ZingTruyen.Com

Khi Hoc Ba Xuyen Thanh Tieu Thu Iq Thap

Giờ thể dục ngày hôm sau.

Ôn Niệm Niệm cùng Quý Trì tới nhà ăn mua phô mai khoai tây nghiền.

"Thật hay giả? Cậu là con trai bảo bối của chủ tịch tập đoàn Quý thị, lợi hại vậy sao?"

Quý Trì cầm muỗng khoai tây thổi thổi mới bỏ vào trong miệng, thuận tiện đáp: "Cái này có gì lợi hại."

"Ba tớ nói có bán đại tiểu thư Ôn gia đi, cũng không bằng một đầu ngón tay của Quý công tử."

"Gì? Ba cậu thật sự là người à."

Ôn Niệm Niệm đánh giá Quý Trì, một thân đồng phục nhăn nhó, tóc quăn lộn xộn cùng với kính đen dày cộp.

Hoàn toàn... Nhìn không ra là công tử hào môn thế gia.

Không giống Giang Dữ lúc nào cũng treo biển "đại gia", biểu tình cao lãnh, đứng từ xa cũng có thể ngửi được khí chất thanh quý.

Quý Trì là loại mất mặt đàn trung, tuyệt đối tìm không ra nam sinh nào bình thường hơn cậu.

Lại không ngờ bối cảnh trong nhà khủng bố như vậy.

"Ba tớ muốn quỳ liếm cậu, còn tớ lại ngồi cùng cậu ăn khoai tây." Ôn Niệm Niệm nói giỡn. "Thế sự khó liệu nha."

Quý Trì liếc mắt nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Học tập là trên hết, tớ cũng muốn quỳ liếm cậu."

"Ngàn vạn đừng, tớ là kẻ ngốc toàn trường công nhận."

Quý Trì cười thần bí: "Cậu không giống lời đồn, tớ biết mà."

Ôn Niệm Niệm nhún vai ngồi ở cầu thang ăn khoai tây nghiền, nhìn bóng dáng nhóm nam sinh mồ hôi như mưa trên sân thể dục.

"Đúng rồi, ba cậu tên là gì?" Quý Trì quay đầu hỏi.

"Ôn Đình Hiên, làm sao."

"Không có gì."

Quý Trì thuận miệng: "Để tớ nói với ba một tiếng, nhưng mà được hay không thì không biết đâu."

"Thế này là đi cửa sau sao?" Ôn Niệm Niệm có chút hoài nghi: "Ông ấy luôn nghe lời cậu nói?"

Quý Trì cười cười ấm áp: "Thật ra bác Ôn nói rất đúng, một câu thôi... ba tớ có thể cho một buổi đàm phán."

......

Sự thật chứng minh, Quý Trì không nói sai.

Mất hai ngày, tập đoàn Ôn thị đã thuận lợi ký hợp đồng với Quý gia.

Thời gian đó, ba câu trong miệng Ôn Đình Hiên đều không rời khỏi vị Quý công tử này.

Bởi vì công tác thuận lợi, ông càng thêm coi trọng Ôn Niệm Niệm, cái này cũng làm Ôn Khả Nhi cảm nhận được......

Toàn bộ nỗ lực của cô ta, giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Rất không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì cả.

***

Buổi chiều tan học, một mình Ôn Niệm Niệm ngồi lại phòng thảo luận đọc sách, cô mua được sách chuyên tác nguyên bản, gấp không chờ nổi bắt đầu gặm.

Rất nhanh Căn Di cũng tới đây.

Cô nhóc cắt tóc mái bằng, làn da trắng nõn như tuyết, bộ dáng ngoan ngoãn động tác cũng nhẹ nhàng, hoàn toàn không có cảm giác đang tồn tại.

Căn Di ngồi xuống, lấy giấy nháp yên lặng làm đề không quấy rầy Ôn Niệm Niệm.

Nửa giờ sau Ôn Niệm Niệm xem xong nội dung một chương, ngẩng đầu lên nhìn phía Căn Di đang đăm đăm soi tờ giấy nháp.

Cô ấy hình như bị đề toán này làm khó, nãy giờ vẫn chưa làm ra được.

Trên giấy có không ít giả thiết, nhưng mà đều không chính xác.

Căn Di mẫn cảm chú ý tới Ôn Niệm Niệm đang nhìn mình.

Cô ấy ngẩng đầu, mắt to đen nhánh đối diện.

Hai người đồng thời chớp chớp mắt.

Sau một lúc, Căn Di đẩy đề trước mặt Ôn Niệm Niệm, ý tứ thực rõ ràng.

Xin giúp đỡ.

