ZingTruyen.Info

Jjk Myg Mistake End

Warning: H (17+)

Yoongi thôi không nhìn vào Jungkook nữa. Anh cố giữ cho mình vẻ mặt tự nhiên nhất có thể. Chống tay vào thành bồn tắm. Yoongi toan bật dậy nhưng đã bị bàn tay đặt trên bả vai ghì xuống.

"Anh làm người em ướt hết rồi này"

"Thì sao?" Yoongi hậm hực.

"Em cần tắm" Jungkook vẫn không rời mắt khỏi Yoongi.

"Đó là chuyện của cậu, giờ thì để tôi đi"

"Anh không thể..." Jungkook lần nữa ghì chặt Yoongi, khi anh bắt đầu chống cự " Em muốn anh chà lưng"

Ánh mắt và giọng điệu của Jungkook luôn áp chế Yoongi một cách mạnh mẽ, trong sự mơ hồ. Buộc Yoongi không thể kháng cự, dù bất cứ điều gì. Vậy nên anh im lặng, mặc cho Jungkook từ từ cởi hết quần áo và bước vào bồn tắm.

Jungkook ngồi bó gối, khom lưng về phía Yoongi, đầu hơi gục xuống. Yoongi cắn răng bắt đầu chà lưng bằng bọt biển. bàn tay Yoongi di chuyển đến đâu, nơi ấy lập tức vằn lên một đường đỏ ửng. Và mỗi lần như vậy, cơ thể của Jungkook lại run lên.

Đột nhiên giọng cười khúc khích của Jungkook vang lên. "Chính là cảm giác này" Jungkook nói, "Ngày xưa chúng ta thường tắm cùng nhau, em vẫn luôn thích được anh chà lưng cho như thế này"

Yoongi chớp mắt, nhìn cách từng giọt nước trong đọng lại trên chân tóc, từ sau gáy trượt dài xuống giữa lưng, bị chặn lại bởi miếng bọt biển trong tay Yoongi.

"Em đã luôn muốn được ở cạnh bên anh như thế này, thật lâu về trước" Jungkook ngẩng đầu, trong giọng nói như có thêm chút sinh khí, lại như có thêm một chút xót xa.

Yoongi lại nhìn sau gáy của Jungkook và chớp mắt, mùi hương tỏa ra từ những cái day tay của Yoongi lên tấm lưng trần của Jungkook ngày càng nồng. Yoongi ghì càng chặt, lực càng mạnh, ma sát càng nhanh, da thịt Jungkook bong lên rướm máu. Nhưng kẻ kia cứ mãi đắm chìm trong dòng hồi ức, mà chẳng nhận thức được đau đớn hay gì khác. Dù rằng xà phòng đang phủ lên vết thương khiến nó trướng lên. Yoongi vẫy nước và mùi hương nhàn nhạt lại quanh quẩn. Anh mị mắt chìm trôi giữa luồn xúc cảm mông lung, cánh môi khô và anh nhận ra mình đang khát, cực kỳ khát.

Yoongi ngừng động tác, nuốt khan nước bọt, chầm chậm tiến sát nơi mùi hương dịu dàng lan tỏa. Chợt Jungkook xoay người. Yoongi nhíu mày, hụt hẫng, bởi những gì anh trông thấy chỉ là khuôn ngực rộng, cùng trái cổ chuyển động đều của kẻ kia. Anh ngẩng mặt, thấy Jungkook đang nghiêng đầu nhìn mình. Đôi mắt to tròn với hàng mi cong vút, khẽ đung đưa. Gương mặt tái nhợt không có sinh khí, nhưng đôi môi lại đỏ tươi một cách kỳ lạ. Jungkook thật sự rất đẹp. Một cách mơ hồ, ma mị, không thuộc về lẽ tự nhiên. Vẻ đẹp đó như đày ải, nhấn chìm Yoongi xuống lòng sâu tội lỗi.

"Em vẫn luôn thích anh, Yoongi"

Jungkook nhoẻn miệng cười, thật hạnh phúc.

