ZingTruyen.Com

Khi Hoc Ba Xuyen Thanh Tieu Thu Iq Thap


Hứng thú tổ có một WeChat chung, tên là [ hiệp hội nghiên cứu phi nhân loại ].

Tên này do Quý Trì đặt cũng là cái tên cậu đặc biệt yêu thích, tích cực kéo toàn bộ thành viên vào group chat chung.

Phía Giang Dữ bởi vì bận quá mà bỏ qua lời mời, Quý Trì liền ba hoa chạy đến phòng học cậu, đứng cạnh cửa sổ đòi ấn chấp nhận mới rời đi.

Dựa theo cách nói của Quý Trì, xã đoàn phải có bộ dáng của xã đoàn, lập nhóm là vô cùng tất yếu.

Mà Giang Dữ là tổ trưởng vốn phải tham dự diễn đàn nhiều hơn, nghe thành viên ý kiến ý cò.

Ở trong trường học cho dù là nam sinh hay nữ sinh, đều có một nhóm thuộc về mình.

Ôn Niệm Niệm biết Quý Trì chỉ là quá khát vọng giao lưu với bạn học mà thôi.

Tuy tổ trưởng Giang Dữ cũng không phải loại ham thích cái gọi là xây dựng đoàn đội, nhưng cũng không ngại tạo cho [ Hiệp hội nghiên cứu phi nhân loại] chút náo nhiệt.

Có đôi khi Ôn Niệm Niệm nhàn hạ đọc sách cũng sẽ lướt lướt diễn đàn, chủ yếu đều là việc lông gà vỏ tỏi,...

Bạn bè tồn tại chính là như vậy.

Ôn Niệm Niệm: "Tớ quyết định sẽ tham gia trận chung kết."

Quý Trì: "Sao?! Lúc trước cậu không tính tham gia trận chung kết?【 kinh ngạc 】"

Ôn Niệm Niệm: ".... Chuẩn."

Quý Trì: "Why?"

Ôn Niệm Niệm: "À... Sợ điểm thấp."

Quý Trì: "Điểm thấp cái muội muội! Trận chung kết mà không tham gia có phải đầu óc toàn nước hay không! "

Ôn Niệm Niệm: ".... Quản trị viên, tớ xin đá tên này. @ Giang Dữ"

Quý Trì: "Quản trị viên chính là tớ, cảm ơn.【 mỉm cười 】"

Ôn Niệm Niệm không trả lời, vài phút sau Quý Trì tag cô hỏi: "Vì sao lại quyết định dự thi?"

Ôn Niệm Niệm:"Không còn cách nào khác, người nào đó nghe được tớ không dự thi liền tức giận."

Quý Trì: "Người nào đó là ai?"

Ôn Niệm Niệm: "@ Giang Dữ, cửa nhà tớ rất giòn, lần sau nhẹ nhàng chút, thanks."

Căn Di phát tới một cái biểu tượng bánh bao:【 âm thầm quan sát 】.

Quý Trì: "Ngửi được bát quái liền xuất hiện. @ Căn Di"

Căn Di: "Tớ vẫn luôn ở đây.【 thẹn thùng 】"

Ôn Niệm Niệm: "@ Giang Dữ, tớ tham gia thi đấu đều là vì cậu nha!"

Thật lâu sau Giang Dữ mới nhắn lại, chữ mẫu ngắn gọn ―― "Lăn."

Quý Trì: "Tan nát cõi lòng."

Căn Di: "Không nỡ nhìn thẳng."

Ôn Niệm Niệm ôm di động cười khanh khách.

Cô phát hiện, gia hỏa Giang Dữ này chính là thiếu đòn.

Cô hờ hững với cậu, cậu nhất định sẽ đuổi theo hỏi rõ ràng tiền căn hậu quả.

Nếu cô còn giống quá khứ, nhiệt tình với cậu sẽ lãnh đạm như băng.

Ôn Niệm Niệm nắm được hình thức ở chung hình, tâm tình cực kỳ vui sướng, buông di động chuẩn bị tiếp tục gặm sách chuyên tác.