Đề này đối với trình độ của học sinh sơ trung đúng là hơi khó nhằn.

Nhưng Ôn Niệm Niệm nhìn lướt qua đề, trong lòng đã có đáp án.

Cô chép ra mấy công thức trên vở, dễ dàng viết cách giải đơn giản nhất của đề này.

Căn Di nhìn bước tính phức tạp, lại nhìn công thức đơn giản Ôn Niệm Niệm đưa ra, ánh mắt trở nên phức tạp.

Lúc trước mỗi lần thảo luận nhóm, Ôn Niệm Niệm đều nói không làm đề lão Vương bố trí, căn bản là quá đúng!

Căn Di giống như phát hiện bí mật kinh thiên động địa nào đó, gương mặt hơi đỏ lên.

Ôn Niệm Niệm đưa giấy nháp cho cô ấy, nở nụ cười thần bí, tay dựng giữa môi làm động tác im lặng: "Không được nói cho người khác."

Căn Di lập tức hiểu ý của Ôn Niệm Niệm, liên tục gật đầu tỏ vẻ sẽ giữ bí mật.

Ôn Niệm Niệm không sợ cô ấy đi khắp nơi nói bậy, từ lúc gia nhập tổ tới nay, trước sau Ôn Niệm Niệm chưa từng thấy Căn Di mở miệng.

Cô ấy được chuẩn đoán có chướng ngại giao tiếp nghiêm trọng, không thích kết giao với mọi người, ngày thường không có bạn.

Bởi vậy đối với Ôn Niệm Niệm mà nói, cô ấy đáng để mình tin cậy.

Căn Di nhìn cách giải của Ôn Niệm Niệm, lại bắt đầu tính toán lần nữa, quả nhiên rất nhanh đã làm ra.

Biểu tình căng chặt trên mặt chậm rãi biến mất, giống như trút được gánh nặng.

Ôn Niệm Niệm thấy sắc trời sắp muộn, cất sách vở nói: "Thời gian không còn sớm, tớ về trước."

Căn Di rầu rĩ không nói gì, thời điểm Ôn Niệm Niệm xoay người ra khỏi phòng nghiên cứu thảo luận, cô ấy bỗng nhiên giữ ống tay áo Niệm Niệm lại, nhẹ nhàng lắc lắc.

Ôn Niệm Niệm lập tức bị cái động tác này hóa manh.

Quá đáng yêu.

"Còn chuyện gì sao?" Cô dừng bước hỏi.

Căn Di chần chừ thật lâu, hình như muốn nói gì đó lại thôi, nhanh nhẹn lấy di động thong thả đánh mấy chữ.

Ôn Niệm Niệm biết cô ấy có chướng ngại giao tiếp, cho nên kiên nhẫn chờ điện thoại di động qua, phía trên viết một hàng chữ --

"Tớ thấy cậu và Quý Trì sau khi tan học thường xuyên ra sau phố ăn gì đó, tớ... muốn mời cậu ăn, có thể chứ?"

Ôn Niệm Niệm hơi hơi giật mình, Căn Di thế mà mời mình đi ăn.

Cơ hội hiếm có à nha.

Trên mặt cô xuất hiện tươi cười, lập tức đáp: "Đương nhiên là có thể!"

Căn Di phảng phất như thở nhẹ nhõm một hơi, đi cùng Ôn Niệm Niệm ra khỏi khu dạy học.

Dọc theo đường đi có không ít học sinh kinh ngạc nhìn hai người.

Căn Di tính tình quái gở, mấy năm nay cơ hồ không có bạn bè, luôn làm theo ý mình, độc lai độc vãng. Không ngờ có một ngày bọn họ lại thấy cô ấy đi cùng Ôn Niệm Niệm.

Quan hệ giữa hai người thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Thật khó tin

Đầu tiên là thái độ cao lãnh quanh năm của Giang Dữ thay đổi, tiếp đến lại trở thành bạn với Căn Di quái gở kia......

Đầu năm nay Ôn Niệm Niệm là tiên nữ người gặp người thích sao?

Niệm Niệm cùng Căn Di ra khỏi trường học, sau trường có một cửa hàng đồ kho mới khai trương, đồ ăn ở đấy cũng không tệ lắm.

Vừa vặn dư lại một cái bàn.

Ôn Niệm Niệm dẫn Căn Di đi lấy chỗ, còn mình thì gọi gà mang lại đây.

Thịt gà tỏa ra khí nóng hôi hổi, Ôn Niệm Niệm nhịn xuống ý nghĩ ăn vụng, mang về cùng Căn Di thưởng thức.

Lại không ngờ rằng mới quay đầu, liền nhìn thấy mấy nữ sinh trang điểm vây quanh Căn Di.