Yoongi sững sờ.

Bởi nụ cười lúc trước của của Jungkook đều mang đến cảm giác ớn lạnh, thăm dò, và tàn ác. Nó khiến người ta trong vô thức phải run lên vì sợ hãi. Còn ngay lúc này, Jungkook lại như một đứa trẻ, nụ cười mang chút ngọt ngào, rất đơn thuần. Cả cậu nói "thích anh" cũng thật lòng như vậy.

Yoongi chớp mắt, đoạn hồi ức chập chờn của từng mảnh vỡ chắp vá về một chiều xuân gió mát, hai đứa bé nắm chặt tay nhau ngồi trước hiên, đung đưa đôi chân trần lên trảng cỏ. Đứa bé lớn hơn, kháu khỉnh nói "Anh thích em, rất thích em" "Sau này nhất định phải như vầy, luôn ở bên nhau"

"Jungkook, hứa đi. Phải luôn ở bên nhau"

"Luôn...ở bên nhau"

Yoongi nhấc môi, lầm bầm, giọng nhẹ nhàng như đang nói mớ, nước mắt chẳng biết từ đâu từng giọt, từng giọt rơi xuống.

Jungkook rướn người, ôm anh vào lòng, tay đặt nhẹ lên tấm lưng trần xoa nhẹ. Giọng nói nhẹ nhàng, chầm chậm lại dịu dàng xoa dịu trái tim Yoongi.

"Em hứa, Yoongi. Vĩnh viễn không rời xa anh"

---

Khoảnh khắc khi Yoongi giật mình tỉnh giấc, đã quá nửa trưa ngày hôm sau.

Yoongi mở mắt và gương mặt Jungkook lại kề sát. Chóp mũi chạm nhau, và hơi thở nhẹ bẫng của cậu vẫn cứ quẩn quanh. Theo quán tính, Yoongi giật mình bật dậy. Anh ôm đầu, cảm thấy vô cùng choáng váng. Nhấc chân xuống giường, Yoongi lảo đảo đi nhanh về phòng tắm. Anh xả nước dội vào mặt mình. Ký ức của ngày hôm qua lại rõ ràng mồn một. Đến bây giờ, anh vẫn không tin mình có thể hành xử một cách thiếu thận trọng như thế, nhất là trước mặt Jungkook.

Khóc ư?

Hành động buồn cười nhất từ trước đến giờ, vậy mà có thể xảy ra ngay lúc đó. Làm sao có chuyện anh để người khác thấy được sự yếu đuối của mình? Làm sao Jungkook lại có thể khơi gợi ham muốn trong anh dễ dàng như vậy?. Yoongi đâu phải kẻ sẽ tùy tiện động dục với một người nào đó, mà không có mục đích.

Mùi hương kích thích đó là gì?

Jeon Jungkook đã làm gì với anh?

Muốn điều khiển anh sao?

Ý nghĩ điên rồ và ngu ngốc. Bởi ngoài anh ra, không ai có cái đặc quyền xa xỉ đó cả. Những ai muốn quá phận, anh sẽ cho họ bản án thật thích đáng.

Và Jeon Jungkook, cậu ta lại thách thức giới hạn của anh. Một lần nữa.

Từng khớp xương lạo xạo do áp lực của ngón tay, Yoongi vo tròn nắm đấm, trừng mắt vào khung kính mờ, nghiến răng ken két.

---

Hai ngày sau đó. Mọi chuyện đã đi đúng lộ trình như anh vạch sẵn. Bởi Yoongi đã nhận được lời hồi đáp từ phía Jimin, bằng cuộc hẹn vào lúc bảy giờ tối. Lẽ dĩ nhiên, anh đồng ý với một nụ cười bật khỏi cánh môi.

