ZingTruyen.Com

Khi Hoc Ba Xuyen Thanh Tieu Thu Iq Thap


Giữa giờ trưa, tại nhà ăn của Đức Tân trung học vô cùng rộn ràng, học sinh nhốn nháo, chen kín phòng.

Học sinh ngồi đầy bàn ghế phía trước, nhìn chằm chằm TV LCD trên tường.

Trên TV đang phát sóng trận chung kết Toán học tri thức toàn quốc.

Vài tên của học sinh sơ trung đến từ khắp nơi trên cả nước có chỉ số thông minh siêu cao, như hỏa như đồ dành ngôi vị cuối cùng.

Cuộc thi đấu đang đến giai đoạn gay cấn, chỉ còn một nam một nữ tranh đoạt danh hiệu quán quân.

Trên màn ảnh, nữ sinh tóc mái bằng ngoan ngoãn, trong tay cầm bút chì, vùi đầu vào bản nháp giấy khẩn trương tính toán.

"Ôn Khả Nhi, cố lên!"

"Không để thua cậu ta!"

"Sắp thắng rồi! Cậu có thể làm được!"

......
Các bạn học đều vì nữ sinh kia đổ mồ hôi.

Thân thể Ôn Khả Nhi nhịn không được run rẩy, vài giây cuối cùng bút chì trong tay nặng nề gãy.

Vẫn không thể làm ra đề toán phức tạp cuối cùng, thua thi đấu.

Nhà ăn một mảnh tiếc hận --

"Cái gì vậy, không phải luôn đứng thứ nhất sao, chỉ thiếu chút nữa."

"Á quân cả nước đủ giỏi rồi."

"Thật không dám dấu diếm, ông đây nhìn đề còn không hiểu."

......

Lực chú ý của các bạn học đều bị Ôn Khả Nhi trên TV hấp dẫn. Rất ít người chú ý tới tại bàn xếp cuối nhà ăn, Ôn Niệm Niệm cầm một cái bút, câu được câu không mà viết.

Vài phút sau, cô tiện tay cầm một tờ poster giấy thiếu góc ở bàn bên cạnh, trên mặt trái viết xuống một chuỗi công thức tính toán.

Nói đề của trận chung kết kia phức tạp, cô một giây liền giải ra đáp án chính xác.

Tự hỏi thời gian, thậm chí chỉ bằng lúc Ôn Khả Nhi lau mồ hôi trong TV.

Kết thúc là lễ trao giải, Ôn Khả Nhi đứng trên bục nhận giải Á quân, tươi cười oanh mặt.

Ôn Niệm Niệm ném poster giấy đi, cầm theo nửa hộp khoai tây còn thừa, xoay người rời khỏi nhà ăn.

Thẳng đến khi cô rời đi thật lâu, nam sinh mang mắt kính đen ngồi bên cạnh mới nuốt canh ngọt trong miệng xuống.

Toàn bộ quá trình cậu đều thấy Ôn Niệm Niệm một bên ăn khoai tây, một bên thoải mái tính ra đề áp trục kia như thế nào!

Cậu đặt hộp mì xuống, chạy nhanh qua nhặt tấm poster bị Ôn Niệm Niệm nắm tròn vo ném trên bàn.

Tất cả các bước tính, trật tự rõ ràng. Cậu đỡ đỡ mắt kính, lấy giấy ra tính toán lại một lần.

Mười câu thì tám, chín câu Ôn Niệm Niệm viết ra đáp án chính xác!

Nam sinh đeo kính nhìn bước tính dày đặc trên poster, hai mắt trừng lớn, khó có thể tin bóng dáng Ôn Niệm Niệm...

Người đội sổ hàng năm, đại tiểu thư ngu ngốc, cô ấy... sao có thể làm ra loại đề khó khăn này?

**

Thật ra Niệm Niệm không phải đại tiểu thư Ôn gia thật.

Cô là tiến sĩ sinh khoa vật lý lượng tử của đại học Harvard, trong quá trình làm thí nghiệm phát sinh sự cố ngoài ý muốn, tỉnh lại phát hiện chính mình đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết Trung, loại ngôn tình hào môn vườn trường.

Trong sách nguyên chủ cũng tên Ôn Niệm Niệm, là một vị đại tiểu thư hào môn được trăm ngàn sủng ái.

Mà ngoài ý muốn, trừ dung mạo ra thì cha mẹ hay hoàn cảnh chung quanh, Ôn Niệm Niệm đều khá giống với nguyên chủ.