Cô gái nhuộm đầu hồng nhạt dựa vào cạnh bàn, kéo tóc Căn Di nói:

"Mày còn rất quật cường nhỉ, nhường chỗ này ra cho tao!"

Căn Di cúi đầu gắt gao bảo vệ cặp sách của Ôn Niệm Niệm, không chịu buông tay.

"Còn phản kháng, ngứa da hả?"

"Cặp này không giống của mày, ai, đưa tao xem."

Nghe mấy nữ sinh nói chuyện, nhìn dáng vẻ kia là biết bắt bạt Căn Di không phải ngày một ngày hai.

Căn Di hũ nút, nói không lên lời chứ đừng nhắc đến chuyện báo cáo giáo viên, dễ dàng trở thành đối tượng "bạo lực học đường"của mấy chị đại.

Nữ sinh tóc hồng nhạt nắm tóc Căn Di, muốn kéo cô ấy ra khỏi chỗ ngồi.

Căn Di liều mạng phản kháng muốn tránh.

Tư thế bắt nạt người khác của cô ta thật thuận tay, tính lôi Căn Di ra ngoài, không để bụng ánh mắt kinh ngạc xung quanh.

Ôn Niệm Niệm không chút do dự đi tới, đè bả vai cô ta lại đón lấy Căn Di.

Gương mặt Căn Di trướng đến đỏ bừng, sợ hãi trốn phía sau Ôn Niệm Niệm, cắn răng không nói một lời.

Chị đại tóc hồng liếc Ôn Niệm Niệm một cái, khóe miệng lộ ra ý cười: "Sao đây, người câm tìm được chỗ dựa hả."

Ôn Niệm Niệm đẩy cánh tay đầy hình xăm kia ra: "Ở nhà không ai dạy cô, động tay động chân là không lễ phép?"

Chị đại tóc hồng rút tay về, lạnh lùng nói: "Mày là ai?"

Bên người có nữ sinh đi đến, nói khẽ với cô ta mấy cây: "Ôn Niệm Niệm, đứa... thiểu năng của Ôn gia."

Mấy năm nay, đây chính là thanh danh của Ôn Niệm Niệm ở bên ngoài --

Đại tiểu thư Ôn gia ngu ngốc, thành tích đội sổ, lì lợm la liếm theo đuổi nam thần.......

Toàn bộ Đức Tân cao trung không ai không biết.

Chị đại tóc hồng biết người trước mặt là Ôn Niệm Niệm, lập tức nở nụ cười khinh miệt.

"Con câm với thiểu năng, hai đứa mày đúng là trời sinh một đôi."

Xung quanh có nữ sinh mau chóng tiếp: "Đây còn không phải vật họp theo loài, người phân theo nhóm sao?"

"Mày nói chuyện quá ôn nhu, phải là kêu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mới đúng! Ha ha ha."

Mấy nữ sinh cười ngửa ra sau, mặt Căn Di càng lúc càng hồng, nắm chặt tay.

Ôn Niệm Niệm đụng phải tay cô ấy, sau đó nhẹ nhàng đè đè.

Chị đại tóc hồng nâng cằm khiêu khích:
"Thiểu năng thích làm anh hùng à."

"Thiểu năng?" Cô cười lạnh, ngẩng đầu nhìn cô ta nói: "Mày biết cái gì mới là thiểu năng không?"

Chị đại tóc hồng bị con ngươi đen như mực của cô nhìn chăm chằm, trong lòng chột dạ không đáp.

Ôn Niệm Niệm lại tiếp tục: "Kẻ thích bắt nạt như cô tồn tại phí cơm, chết thì phí đất, chỉ có thể thông qua việc chèn ép người khác tìm kiếm giá trị của mình. Đây mới là thiểu năng ngu ngốc."

Chị đại tóc hồng nghe Ôn Niệm Niệm nói, sắc mặt có chút khó coi: "Mày..... Mày nói cái gì!"

"Không tin à, chi bằng tự hỏi bản thân mình trước đi, giả sử một ngày cô biến mất sẽ có ai thương tâm không? Sự tồn tại của mình có giá trị cho thế giới sao? Hay ảnh hưởng tới người khác hả? Nếu không tìm được đáp án, cô có tư cách gì gọi người khác là thiểu năng vô dụng."

Từng chữ như miếng đòn hiểm đánh vào nơi nào đó của cô ta.

Văn Yến cùng mấy nam sinh trùng hợp ngồi ở bên ngoài nghe được những lời này của Ôn Niệm Niệm, không do dự ngẩng đầu nhìn nữ sinh trong kia.

Ánh mắt kiên định, biểu tình chấp nhất.