Chỉ chốc lát sau di động phát ra một tiếng giọt nước "Leng keng", có tin nhắn gửi tới.

Ôn Niệm Niệm quét màn hình di động một cái, thấy Giang Dữ gửi riêng cho mình một tin.

Cô click mở giao diện, là một phần tư liệu ôn tập trận chung kết.

Không nhắn lại cái gì, gửi văn kiện cũng gửi ra một bộ tư thái cao quý lãnh diễm.

Ôn Niệm Niệm mở, nhìn lướt qua.

Dữ liệu trận chung kết 'Vinh quang vật lý' bay đầy trên mạng, nhưng hồ sơ này trông không giống ở mạng, vì mỗi một đề bên trong đều có cách giải khác, thoạt nhìn..

Hình như do Giang Dữ tự mình làm.

Ôn Niệm Niệm hoa mắt mười phút, nhìn một cái, không sai biệt lắm cũng có thể nhớ kỹ bảy tám phần.

Một bên xem, trong lòng một bên cân nhắc...

Tiểu tử Giang Dữ này thật đúng là rất thông minh.

Không, không chỉ là thông minh.

Người khác nhìn không ra, kỳ thật hắn vẫn luôn nỗ lực, từ hồ sơ có phân hàm cực cao là có thể nhìn ra hắn kiên định cùng khắc khổ cỡ nào.

Ôn Niệm Niệm quá hiểu cảm giác này.

Bạn nỗ lực, đều có khả năng bị thiên tài che lấp.

Người khác ghen ghét đỏ mắt, nhưng bọn họ vĩnh viễn không biết sau lưng bạn phải nỗ lực thế nào.

Ôn Niệm Niệm gửi tin nhắn cho Giang Dữ ――

"Thông minh, lại khắc khổ như vậy, còn để cho người khác sống không thế."

Giang Dữ ngồi ở ban công lầu hai, mang tai nghe màu trắng, nghiêm túc xem tư liệu.

Người hầu đi tới mang cho hắn chút trà nóng.

Giang Dữ không để ý cầm di động lên, nhìn thấy mấy chữ này hắn cực lực nhẫn nhịn, nhưng khóe miệng vẫn nhịn không được giơ lên.

Người khác nhìn không ra, cô có thể nhìn thấy...

Tâm giống bị một mảnh lông chim nhẹ nhàng đảo qua.

Người hầu đang thêm trà nhìn đến khóe miệng hắn hơi nhấp, má lúm đồng tiền nhạt nhẽo, tay run lên, thiếu chút nữa đổ tràn.

Cậu ta vừa thấy gì vậy!

Người trước nay lạnh như núi băng, thiếu gia Giang Dữ ít nói ít cười, cư nhiên cầm di động cười trộm!

Còn cười ... Ngọt?

***

Trận chung kết 'Vinh quang vật lý' tổ chức vào tối thứ năm, địa điểm ở trung tâm triển lãm.

Buổi chiều tan học, Ôn Niệm Niệm cùng Quý Trì ra khỏi cổng trường.

Hiện tại đúng với giờ cao điểm, không tốt để đi xe, Quý Trì vội vã đến ven đường, phía tay phía đầu đường, giúp Ôn Niệm Niệm gọi taxi.

"Chờ lát nữa ngồi phương tiện công cộng qua cũng được."

"Phương tiện công cộng quá chậm." Quý Trì kiên trì muốn gọi xe: "Thi đấu còn một giờ nữa mới bắt đầu, cậu không có thời gian ăn cơm chiều đâu."

"Thi xong ra ăn cũng được." Ôn Niệm Niệm đút tay trong túi, tản mạn mà nói: "Nghe nói lượng đề không nhiều lắm, mấy bài, nhiều nhất nửa giờ là ra."

Quý Trì nhếch miệng, cảm giác chỉ số thông minh bị đả kích ――

"Cho nên lần này không giấu nữa, muốn phóng chiêu lớn?"

Ôn Niệm Niệm nhún vai nói: "Cũng không đến mức đó, nhưng mà Ôn Khả Nhi kia quá kiêu ngạo, cần cho cô ta chút bài học."

