ZingTruyen.Com

(Jujutsu Kaisen X Reader) All seasons have you

Chap 66: Nanami Kento (Tia nắng)

NhiNguyt538

Request của Vịt.
Stt: Không cần vì tui là người đặt.
Char: Nanami Kento
Thể loại: ?
Kết: ?

______________________

Sương đêm lạnh lẽo rơi. Sao lệ tràn hoen mi mắt, đớn đau này liệu có làm con tim tôi dịu bớt. Tôi thổn thức để rồi chìm đắm trong bể tình, nước mắt hoen mi lại không thể chảy xuống.

Nếu khóc được tôi đã khóc lâu rồi, khóc nỉ non để lòng thôi thương nhớ. Nước mắt rơi xóa tan dòng duyên nợ, tình tàn đưa đôi ta về chủ nghĩa người dưng.

Ngày xưa từng có tôi một cô bé ngây thơ đầy đơn thuần, vào thu khi lá phông chạm ngõ. Trời trong vắt gió nhè nhẹ bủa vây, hoa cúc vàng thơm lừng hương sương sớm, tôi nằm ườn trên thềm gỗ đón lấy cái nắng đầu thu mà say giấc.

Hạ đi rồi cớ sao nắng vẫn chói chang thế.

Khi ấy chú ngồi cạnh tôi, đưa đôi bàn tay to lớn che đi cái thứ bỏng rát kia.

"Nhóc vô nhà đi, ngoài này nắng lắm."

Phải mất một lúc tôi mới nhìn rõ người trước mặt, chú lúc đó vừa trạc tuổi đôi mươi, mái tóc được vuốt gọn gàng thấm đượm mùi nắng mai.

Lúc đó tôi chợt nhận ra có thứ còn rực rỡ hơn mặt trời ngoài kia. Đây có phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên trong truyền thuyết. Bởi trong đôi mắt khờ khạo, tôi thấy chú đẹp lạ lùng. Tôi cười ngây ngốc thầm nghĩ mình thật sến sẩm.

Chú cởi áo khoác ngoài phủ chúng lên người tôi. Tôi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

"Ơ áo của chú mà?"

"Tôi không phù hợp với thời tiết ở đây."

Trùm kín nó lên người, mùi hương nam tính tràn lên mũi. Chẳng biết sao lúc đó tôi lại cảm thấy an tâm, như thể đã có người chống đỡ cả một bầu trời thay cho mình. Tôi cứ mãi líu lo mấy giai điệu kỳ lạ, thật ra tôi có chút bất ngờ khi biết chú vẫn luôn lắng nghe.

Chúng tôi ngồi đó nhìn nhau đến tận lúc chiều, hỏi ra mới biết chú là Nanami Kento đàn em của cậu tôi. Ngày hôm ấy cái tên Nanami Kento khắc sâu vào linh hồn đứa trẻ non nớt.

Có lẽ tôi tìm thấy tia nắng của đời mình rồi.

Thơ mộng một chữ tình.

Trời dạt vào những đám mây trong xanh tôi vào cấp hai còn chú thì đã đi làm. Hằng ngày đều mong ngóng bóng hình chú, nhớ có lần cậu Gojo phải viện lý do vì tôi cứ hỏi mãi.

Lúc đấy tâm trí tôi chỉ có chú. Một mình chú mà thôi.

Tôi sinh ra đã không có chú lực, sống dưới sự bảo bọc của người cậu tài hoa, tôi cảm thấy mình thật thấp bé đến đáng thương. Một mình tôi liệu có thể tồn tại.

Chú đến xua tan đi bóng đêm, chú là tia nắng đời tôi. Không cần lý do gì hơn bởi gặp chú tôi cảm thấy an tâm lắm. Như thể mình không cần thêm bất kỳ sự che chở nào.

Giây phút tôi nhận ra tình cảm của mình, tôi đã biết đến cái thứ gọi là khoảng cách. Tôi với chú khác nhau lắm, tính cách, tuổi tác, công việc.

