ZingTruyen.Info

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

#14: Trung thu

kk25251325


"Mày động vào một đầu ngón tay của cô ấy thử xem."

Tiếng Văn Yến bình đạm, cảm xúc không gợn sóng, nhưng chính nhã điệu này lại làm người ta rét căm căm.

Chị đại tóc hồng vừa bị Ôn Niệm Niệm làm cho kinh hách một phen, hiện tại lại bị Văn Yến uy hiếp khiến tinh thần khẩn trương cao độ, nỏi một câu tàn nhẫn, run bần bật nhờ đàn em đỡ ra ngoài.

Ôn Niệm Niệm liếc Văn Yến một cái, cậu ngồi về vị trí cũ, phảng phất như chưa hề phát sinh chuyện gì, nói đùa vui vẻ với bạn bè bên cạnh, khóe miệng hơi giương lên mỉm cười ngả ngớn, thong dong lịch sự.

Ôn Niệm Niệm rút tầm mắt về, quan tâm hỏi han: "Cậu không sao chứ?"

Căn Di nhẹ nhàng mà gật gật đầu.

"Bọn họ thường xuyên bắt nạt cậu sao?"

Cô ấy lấy di động ra, đánh một hàng chữ đưa cho Ôn Niệm Niệm --

"Bắt đầu từ sơ trung, bọn họ bắt nạt tớ, đoạt tiền tiêu vặt."

Sắc mặt Ôn Niệm Niệm lạnh lạnh: "Có tớ ở đây, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy."

Căn Di nhìn chằm chằm cô lúc lâu, rốt cuộc nặng nề gật đầu.

***
Ôn gia và Giang gia là thế giao.

Trung thu, buổi chiều.

Chú Giang mang theo Giang Dữ tới Ôn gia làm khách.

Trên bàn cơm cha mẹ Trung Quốc không thiếu đề tài, tự nhiên luôn bàn về vấn đề học tập của con cái.

Tuy rằng ngoài mặt là mảnh hài hòa thương nghiệp, nhưng trên thực tế cũng âm thầm phân cao thấp.

Chú Giang trước sau như một, thực kiêu ngạo mà tuyên bố:"Lần 'Vinh quang vật lý thi đua' này  Giang Dữ phát huy không tồi, thi được 75 điểm, xếp vào nhóm hai mươi người dẫn đầu, tôi cùng mẹ nó đều rất cao hứng."

Ngay sau đó ông cũng không quên hỏi thăm:  "Đúng rồi Khả Nhi thi thế nào, cũng vào vòng sau chứ."

Ôn Đình Hiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, xua xua tay: "Lần này Khả Nhi phát huy không tốt lắm, tuy vào nhưng cũng chỉ là mới qua điểm chuẩn một điểm mà thôi."

Chú Giang được tiện nghi liền khoe mẽ:
"Cũng không tồi, đứa nhỏ Khả Nhi này rất tốt, thông minh chăm chỉ."

Ôn Khả Nhi thấy chú Giang khen mình, lập tức ngoan ngoãn đáp: "Không có đâu ạ, con còn có rất nhiều điều phải học tập anh Giang Dữ."

Nói xong cô ta lại ngượng ngùng liếc mắt nhìn Giang Dữ một cái: "Anh Giang Dữ, em có vài đề không biết làm, chờ lát nữa có thể về phòng phụ đạo một chút được không?"

Ngày thường ở trường học Giang Dữ cơ hồ không phản ứng cô ta, cũng chỉ có thời điểm trưởng bối ở đây, mới dám ngỏ lời với Giang Dữ.

Lại không ngờ Giang Dữ bất kể là ai cũng không cho mặt mũi, nói thẳng :
"Có vấn đề gì hỏi thầy cô, tôi không có thời gian."

Lời vừa nói ra, nháy mắt Ôn Khả Nhi có chút xuống đài không được.

Ôn Đình Hiên biết tính Giang Dữ, cũng không khó xử, giải vây: "Khả Nhi không làm được thì thứ hai đi hỏi cô, đừng phiền đến anh Giang Dữ."

Ôn Khả Nhi cúi đầu nghẹn họng, gian nan xả ra một chữ -- "Vâng."

Có chút ủy khuất, nhu nhược đáng thương.

Chú Giang nhìn Ôn Niệm Niệm yên lặng ăn cơm bên cạnh, cười nói: "Niệm Niệm gần đây học tập thế nào, có tiến bộ không?"

