ZingTruyen.Info

Jungkook | Coca vị bạc hà.

Chương 1 : Diễn văn khai giảng.

usagicarkao

Đầu tháng ba, thời tiết đã bắt đầu ấm dần lên. Có lẽ cũng vì một phần là thành phố cạnh biển nên mùa hạ đến rất nhanh.

( Bên Hàn Quốc học kì 1 bắt đầu từ tháng 3 đến hết tháng 7, học kì 2 bắt đầu từ tháng 9 đến tháng 2 năm sau.)

Phía dưới sân trường kia đã sớm ồn ào tiếng cười đùa to nhỏ, chủ yếu là từ những tốp học sinh thân thiết gặp lại sau những tháng nghỉ đông xa cách.

Cùng với đó, dãy phòng của lãnh đạo mới sáng sớm đã vang lên những tiếng than thất thanh của thầy hiệu trưởng trường cao trung số một thành phố B.

Tiếng than vãn đủ để cho người ta cảm nhận được trên mái tóc của thầy hiệu trưởng ấy đã phủ thêm vài tầng tóc bạc chỉ vì nhất thời quát tháo.

" Trò Kang, sao em có thể không viết ? Không viết lấy một chữ nào ?"

Lễ khai giảng của trường Nhất Trung mười mấy năm nay chưa từng thay đổi, nhất là việc học sinh đứng đầu kì thi đại diện cho toàn bộ tân học sinh mới vào trường lên diễn thuyết và phát biểu đôi lời làm cảm hứng, truyền động lực cho tất cả học sinh.

Năm nay Nhất Trung lại chọn ra được hai Thủ khoa với điểm số cao nhất thành phố B là một điều vinh dự nên thầy cô phụ trách đều không suy nghĩ gì nhiều về lần diễn thuyết và phát biểu này. Hai người họ đều là học sinh ưu tú đứng đầu trong tất cả học sinh ưu tú, mỗi người một bản thảo, của ai hay hơn thì lên diễn thuyết, nếu có thể thì cả hai cùng lên cũng không vấn đề.

Nhưng ai mà biết được hai Thủ khoa năm nay đều là những chú gấu ngủ đông hai tháng chưa đủ ?

Kang Ami đã bị Kim Taehyung kéo cổ đến đây từ sớm, còn một vị nữa thì vẫn chưa thấy mặt mày đâu.

Trong phòng lãnh đạo bây giờ, một bên thì đi lại, hai tay không ngừng ôm đầu than vãn đủ điều, một bên thì ung dung tựa lưng vào ghế, ngao ngán thở dài, vẻ mặt chẳng lấy nổi chút hối lỗi. Cứ như đó là chuyện thường ngày xảy ra tính theo chu kì.

Thầy hiệu trưởng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó liền tiếp tục càu nhàu : " Trò Kang, thầy biết em là học sinh ưu tú trong tất cả học sinh ưu tú, trường chúng ta rất vinh dự được hoan nghênh em. Nhưng trò Kang à, tại sao em không viết lấy nổi một chữ cho bài diễn văn ? Ba mươi phút nữa là đến giờ khai giảng rồi."

Một người đàn ông khoảng độ gần ba mươi cũng ở trong phòng, trong lòng đột nhiên dự cảm được điều gì đó không lành liền đứng dậy đi đến cạnh thầy hiệu trưởng mà vỗ vai ông ấy vài cái.

" Thầy hiệu trưởng bớt nóng. Là em gái em nghỉ hè thoải mái, lâu ngày chưa quen lại được với tác phong đi học. Với lại đang còn là tân học sinh mới vào trường nên cũng chưa thích ứng được giờ giấc của nhà trường cũng là điều dễ hiểu."

" Kim Taehyung, ngày trước cậu cũng thế cả thôi !" Thầy hiệu trưởng day day hai bên thái dương, ngao ngán nói.

Ông ấy hết nhìn Kim Taehyung rồi lại quay sang nhìn cô bé đang nằm dài trên bàn kia, cuối cùng chỉ thấy càng thêm đau đầu.