Nhưng mà tôi vẫn muốn .... Đến gần chú hơn nữa, một chút thôi cũng được.

Lên lớp bảy tôi bắt đầu viết nhật ký ghi lại từng phút giây trên cõi đời. Và hơn hết tôi muốn thổ lộ tâm tư qua từng nét mực, tôi càng nghĩ về chú nhiều hơn đến mức sắp điên lên vì nhớ. Tôi khao khát được gặp chú, và nỗi khao khát được yêu thương còn lớn hơn cả.

Một thời gian sau cậu tôi cũng nhận ra, hoặc tôi nghĩ vậy.

Nhờ có sự hỗ trợ nhiệt tình tôi được gặp chú thường xuyên hơn, nhất là trong những buổi ăn uống với đồng nghiệp cậu. Cô Shoko quý tôi lắm những lúc thấy tôi trầy xước dù chỉ một chút cô ấy đều nằng nặc đòi chữa.

Dần dần chuyện một đứa không có chú lực như tôi đi loanh quanh trường trở thành một điều hết sức bình thường, biết sao được tôi có cậu xịn quá mà.

Trong một lần tôi tình cờ gặp chú đang bàn bạc với cậu tôi về chuyện gì đó, trong lúc đang hóng hớt tôi đã bị phát hiện. Không thèm trốn nữa tôi thẳng thắn mời chú đi ăn.

Tôi bị từ chối, thẳng thừng.

Đó chắc là lần thất tình đầu tiên trong đời tôi, tôi khóc cả tuần liền không ăn không uống. Cậu tôi hoảng cả lên bám dính lấy chú ăn vạ, tôi nhục chết đi được chắc kiếm cái lỗ nào chui xuống quá.

Để tránh phiền phức chú đồng ý đi ăn với tôi dù thời gian rất hạn hẹp, tôi mất cả tuần để chọn váy, ngắm đi ngắm lại mình trong gương như một con dở. Lòng không khỏi phấn khởi, hồi hộp lắm đêm đó tôi còn không thèm ngủ.

Tôi rủ chú đi ăn mấy món dầu mỡ dù cậu cho cả tỉ yên tiền tiêu vặt, nhìn cái cách chú cẩn thận dùng dao cắt một miếng bánh rẻ tiền làm tôi cạn lời lắm. Quả nhiên mấy món tầm thường này không hợp với chú rồi.

Nhận thấy ánh chăm chú mắt xen lẫn thất vọng từ tôi chú chỉ giải thích ngắn gọn.

"Tôi không quen ăn mấy món dầu mỡ."

Thở dài một cái, chú đột nhiên vươn tay dùng khăn lau đi vết dầu trên miệng tôi. Cẩn thận như chăm một đứa trẻ, tôi phì cười.

"Em biết rồi lần sau em sẽ đưa chú đến một nơi tốt hơn."

Sau khi kiểm tra đồng hồ chú đưa tôi về tận nhà, không quên nói bản thân phải đến nơi khác. Tôi trở về với bao xúc cảm mãnh liệt, lần hẹn hò đầu tiên của tôi.

Đêm đó tôi không tài nào chợp mắt nổi.

Tôi lại rung động thêm nữa rồi ...

Khoảng thời gian sau tôi và chú có nhiều cơ hội gặp nhau hơn, dù không thường xuyên mấy. Tôi vào cấp ba một nấc thang quan trọng trong đời, cũng bắt đầu bận rộn rồi.

Lần đầu tiên đương đầu với áp lực, nhiều lúc tôi cảm thấy như mình không thuộc về thế giới này. Tôi không tìm được lý do để bản thân tồn tại, sợ cái cảm giác vô dụng đang xâm chiếm tâm trí. Đáng lẽ tôi không nên sống một đời như vậy, tôi nên chết đi vào ngay lúc chào đời.

Tại sao tôi lại không thể đấu tranh cho riêng mình, sao cứ mãi sống trong cái bóng của cậu.

