ZingTruyen.Info

(Jujutsu Kaisen X Reader) All seasons have you

Chap 64 Geto Suguru (Đông)

NhiNguyt538

Đã bao lần em tự hỏi mùa đông sao lại dịu dàng đến thế, giữa muôn hình vạn trạng dáng vẻ trên thế gian, sắc trắng nổi lên thống trị cả một vùng trời bạt ngàn, phủ lên đất mẹ hiền hoà lớp áo trắng tinh khôi.

Đông chạm ngõ để lại bao vương vấn. Những ngày thu lạ lẫm đã qua, đến và đi một cách hời hợt, đông đến tẻ nhạt trầm lắng trong đôi mắt bao kẻ phàm trần.
dẫu vậy đối với em thì nó cũng chẳng lạnh lẽo gì.

Nó là hạnh phúc, là niềm vui là dại khờ.

Vì nó gắn liền với những gam màu từ miền xưa cũ, ngọt ngào và cũng thật chát.

Không lạnh đâu.

Bởi trái tim em đang được sưởi ấm.

Gojo hắt xì một cái rồi lại bay nhảy dưới cái thời tiết âm độ, nụ cười ngây ngốc hằn lên đôi môi ngọt ngào, cậu liên hồi líu lo như chim nhỏ, chà cứ đến mùa này em như được trở về tháng ngày thơ bé khi vui đùa cùng mấy đứa trẻ lớn xác kia.

Hoài niệm xiết bao, lòng em như sóng biển dâng trào.

Nắm lấy tay Geto em chạy về phía bãi chiến trường, vệt tuyết phủ lên mái tóc, gió rét cuốn lấy em hoà mình vào dòng thời gian cũ rích.

Tiếng cười đùa vang lên tựa chuông reo trái mùa.

Khúc thánh ca dịu êm đầy huyền ảo.

"Shoko ới chơi cùng bọn này đi!"

Người con gái tóc nâu hướng ánh mắt dịu dàng, cô nở nụ cười bất lực. Bình thường mình cha nội Gojo đã đủ mệt rồi nay tự dưng lòi ra thêm ba đứa trẻ lớn xác nữa. Cô không nhịn được mà buông lời than vãn.

"Mấy cậu ra dáng người lớn tí đi, già đầu rồi chứ còn nhỏ nhoi gì đâu."

Tuyệt nhiên vào cái thuở ăn chưa no lo chưa tới mấy cô cậu đều buông xõa hết mình.

Vô tư một cách kỳ lạ, cái thuở hồn nhiên còn đang ươm mầm trong linh hồn thuần khiết.

Khi chúng ta chưa vướng bụi trần, chưa nếm trải đắng cay từ thế gian. Nhưng không có nghĩa chúng ta vô tâm đến nỗi không biết đau.

Hãy cứ sống đi sống cho tương lai cho hoài bão mặc kệ buồn đau.

Dù nó vẫn sẽ đến theo cách tàn nhẫn nhất.

Tuy nhiên Shoko hiểu rằng nếu bỏ lỡ khoảnh khắc này thì có lẽ cô không còn cơ hội nào để trải qua nó một lần nữa.

"Thôi kệ lần này thôi đấy!"

Trong đôi mắt em ngày ấy thật đẹp mỹ miều đến nao lòng. Đẹp đến nỗi có dùng bao từ ngữ cũng chẳng thể viết nên.

Và cảnh tượng ấy sẽ không bao giờ được tái hiện. Dẫu cho có bao gã họa sĩ tài ba.

Ấm áp nhất trần đời.

Hạnh phúc bủa vây, em reo lên khi chiến thắng trong trận ném tuyết, đôi bàn tay giờ tê cứng hết cả. Chợt có có thứ gì đó bọc lấy tay em, là Geto anh khoác cho em chiếc áo dày nhỏ giọng oán trách.

"Chơi như này là đủ rồi chúng ta về thôi."

"Ơ này tớ với T/b vẫn còn muốn chơi cơ mà!"

"Đi một chút nữa thôi nha! Cậu không thương tớ à không coi tớ là bạn thân nữa rồi. Đồ độc ác!"

Mặc kệ lời nài nỉ từ đứa bạn thân Geto vác em lên không quên túm cổ hai đứa bạn còn lại. Anh hôn nhẹ lên trán em thủ thỉ.

"Tuyết rơi còn nhiều mai mình lại chơi tiếp. Ngày nào chả được chơi phải không bé con?"

Shoko thì có vẻ cay cú trước một màn cơm chó.

"Thôi ngay đi mấy người đi đâu cũng chim chuột được."

Không biết vì lý do gì trái tim em khi ấy đập liên hồi như có một lò sưởi đang cháy rực.

Đối với em nơi này là nhà, nơi có mọi người là ngôi nhà yên bình nhất.

Và em trân trọng nó.

Giờ phút này em chỉ ước. Chúng em vẫn sẽ giữ được sự trong sạch trước bao cạm bẫy thế gian.

Giá như bọn mình mãi mãi như vậy, chơi đùa cùng nhau rồi lại giận hờn vu vơ.

Giá như ...

Ngày hôm đó bọn mình đã vui vẻ biết bao ngày hôm đó bọn mình đã hạnh phúc biết bao.

_____________________

Xin chào những con người tà dâm lại là Vịt đây, như mọi khi Vịt không giỏi tả cảm xúc Vịt sẽ chặt chương này ra bốn phần để mọi người dễ cảm nhận nỗi đau hơn.

Chúc mừng truyện đạt 40k lượt xem.

I Love You.

(⁠ ⁠՞⁠ਊ⁠ ⁠՞⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info