Nữ phụ Ôn Niệm Niệm trong sách giống như một thế giới song song với cô.

Chẳng qua tuổi thơ của hai người hoàn toàn bất đồng.

Ở thế giới cũ cô là thiên tài trong thiên tài, mà hiện tại ở chỗ này lại là đứa ngốc chính hiệu.

Ôn gia rất kỳ vọng vào đứa bé này, hy vọng cô ấy đủ năng lực kế thừa gia nghiệp, nhưng lại không ngờ rằng, đại tiểu thư phát dục trí lực chậm hơn so với bạn cùng tuổi.

Sau ba mẹ đưa Ôn Niệm Niệm đi làm thí nghiệm trí tuệ.

Kết quả, không đạt tiêu chuẩn.

Cái này làm cho hai người vô cùng thất vọng.

Mà cũng trùng hợp, tập đoàn Ôn thị hưởng ứng kêu gọi, bắt đầu làm từ thiện công ích giúp đỡ hương huyện nghèo khó.

Ôn gia làm gương tốt, luôn giúp đỡ học sinh nông thôn.

Con gái nuôi Ôn Khả Nhi, chính là người đầu tiên Ôn gia trợ cấp.

Thực ra tên thật của Ôn Khả Nhi là Chúc Ly Cầm.

Ôn gia giúp đỡ Chúc Ly Cầm học tới năm lớp 6 tiểu học.

Sau lại nhận lời ba mẹ Chúc, họ nói điều kiện dạy học ở sơ trung nông thôn không tốt, hy vọng Chúc Ly Cầm được vào thành phố học sơ trung, cha mẹ Ôn tâm địa thiện lương đã đồng ý thỉnh cầu này.

Về sau Chúc gia trực tiếp đưa Chúc Ly Cầm đi sửa lại tên, sửa thành họ Ôn.

Hơn nữa còn mong Chúc Ly Cầm trở thành con gái nuôi trên danh nghĩa, tương lai hiếu thuận, dưỡng lão tống chung.

Tập đoàn Ôn thị tài phú ngập trời, nói dưỡng lão tống chung nhưng giảng ra thật đáng chê cười, nhưng lúc ấy ba mẹ Ôn thích Chúc Ly Cầm, cảm thấy thành tích học tập của cô ta không tồi, vừa nỗ lực vừa biết cầu tiến.

Bởi vậy thời điểm học sơ trung, Chúc Ly Cầm dọn vào Ôn gia, đặt cho mình cái tên Ôn Khả Nhi.

Ôn Khả Nhi thích tranh đua, phương diện học tập có thiên phú, đồng thời cũng rất chăm chỉ.

Sau khi tiến vào trung học Đức Tân mấy tháng liền đứng đầu trường, hơn nữa còn thường xuyên tham gia thi đấu đoạt giải.

Hoàn toàn bất đồng với vị Ôn Niệm Niệm kia, Ôn Khả Nhi không chỉ biết biểu đạt tình cảm, hơn nữa thành tích còn ưu tú, cho dù là ở trường học hay ở nhà, hào quang đều bắn ra bốn phía.

Trong mắt cha mẹ Ôn, quả thực chính là "con nhà người ta" trong truyền thuyết, còn biết nói ngọt với bọn họ--

"Công việc của ba vất vả, mau ngồi xuống để con xoa bóp chân."

"Mẹ, con tặng mẹ trà táo đỏ*, đây là đặc sản quê con, mỹ dung dưỡng nhan."

(P/s: Trà táo đỏ là loại trà được làm từ quả táo tàu hay còn gọi là hồng táo khô. Quả hồng táo lúc tươi có hình dạng như quả táo bình thường nhưng có kích thước nhỏ. Táo tàu là vị thuốc được sử dụng trong Đông Y từ hàng nghìn năm nay. Uống trà táo đỏ thường xuyên sẽ giúp bổ sung khí huyết, lợi tim phổi, cải thiện giấc ngủ và làm đẹp da.)

Bởi vì Ôn Khả Nhi đến, Ôn Niệm Niệm càng lúc càng bị bỏ qua, người hầu trong nhà đều coi Ôn Khả Nhi trở thành đại tiểu thư mà hầu hạ.

Mà thái độ của bọn họ đối với Ôn Niệm Niệm tương đối lãnh đạm.

Sau Ôn Niệm Niệm sốt cao liên tục ba ngày không lùi, kề bên bờ tử vong.

Chịu đựng cơn sốt cao này, tiến sĩ sinh Ôn Niệm Niệm xuyên đến.

