ZingTruyen.Info

Jungkook | Coca vị bạc hà.

Chương 23 : Ai cũng có " lão phật gia " riêng mà ngoan ngoãn nghe lời.

usagicarkao

Kết thúc kì thi cuối kì cũng là kết thúc năm học vừa qua. Học sinh ai nấy đều cũng phấn khởi vì đã hoàn thành xong kì thi quan trọng vừa rồi. Bất luận dù làm tốt hay là không, kết quả như ước muốn hay có phần thất vọng thì tất thảy bây giờ cũng chẳng còn quá quan trọng nữa. Bọn họ đều đã nỗ lực hết mình rồi.

Kì nghỉ đông kéo dài hơn một tháng, vậy nên ai cũng có dự định cho riêng mình. Có thể là những việc cần làm dài như sớ chẳng thể đọc hết được.

Thời tiết năm nay lại đặc biệt thích hợp, được nghỉ dài như vậy quả thật đúng là như ở trên tiên. Gác lại việc học sang một bên, chơi trước đã !

Nghĩ tới ai cũng vui vẻ là thế nhưng với hai bạn học nào đó thì hoàn toàn nhàm chán.

" Tớ sẽ bay về thành số S một thời gian. Mẹ tớ nhớ tớ lắm rồi."

" Tưởng bố mẹ cậu suốt ngày bay đến đây gặp cậu rồi ?" Cậu hỏi lại.

" Mẹ Lee." Kang Ami chán chường đáp.

" Ồ.." Hắn gật gù

Chắc chưa ai quên cô mẹ Lee Jugyeom nào đó của Kang Ami đâu nhỉ ?

Nhắc đến tên thôi là Kang Ami cũng có thể cảm thấy những lời trách móc liên tục còn nhiều hơn cả những lời than thở về da mặt của mẹ ruột mình văng vẳng cả hai bên tai đến ù ù.

Chẳng hạn như :

Tại sao cả năm ròng không về thành phố S thăm tôi lấy được một lần ?

Hay là :

Quên mất mặt con mẹ già này rồi đúng không ?

Nghĩ thôi cũng đủ đau đầu rồi.

" Cậu sẽ đi du lịch sao ?" Kang Ami bĩu môi hỏi cậu.

" Chắc là thế."

" Sẽ lâu chứ ?"

" Làm sao ? Nhớ tớ à ?" Jeon Jungkook cười nhẹ.

" Tớ chưa hề bảo thế !"

" Nhưng ánh mắt cậu bảo thế."

Kang Ami không nói gì, im lặng cúi nhẹ mặt xuống. Đối với những người trong giai đoạn mới yêu, đặc biệt là yêu cùng lớp thì tần suất gặp mặt tương đối thường xuyên nên việc lâu ngày không gặp như thế chắc hẳn sẽ có vài phần không cam lòng.

" Ừm. Nhớ." Kang Ami đột nhiên ôm lấy cậu. Nhỏ giọng nũng nịu.

Cô với cậu đang ở trong lớp sau buổi tổng kết năm học ngoài sân trường. Vì quá giờ kết thúc được một tiếng hơn, mọi người cũng dần tản về hết nên cô với cậu có thể thoải mái cư xử thân mật hơn.

" Ngoan." Jeon Jungkook xoa đầu cô, " Sẽ về sớm thôi. Đầu năm lớp mười một sẽ có một buổi giao lưu bóng rổ với Tam trung."

" Thế không phải về sớm vì nhớ tớ à ?"

Jeon Jungkook nghe xong hơi ngớ người. Cậu quên mất rằng bản thân mình phải cẩn thận lời nói từng li từng tí trước một cô nhóc đặc biệt thích bắt bẻ người khác như thế này.

" Nhớ."

" Tớ chỉ tin lần nói đầu tiên thôi."

"....Bạn nhỏ nên nghe lời."

" Tớ lớn rồi. Không phải bạn nhỏ để cậu mượn lời ngon ngọt dụ dỗ nữa."

" Thế thì sửa lại một chút." Cậu dừng lại một lúc rất nhanh rồi nói tiếp, " Là bạn nhỏ của tớ."