Jimin đã bắt đầu về nhà thường xuyên hơn vào vài ngày trước. Dù vậy, cậu nhóc vẫn quyết định tránh mặt Yoongi. Và thường kín đáo quan sát cách Jungkook săn sóc anh vào mỗi giờ cơm. Yoongi luôn biết, Jimin đang vờ như không bận tâm đến mối quan hệ khắn khít và gần gũi giữa anh và Jungkook. Anh đã hưởng ứng Jungkook một cách tự nhiên nhất, dù rằng đó vốn là điều anh không có quyền chối bỏ. Đồng thời khiêu khích giới hạn chịu đựng của Jimin. Và cậu nhóc đã hành xử như đúng dự tính của Yoongi .

Ghen tuông một cách thật trẻ con.

Và cuộc hẹn này, chính là kết quả của hai ngày sau đó.

Dùng xong bữa tối, Yoongi ra đến chỗ hẹn, khoảng sân trống với một cái mái che, bàn vuông và dăm ba chiếc ghế, dùng để nghỉ ngơi những khi tản bộ ở sau vườn. Khoảng trống hoang hoải với bạt ngàn Đinh hưởng trải dài dao động theo gió đêm rì rào. Trăng đã khuyết nữa, dù vậy với ánh sáng leo lét từ ngọn đèn đường theo phong cách thập niên tám mươi, cũng đủ soi rọi dáng hình mảnh khảnh đang đứng phía xa. Với duy nhất một chiếc áo thun phong phanh, không đủ sức cản được gió đêm. Yoongi chậm rãi bước tới.

"Chào buổi tối" Anh nói.

bả vai Jimin giật nảy, cậu nhóc chậm rãi xoay người, ấp úng "Chào...buổi tối"

Yoongi mỉm cười, nhấc chân "Cảm giác thật lâu rồi mới gặp được em"

Một khoảng im lặng bao trùm. Jimin đứng lì một chỗ, vẫn chạy khỏi ánh mắt sắc bén của Yoongi.

"Chuyện đó....em đã suy nghĩ rất kỹ" Cậu nhóc đột nhiên cất tiếng.

Chọn vị trí thích hợp, Yoongi từ tốn ngồi xuống, vắt chân đối diện Jimin. Anh dựa lưng vào cạnh bàn, chống tay, nhẹ nhàng nói "Anh chẳng bảo em đừng suy nghĩ nhiều hay sao. Anh chỉ muốn nói thật lòng mình, chứ không hề muốn em khó xử. Jimin, đó không phải là ý định của anh"

"Anh có thể hiểu cảm xúc của em, ngay lúc này. Làm sao có thể chấp nhận được tình cảm của một thằng đàn ông..."

Yoongi khom lưng, cúi đầu, giọng nói mệt mỏi "Xin lỗi em. Jimin, đáng lý anh nên kiềm nén một chút. Anh...."

"Không...Yoongi, đừng xin lỗi em..." Jimin nhanh chóng bước tới đối diện Yoongi, ngồi xổm xuống đất, nắm chặt tay anh, gấp gáp nói. "Anh không sai gì cả, vẫn luôn là vậy. Làm ơn đừng mang cái suy nghĩ rằng mình đã khiến em khó xử. Không thể phủ nhận rằng khi ấy em đã rất hoang mang. Em đã hành xử như một đứa con nít khi đã tránh mặt anh. Nhưng Yoongi, hãy hiểu dùm em, em cần thời gian để xác định xem dòng cảm xúc của em đối với anh rốt cuộc là gì. Em vẫn luôn xem anh là một người anh trai, nhưng em không thể chống lại cảm xúc khó chịu khi nhìn Jungkook gần gũi anh, lo lắng cho anh. Em không thể chịu được cái ý nghĩ anh sẽ thân thiết với ai đó. Em đáng ghét bản thân mình, về những thứ tệ hại đang xáo trộn trong đầu mình. Yoongi...em..."

Yoongi đưa tay nâng mặt Jimin, nghiêng đầu, ngăn chặn những lời vô nghĩa kia bằng một nụ hôn sâu, dài và ướt át. Hai cánh môi áp chặt, nước bọt, đầu lưỡi quấn vào nhau.