Đương nhiên Niệm Niệm biết tình cảnh và thân phận của nguyên chủ trước khi xuyên, cảm giác có chút sống không còn gì luyến tiếc.

Tục ngữ có câu: "Đầu thai cũng là môn kỹ thuật sống", có thể gia nhập Ôn gia hào môn, cái chết hẳn cũng là sự bắt đầu --

Tựa như thế giới của cô, từ nhỏ đến lớn đều ưu tú nhất, dương cầm, cờ vây, thư pháp, hội họa mười hạng toàn năng, học tiến sĩ ngành vật lý, mùa đông cùng bạn học tới dãy An-pơ trượt tuyết, mùa hè đến Thổ Nhĩ Kỳ nằm bờ cát tắm nắng thảnh thơi...

Mà thế giới của Ôn Niệm Niệm này... cuộc sống thật sự không xong, không dám nhìn thẳng.

Trong mấy năm ngắn ngủi đã bị con gái nuôi tu hú chiếm tổ.

Thật đủ chật vật.

Đương nhiên, tuy Ôn Niệm Niệm ngốc bạch nhưng cũng là mỹ nhân phôi, con ngươi đặc biệt xinh đẹp, thanh triệt mà sạch sẽ, giống như ánh mặt trời chiết xạ ở thủy loan, mái tóc đông đúc như lụa, cuối đuôi còn hơi cuốn lại.

Thời học sinh vóc dáng vốn đẹp lại giàu có, gia đình ôn hoà dưỡng ra kiều nữ, da trắng như tuyết đầu mùa, vô cùng mịn màng.

Niệm Niệm vuốt làn da mềm nhẵn phát chất của mình, giống như một lần nữa trở lại tuổi trẻ.

......

Niệm Niệm về phòng học, rút ra cuốn sách luyện Vật lý bắt đầu làm bài.

Sơ trung này đứng hạng nhất về cơ sở Vật lý, đối với Ôn Niệm Niệm học vị tiến sĩ như cô mà nói, quả thực đơn giản giống ăn cơm ngủ trưa.

Hiện tại không phải phí đầu óc đi làm đề, mà là...

Làm tất cả xong phải sửa lại một lần, đổi đáp án chính xác thành sai hết.

Bởi vì chỉ có như vậy, cô mới không đến nỗi bị hoài nghi là thay đổi.

Đương nhiên, người bình thường sẽ không rảnh hoài nghi.

Nhưng nhỡ đâu dưới tình huống cấp bách, tự nhiên giáo viên gọi đến...

Cô cộng tác cùng các bạn học khác.

Niệm Niệm không muốn chọc phiền toái, cô tính lập vở kịch bản thân là học tra, sau đó thay đổi từng chút một. Để lại ấn tượng chung trong mắt người khác, ngược gió niết bàn.

Nhưng mà, hao tổn tâm cơ đổi đáp án thành sai... có rất nhiều: lơ đễnh không tập trung, nhớ lầm công thức, còn cả lẫn lộn khái niệm..v...v...

Việc này cũng quá khó khăn!

***

Ôn Niệm Niệm rất vất vả mới xoát xong một bài thi Vật lý, miệng đắng lưỡi khô cầm ly tới máy lấy nước, trên chỗ ngoặt hành lang bắt gặp cuộc thảo luận của mọi người --

"Thật sự, tớ tận mắt nhìn thấy Ôn Niệm Niệm chuyên đội sổ kia... một giây giải ra được đề khó của trận chung kết!"

"Phụttt."

Cô thiếu chút nữa sặc ra.

Lập tức có bạn học tỏ vẻ không tin: "Học ủy, cậu đang nằm mơ đó hả??"

"Đúng vậy, nói ai thì nói... chứ Ôn Niệm Niệm kia, thôi bỏ đi, ai mà chả biết mỗi lần thi cử đều đứng nhất từ dưới lên."

"Cho nên tớ cũng cảm thấy không thể tin được."

Nam sinh bốn mắt như nắm giữ bí mật kinh thiên động địa, cực kỳ thần bí nói: "Tớ cảm thấy cậu ấy là người đội lốt sói."

"Học ủy, cậu làm nhiều đề toán đến ngu người rồi đấy."

Có nữ sinh cao giọng bật cười: "Tuy cậu ta là chị của Ôn Khả Nhi, nhưng hai người hoàn toàn không thể so, một bên là học bá, còn bên còn lại... gọi là học tra cũng không xứng."

"Tớ có chứng cứ!"

