ZingTruyen.Com

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

#11: Ác mộng

kk25251325


Lão sư vật lý tiếp tục nói: "Kế tiếp, thành tích của bạn học này thật sự làm thầy kinh hỉ, quá kinh hỉ, không ngờ ban chúng ta lại có người điểm cao đến vậy!"

Trên mặt Đường Kế Xuyên đã sớm nở hoa, cậu ta sửa sửa cổ áo đứng dậy, chuẩn bị nghênh đón tràng vỗ tay xung quanh.

"Bạn Ôn Niệm Niệm 79 điểm! Tổng xếp hạng, thứ tám!"

Lời vừa nói ra, học sinh cả lớp sợ ngây người!

Đường Kế Xuyên hãi tới mức mắt sắp rớt xuống bàn.

Sao có thể!

Có phải cậu ta nghe nhầm hay không, Ôn Niệm Niệm thi được 79! Vượt tiêu chuẩn 27! Treo Ôn Khả Nhi lên đánh!

Đầu óc Đường Kế Xuyên có điểm loạn, trực tiếp nhấc tay hỏi: "Trương lão sư, vậy em được bao nhiêu?"

Trương Đức Bồi nhìn xấp thành tích, lật vài trang mới thấy tên của Đường Kế Xuyên --

"À em thi 29 điểm, xếp thứ 438 toàn thành phố."

Đường Kế Xuyên trợn tròn mắt.

Cái gì? 29 điểm, cậu ta lại nghe lầm rồi à!

Trong nháy mắt lớp học cũng nổ tung --

"What! Thật hay giả!"

"Cán sự môn vật lý chỉ thi được 29 điểm."

"Cái quỷ gì thế!"

"Lão, lão sư, có phải thầy nhớ lầm hay không?"

Đường Kế Xuyên thử hỏi lại: "Đây không phải điểm của em, hình như thầy lộn em với Ôn Niệm Niệm rồi."

"Không sai."

Trương Đức Bồi có chút thất vọng nói: "Thầy đã xem qua bài thi của em, sai mất một nửa."

Đường Kế Xuyên: ......

Kinh ngạc, phẫn nộ, bực tức, tuyệt vọng...... quả thực là hoài nghi nhân sinh.

Rõ ràng cảm thấy đề không quá khó, tại sao điểm lại thấp như vậy!

Có năm đề, cậu ta làm ba, rõ ràng tất cả đều đúng, cũng so đáp án với Ôn Khả Nhi, thế mà...

Tàn khốc.

Ôn Khả Nhi cũng siết chặt tay.

Tuy vào trận chung kết, nhưng cô ta hoàn toàn không cao hứng nổi.

Căn bản không thể tin vào tai mình, sao điểm của Ôn Niệm Niệm lại có thể cao hơn cô ta, còn cao nhiều như vậy!

Đây nhất định là ác mộng!

***

Niệm Niệm nhìn điểm tiêu chuẩn vào vòng sau, lại nhìn điểm chính mình, che trán.

Thật quá hao tổn tâm cơ!

Nhớ lại bộ dáng tràn ngập tự tin của Đường Kế Xuyên mấy ngày trước, quả nhiên mình đã đánh giá cao chỉ số thông minh của cậu ta rồi.

Đề khó, tất cả học sinh dự thi đều cảm thấy chưa phát huy tốt, mới làm cho điểm tiêu chuẩn thấp như vậy.

Nhưng mặc kệ đề khó như thế nào,đối với Ôn Niệm Niệm mà nói chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.

Cô sửa đáp án chính xác thành sai, kế hoạch vốn là để điểm thi vượt quá 5 điểm, vừa vặn sát tuyến là được.

Mà không ngờ rằng điểm chuẩn năm nay lại thấo thế.

Ôn Niệm Niệm cảm nhận ánh mắt áp lực quỷ dị của các bạn học xung quanh khi thi điểm cao.

......

Đường Kế Xuyên bị loại từ vòng đầu, ngồi hết một tiết vẫn chưa thể tiêu hóa xong.

Thời điểm còn chưa hoàn hồn, đã có học sinh nhiều chuyện cười hì hì đi tới --

"Aizz, không phải Đường Kế Xuyên có đánh cược với Ôn Niệm Niệm sao?"

"Đúng nha, suýt nữa thì quên."

"Hắc hắc, cược gì ấy nhỉ?"