" Vâng vâng, năm đó phần lớn là nhờ công lao của thầy dạy dỗ."

Người đàn ông kiêm như tư bản ấy chính là Kim Taehyung, cựu học sinh khoá thứ 29 của Nhất Trung. Còn nhớ năm đó, anh ta cà lơ phất phơ lắm, chỉ biết chơi bời đủ thứ, nổi tiếng đến mức vô tình lọt vào trong tầm mắt của thầy hiệu trưởng lúc nào chẳng hay, sau đó phải để chính ông ấy ra tay giáo huấn. Thế nào chỉ sau vài tuần ngắn ngủi, chẳng biết thầy hiệu trưởng đã dùng cách gì dạy dỗ, trông anh ta chẳng khác nào học sinh ba tốt, con ngoan trò giỏi đứng đầu trong mắt thầy cô và phụ huynh.

" Trẻ con bây giờ học tập tích cực là rất tốt, tác phong trong hoạt động trường lại phải càng tỉ lệ thuận theo."

Thầy hiệu trưởng lại nhớ đến những ngày xưa ấy khi ông bằng tuổi đứa trẻ này, tờ mờ sáng ông đã phải vất vả leo núi để cùng người bạn nối khố đến trường. Vượt sông có, suối có. Nghĩ lại, thế hệ trẻ bây giờ đúng thật là chẳng ra đâu.

" Vâng. Thầy cứ bình tĩnh, em sẽ bảo con bé viết."

Lông mày thầy hiệu trưởng bây giờ mới được giãn ra một chút : " Được rồi. Kim Taehyung, tôi đặt hết niềm tin vào cậu. Bây giờ tôi sang phòng đoàn để cho trò Kang yên tĩnh viết."

" Thầy đi cẩn thận." Kim Taehyung cúi đầu nói.

Thầy hiệu trưởng gật gù vài cái rồi ngay lập tức đi ra ngoài. Lời của người đàn ông kiêm nhà tư bản này đúng thật là có phần khiến người ta an tâm.

Sau khi thầy hiệu trưởng rời đi, Kang Ami lại ngay lập tức uể oải nằm dài ra bàn, một chút cũng chẳng thèm liếc mắt qua chiếc bút thầy hiệu trưởng đưa nằm lăn lóc cách một khoảng xa từ lúc nào.

" Kang Ami, nếu hôm nay không phải chú Kang bảo anh gọi đến cho em xem chuẩn bị đầy đủ chưa thì em định nằm ngủ cho qua lễ khai giảng đúng không ?"

Kang Ami lảng tránh cười khì.

" Kang Ami, nói anh nghe. Cả tối hôm qua em làm cái gì ?"

" Em không biết."

" Lại đọc truyện à ?"

"...." Kang Ami giả vờ không nghe thấy, nằm ngoảnh mặt sang chỗ khác.

Kim Taehyung thở dài : " Viết nhanh đi, đừng để về chú Kang biết được, phận làm anh họ đây không lo được cho em cái gì cũng cảm thấy có lỗi."

" Hì.."

" Ngồi đấy mà viết đi. Anh đi ra ngoài nói chuyện."

" Biết rồi.."

Sau khi Kim Taehyung rời đi, phía ngoài cánh cửa lại vang lên vài tiếng trò chuyện của thầy hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng năm nay cũng có tuổi, vì thế nên ông ấy càng thích ôn lại chuyện cũ hơn, thấy học sinh cũ từng bị bàn tay của mình nhào nặn mà nên cơm nên cháo, ông nhìn đâu cũng cảm thấy tự hào.

Còn nhớ năm ấy, bố mẹ Kim của anh ta còn điên tiết vò đầy bứt tóc vì không trị được anh ta nữa kia kìa...

Một lúc sau khi tiếng trò chuyện ngoài cửa đã lắng xuống thì cánh cửa phòng lập tức mở ra. Một nam học sinh thân hình cao ráo của tuổi đang trưởng thành bước vào, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Kang Ami, mà dường như cô cũng chẳng thèm để ý lắm.

Nam học sinh này không buồn nhìn qua người đang nằm dài bên cạnh, gõ ngón trỏ vào mặt kính vài cái rồi nói :

" Cho tôi xem qua diễn văn của cậu."