Ôn Đình Hiên chờ câu này đã lâu, chú Giang hỏi một phát ông liền lập tức đớp lấy đâp:"Nó vẫn là bộ dáng cũ, có tiến bộ một chút, nhưng so với Giang Dữ còn kém xa."

Ôn Niệm Niệm đánh giá lời nói của Ôn Đình Hiên, nhìn bộ dáng này là biết ba tính khoe tài rồi.

"Thằng nhóc Giang Dữ này cũng chỉ ỷ vào đầu óc tốt thôi."

Chú Giang xua xua tay cười nói:
"Không có gì ghê gớm, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới, ha ha ha."

Giang Dữ có chút xem thường.

Ôn Đình Hiên uống ngụm trà, chậm rãi đặt chén xuống bắt đầu giả vờ: "Niệm Niệm ấy à, tuy ngày trước cơ sở không tốt lắm, nhưng mà đầu óc không tính quá kém, chỉ cần thoáng nỗ lực một chút là lấy được thành tích tốt rồi."

"Ồ?"

"Lần 'Vinh quang vật lý' này Niệm Niệm cũng tham gia."

"Vậy sao?" Chú Giang kinh ngạc: "Thi thế nào?"

Ôn Đình Hiên học bộ dáng xua tay, thở dài một tiếng: "Rất bình thường, với khoảng cách yêu cầu còn kém xa lắm ."

"Cứ từ từ." Chú Giang vỗ vỗ bả vai Ôn Đình Hiên: "Con cái học tập, không gấp được."

"Đúng vậy, không gấp được."

"Thế Niệm Niệm thi được bao nhiêu?"

Trên mặt Ôn Đình Hiên lộ ra vẻ cao thâm khó đoán, mỉm cười quỷ dị trả lời: "Thì 79 điểm mà thôi, xếp thứ tám."

"Thật ra tôi kỳ vọng rất lớn vào con bé, cái thành tích này thật sự... chưa thể vừa lòng."

Lần này đổi lại là Diệp Tân Ý trợn mắt.

Thời điểm ông đưa con bé xe Porsche, cũng không phải thái độ này nha.

"Cạch" một tiếng, chiếc đũa trong tay chú Giang rơi trên bàn.

"Cái... cái gì! 79! Ông nói... Niệm Niệm thi được 79 điểm!"

Biểu tình khiếp sợ kia làm Ôn Đình Hiên cực thỏa mãn cái tâm ham hư vinh, tiếp tục giả vờ: "Đúng vậy, Niệm Niệm là tài năng chưa khai thác, yêu cầu của tôi còn chưa ngừng ở đây đâu."

Chú Giang liếc mắt nhìn Ôn Niệm Niệm một cái, hiển nhiên có chút không thể tin được, cô nhóc này... thế mà thi tốt hơn cả Giang Dữ!

"Lão Ôn, ông nói thật hả?"

Ôn Đình Hiên còn chưa đáp, Giang Dữ đã không chút để ý trả lời:  "Em Niệm Niệm là người duy nhất trong trường... đặt chân vào top mười."

Chú Giang vốn còn nghi rằng Ôn Đình Hiên khoác lác, giờ nghe con nhà mình nói như vậy, ông mới thật sự tin Ôn Niệm Niệm thi được 79 điểm.

Má ơi, đây là sức mạnh thần tiên gì!

Quá khó tin.

Ôn Niệm Niệm ngồi cạnh không đặt trọng tâm lên chuyện thành tích, cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn phía Giang Dữ.

Cậu ta vừa mới gọi mình là gì cơ... em Niệm Niệm?

Xưng hô quỷ gì đây!

Giang Dữ thoải mái đón nhận ánh mắt tìm kiếm hỏi: "Em Niệm Niệm có vấn đề gì sao?"

Ôn Niệm Niệm:......

Có, có vấn đề, chính là có thể đừng xưng hô như vậy được không.

Buồn nôn! Nghiện Hồng Lâu Mộng hả mà em Niệm Niệm!

Chú Giang nhìn con trai nhà mình, hiển nhiên cũng không dám tin tưởng hai tai, tiểu tử này từ nhỏ không phản ứng con gái, chị em trong nhà cũng chưa từng nghe nó kêu một tiếng em, thế mà đối với Ôn Niệm Niệm lại gọi...

Thân thiết như vậy?

Ánh mắt chú hơi biến hóa.

Mà biến hóa này bị Ôn Khả Nhi thấy được, tâm cô ta lạnh một phần.