"Ai bị loại đi đến khu dạy học làm trò cho mọi người, hô to ba tiếng: "Tôi là đồ ngốc!"

"Ha ha ha ha, nói như vậy cán sự phải làm đồ ngốc sao."
......

Các bạn học cưòi hi hi ha ha, trộm quan sát phản ứng của Đường Kế Xuyên.

Bị ánh mắt của mọi người hướng về, Đường Kế Xuyên càng thêm quẫn bách, sắc mặt trướng đến đỏ bừng.

"Cán sự môn vật lý, chừng nào cậu thực hiện đây."

"Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh."

"Đừng có chơi xấu."

......

Ôn Niệm Niệm không nói gì, càng không thúc giục cậu ta.

Loại trò chơi trẻ con này rất nhàm chán, cô đánh cược với Đường Kế Xuyên, chẳng qua là không quen nhìn cậu ta kiêu ngạo này nọ, muốn giáo huấn một chút mà thôi.

Cậu ta mất mặt hay không, thật sự không liên quan đến cô.

Tan học.

Đường Kế Xuyên căng da đầu đi lên bục giảng, nhắm mắt lại hô ba tiếng với các bạn trong lớp-

"Tôi là đồ ngốc!"

"Tôi là đồ ngốc!"

"Tôi là đồ ngốc!"

Kêu xong, cậu ta chạy về vị trí của mình mặt vùi mặt vào khuỷu tay, cảm giác đời này đã mất hết mặt mũi.

Xung quanh lại có bạn học cười
"Cán sự môn vật lý kính mến, như này không tính đâu, nói đứng dưới khu dạy học cơ mà."

Mặt Đường Kế Xuyên nghẹn hồng sắp khóc: "Liên, liên quan gì tới mấy người!"

"Mọi người đều chứng kiến, nói chuyện không giữ lời, cậu có phải đàn ông hay không."

Lúc này Ôn Niệm Niệm chậm rãi mở miệng: "Tôi không nhớ cậu ta có nói đi xuống dưới lầu kêu."

Lập tức có bạn học tiếp lời: "Bọn tớ nghe thấy, xuống lầu làm trò cho toàn trường."

"Đây là tôi đánh cược với cán sự, tôi không nghe thấy, chuyện này dừng ở đây."

Bạn học kia vẫn muốn nói gì đó, nhưng lập tức bị người bên cạnh kéo lại.

Ôn Niệm Niệm nói không sai, đây là chuyện giữ cô và Đường Kế Xuyên, nếu đương sự đã cố ý muốn cho cậu ta một con ngựa, người khác lại hùng hổ doạ người có vẻ có chút quá phận.

Đương nhiên Ôn Niệm Niệm không rảnh chấp nhặt trẻ con với Đường Kế Xuyên, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, thời đại nào đều nên áp dụng.

Đường Kế Xuyên ngượng ngùng quay đầu nhìn Ôn Niệm Niệm một cái, Ôn Niệm Niệm hào phóng đón nhận tầm mắt cậu ra.

Cô nhìn khẩu hình miệng kia --

"Cảm ơn."

Ôn Niệm Niệm thấy tâm trạng mình cũng không tệ lắm, so với chuyện vào trận chung kết còn có thấy vui hơn.

***

Mà chuyện vui vẻ còn ở phía sau.

Ba mẹ biết Ôn Niệm Niệm đậu vòng loại của 'Vật lý thi đua', thậm chí còn đứng trong top đầu, quả thực không thể tin được!

Ba Ôn Đình Hiên lập tức gọi điện thoại kêu trợ lý chọn xe thể thao Porsche thưởng cho Ôn Niệm Niệm.

Ôn Niệm Niệm nghe thế lập tức ngăn cản: "Ba, hiện giờ con chưa mười tám không được đi xe, chờ thêm mấy năm nữa có bằng lái, kiểu dáng với tính năng của xe có khi đã lỗi thời."

Ôn Đình Hiên tưởng tượng, nghe qua cũng có lý liền nói: " Vậy... con xem muốn gì, ba đều thỏa mãn!"

Thật ra Ôn Niệm Niệm cũng không khách khí, cô nói thẳng: "Ba lập tài khoản cho con đi, con gửi tiền vào đó."

"Được lập tài khoản, trực tiếp chuyển tiền mua xe cho con, vấn đề này tùy con quyết định, nhưng mà không được tiêu loạn, phải dùng trên việc có ý nghĩa."