Ban đầu Jimin vì bất ngờ cơ thể còn căng cứng, về sau cũng thả lỏng và bắt đầu hưởng ứng với cảm xúc tự nhiên. Nụ hôn mãnh liệt kéo dài hồi lâu mới rời ra một cách tiếc nuối.

Yoongi dùng đôi mắt mờ mịt nhìn Jimin, chất giọng khàn khàn lên tiếng "Không cảm thấy chán ghét nữa chứ? "

Jimin còn chưa kịp định thần vì nụ hôn quá nồng nhiệt ban nãy, vì một lời nói của Yoongi mà bừng tỉnh ngay tức khắc, lặp tức phân phua "Không! Yoongi chưa bao giờ trong em tồn tại cái ý nghĩ chán ghét anh cả"

"Nếu anh muốn em chạm vào anh ngay bây giờ thì sao? "

Jimin tiếp tục trố mắt nhìn.

"Thôi được rồi. Anh hiểu rồi" Yoongi thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy. " Mọi chuyện kết thúc ở đây nhé. Em cũng đừng quá suy nghĩ về điều này nữa"

"Em về nghỉ sớm đi"

Yoongi toan quay đi, cổ tay bị Jimin nắm chặt, một cơn đau thoáng qua. Có lẽ bởi bản thân Jimin là một cảnh sát, được huấn luyện một cách bài bản, nên sức lực cũng phải nổi trội hơn những người bình thường. Do hằng ngày, tuy Yoongi đã quen mắt với Jimin trong bộ cảnh phục, nhưng chẳng bao giờ thấy cậu nhóc phô diễn tài năng, vì vậy đối với sự mạnh bạo này, mang chút choáng váng. Một phần chẳng biết do Jimin gấp gáp hay gì khác, dùng lực quá sức kéo luôn cơ thể anh va vào mình. Sau đó, Yoongi còn chưa kịp đứng vững, cả người bắt đầu đổ về phía sau. Hai chân loạng choạng, ngã xuống bàn.

Theo quán tính, cơn đau khiến cánh môi Yoongi bật ra tiếng rên nhè nhẹ.

Jimin đè trên người anh, đem hai tay kéo đến đỉnh đầu. Mái tóc rũ xuống. Trong đêm vắng, ánh mắt lạnh lẽo cứ vậy nhìn chằm chằm anh. Hơi thở cũng phả đều vào chóp mũi. Trong mơ hồ, Yoongi cảm nhận được sự chết chóc tỏa ra từ đôi mắt ấy. Nhưng một thoáng chớp mắt, cảm giác nguy hiểm kia lập tức tan biến. Thể như cảm xúc được hình thành do cơ thể phản xạ với cơn đau.

"Đến nước này, anh bảo em làm sao coi như không có gì. Bảo em chống lại cảm xúc lạ lẫm này như thế nào bây giờ. Tim em bị anh thiêu sống luôn rồi, anh không thấy sao?"

Jimin vùi đầu vào lồng ngực Yoongi, không ngừng lầm bầm. Yoongi đưa ánh nhìn hờ hững vào đỉnh đầu Jimin, nhếch môi cười. Cả người anh đang muốn run lên, vì phấn khích. Con mồi này chẳng biết sẽ giúp anh no được trong bao lâu đây nhỉ? Yoongi siết tay vào cạnh bàn, phải vất vả lắm mới kiềm nén luồng cảm xúc đang trở nên mạnh mẽ, chậm rãi len lỏi một cách lạnh lùng qua từng mao mạch. Yoongi không được tỏ ra quá khích, dù rằng cơ thể anh đang có một sự hưởng ứng vô cùng chân thực. Về sự thỏa mãn.

Và như những gì nó phải diễn ra, ngay lúc này, khi sự khơi gợi đến từ những va chạm kín đáo giữa hai cá thể đang có những mưu cầu xác thịt. Yoongi đặt tay lên gáy Jimin, xoa nhẹ.

"Jimin, anh cần em sống thật với chính mình, được chứ?"