Mày bị người khác yêu cầu quá cao, biến mất có người sẽ đau khổ, hay là sự tồn tại của mày rất quan trọng với thế giới?

Từng câu từng chữ tự hỏi linh hồn.

Khóe miệng lạnh lẽo của cậu giơ giơ lên.

Ôn Niệm Niệm không chú ý tới Văn Yến cũng ở đây, lạnh lùng nói với chị đại tóc hồng: "Nói tôi là thiểu năng, không bằng về nhà soi gương đi."

Chị ta bị Ôn Niệm Niệm làm giận dữ, giơ tay lên muốn cho cô một chút giáo huấn --"Tiện nhân! Mày nói bậy!"

Ôn Niệm Niệm nhanh nhẹn ngửa ra sau, tránh thoát bàn tay.

Động tác cô ta đánh người cực kỳ thuần thục, nghĩ đến ngày thường không ít khi bắt nạt bạn bè.

Ôn Niệm Niệm thuận lợi bắt lấy tay cô ta, dùng sức ấn ở trên bàn, mở ra năm ngón tay, sau đó cầm cái dĩa dơ lên.

Chị đại sợ hãi nhìn Ôn Niệm Niệm, bỗng nhiên có chút kinh hoảng: "Mày muốn làm gì?"

Lời còn chưa dứt, chiếc dĩa trong tay Ôn Niệm Niệm đã cắm xuống từng khe hở.

Cô ta trừng mắt sợ ngây người.

Động tác Ôn Niệm Niệm rất nhanh, hình như bằng mắt thường thì không thể trông thấy, bạch bạch bạch, trên mặt bàn đã xuất hiện nhiều vết lõm.

Khe hở năm ngón tay không lớn, nhưng tay cô ta lại hoàn hảo không hao tổn gì, Ôn Niệm Niệm đâm không sai một li, vững vàng chọc xuống khe hở.

"Cho nên... rốt cuộc ai mới là thiểu năng vô dụng?"

Chị đạn bị dọa hét lên, sắc mặt vô cùng tái nhợt: "Tao, tao là thiểu năng! Mày mau dừng tay! Dừng tay !"

"Bang" một tiếng, Ôn Niệm Niệm ném cái dĩa xuống bàn thả tay cô ta ra.

Chị đại tóc hồng liên tục lùi về phía sau, hai chân bị dọa cho mềm nhũn, nếu không phải có mấy đàn em xung quanh đỡ lấy chỉ sợ đứng không nổi.

Cô ta kinh khủng che lấy tay mình: "Tay của tao... tay của tao... còn không?"

"Còn còn!"

Ngày thường thích bắt nạt người khác, hiênn giờ giống như mất hết sức lực, trợn mắt há mồm nhìn Ôn Niệm Niệm, sợ hãi không hề nhẹ.

Con nhỏ này... sao lại lợi hại vậy.

Thậm chí Căn Di cũng ngây người, sự phản ứng và nhanh nhẹn quả thực có thể so với cao thủ võ lâm.

Đối với Ôn Niệm Niệm mà nói, thật ra không tính là gì.

Trước kia ở Harvard bạn cùng phòng của cô chính là quái già, thường xuyên lôi kéo đi chơi, huấn luyện thân thủ nhanh nhẹn cùng năng lực phản ứng.

Bạn cùng phòng cực kỳ tin tưởng, ta không thể phân chia năng lực tư duy và phản ứng tứ chi, càng không thể tách thể năng ra khỏi trí óc.

Chị đại tóc hồng được các nữ sinh đỡ ra khỏi cửa hàng, đời này cô ta chưa từng gặp qua chuyện nào đáng sợ như vậy, vừa hổ thẹn vừa tức giận, quay đầu chỉ vào Ôn Niệm Niệm hô lớn: "Mày đừng có đi, chờ đó! Tao... tao đây gọi người tới! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"

Ôn Niệm Niệm biết cô ta nhất định sẽ tìm người giúp.

Đúng lúc này đường đi của chị đại tóc hồng bị chặn lại, một giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Cô không bỏ qua ai cơ?"

Cô ta ngẩng đầu, giương mắt đón nhận tầm mắt lạnh như băng của Văn Yến.

Con ngươi cậu đen nhánh như kết băng sương, không có độ ấm làm người ta không rét mà run.

Ai mà không biết cao trung Mười Ba Văn Yến tàn nhẫn độc ác.

Chị đại tóc hồng sợ như chim cút, run run rẩy rẩy trả lời: "Cậu... cậu muốn thế nào?"

Văn Yến ngẩng đầu, nhẹ nhàng bâng quơ quét Ôn Niệm Niệm:

"Mày động vào một đầu ngón tay của cô ấy thử xem."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com