"Cảm ơn ba! Con nhất định sẽ làm vậy!"

Tối hôm nay Ôn Đình Hiên rất cao hứng, thời điểm ăn cơm khóe miệng đều mang theo ý cười.

Ôn Khả Nhi vô vị cầm đũa đảo cơm, nửa phần muốn ăn cũng không có, tâm tình không xong.

Trong một lần thi toán đoạt giải á quân cả nước còn chẳng được cái gì, mà hiện tại Ôn Niệm Niệm mới đậu vòng loại, thế mà đã nhận được món quà sang quý.

Trong lòng thực không công bằng.

Mấy năm nay tiến vào Ôn gia, ba mẹ Ôn đáng nhẽ phải bồi dưỡng cô ta như con gái ruột thừa kế chứ, ai ngờ vị đại tiểu thư ngu ngốc kia trong một đêm lại bỗng nhiên thông suốt...

Hấp dẫn hết sự chú ý của ba mẹ.

Ôn Khả Nhi thật không cam lòng.

Diệp Tân Ý có chút hoang mang, thời điểm ăn cơm bà hỏi Ôn Niệm Niệm: "Điểm con ước chừng cao hơn Khả Nhi hơn hai mươi điểm, con làm kiểu gì ra được?"

Ôn Niệm Niệm bình tĩnh đáp: "Có thể là may mắn, đoán mò mà đúng toàn bộ."

Phải biết rằng trắc nghiệm chiếm đến 40%, muốn lấy điểm cao cũng không khó lắm.

Đây là câu nói Ôn Niệm Niệm đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần có người hỏi thi như thế nào, cứ một mực trả lời dựa vào may mắn là được.

"Thật ra có nhiều câu trắc nghiệm không quá khó, tiện tay khoanh không ngờ đúng cả."

Lời giải thích như vậy làm Diệp Tân Ý thấy hợp lý, trình độ con gái nhà mình thế nào, trong lòng bà cũng hiểu rõ.

Tuy lão sư toán học tin chắc Ôn Niệm Niệm là học sinh thiên tài, nhưng Diệp Tân Ý vẫn cảm thấy việc này hơi mơ hồ.

Ôn Niệm Niệm có thành tích tốt, chắc chắn không thiếu sự nỗ lực, hơn nữa còn cả vận may... đậu vòng loại cũng đúng.

Lòng Diệp Tân Ý tràn đầy an ủi, cảm thấy con mình cuối cùng hiểu chuyện rồi.

Ôn Đình Hiên rất kỳ vọng vào Ôn Niệm Niệm, trong quá trình ăn cơm lúc nào cũng cổ vũ cô, quan tâm chuyện học tập và sinh hoạt.

Ôn Khả Nhi không cam lòng yếu thế, nói với Ôn Đình Hiên: "Lần này con thi không tốt lắm, tuy rằng top 50 nhưng... con vẫn cảm thấy chưa hài lòng."

Nói xong mắt đỏ một vòng, nhu nhược đáng thương.

Ôn Đình Hiên cười đáp: "Không sao top 50 cũng không tồi, nhưng lần này Niệm Niệm thật lợi hại, thế mà lọt vào top 10, tuy không thể không nói nhờ may mắn, nhưng vẫn làm ba cảm thấy thật vui vẻ!"

Ôn Khả Nhi thấy Ôn Đình Hiên lại chuyển đề tài lên người Ôn Niệm Niệm, trong lòng hơi hụt hẫng.

Trước kia trong nhà đều lấy cô ta làm trung tâm, mà hiện giờ trong miệng ba mẹ lại không dứt ra khỏi Ôn Niệm Niệm, hoàn toàn ném ả ra một bên.

Ôn Khả Nhi thấy thế ngượng ngùng mà câm miệng, liếc mắt nhìn Ôn Niệm Niệm một cái nói: "Chị, vậy... chúng ta gặp nhau ở trận chung kết nha."

Chắc chắn vòng sau không thể may mắn được nữa, vào chung kết bắt buộc phải có thực lực, đao thật kiếm thật mà so, ai sợ ai!

Ôn Niệm Niệm từ trong mắt Ôn Khả Nhi đọc ra ba chữ 'không cam lòng', nhìn bộ dáng này là muốn giằng co đây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com