**
Ăn cơm xong Ôn Niệm Niệm trở về phòng, không bao lâu cửa đã bị gõ vang.

Ôn Niệm Niệm thấy Giang Dữ, phòng bị nhìn chung quanh, cảnh giác hỏi: "Làm gì?"

Giang Dữ ôm tay không để ý đáp: "Đi vào, có chuyện muốn nói."

"Có gì nói luôn cửa đi."

Khóe môi của Giang Dữ giơ lên, tràn ra một ý cười lương bạc: "Sợ à?"

Ôn Niệm Niệm bĩu môi, mở cửa cho Giang Dữ vào phòng.

"Có cái gì mà phải sợ." Dù sao ba mẹ đều ở dưới lầu.

Sau khi Giang Dữ vào, cậu nhìn lướt qua kệ sách để đầy sách tiếng Anh chuyên tác, quay đầu lại hỏi: "Đọc hiểu tất cả đống này?"

Ôn Niệm Niệm nhún vai: "Không hiểu."

"Xem không hiểu vì sao mua?"

"Dựa vào hơi thở của học thức, hấp dẫn sự chú ý của cậu chăng."

Giang Dữ .....

Ôn Niệm Niệm kêu cậu ngồi, Giang Dữ ngồi xuống nhìn quanh phòng.

Phòng lấy màu hồng phấn làm chủ đạo, trong có một tủ búp bê Tây Dương, trên mặt đất trải thảm nhung mềm mịn.

Phong cách bài trí của phòng là ngốc bạch ngọt, nhưng trên giá sách đều là sách chuyên tác, cùng với bản thảo linh tinh trên bàn, so với trang trí của căn phòng có vẻ không hợp nhau.

Điều này càng làm cậu hơi nghi ngờ.

Cô ngồi ở mép giường, đung đưa chân nói: "Cho nên, em Niệm Niệm là cái quỷ gì?"

Giang Dữ thoải mái giải thích: "Dựa vào quan hệ giữa hai nhà, kêu một tiếng em là hợp tình hợp lý."

Xưng hô mắc ói.

Ôn Niệm Niệm bất đắc dĩ: "Vậy có phải tôi nên gọi cậu một tiếng anh Giang Dữ hay không?"

"Nếu đồng ý thì không ý kiến."

Ôn Niệm Niệm: .....

Giang Dữ nói xong lời này, liền nghiêng đầu không nhìn cô.

Từ góc độ của Ôn Niệm Niệm, vừa lúc có thể nhìn thấy vành tai cậu hơi đỏ ửng.

Đậu má là... thẹn thùng!

Ôn Niệm Niệm có chút kinh ngạc.

Hai người nói lung tung một lúc lâu, Giang Dữ đi thẳng vào vấn đề: "Lần 'Vinh quang vật lý' này cậu đã có thành tích, không còn cớ gì nữa chứ."

Ôn Niệm Niệm vẫn một mực chắc chắn đáp lời: "Chủ yếu nhớ may mắn cả thôi."

"May mắn gì có thể giúp cậu đi tới top 10."

Ôn Niệm Niệm mặt không đỏ không loạn đáp: "Đánh bậy bạ, khoanh lung tung lại đúng."

"Bậy bạ."

Giang Dữ căn bản không tin: "Còn muôn gạt tôi tới khi nào."

Ôn Niệm Niệm có điểm vô ngữ, nghe lời này cứ như là cô thua thiệt.

Căn bản không liên quan tới cậu!

Ôn Niệm Niệm có chút ủy khuất lẩm bẩm:  "Không cho phép tôi may mắn sao."

Cặp con ngươi đen nhánh của Giang Dữ mang theo ý tứ tìm kiếm, trông ngóng nhìn cô: "Lần này có thể nói do may mắn, trận chung kết, tôi xem may mắn của cô còn trước sau như một hay không."

"Đương nhiên là...... không."

Ôn Niệm Niệm mỉm cười, đúng sự thật đáp: "Cho nên tôi sẽ không tham gia trận chung kết."

Giang Dữ kinh ngạc:  "Không tham gia trận chung kết?"

"Đúng."

Ôn Niệm Niệm gật đầu: "Không tham gia."

"Vì cái gì?"

Ôn Niệm Niệm nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: "Giống như cậu nói, may mắn sẽ không trước sau như một, hiện giờ ba mẹ kỳ vọng lớn như vậy, nếu vào trận chung kết khiến bọn họ thất vọng thì làm sao, không bằng kịp thời ngăn cản."