Nói tới liền tới, Quý Trì thật vất vả mới gọi được taxi cho Ôn Niệm lại bị Ôn Khả Nhi đứng trước ngăn cản.

Xe taxi đi ngang qua bọn họ, Ôn Khả Nhi ấn cửa sổ xe xuống, hướng bọn họ nhướng mày cười ――

"Đến trường thi trước 30 phút, đừng có trễ nha! "

Quý Trì tức giận nói: "Trễ cái gì! Chúng tôi vẫn đi được, đồ kiêu ngạo!"

Ôn Niệm Niệm dùng ánh mắt ra hiệu, chắc cậu cũng biết tình cảnh của tớ ở nhà.

Nữ chủ tiểu bạch thỏ thoạt nhìn thiện lương vô hại lúc nổi nóng cũng sẽ lộ ra răng nanh, tiểu bạch hoa Ôn Khả Nhi sớm đã làm nguyên chủ Ôn Niệm Niệm bị chúng bạn xa lánh.

Mà hiện tại, cô ta sắp giấu không nổi nữa.

Ôn Niệm Niệm thờ phụng một châm ngôn, dục lệnh diệt vong, tất đồng điên cuồng.

Một khi mất một tấc vuông, không ai cứu được.

Hai người đứng ở giao lộ đợi mười mấy phút, thực không khéo, mỗi xe taxi đi qua đều có khách, hiện tại chính là giờ tan tầm, lại trùng giờ tan học, trên phần mềm gọi xe phải đợi hơn bốn mươi người.

Ôn Niệm Niệm cùng Quý Trì bất đắc dĩ mà liếc nhau, Quý Trì chỉ vào xe điện ba bánh ven đường:

"Nếu không, cậu ngồi cái này đi?"

Ôn Niệm Niệm mắt nhìn chiếc xe ba bánh, sưởng bồng, rất cũ nát, nhìn như sắp rời từng mảnh.

Cô vô ngữ: "Cậu muốn tôi chết phải không?"

Quý Trì cào cào cái ót.

Đúng lúc này, ven đường truyền đến tiếng thắng xe bén nhọn, một chiếc xe máy vô cùng phong cách ngừng ở trước mặt hai người.

Văn Yên bỏ kính bảo vệ mắt xuống, giơ tay với Ôn Niệm Niệm, xem như chào hỏi.

Nhìn thấy Văn Yến, Quý Trì lập tức lôi Ôn Niệm Niệm ra sau mình, phòng bị nhìn hắn.

Văn Yến mặc áo phông màu đen, mang theo nào khí chất lạnh lạnh, xứng với màn đi xe lúc nãy, tuyệt đối phong cách.

Chung quanh có không ít nữ sinh nhìn qua đây, thậm chí còn lấy di động chụp ảnh.

Soái đến không còn thiên lý nha.

"Đi đâu."

Còn không đợi Ôn Niệm Niệm trả lời, Quý Trì vội vàng nói: "Không liên quan tới cậu. "

Ánh mắt sắc bén của Văn Yến quét một cái, Quý Trì lập tức lùi ra phía sau Ôn Niệm Niệm, lẩm bẩm nói: "Đến ... Trung tâm triển lãm."

Ôn Niệm Niệm ghét bỏ liếc cậu một cái, nhát gan thì đừng xuất đầu.

Văn Yến giơ giơ cằm, miệng lưỡi mgắn gọn nói ――

"Lên xe."

Ôn Niệm Niệm nhìn đồng hồ, do dự một lát vẫn tiếp nhận mũ của Văn Yến, ngồi xuống.

"Vậy... làm phiền rồi."

Văn Yến cũng mang kính bảo vệ mắt màu xám lên, dẫm động cơ.

"Vèo" một cái, xe máy phóng ra ngoài.

Trên đường, Ôn Niệm Niệm ít nhất không chỉ mười lần nhắc nhở hắn thả chậm tốc độ.

Văn Yến hơi hơi nghiêng đầu, không nề hà mà nói:

"Đã là tốc độ chậm nhất."

"Vẫn rất nhanh."