Kang Ami đang nằm dài ra bàn kia nghe thấy tiếng nói chuyện bên cạnh thì chậm rãi vươn vai ngồi thẳng dậy, sau đó ngước đầu lên nhìn cậu nam sinh.

" Cậu là Jeon Jungkook à ?"

" Ừ."

Tiếp đó là sự im lặng bao trùm.

Kang Ami liền nhăn mặt : " Cậu không hỏi tôi là ai ?"

" Không cần thiết."

Kang Ami : "...."

Bạn học này là quá kiệm lời hay kĩ năng giao tiếp xã giao một chút cũng không có ? Ngay cả cuộc đối thoại qua lại giữa những người mới quen biết lại càng trở nên khó khăn đến thế.

Im lặng một lúc, Jeon Jungkook lại gõ lên mặt kính một lần nữa : " Cho tôi xem diễn văn cậu viết."

" Cậu biết lý do tôi được hiệu trưởng đặt cách lên ngồi ở đây cho yên tĩnh mà ?"

Jeon Jungkook đôi chút ngẩn người. Đúng thật, cả hai bọn họ đều phải ngồi đây với một lý do như nhau. Nếu đã viết rồi thì bây giờ cả hai bọn họ đang ngồi ở hàng ghế giáo viên chờ đến phần diễn thuyết của mình từ lâu rồi.

" Trùng hợp, tôi cũng chưa viết."

Hai vị học sinh nào đó chỉ biết nhìn nhau cười trừ, gương mặt cả hai còn chẳng lấy nổi một chút gấp gáp gì cả. Đây có phải là phong thái của những người đứng đầu không ?

Kang Ami thoải mái tựa lưng vào thành ghế, khoanh tay trước ngực, nói với giọng đôi chút buồn ngủ : " Không giấu gì bạn học Jeon, là tôi đọc truyện đến hơn bốn giờ sáng nên giờ vẫn còn dư âm mệt mỏi vì chưa ngủ đủ giấc. Vậy nên cậu viết đi."

Jeon Jungkook khẽ cười khẩy, hai chân vắt chéo, cả phần thân trên tựa lưng ra thành ghế đằng sau, trông có vẻ rất hưởng thụ.

" Vậy thì cũng không giấu gì bạn học, tôi đây chơi game đến tận hửng đông, nốt trận liền hối hả lên trường. Thời gian ngủ của tôi cũng không có, cậu nói xem là ai phải viết ?"

" Tôi không biết." Kang Ami dừng lại một chút rồi sửa lại lời nói " Tôi không biết viết."

Jeon Jungkook không nói gì, sau đó không nhanh cũng không chậm vươn tay ra lấy tờ giấy và cái bút bên cạnh cô rồi cúi đầu, cặm cụi viết. Kang Ami gật gù, khoé môi chợt cong lên, bạn học này tuy không mấy thân thiện nhưng cũng thật biết ý.

Rất nhanh sau đó một mặt giấy đã được phủ kín chữ được đặt ngay ngắn trên mặt bàn khiến Kang Ami đang loay hoay xoay bút, ngay lập tức quay sang giật mình cảm thán.

" Xong rồi." Jeon Jungkook dịch tờ giấy sang chỗ cô, vươn vai nói.

" Ồ..." Kang Ami đảo mắt qua, vẫn còn vẻ ngạc nhiên thấy lạ.

" Đủ sáu trăm chữ, không thiếu."

" Thế là xong rồi à ?"

" Cậu muốn viết thêm ?"

" Không có."

" Tôi viết rồi, tí nữa cậu lên đọc." Jeon Jungkook ném bút sang chỗ cô, định khoác cặp, đứng dậy rời đi.

Kang Ami nhanh chóng kéo lấy vạt áo cậu, nở nụ cười gượng gạo : " Ai da, quên bảo với cậu. Tôi chỉ là bạn học bình thường được đặc cách lên đây hỗ trợ viết diễn văn khai giảng mà thôi. Việc diễn thuyết đành để lại cho bạn học Jeon rồi."