Tôi không biết nên tâm sự với ai hết, bọn họ không thể hiểu được tôi. Và cũng không muốn hiểu. Họ ngưỡng mộ tôi rồi than thân trách phận. Đời họ khổ chắc đời tôi đẹp lắm.

Đêm đó tôi không về nhà cứ thế lang thang trên phố. Mặc kệ cơn mưa ngày càng xối xả tôi lê bước đến giữa cây cầu, định gieo mình xuống dòng nước lạnh lẽo kia.

Rõ ràng là mưa đã tạnh, cớ sao lại lạnh đến thấu xương.

"Đừng nhảy sẽ cô đơn."

Chú kéo tôi lại, để tôi sà vào lòng chú. Nước mắt tôi cứ chảy mãi một lúc lâu sau mới dừng. Khác với tưởng tượng chú không phán xét hay đưa ra bất kỳ lời khuyên nào. Phải chăng chú đã biết tôi mệt rồi, mệt mỏi với bao bộn bề trong tâm trí.

Không an ủi lấy một lời, chỉ ngồi cạnh. Lấy áo che đi cái thân thể loã lồ cho tôi.

"Chú Nanami, sao đến giờ chú vẫn tồn tại được thế?"

Tôi hỏi, ngây thơ. Không hề suy nghĩ. Giọng nghẹn ngào mắt thì sưng tấy. Chú châm một điếu thuốc rít một hơi rồi mới trả lời.

"Tôi có hoài bão của riêng mình."

Tôi khi ấy bật cười còn bông đùa vài câu.

"Nghề của chú khó mà yên bình lắm nha."

Tôi đâu ngờ câu đùa vu vơ ngày ấy nay lại trở thành sự thật, đêm đó tôi tựa người vào vai chú ngủ rất ngon. Chú không đánh thức chỉ lặng lẽ đưa tôi về. Không quên dặn cậu phải để tâm đến tôi.

Sau ngày hôm đó cậu hết hỏi thăm lại đốt tiền cho đủ thứ linh tinh, nào là váy đầm gấu bông. Còn mua lại mấy trung tâm giải trí làm tôi khổ tâm hết sức.

Cùng thời gian đó tôi gặp học trò của cậu, một nhóm ba người kỳ lạ. Nay Megumi vẫn khỏe còn cao lên không ít, tôi chỉ sợ cậu ấy bị ông già nào đó bắt nạt. Tôi thích nói chuyện với Nobara cô ấy có gu thời trang tốt còn rất biết cách trò chuyện, cậu bạn Yuji có hơi tăng động nhưng cũng vô cùng đáng yêu.

Tôi kết thêm bạn dù không cùng chí hướng.

Đối với tôi mà nói đó là khoảng thời gian yên bình nhất, tôi cứ thế sáng đi học tối về nhà. Cuộc đời yên bình đến kỳ lạ.

Một đêm nọ tôi lỡ chuyến tàu nên về muộn. Suốt quãng đường tôi cảm thấy như mình đang bị theo dõi. Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Trốn vào một siêu thị tôi run rẩy liên hồi.

Cậu tôi đi công tác từ tuần trước rồi, nhưng tôi cũng không thể trốn ở đây mãi. Tôi gọi cho chú cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, giây phút nghe thấy giọng nói trầm ấm ấy tôi vỡ òa trong hạnh phúc.

Chú sẽ đến với tôi, kéo tôi ra khỏi nỗi sợ chết tiệt này.

Ngồi trong xe chú tôi không ngừng run rẩy, bật khóc nức nở, tôi phải thừa nhận lúc đó mình thật ồn ào. Chú không phàn nàn còn cài dây an toàn cho tôi.

Tôi lại yêu chú thêm nữa rồi.

Sau bữa đó tôi không bao giờ được về một mình nữa, đơn giản thôi cậu tôi không cho phép. Tôi vẫn ấp ủ thứ tình yêu đầy bồng bột cho đến cái ngày nghe tin chú phải đi, tham gia một trận tử chiến mà chưa chắc có thể trở về.