"Sợ hãi thì ôm chặt lão tử."

"......"

Ôn Niệm Niệm bắt lấy eo áo, kiên trì bảo trì một cái khoảng cách bằng nắm tay.

Văn Yến chỉ cười cũng không miễn cưỡng.

Xuyên qua vật liệu may mặc, Ôn Niệm Niệm có thể cảm nhận được cơ bắp bên hông của hắn đang căng chặt.

Bóng dáng cao lớn, phần vai thực khoan, eo lại tinh tế.

Dáng người... thật tốt.

"Chậm một chút!"

"Lão tử đời này không thể chậm hơn."

Nghe giống như đang lái xe, nhưng cô không có chứng cứ.

"Câm miệng đi."

Văn Yến đón gió, nở nụ cười.

Thật vui vẻ.

Cô cũng từng như hắn, cả thơ ấu toàn là thất vọng, nghèo túng, chỉ có một sự tốt đẹp cùng trấn an duy nhất.

Mà hiện tại, hắn cũng có tâm tư của mình, càng muốn càng nhiều.

Xe máy đi qua trường học, nữ sinh ven đường đều sợ ngây người.

Bọn họ không nhìn lầm đúng không, ngồi trên motor của Văn Yến hình như là một cô gái!

Văn Yến không bao giờ cho nữ sinh ngồi lên motor bảo bối của mình!

Đừng nói nữ sinh, ngay cả mấy anh em tốt cũng không được chạm!

Một đám nữ sinh đứng ở cổng trường, trơ mắt nhìn Văn Yến phóng xe máy qua.

Trải qua ba con đường vòng bao quanh thành phố, quả nhiên, gặp được việc kẹt xe.

Cũng may Văn Yến đi xe máy còn đủ tự do qua, Ôn Niệm Niệm cũng âm thầm cảm ơn không ngồi taxi hoặc là giao thông công cộng.

Nhìn hàng dài không thấy cuối, không biết phải tắc đến khi nào.

Đi qua một chiếc taxi, Ôn Niệm Niệm thấy Ôn Khả Nhi đang nôn nóng không thôi.

Cô ta khi thì nhìn đồng hồ, khi thì vươn đầu qua cửa sổ, không thấy điểm cuối của dòng xe.

Thời gian bắt đầu thi còn chưa đến 40 phút, muốn tắc tới khi nào?

Hiện tại đang ở đường xe chạy, ngay cả cơ hội xuống xe cũng không có.

Vừa nhấc đầu, Ôn Khả Nhi thấy Ôn Niệm Niệm ngồi sau xe máy.

Văn Yến ở đường dành cho xe máy thông suốt, cố ý thả chậm tốc độ để Ôn Niệm Niệm đủ thời gian đối diện với Ôn Khả Nhi, hơn nữa......

Cô hướng Ôn Khả Nhi dựng lên một ngón giữa.

Ôn Khả Nhi tức giận đến lỗ mũi bốc khói!

***

Xe máy ngừng lại trước trung tâm triển lãm, cách lúc thi nửa giờ, thời gian vừa vặn.

Ôn Niệm Niệm tháo mũ xuống , đưa cho Văn Yến, nói: "Cảm ơn ."

Nếu không có hắn chắc cô đến muộn rồi.

"Lão tử không làm người tốt, đều phải trả lại."

Biết ngay, thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí.

Ôn Niệm Niệm hỏi: "Muốn tôi làm cái gì, cứ việc phân phó."

Văn Yến câu câu khóe mắt, cười nói: "Còn tưởng không đồng ý, thêm WeChat, nghĩ kỹ rồi mới nói."

"Được."

Ôn Niệm Niệm sảng khoái lấy di động, thêm WeChat của Văn Yến.

"Đi vào đây."

"Ừ."

Nữ sinh gần bước lên cầu thang, tựa như nghĩ tới gì đó, quay đầu lại dặn dò Văn Yến: "Trên đường trở về, cậu cũng đi chậm một chút."

"Mau vào đi ."

"Chào." Cô phất phất tay.