Jimin rời ra và Yoongi nhỏm dậy, tay chạm vào lồng ngực đối phương. Đôi mắt mờ mịt như bị phủ mờ bởi một tầng mây. Anh liếm môi một cách mời gọi ''Giờ em muốn gì?''

''Em muốn anh'' Ánh mắt Jimin thiêu đốt nhìn vào vẻ quyến rũ của Yoongi.

Không chờ Yoongi lên tiếng, đã cúi xuống lột sạch quần áo trên người anh. Bắt đầu từ việc nghiền ngẫm môi hôn một hồi, lại đưa lưỡi liếm qua tất cả vị trí nhạy cảm của Yoongi, không sót nơi nào. Bàn tay Jimin lướt tới đâu, vùng da ấy đều nóng bừng ngứa ngáy, nửa thân trên kích thích, nửa thân dưới ma sát không ngừng, Yoongi không thể khống chế mà ưỡn ngực tiếp nhận va chạm, đồng thời không ngại ngần rên rỉ. Chất giọng anh trầm đặc và quyến rũ một cách lạ thường, Yoongi luôn biết sức hút của mình nơi đâu, và việc của anh chỉ là tận dụng điều đó, một cách triệt để.

Jimin sẽ bị kích thích hoàn toàn bởi giọng rên khàn khàn của Yoongi. Và anh lại liên tục dùng âm giọng đó mà gọi tên cậu không ngừng nghỉ.

Khi mà ngọn lửa tình đã không thể nào dập tắt, khi mà bước dạo đầu đã đi vào hồi cuối. Yoongi vừa nằm vừa ngồi trên bàn, cong lưng hai chân dạng rộng, ngón tay di chuyển theo đường uốn tròn của cơ vòng phía sau. Đưa đôi mắt nửa nhắm nửa mở, nhòe nhoẹt hơi nước khiêu gợi nhìn vào Jimin. Yoongi hé môi, thủ thỉ.

"Jimin ~~ah ah nhanh lên...anh muốn em...Jimin...ư!"

Hơi thở Jimin trở nên nặng nề và hỗn loạn, hoàn toàn mất đi kiểm soát. Cơ thể nóng bừng từ đầu đến chân, nghẹn ứ không cách nào giải tỏa, sự kích thích đã đạt đến đỉnh điểm.

''Yoongi...em vẫn luôn là của anh, chưa từng thay đổi...''

Jimin như mất đi hoàn toàn tự chủ, tách hai chân Yoongi, dùng dương vật chọc thẳng vào trong anh.

''Aaaa....ahaha''

Chịu sự tác động quá lớn, sự sung sướng kích thích mọi giác quan của Yoongi, anh quàng tay lên cổ Jimin, bám chặt vào cơ thể ấy, ghé sát tai không ngại ngần rên rỉ.

''Yoongi...anh vẫn mời gọi và ngọt ngào như vậy. Anh thật sự rất ngon...rất thơm" Ánh mắt Jimin đục ngầu. Giọng nói khản đặc.

''Jimin...yêu anh không?''

Yoongi cố ý phả từng đợt hơi nặng nhọc nỉ non thì thầm vào vành tai Jimin.

''Em vẫn luôn yêu anh. Yoongi em yêu anh'' Jimin ôm chặt Yoongi, chuyển động không ngừng.

''Em sẽ làm mọi thứ vì anh chứ....Jimin...em ...ah ha Jimin?'' Yoongi rên rỉ những thanh âm ngắt quãng, biểu hiện mê hoặc này như xâm chiếm hồn Jimin, khiến cậu không tài nào kiềm nén cảm xúc.

''Tất cả vì anh. Yoongi. Kể cả cái chết''

Dưới nền trời u ám, ánh trăng khuyết nửa leo lét soi rọi hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, âu yếm nhau, hòa quyện cùng nhau. Thể như tất cả đều không còn tồn tại, ý thức và trí giác hòa chung dòng chảy mang tên dục vọng, bản năng thúc đẩy tìm đến nhau điên cuồng không kiểm soát.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info