Nam sinh bốn mắt vội vàng lấy ra poster trong túi: "Này, các cậu xem, tớ tận mắt nhìn thấy Ôn Niệm Niệm viết đáp án của đề toán lên đây!"

Có bạn học họ Trương tiếp nhận poster giấy, cau mày nhìn thoáng qua: "Cũng không thể chứng minh là do Ôn Niệm Niệm viết."

"Tớ tận mắt nhìn thấy!"

Chung quanh có mấy nữ sinh nở nụ cười: "Ha ha ha Quý Trì, đại tiểu thư ngu đần kia cho cậu bao nhiêu tiền, khiến cậu ngốc nghếch đi khắp nơi thổi phồng thế hả!?"

Người tên Quý Trì gấp đến độ sắc mặt trướng hồng, đã bắt đầu lắp bắp:

"Tớ... Tớ không có! Mỗi một chữ tớ nói đều là sự thật!"

Ôn Niệm Niệm dựa vào vách tường xoa xoa trán, khẽ meo meo muốn rời đi.

Cô nghĩ hành lang này an tĩnh không có người qua lại, không ngờ rằng Quý Trì vừa liếc mắt một cái liền trông thấy, cao giọng hô: "Ôn Niệm Niệm! Cậu tới thật dúng lúc! Cậu giúp tớ chứng minh đi, nãy giờ đều là sự thật!"

Là tiêu điểm của đề tài, Ôn Niệm Niệm không muốn giải thích gì cho mấy người tán phét.

Cô không nhanh không chậm bước đi, làm bộ không nghe thấy tiếng Quý Trì thất thanh.

Phía sau, các nam nữ sinh đều phát ra tiếng cười đầy trào phúng.

"Quý Trì đừng giãy giụa nữa, cậu xem ngay cả chính chủ còn không dám nói chuyện kia kìa."

"Đây là đề thi cấp quốc gia, nếu cậu ta muốn là có thể làm được, chẳng phải còn lợi hại hơn cả quán quân sao."

"Ôn Khả Nhi không làm được, tớ không tin cậu ta có thể giải ra."

"Không phải chạy trối chết thì là gì hả?"

...

Ôn Niệm Niệm bất đắc dĩ nghĩ nghĩ, học sinh trung học quả nhiên vẫn hơi thiếu hiểu biết.

Quý Trì gắt gao uốn phẳng poster giấy, khó hiểu nhìn bóng dáng Ôn Niệm Niệm xa xa, thấp giọng lẩm bẩm: "Sao lại không dám thừa nhận..."

Không phải Ôn Niệm Niệm không dám thừa nhận, chỉ là cảm thấy không cần thiết.

Cho dù hiện giờ có xuyên thành học sinh trung học, nhưng tâm trí sớm đã trưởng thành, bởi vậy không cần vì việc nhỏ mà bại lộ mũi nhọn.

Huống chi nguyên chủ Ôn Niệm Niệm vốn là học tra, cô càng không nên phí sức vì chuyện cỏn con này.

Rất nhanh tiếng chuông vào học vang lên, gương mặt tràn ngập tươi tắn của giáo viên môn toán xuất hiện, ông cầm phấn viết lên bảng đen một đề.

"Các em, đây chính là bài toán khó Ôn Khả Nhi gặp ở trận chung kết, có bạn nào xung phong lên giải thử không?"

Đề thi chung kết cả nước, bọn họ còn chẳng qua được vòng loại chứ đừng nói là giải.

Thấy gương mặt các bạn phía dưới mờ mịt, giáo viên toán học tiếp tục cổ vũ: "Thầy biết nếu Ôn Khả Nhi không làm được, kêu các em lên giải thật đúng là làm khó."

"Nhưng không sao cả, chúng ta dũng cảm thử một chút."

Trong lớp có mấy bạn thành tích không tồi đều chủ động giơ tay, nhưng một là tính sai, hai là tập bên trong không thể sử dụng.

Chưa có ai đúng.

Giáo viên toán học thấy thế tiếp tục hỏi: "Cơ hội cuối cùng, còn bạn nào muốn lên giải đề này nữa hay không?"

Ôn Niệm Niệm nghe câu được câu không mà xoay bút, ngáp dài.

Đúng lúc này, không biết là ai bỗng dưng hô một tiếng: "Ôn Niệm Niệm biết làm!"

Lời vừa nói ra, mấy bàn phía sau lập tức ồn ào.

Rõ ràng là đùa dai.

"Đúng vậy, Ôn Niệm Niệm làm thử xem."

"Được học ủy tin tưởng như vậy, nhất định là có tài năng."

