ZingTruyen.Com

(Jujutsu Kaisen X Reader) All seasons have you

Chap 44: Inumaki Toge (Lá Phong đỏ)

NhiNguyt538

Xin chào những con người tà dâm Vịt đã trở lại rồi đây.

Request của Meomezai2D
STT: 13
Char: Inumaki Toge
Thể loại: ?E
Thiết lập đặc biệt: ?

________________________

Sự cô đơn của một đứa trẻ phía sau ánh hào quang là gì, trẻ con là những tờ giấy trắng đôi khi những mảnh giấy mỏng manh ấy sẽ bị nhàu nát. Hoặc tệ hơn là bị bóng tối nuốt chửng. Đã từ rất lâu về trước Inumaki Toge từng có một người bạn.

Ngày ấy cậu là một đứa trẻ non nớt. Mang trong mình gánh nặng vô hình, sức mạnh từ chú ngôn không tài nào làm cậu thấy vui sướng. Một đứa trẻ đặc biệt như cậu không được đến trường cũng không thể nào giao tiếp bình thường với người khác.

Toge ghen tị với những đứa trẻ cùng tuổi, chúng có thể thoải mái chơi đùa với nhau. Được đến trường và có thể nói những điều mình muốn.

Toge đã thật sự từ bỏ...

Cậu từ bỏ giao tiếp với thế giới bên ngoài sau khi vô tình làm hại người khác bằng chính năng lực của mình. Cậu bắt đầu hạn chế ngôn ngữ giao tiếp xuống còn nguyên liệu cơm nắm, vẫn như cũ chẳng một ai hiểu cậu nói gì. Toge lần nữa rơi vào sự cô đơn bất tận.

Toge không còn nhớ rõ hôm đó là ngày nào, cậu chỉ biết vào một ngày thanh bình khi những ánh mây trôi trên bầu trời xanh thẳm. Toge nhìn thấy một cô bé trạc tuổi cậu, mái tóc dài ngang vai óng ả, có vài lọn tóc hơi xoăn lại. Hai má ửng hồng mắt khẽ nheo chăm chú quan sát đàn kiến đang bò dưới đất. Nom trông thật là đáng yêu.

Trước sự hiếu kỳ của mình Toge lon ton chạy đến hỏi.

"Konbu?"

Cô bé ấy khẽ xoay người chiếc đầm màu xanh bồng bềnh đung đưa theo làn gió. Mái tóc tung bay. Những chiếc lá phong đỏ nhẹ nhàng rơi xuống nền đất, bạn đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn đón lấy một chiếc lá. Cầm nó đưa cho Toge sau đó cất giọng nhẹ nhàng.

"Tớ tên là T/b cậu có thể gọi sao cũng được. Có lẽ cậu muốn hỏi tại sao tớ lại ở đây nhỉ."

Toge mở to mắt một cách kinh ngạc, cô bạn ấy thế mà lại hiểu cậu nói gì.

Cứ đều đặn vào lúc bảy giờ sáng Toge có thể dễ dàng bắt gặp một cô bé đang đứng dưới tán cây phong đỏ. Đôi khi sẽ đưa tay đón lấy những chiếc lá đang rơi hay ngâm nga những câu hát man mác buồn.

Nếu em có thể gặp lại anh ...

Nếu em có thể chạm vào anh ...

Giọng hát buồn đến thê lương vang vọng trong dinh thự nhà cậu, tuyệt nhiên không một ai nghe thấy. Toge không tài nào hiểu nổi tại sao bạn lại buồn đến như vậy. Giọng hát hoà cùng tiếng gió xào xạc, bạn xoay người tà váy tung bay dưới ánh nắng ban mai.

Đẹp đến nao lòng.

Những lúc buồn Toge sẽ tìm đến bạn, cả hai sẽ nắm tay nhau khiêu vũ dưới ánh nắng mặt trời.

Nhưng trong mắt những người khác Toge chỉ đang nhảy múa một mình, không một người bình thường nào có thể nhìn thấy bạn.

Toge đã thật sự có một người bạn, người có thể hiểu cậu nói gì. Thời gian dần trôi cậu bé ngày nào cũng đã lớn Toge trưởng thành hơn ngày trước. Cậu có lẽ đã bước qua cái tuổi bồng bột thuở thiếu thời, bạn có thể nhận thấy sự trưởng thành từ trong ánh mắt.

Toge lớn thật rồi.

Trong khi cô bé ngày ấy vẫn tồn tại dưới hình dạng trẻ con. Có một điều sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Tình bạn giữa chúng ta.

