đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info