Văn Yến mang kính bảo vệ lên, trong thế giới với hai màu đen trắng, bộ dáng ngoan ngoãn mảnh khảnh của cô đã trở thành màu sắc rực rỡ duy nhất .

Hắn vuốt mũ Ôn Niệm vừa đội, đáy mắt xẹt qua một tia gợn sóng.

......

Trận chung kết cử hành ở trung tâm triển lãm, chỗ này không lớn, ước chừng có trăm chỗ ngồi.

Tuyển thủ tiến vào trận chung kết, tổng cộng không vượt qua trăm người.

Trước khi thi mười phút, Ôn Khả Nhi cuối cùng đuổi tới, bộ dáng thở hổn hển nhìn như vừa trải qua một phen sinh tử.

Ôn Niệm Niệm quay đầu nhìn cô ta một cái.

Đáy mắt cô ta đã sớm bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi , hận không thể ăn tươi nuốt sống Ôn Niệm Niệm.

Đáng sợ quá.

Người vào trường thi cuối cùng chính là Giang Dữ.

Hiện tại đã vào cuối mùa thu, cậu vẫn một thân áo sơ mi trắng, cúc áo ở cổ không cài, thanh lãnh lại khí chất.

Mặc dù là người một khắc cuối cùng tiến vào trường thi, cậu vẫn bình tĩnh nện bước, không có một tia hoảng loạn, cũng không giống bạn học khác vọt vào trường thi thở hồng hộc, bước đi hỗn độn.

Cho dù chuyện gì, Giang Dữ đều duy trì tiết tấu của mình.

Sinh hoạt của cậu vĩnh viễn bình tĩnh, gợn sóng vô kinh.

Vị trí cậu ở phía sau Ôn Niệm Niệm, người vừa ngồi xuống, Ôn Niệm Niệm đã quay đầu tươi cười ――

"Ai, vừa nãy... cậu cũng bị giờ tan tầm làm kẹt xe trên đường phải không."

Giang Dữ đang gọt bút chì, đầu ngón tay thon dài gọt đến tinh tế.

Không trả lời.

Khóe miệng Ôn Niệm Niệm liệt liệt, nói cười yến yến: "Giấu làm gì."

Giang Dữ ngẩng đầu, khóe môi lẩm bẩm một cái.

―― "Lăn"

Ôn Niệm Niệm mới không lăn đâu, tiếp tục nói: "Nếu kẹt xe, cậu tới đây kiểu gì? Không phải ngồi xe ba bánh đến chứ?"

Bút chì trong tay Giang Dữ dừng một chút, trên mặt hiện lên biểu tình cực kỳ vô ngữ.

"Thật sự ngồi xe ba bánh à?"

Rất khó tưởng tượng, người như Giang Dữ, cư nhiên hạ mình ngồi xe điện.

Nàng lại đánh giá áo sơmi và kiểu tóc không chút cẩu thả của cậu.

Ngẫm lại nếu ngồi trên xe ba bánh bị gió thổi hỗn độn, miệng Ôn Niệm Niệm sẽ cười đến không khép nổi.

Giang Dữ không kiên nhẫn, duỗi tay đặt trên đầu cô, xoay đấu lên――

"Ít nói nhảm."

"Ai ai, chỉ đùa một chút thôi."

Chốc lát sau, phía sau truyền đến giọng nói, cô lại không nhịn được quay đầu nhìn, cậu tiếp tục gọt bút chì.

Bàn tay trắng nõn dường như có thể nhìn thấy gân xanh nhàn nhạt.

Ây da, tay thật đẹp.

Mà gọt nhiều như vậy, dùng hết sao...

Trong đầu cô vừa toát ra ý tưởng này, Giang Dữ thuận thế đưa bút chì gọt tốt tới.

Ôn Niệm Niệm theo bản năng rụt đầu lại, cho rằng cậu muốn gõ đầu mình.

Ai ngờ... bút chì, đưa tới tay cô.

Ôn Niệm Niệm ngẩng đầu, Giang Dữ mặt vô biểu tình nhìn nhìn, không nói một lời, con ngươi lạnh lùng thanh quang.

Ách...

Gọt giúp cô hả.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com