Các bạn học càng nói càng hăng hái, trong miệng nhất trí đẩy Ôn Niệm Niệm lên.

Tay Ôn Niệm Niệm đang xoay bút ngừng lại, cô quay đầu liếc qua đám người ồn ào.

Người phía trước là Kiều Na, bạn thân nhất của Ôn Khả Nhi.

Kiều Na nhìn cô cười khiêu khích.

Đương nhiên thầy giáo biết trình độ của Ôn Niệm Niệm, trước nay mỗi lần thi cử đều đội sổ, tâm tư không lúc nào đặt trên học tập.

Có thể giải được bài này? Chỉ sợ đọc đề còn không hiểu.

Nhưng ông vẫn hỏi: "Ôn Niệm Niệm, em đồng ý lên thử không?"

Ôn Niệm Niệm nhún nhún vai, không nói chuyện.

Phản ứng trì độn của cô càng kích thích hứng thú xem kịch vui của các bạn học, từ đầu tới cuối đều bị những ánh mắt trào phúng dòm đến.

Giáo dục không phân chia giỏi hay không giỏi, thầy giáo vẫn rất kiên nhẫn nói tiếp: "Ôn Niệm Niệm em lên đi, làm sai cũng không sao, coi như thử một chút."

Ôn Niệm Niệm thật bất đắc dĩ đứng lên, bước tới bục giảng, bình tĩnh cầm lấy phấn viết.

Phấn viết dừng trên bảng đen, màu trắng của nó nổi lên bảng.

Cô không lập tức viết bước giải, mà chỉ đứng đó suy nghĩ.

Đầu óc hoạt động không ngừng, trầm mặc hai mươi giây.

Các bạn học bên dưới thấy thế, lập tức ồn ảo thảo luận.

"Được chưa vậy."

"Không giải được thì xuống đi."

"Đừng có làm mất thời gian của mọi người."

Chỉ có học ủy Quý Trì yên lặng đổ mồ hôi hộ cô.

Ngay cả thầy giáo thấy thế cũng nhịn không được nhắc nhở Ôn Niệm Niệm: "Đề này vốn rất khó, đứng đầu trường như Ôn Khả Nhi không làm được, em làm chưa ra cũng không sao..."

Nhưng ông chưa dứt lời, Ôn Niệm Niệm đã viết.

"Bịch bịch bịch."

Viên phấn như biết nói vô cùng khí phách nện vào bảng đen .

Không có quá trình tính toán, chỉ viết một chuỗi đáp án, mạnh mẽ mà có lực.

B bình phương trừ 4ac nhỏ hơn hoặc bằng 0.

Tất cả các bước tính đều thực hiện trong đầu.

Bạn học phía dưới thấy vậy một bên nhìn đề toán phức tạp, một bên xem cô không tính toán, bọn họ sửng sốt hai giây, tiếng cười khinh thường tức khắc vang lên.

"Không hiểu cũng đừng viết linh tinh chứ."

"Tùy tiện viết một số, tôi cũng làm được."

Chỉ có học ủy Quý Trì ngồi một góc, cậu ta run rẩy mở tờ poster giấy nhăn nhúm.

Đáp án trên bảng đen, giống y như đúc đáp án Ôn Niệm Niệm viết trên giấy.

Không phải viết lung tung, đây là... kết quả chính xác!

Người trợn mắt há mồm không chỉ có Quý Trì, còn cả giáo viên môn toán đứng một bên hóa đá.

"Là đáp... đáp án đúng?!"

Đợi lão sư nói xong câu đó, phòng học ồn ào dần dần im lặng.

Toàn bộ trở nên an tĩnh dị thường.

Các bạn học nhìn bảng đen, có chút không sờ được đầu óc.

Wtf, sao lại làm đúng được?

Đề này ngay cả Ôn Khả Nhi còn chưa giải ra, mà thi xong cũng chưa công bố đáp án nhanh như vậy.

Thế mà Ôn Niệm Niệm lại... làm đúng!

Hơn nữa, cô căn bản không tính toán, thậm chí nháp cũng không cần, cứ...cứ thế viết ra kết quả!

Thiên phương dạ đàm*!

( P/s : nghìn lẻ một đêm. Chỉ sự việc quá khó tin mà đã xảy ra.)

Thầy giáo liếm liếm môi dưới khô khốc, liên tiếp hỏi: "Ôn Niệm Niệm, em, em làm thế nào?"

Ôn Niệm Niệm tiện tay ném phấn vào trong hộp, không chút để ý nhún nhún vai.

"Em đoán."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com