Bạn vẫn sẽ nở một nụ cười dịu dàng mỗi khi nhìn thấy hình bóng cậu. Ngày hôm ấy dưới tán cây đỏ rực, Toge tặng cho bạn một chiếc vòng tay với lời hứa sẽ quay lại.

Toge à dù như thế nào đi chăng nữa tớ cũng sẽ luôn là bạn của cậu.

Toge dịu dàng hôn lên trán bạn, khi cậu dần đi xa bạn vẫn mãi nhìn theo bóng lưng ấy.

Toge à tớ mãi sẽ ở bên cậu.

Đã rất lâu rồi.

Toge thoát khỏi dòng hồi tưởng về cô bạn lúc nhỏ, cậu có cảm giác rất mơ hồ không biết lúc nhỏ cậu đã từng có một người bạn thật sự.

Hay chỉ là một người bạn tưởng tượng?

Chiếc xe lăn bánh trên đường, giờ đây Toge đã trở thành một chú thuật sư, cậu đang đi làm nhiệm vụ. Bỏ ngoài tai lời dặn dò từ bác tài xế, nói thật nảy giờ cậu cũng không để ý.

Địa điểm thi thành nhiệm vụ là một khu rừng phong. Có xuất hiện những dấu hiệu kỳ lạ, nhiều người đã tận mắt chứng kiến. Nhiệm vụ của cậu chính là thanh tẩy nguyền hồn này một cách nhanh gọn.

Một giọng hát nhẹ nhàng vang lên, dưới ánh trăng huyền ảo một cô bé đang nhảy múa. Nơi cổ tay còn đeo chiếc vòng cậu tặng, Toge mấp máy môi biểu tình như không thể tin nổi.

"Toge tớ rất hạnh phúc khi được gặp lại cậu."

Bạn thực chất là một nguyền hồn. Lời nguyền của sự cô độc được sinh ra do chính cảm xúc của Toge.

Bạn tiến đến nắm lấy tay cậu, Toge vui mừng khi được gặp lại bạn. Lại một lần nữa bạn và Toge nắm tay nhau cùng khiêu vũ dưới ánh trăng huyền ảo.

Tay nắm lấy tay tớ cảm thấy rất ấm áp.

Tớ không muốn rời xa cậu.

"Toge à cậu đã hết cô đơn chưa?"

Toge khẽ gật đầu giờ đây cậu đã có những người bạn mới, những người đồng đội sẵn sàng ở bên cậu.

Bạn cười cười, nhưng sao nụ cười ấy lại buồn đến như vậy.

"Toge này cậu có biết không khi cậu không còn cảm thấy cô đơn nữa tớ cũng sẽ tan biến mãi mãi."

Toge đứng khựng lại, bạn đưa tay kéo chiếc khăn che cổ của cậu. Sau đó đặt tay lên khuôn mặt ấy.

"Okaka!"

"Là sự thật đấy tớ được tạo ra từ cảm xúc cô đơn bên trong cậu, Toge tớ là một lời nguyền. Có lẽ bây giờ cậu đã nhận ra rồi, tớ thật mừng khi cậu không còn cô đơn nữa."

"Tớ ... Đã cố gắng cầm cự tớ yếu dần ... Và tớ không thể đợi được nữa, đó là lí do tớ đến đây để chờ cậu."

Giọng nói bạn đứt quãng nước mắt lã chã rơi, Toge ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của bạn.

Bàn tay nhỏ nhắn của bạn đặt lên tim cậu, cảm nhận nhịp đập từ nó.

"Toge cho dù tớ có biến mất đi chăng nữa, những ký ức của chúng ta sẽ không bao giờ tan biến. Tớ vẫn sẽ luôn ở bên cậu, Toge cậu không cô đơn một chút nào hết."

"Vì vậy hãy kết thúc thôi."

Cậu thật sự không muốn đối đầu với bạn một chút nào.

Ngày hôm đó chúng ta gặp nhau dưới tán phong đỏ, và bây giờ chúng ta cũng sẽ kết thúc mọi thứ dưới tán phong ấy.

Tớ yêu cậu mãi mãi là như vậy. Tình cảm của tớ sẽ không bao giờ thay đổi. Vì tớ được tạo ra vì cậu.

Inumaki Toge.
________________________

Đầu tiên mình xin đập đầu tạ lỗi vì không làm đúng theo yêu cầu của bạn, bạn yêu cầu ngược nhưng mình không nỡ. Thế là mình viết ngọt rồi cho kết Se.

Nhưng ngọt ngào mà phải không. Nhớ Vote cho Vịt nha.

I Love You.

( ՞ਊ ՞)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com