Kang Ami có thể tự tin mà khẳng định rằng từ trước đến giờ bản thân luôn là người bình tĩnh và có chí kiên định hơn ai hết. Bản thân cũng có thể là minh chứng cho câu " tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến" hay dù trong bất kì hoàn cảnh cấp thiết nào cũng sẽ không để lộ bất kì sơ hở về mặt cảm xúc.

Nhưng đột nhiên gặp cậu, lại thay đổi.

Hai bên má lúc nào cũng phủ lớp phiếm hồng khi được nhẹ nhàng dỗ dành từng chút. Lời nói cứ thế mà xoa nhẹ trái tim.

" Cậu lúc nào cũng vừa đấm vừa xoa."

" Thế vẫn chưa thấy sự khác biệt à ? Người khác tớ chỉ đấm, không có xoa."

" Cậu..."

" Còn cậu thì phải dỗ dành nhỏ nhẹ từng chút nữa."

" Tính khí tớ xấu vậy rồi.."

" Tốt xấu gì cũng chỉ đến lượt tớ dỗ, cậu lo cái gì ?"

" Không phải lần đầu tiên cậu có bạn gái chứ ?"

Jeon Jungkook nghe xong lập tức hiểu ý ngay nên khuôn mặt liền lộ vẻ mất hứng. Nét yêu chiều trong ánh mắt cũng chẳng đọng lại gì.

" Bạn nhỏ, đừng làm tớ mất hứng."

" Là tớ thắc mắc."

" Thắc mắc vớ vẩn." Jeon Jungkook búng vào đầu cô một cái thoáng qua.

" Bạn trai nhớ phải gọi điện cho tớ thường xuyên."

" Được."

" Tớ cũng sẽ gọi cho cậu."

" Ừ. Tớ sẽ luôn để ý."

" Phải chụp ảnh gửi cho tớ."

" Ừ. Làm gì cũng gửi cậu."

" Hì.."

" Lúc tớ tắm.." Jeon Jungkook ghé sát gần tai vô, nói giọng hơi khàn, " Có cần chụp lại cho cậu xem không ?"

Kang Ami : "...."

Loại chuyện này cũng có thể nói được sao ?

" Không cần !!"

" Được rồi."

Jeon Jungkook nói rồi cúi xuống nhẹ nhàng hôn em, một cái hôn nhẹ nhàng nhưng sự triền miên lại không hề như thế.

Cứ như thể trăm lời cũng không thể diễn tả hết bằng một cái hôn môi.

-

Đầu xuân ở thành phố B năm nay đột nhiên không quá lạnh như những năm khác, nhiệt độ trung bình thấp nhất chỉ khoảng hơn mười lăm độ.

Rất thích hợp cho một buổi đi dã ngoại hoặc đi chơi theo nhóm cạnh bờ biển.

Nhưng tiếc là bạn nhỏ nào đó còn chưa kịp hưởng thụ khí trời biển mát mẻ ở đây thì đã phải ngậm ngùi vali to vali nhỏ xách về thành phố S.

Kim Taehyung dù tất bật tối mặt tối mày vì công việc quản trị trên công ty nhưng cũng dành dụm chút thời gian để tiễn nha đầu họ Kang ra sân bay một cách an toàn nhất.

Dạo gần đây tần suất Kim Taehyung không nhiều nhưng mỗi khi về có nha đầu này gây thêm phiền phức lặt vặt cũng không đến nỗi tệ, tâm trạng cũng vì một hai câu bông đùa mà cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Bây giờ nha đầu nghịch ngợm đủ trò này một thời gian lại không thấy mặt mũi đâu nữa, đương nhiên là có chút chán chường đến không quen.

" Có cần anh đi cùng không ?"

" Đi đâu cơ ?" Kang Ami vừa uống một ngụm sữa lớn, nghe Kim Taehyung nói liền ngước lên hỏi với hai má phồng lớn.

" Đến thành phố S."

" Khụ.." Kang Ami nghe xong liền sặc, " Đi cùng làm gì chứ ?"

" Nhóc đi một mình, ngộ nhỡ không an toàn."