Giang Dữ trầm mặc, không lên tiếng mà đánh giá Ôn Niệm Niệm, giống như đang phán đoán lời nói cô là thật hay giả.

Đương nhiên đây cũng chỉ là lời kịch Ôn Niệm Niệm ứng phó với Giang Dữ, cô không tham gia trận chung kết với nguyên nhân rất đơn giản, không muốn hấp dẫn sự chú ý.

Đấu vòng loại còn có thể dùng may mắn lấp liếm, nhưng người ta không phải đồ ngốc, nếu trận chung kết vẫn vượt xa người thường, ai cũng sẽ hoài nghi.

Ôn Niệm Niệm tham gia vòng loại, chẳng qua chỉ muốn cho Ôn Khả Nhi một chút giáo huấn với cả ưng điều kiện quá mê người của ba mà thôi.

Nhưng trận chung kết thật sự không cần tham gia, tranh khí phách là nhất thời, đối với lâu dài không có lợi.

Dù có muốn bộc lộ tài năng cũng phải từng chút một, chậm rãi đưa mình "trở nên" ưu tú, chứ không phải bộc lộ ngay từ đầu.

"Ôn Niệm Niệm, thi đấu đi."

Thái độ Giang Dữ rất cường ngạnh: "Biết đi tới trận chung kết có ý nghĩa gì không, đừng tùy tiện."

Đương nhiên Ôn Niệm Niệm biết mức độ của 'Vinh quang vật lý thi đua', nếu lấy được giải cao còn có thể được cộng điểm thi đại học.

Đủ để ba Ôn miễng cưỡng thổi phồng ở công ty, vô cùng có mặt mũi.

Nhưng thái độ Ôn Niệm Niệm lại rất tùy ý: "Tôi biết, nhưng không mốn dự thi, thi rồi cũng không lấy được thứ mình thích."

Giang Dữ bỗng thất ngữ, lần thứ hai hoài nghi phán đoán của mình.

Trong đầu cô gái này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy.

Ngoài phòng ngủ, Ôn Khả Nhi ghé sát vào cửa nghe lén, nghe thấy Ôn Niệm Niệm nói sợ không dám tham gia trận chung kết, trên mặt lộ ra mỉm cười châm chọc.

Thính giác Giang Dữ phá lệ nhanh nhạy, cậu chú ý động tĩnh ngoài cửa, đi tới kéo cửa phòng ra.

Không kịp phòng bị, Ôn Khả Nhi cứ thế té lăn quay.

Ôn Niệm Niệm đứng dậy đi đến nhìn Ôn Khả Nhi chật vật bất kham trên đất, nhíu mày: "Cô ở chỗ này làm gì?"

"Tôi..." Ôn Khả Nhi nhịn đau đứng lên, gương mặt trướng hồng: "Em chỉ... đi ngang qua."

"Thật sự chỉ đi ngang?" Ôn Niệm Niệm không quá tin tưởng.

Ôn Khả Nhi da mặt dày đáp: "Đúng thế!"

Cô ta muốn hợp tình hợp lý nói chuyện, nhưng tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng của Giang Dữ phút chốc liền câm nín.

Cậu đút tay trong túi, ngữ điệu thực nhẹ: "Nghe lén, bỉ ổi."

Những lời này không lớn, lại hàm chứa rất nhiều khinh miệt.

Ôn Niệm Niệm không nghe thấy, nhưng Ôn Khả Nhi lại nghe rất rõ.

Trong nháy mắt, lạnh lẽo tận xương tủy.

Thẳng đến khi bóng dáng Giang Dữ biến mất cuối hành thang, Ôn Khả Nhi vẫn ở trạng thái cấp đông.

Cô ta từ nông thôn lên thành phố từ nhỏ, tự ti đã ngâm vào xương cốt, kị nhất là bị người khác miệt thị.

Sợ bị mọi người khinh thường cho nên dùng quần áo xinh đẹp, phấn son lộng lẫy, ra vẻ thông minh thậm chí ngụy trang thành thiên tài, chỉ để được thầy cô yêu thích bạn bè khâm phục......

Nhưng mà đôi mắt lạnh nhạt của Giang Dữ nhìn một cái, lần thứ hai đẩy cô ta về nguyên hình.

Thời thời khắc khắc nhắc nhở, không phải Ôn Khả Nhi, mà là Chúc Ly Cầm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info