ZingTruyen.Asia

[Jujustu Kaisen] Xuân Tháng Ba

Huyết kết giới hạn

ApomisKoa

Tôi nằm trong vòng tay của Geto, cơ thể đã hoàn toàn bị lột trần, bất lực nhìn anh ấn hai ngón tay vào trong huyệt động.

Cái lỗ nhỏ đã trống vắng thực lâu, tiếp nhận di vật liền lập tức xoắn lại, tham lam mà mút lấy.

- Vẫn nhạy cảm như cũ. Chạm vài cái liền ướt sũng như thế này.

Anh nói không sai, cơ thể này của tôi thực vui thích với đụng chạm của đàn ông, không kể đến, Geto trong quá khứ đã vô số lần cùng tôi hoan ái mây mưa.

Lần đầu của chúng tôi là vào năm tôi 15 tuổi, ngay cái đêm anh thảm sát cả một ngôi làng, tôi đã trao thân cho anh.

Tôi nhớ rất rõ, Geto một thân từ đầu đến chân toàn là máu tanh, anh xuất hiện trong phòng ký túc xá, kể cho tôi nghe anh đã làm gì.

Mưa lớn và bóng tối bao phủ, dưới những tia chớp bập bùng ầm ĩ đánh lên, khuôn mặt anh sáng tối đan xen. Ở cái tuổi đó, tôi chỉ biết rằng, muốn dành hết tất cả những điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu.

Về sau này, tôi cũng đã từ bỏ là một Chú thuật sư, chuyển ra khỏi Trường Chú thuật, lý do đơn giản, tôi chỉ muốn gặp anh dễ dàng hơn.

Geto hôn tôi, nụ hôn thực sâu, chậm dãi và ẩm ướt, lưỡi anh lướt qua hàm răng, chui vào bên trong, niết lên vòm miệng, quấn lấy đầu lưỡi tôi.

Anh hôn dịu dàng, tỉ mỉ, làm tôi nhớ lại những dịu dàng ban đầu. Geto thuở thiếu thời, thường dùng bàn tay to lớn, áp lên má tôi, một tay đỡ gáy, nâng niu tôi từng chút một.

Anh lưu luyêến mút laáy cánh môi, tiếng nước chóp chẹp chậc chậc vang lên, cơ thể tôi ngày càng nóng hổi, hai vú đều căng tức.

Tôi khao khát anh đến nhường nào chỉ có một mình tôi hiểu rõ. Những ngày tháng xa nhau, cõi lòng đều bị đào rỗng, nhớ về anh, khiến lồng ngực tôi buốt nhói. Thân thể ở hiện tại, những tâm trí đều mơ mộng trong hồi ức. Tôi đã sống rất nhiều năm như thế, cô độc và nhớ anh đến tuyệt vọng.

Bàn tay để trước ngực cuối cùng run rẩy mon men quàng qua vai anh, lưu luyến mái tóc đen, ngón tay gầy day day da đầu. Tôi há miệng, thè lưỡi, tham lam cùng anh môi lưỡi quấn quít. Tôi muốn đốt cháy bản thân này, đem mình và anh hòa quyện cùng một chỗ, cho thỏa những nhớ nhung những tâm tình chất chứa trong lòng. Tôi muốn thủ thỉ với anh rằng, thời gian qua lâu như vậy, đến cả dáng vẻ anh thuở thiếu thời cũng trở nên mờ nhạt, nhưng tình cảm ngày đó vẫn cháy âm ỉ trong em, chậm dãi mà thiêu đốt tâm can này.

Cuối cùng, bao nhiêu từ ngữ đều bị nuốt xuống, khi đôi mắt sâu đen của anh không thay đổi lạnh lùng mà nhìn tôi.

- Nằm xuống, dạng chân ra.

Anh bình tĩnh ra lệnh.

Phổi như bị bóp chặt, tôi hít ngụm khí lạnh.

Theo lời anh, nằm lên tấm nệm, chân banh rộng thành hình chữ M, lộ hoàn toàn vùng kín. Cái miệng nhỏ phía dưới mấy máp co rút, nôn ra lượng lớn chất lỏng.

Geto giải phóng dương vật, hoàn toàn không dạo đầu, không nới lỏng, trực tiếp cắm vào toàn bộ. Anh dùng nhiều lực, đâm đến toàn thân tôi chấn động, run rẩy trong đau đớn.

- Thả lỏng!

Cắn lấy môi dưới, tôi ép bản thân không phát ra những tiếng rên rỉ, cật lực buông lỏng đám cơ bắp đang căng cứng. Nhưng chỉ cần tôi thả lỏng, anh sẽ dập mạnh hơn, dập đến mông xương hông va chạm cánh mông đỏ lừng, đến cái bụng nhỏ đều mấp mô hình dáng dương vật to lớn.

Đau đớn cùng tủi nhục dâng đầy cõi lòng, tôi cũng không dám khóc ra.