" Em đã mười sáu tuổi.." Kang Ami vừa nói vừa lộ vẻ giận dỗi. Rõ ràng ai cũng coi em là một đứa trẻ.

" Vẫn còn nhỏ. Vậy nên anh đi c—"

" Không cần mà." Kim Taehyung chưa kịp nói hết câu Kang Ami đã liền chen vào.

Mỗi chuyện này cũng không tự lập được nữa thì hỏi sẽ làm nên cơm cháo gì ?

" Ai da... Anh cứ bận rộn công việc đi. Em đảm bảo đến nơi an toàn sẽ gọi anh."

Kim Taehyung nheo mắt nhìn cô tỏ rõ vẻ âu lo, " Được không đấy ?"

" Yên tâm ! Em sẽ bảo với bác Kim rằng anh chăm em cực kì tốt !"

" Nhóc cũng không phải dối lòng mình quá. Một tuần anh còn chẳng ăn tối ở nhà được đến ba ngày."

Kim Taehyung thở dài rồi day day hai bên thái dương. Rõ ràng với tư cách là một người anh trai, anh còn chưa đạt đến độ năm mươi phần trăm tốt.

Có ai lại để con nhóc chưa đến tuổi vị thành niên suốt ngày một mình không có sự chăm dưỡng và quan tâm đầy đủ của người lớn bao giờ ?

" Không sao không sao. Em hiểu em hiểu."

Kang Ami lại càng không trách, trong lòng còn thầm cảm ơn anh họ mình một vài câu. Chẳng phải do tính chất công việc bận rộn của Kim Taehyung mà nha đầu đây mới có chút thời gian vặt bên cạnh vị học bá họ Jeon nào đó sau mỗi buổi học về muộn hay sao ?

Mà Kang Ami cũng phần nào hiểu được rằng anh họ mình ngoài đội bản thân mình lên đầu thì bây giờ cũng có thêm một " lão phật gia" chuyên quản người bên cạnh dù cho Kim Taehyung cũng chưa từng đề cập đến. Thôi thì cũng ngấm ngầm hiểu cho lòng nhau, ai cũng có khoảng riêng của ai mà.

Trò chuyện một lúc rồi nhìn xuống đồng hồ đeo tay, " Gần đến giờ bay rồi, em ra chỗ soát vé nhé ?"

" Anh đi cùng."

Kim Taehyung đang định đưa tay đẩy vali thì đã có một bàn tay nhỏ khác ngăn lại.

" Không cần mà. Em tự làm được. Anh cũng mau chóng trở về công ty đi."

" Được không đấy ?"

" Được mà. Anh yên tâm."

" Nhớ cẩn thận. Đến nơi gọi cho anh."

" Nhất trí."

Kim Taehyung ôm Kang Ami một cái rồi mau chóng tạm biệt vì thời gian cũng không còn nhiều.

Kang Ami vừa rời đi được một khoảng thì điện thoại Kim Taehyung đột nhiên rung lên vài hồi.

Nhìn màn hình cười nhẹ một lúc rồi chấp nhận cuộc gọi đến. Rõ ràng đây chính là " lão phật gia" mà em nghĩ đến lúc nãy.

" Anh đây." Kim Taehyung nói với chất giọng trầm ấm chứa đầy sự dỗ dành.

[ Anh đang ở đâu đấy ? ]

" Có chút việc."

[ Việc gì mà phải gấp thế ? ]

" Nhóc Kang bay về thành phố S, anh đi tiễn."

[ Ách, sao anh không đi cùng con bé ? Trẻ con đi một mình... dù như thế nào cũng cảm thấy lo.]

" Không phải là anh không có ý tốt mà nhóc Kang bảo rằng nó đã lớn, có thể tự đi một mình được."

[ Thế sao anh không ở nhà còn hơn đi ? ]

" Lại sao đây ?"

[ Để cho bạn trai con bé tiễn con bé về có phải tốt hơn một ông già chẳng hiểu lẽ đời như anh không ? ]

" Được rồi được rồi, là do anh không tốt. Lần sau nghe em. Nhé ?"

" Nếu chuyến bay của nhóc Kang cất cánh rồi thì mau chóng về đây. Em đói rồi."

" Ừ. Về bây giờ."

Kim Taehyung vừa nói xong thì đầu dây bên kia cũng liền cúp máy máy khiến anh chỉ biết lắc đầu cười trừ. Tính khí của " lão phật gia " này chẳng khác gì nhóc Kang nhà anh là mấy. Rất khó chiều.

Nhưng mà đã dây vào rồi thì chỉ có chịu đựng mà dung túng thói hư thôi. Chẳng tránh đi đâu được.

Nhưng, " lão phật gia " nhà Kim Taehyung đây còn biết được Kang Ami có bạn trai trong khi cô và cậu mới đang trong giai đoạn đầu yêu đương lén lút đi ?

Chuyến bay cất cánh lúc hơn chín giờ sáng nên hơn hai giờ chiều Kang Ami đã có mặt tại sân bay thành phố S. Suốt chuyến bay chỉ có ngủ nên chẳng có gì gọi là mệt mỏi cho cam.

Vừa lấy xong vali kéo ra đại sảnh đã thấy lấp ló bóng dáng của Jung Jaehyun vẫy vẫy tay. Jung Jaehyun là bay trước cô một ngày, nói rằng phải về sớm để tụ tập bạn bè gì đó nên cũng chẳng dám quản. Cơ hồ hôm nay vẫn còn tỉnh táo để ra đây thì đúng thật là ông trời ngủ quên rồi.

Bên cạnh hình như có cả... mẹ Lee ?

Mặt mày khó ở như thế thì chắc chắn là có chuyện.

Kang Ami đến gần : "...M-mẹ yêu.."

Lee Jugyeom nhướng mày, " Cuối cùng con gái cũng nhớ cái tên."

" Nói quá !" Kang Ami bĩu môi.

" Jeon học bá đâu ?" Jung Jaehyun ngó qua ngó lại hỏi.

Kang Ami : " ???"

Jung Jaehyun vẫn ngó qua ngó lại, " Cậu bỏ quên cậu ấy ở trên máy bay rồi à ? Hay cậu ấy lạc đường ?"

" Jeon học bá là ai ?" Lee Jugyeom hơi cau mày hỏi.

" Là người mà hôm lễ kỉ niệm thành lập trường Nhất Trung đã biểu diễn cùng Kang bảo bối đó."

Lee Jugyeom đảo mắt nhớ lại, " À... là bạn trai sao ?"

" Đúng thế ! Nhưng Kang bảo bối nói rằng vẫn là chưa muốn công khai. Chuyện động trời này chỉ có mình chúng ta biết. Nếu học sinh Nhất trung mà biết thì trường chắc chắn sẽ nổ tung."

Lee Juyeom thở dài : " Cũng phải thôi. Con gái với con rể tớ là quá đẹp. Phải rồi, đâu ? Jeon học bá đấy đâu ?"

Kang Ami như người vô hình từ lúc nãy : " ???? "

Cả ba nhìn nhau : " ????"

" Tớ về để thăm mọi người chứ có phải đem bạn trai về ra mắt gia đình đâu ?" Kang Ami mệt nhọc nói.

Jung Jaehyun im lặng một lúc như nhận ra điều gì đó nên liền cười cười, chứa đến chín phần gượng gạo.

" Đúng rồi !! Kang bảo bối về thăm mọi người.. Ha ha.. l-là tớ nhầm ha ha...Oái !! Sao đánh tớ ?" Jung Jaehyun cay đắng nhìn Lee Jugyeom.

" Mồm miệng vớ vấn. Để mẹ xử nó thay cho Kang bảo bối. Ngoan ngoan, đi đường vất vả rồi."

Cảnh tượng bây giờ chính là Lee Jugyeom một bên nắm tóc Jung Jaehyun giựt thật mạnh, một bên lại yêu chiều xoa đầu Kang bảo bối.

Jung Jaehyun lúc này có thể hát một câu rằng : " Sống chung một nhà, sao mà đứa thương đứa ghét " không ?

Cuộc đời là quá bất công rồi !!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info