Tôi hiểu rất rõ, đó là nghĩa vụ của chú. Tất cả mọi người đều đang liều mạng đó là lý do chú phải đi. Chú sẽ không trốn tránh, vì chú là Nanami Kento. Một người đàn ông mạnh mẽ.

Tôi thì khác ích kỷ muốn giữ chú lại cho riêng mình.

Mấy đêm liền tôi trằn trọc không ngủ dù cậu đã ra sức trấn an, tôi không tài nào xua tan đi mấy cơn ác mộng đó.

Tôi sẽ ra sao khi mất chú đây.

Sụt cân mất kiểm soát tôi tự nhốt mình trong phòng, tôi nhận ra mình đang sợ hãi.

Tôi sợ mất chú ...

Rằng chú đã là một phần linh hồn tôi.

Không thể chịu nỗi tôi đến nơi chú sống khẩn khiết cầu xin chú từ bỏ. Cầu xin chú đừng tham gia trận chiến đó, cầu xin chú đừng đi.

Tôi thừa nhận và nói rằng mình yêu chú đến điên rồi. Nói với chú bao sợ hãi đang dày vò tôi.

"Nhóc giữ giúp tôi thứ này, tôi sẽ trở về lấy nó. Nếu không hãy vứt đi."

Nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay tôi chờ đợi trong tuyệt vọng, cầm lấy tờ giấy nền trắng chữ đen tôi thất thần. Ức nghẹn không thể tả.

Chú đi thật rồi, đi thật rồi ...

Trong bộ dạng còn không toàn thây. Chết đi với bao vết bỏng rát, chết khi hoài bão còn chưa hoàn thành.

Lúc đó tôi giận lắm chứ, người nào còn nói sẽ kiếm thật nhiều tiền để sống thoải mái cơ. Vậy mà, chú tàn nhẫn thật đến và đi như một cơn mưa. Dữ dội nhưng cũng tàn rất nhanh.

Rốt cuộc thì chẳng có một giọt nước mắt nào cả, ứ nghẹn trong cuống họng. Giá như tôi có thể khóc.

Như vậy sẽ dễ dàng hơn.

Tôi nhớ chú nhớ cái cách chú cầm dao cắt miếng bánh rẻ tiền. Nhớ cái cách chú bảo vệ tôi.

Nhớ cái cách chú chống đỡ cả một bầu trời.

Thực hiện lời hứa của mình, tôi đi đến giữa cây cầu. Thả chiếc đồng hồ xuống dòng nước đen, trả cho chú thứ tình cảm tôi dành cả thanh xuân để vun đắp.

Tôi biết thời gian qua chú chưa từng rung động, bởi với chú tôi chỉ là cô bé. Xinh đẹp đến mấy cũng chỉ là đứa khờ khạo. Tình cảm của tôi đâu còn cơ hội được đáp lại.

Vì chú chưa từng yêu tôi.

Một mình tôi dạo bước trên cây cầu cũ. Mưa đã tạnh sao vẫn chưa khô. Lòng trống vắng mệt nhoài trong nỗi nhớ, muốn giận muốn hờn mà không thể.

Nếu khóc được có lẽ tôi đã khóc lâu rồi. Khóc để quên mối tình còn dang dở.

"Chú ơi đáng lẽ mình không nên gặp nhau nhỉ?"

Tôi mỉm cười.

Tia nắng đời tôi tắt rồi.

____________________

Xin chào những con người tà dâm, chap này dài nhưng là một thất bại. Tại Vịt viết mà đọc không cảm xúc á, không biết mọi người thì sao.

Chứ Vịt tuyệt vọng vl. Muốn đặt một cái Requeste cho riêng mình mà mình còn không hài lòng. Mọi người nghĩ sao về chap này, hay nó nhạt như Vịt nghĩ.

Đừng ai thắc mắc vì sao hỏi ý tưởng Geto mà viết Nanami nha. Tại Vịt thích đấy làm gì nhau nào.

I Love You.

(⁠ ⁠՞⁠ਊ⁠ ⁠՞⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com