Nghe người bên cạnh nói xong, khoé môi Jeon Jungkook cong lên một đường thấy rõ, ánh mắt chứa đầy vẻ thâm sâu. Cô nhóc trước mặt cậu đến nước này rồi thì chẳng biết là đang có mục đích gì nữa đây. Rõ ràng vài phút trước khi cậu bước vào còn vô tư nói chuyện thoải mái, mới thế đã liền chuyển sang đóng hài kịch cấp trung ương à ?

Jeon Jungkook đút tay túi quần, xoay người lại, mặt đối mặt với Kang Ami rồi vô thức hơi cúi người. " Ồ, tôi và cậu đều chung một khung hình trên bảng vàng vinh danh đúng không ? Cậu nói xem, tôi không biết cậu kiểu gì ? Huống hồ cậu nói rằng cậu là bạn học bình thường được cử lên để hỗ trợ viết diễn văn nhưng cậu đã giúp tôi được tí nào ? "

Kang Ami chính thức đờ người, nụ cười trên môi cũng chẳng còn mà e dè nhìn cậu, biểu tình có chút phức tạp. Bạn học Jeon này cũng khó đoán quá mức rồi. " Hì.... Nhưng mà chẳng phải đây là diễn văn cậu viết hay sao ? Tôi mà đọc thì có chút không phải."

Nét mặt Jeon Jungkook hơi khó chịu nói : " Kang Ami, diễn văn tôi cũng đã viết, nội dung đảm bảo chặt chẽ không thiếu từ nào. Ngay cả việc diễn thuyết cậu cũng muốn nhường tôi ?"

Kang Ami ngờ nghệt, " Cậu biết tên tôi à ?"

" Bảng tên của cậu có nói." Jeon Jungkook nhướng mắt, ngừng lại một chút rồi nói, " Cậu muốn cái gì ?"

" Không có."

" Cậu thì hay rồi."

" Tôi chỉ đang lo lắng thôi."

" Đấy là việc của cậu."

Kang Ami gật gù, nét mặt thoáng ý cười nhẹ :  " Cứ vậy đi. Tí nữa đưa diễn văn này cho thầy hiệu trưởng xem qua, tôi bảo là cậu viết, khi đó để xem ai mới là người phải lên đọc." Kang Ami nói xong liền đứng dậy, cầm lấy bản diễn văn rời khỏi phòng.

May sao Jeon Jungkook vẫn nhanh tay nắm cổ áo cô được, cứ thế thuận tay kéo ngược về phía đằng sau.

" Cậu bỏ tay ra." Kang Ami liếc nhìn cậu nói.

Jeon Jungkook đành bất lực nói : " Lần cuối cùng tôi nhẫn nhịn cậu. Tôi với cậu cùng đọc."

Kang Ami định nói gì đó nhưng ngay sau đó Jeon Jungkook liền nói tiếp : " Viết tôi cũng đã viết, cậu không làm cái gì cả. Đến lúc đấy thầy hiệu trưởng mà biết, cậu nói xem, mới là người mất một điểm trong mắt giáo viên ? "

Kang Ami chính thức mặt tím mày xanh, chỉ biết hậm hực chỉnh lại dây cặp. Bản thân thật muốn đập nát vẻ mặt đắc thắng của người đối diện. Kang Ami từ bé luôn muốn trở thành bông hoa tri kỉ bên cạnh thầy cô, cậu nói thế chẳng khác gì đâm trúng tim đen của cô một cái thật mạnh cả.

" Cậu phân chia phần diễn thuyết, tí nữa khỏi tranh nhau." Kang Ami liếc nhìn cậu, nói với giọng qua loa.

" Được."

Thế là hai thủ khoa lại ngồi xuống đàm phán cùng nhau để phân chia phần diễn thuyết, dằng co phần ngắn phần dài dù chỉ hơn kém vài ba từ. Thử hỏi xem, ngay từ lần đầu gặp mặt đã chẳng ưa gì nhau như nước với lửa, vậy ba năm cao trung còn lại thì nhìn mặt nhau cái kiểu gì ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info