Anh ghét tôi khóc, càng ghét tôi trong khi làm tình phát ra tiếng động. Anh ghét tôi nỉ non rên rỉ, anh ghét cả việc tôi được sung sướng. Chỉ cẩn cho tôi một chút khoái cảm cũng khiến anh tức giận. Chỉ có nụ hôn của anh vẫn như cũ dịu dàng.

Nếu như anh tàn nhẫn, làm ơn tàn nhẫn đến cùng. Nếu như anh có thể dịu dàng tại sao lại chọn tàn nhẫn.

Vậy nhưng chính những dịu dàng máu chóng của anh, đã thành gông kìm khóa chặt trái tim tôi, trong suốt nhiều năm, tôi bám víu lấy nó mà hèn mọn ở bên anh. Cho dù trong thân phận gì, chỉ cần được chạm vào anh, cõi lòng tôi đã cảm thấy ấm áp.

Geto lập úp tôi, từ sau hung hăng đâm vào. Anh làm rất mạnh. Bụng nhỏ đâm đến phát đau, căng trướng, hai má đùi run rẩy, khó khăn quỳ, nâng hông, mong rằng có thể tìm kiếm chút khoái cảm từ trong tàn bạo.

Tôi không biết bao lâu, cuối cùng anh cũng xuất ra.

Phủ chiếc áo lên trên cơ thể tôi, đôi mắt anh nhìn ra cửa sổ bên ngoài đang rơi tuyết trắng.

- Tôi cần năng lực của cô.

Mí mắt tôi khẽ động đậy.

- Một kết giới cho Chú thuật sư.

Chống tay, tôi không tin vào những gì mình vừa nghe được, chớp chớp mắt nhìn anh.

- Kết giới đảo ngược: Huyết kết giới hạn!

Huyết kết giới hạn, là kết giới của linh hồn và máu. Kết giới này được coi là thiên phú bẩm sinh. Một loại kết giới mạnh mẽ.

- Sao? Không làm? Quá khứ không làm, hiện tại không làm cũng phải làm!

Geto cười lạnh vuốt lên sườn mặt tôi, lau đi giọt nước mắt trên mi.

Ngày còn đi học, tôi được giao cho củng cố kết giới Hoăng tinh cung, cũng vì điều này. Thầy Hiệu trưởng nói với tôi rằng, mặc dù năng lực chưa được hoàn thiện, nhưng trong những tình huống nguy cấp, em nhất định phải cố hết sức mình. Nhưng thầy đâu có biết, chỉ sơ suất một chút thôi, không chỉ cái mạng nhỏ này của tôi mà cả kết giới bảo vệ Hoăng tinh cung cũng sẽ bị phá hủy.

Sau sự cố của Fushiguro Toji, tôi đã bị khiển trách vì không làm tròn bổn phận, cũng vì vậy, mà mọi người đều nghĩ rằng, cái chết của Tinh tương thể Amanai Riko và việc Ngài Tengen không thể tái tạo cơ thể đều là do tôi.

Trong đó, có cả Gojo Satoru và Suguru Geto.

- Em...

- Chuyện này không phải do cô quyết định, cô không làm, tự tôi có cách sử dụng nó.

Huyết kết giới hạn dựa trên máu và linh hồn của Chú thuật sư. Mỗi một con người đều có một lõi linh hồn. Chỉ cần dùng máu đan thành tơ, kết thành mạng, dùng sức mạnh từ lõi linh hồn mà tạo kết giới. Linh hồn càng mạnh, kết giới càng mạnh.

- Để làm gì?

- Hử?

- Anh cần Huyết kết giới hạn làm gì?

- Nhốt Chú thuật sư.

Cõi lòng tôi một mảnh tê dại.

- Em không làm.

- Tôi không hỏi ý kiến cô, tôi là đang thông báo.

Anh đứng lên, mặc lại quần áo của mình.

- Tắm rửa đi, đừng ở trong phòng tôi lâu quá.

Bóng lưng anh lạnh lùng rời đi. Tay tôi siết thành quyền.

Phải tìm cách thoát ra, không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Nếu như thực sự Geto có khả năng sử dụng Huyết kết giới hạn bất chấp sự đồng ý của tôi. Một khi nhốt được Chú thuật sư đặc cấp, không kẻ nào có thể ngăn cản anh càn quét người không có Chú lực.

Đó là thảm sát!

Môi mím thành một đường thẳng, tôi cẩn thận tẩy rửa cơ thể mình. 

Trước mắt tôi phải biết được nơi này cấu trúc ra sao, có bao nhiêu cửa, giờ giấc hoạt động và người canh phòng như thế nào. 

Geto có vẻ nhưng không giới hạn hoạt động của tôi. Kế hoạch của anh bao lâu thì thực hiện? Anh sẽ làm nó ở đâu? Tôi không đủ thông minh để hiểu tất cả điều đó, chỉ biết rằng, tôi phải chạy khỏi anh, càng xa càng tốt.

Nước đổ lên cơ thể tôi, rửa trôi những hoan ái, rửa cả hơi ấm từ cơ thể anh còn vương lại.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia