ZingTruyen.Info

Jimin Su Co

Lúc này bé Mochi thức giấc , khóc ầm lên làm cô và anh quýnh quáng cả lên , nghĩ chắc là bé đói nên cô vội vàng vạch áo ra để bé ngậm lấy ti mà bú

Vì mãi lo sợ con đói nên cô quên mất anh ngồi kế bên mà thấy cảnh cô phơi ngực để Mochi bú , khiến mặt anh thấy mà đỏ mặt anh phải lia mắt quay đi chỗ khác

Dù là cũng có nhìn qua nhưng để thấy trực tiếp thì là lần đầu còn lần kia vì say nên không tính là đã thấy!

Bé ăn no nên nhả ti mẹ ra và lại chìm vào giấc ngủ , cô gọi anh để bế bé hộ cô , anh quay mặt lại thấy lúc này ngực cô lại đang thả rông chưa kịp đóng áo lại anh ngại đỏ mặt lần nữa nhưng không quay đi mà nhìn chằm chằm vào nó , cô như thể thấy anh đỏ mặt mới nhớ nãy giờ ngực mình phơi bày trước anh mới vội vàng che lại

" em...quên có anh...tại em sợ Mochi đói nên em cho bé bú "

" không sao đâu...dù gì sau này cũng thấy thường xuyên cả thôi ấy mà "

Anh nói như thế càng khiến cô ngượng chín cả mặt ra đúng là đồ lưu manh

Tầm chiều bác sĩ vào kiểm tra cho mẹ và bé , mọi thứ đều ổn bác sĩ dặn " chồng " là phải cố gắng tẩm bổ cho người mẹ thật nhiều để sức khỏe mau hồi phục và có sữa cho con

Jimin truyền đạt lại ý bác sĩ cho mẹ rồi an tâm về phần bồi bổ đã có mẹ Park lo, còn anh thì ân cần ở lại bệnh viện chăm sóc 2 mẹ con

Lúc này cô cảm thấy mắc tiểu nhưng lại không thể đứng nổi vì vết khâu dưới hạ bộ rất đau , chỉ có thể nhờ Jimin dìu mình vào toilet

" Jimin à "

" anh đây "

" dìu em vào toilet với "

Cô như không có sức lực từ lúc đặt chân xuống nền gạch không có anh đỡ chắc cô đã ngã xuống rồi mất , thấy cô đi lại khó khăn anh nhấc bổng cô bế ngang vào nhà vệ sinh

Vào tới nhà vệ sinh , cô thì muốn anh ra để mình tự đi còn anh thì sợ cô đau mà không đi được nên cứ đứng đó đợi đến khi cô ngồi hẳn xuống mới an tâm mà đi ra

Phải nói sao nhỉ , ngồi được là một chuyện còn có thể tiểu tiện được hay không lại một chuyện. Mỗi lần tiểu ra là y như rằng rất xót đến mức cô không dám tiểu mạnh cứ ra một tí là cô sót hết cả lên , cuối cùng sau 15 phút cô mới có thể giải quyết xong mà gọi anh vào

" nhịn lắm hay sao mà xả ghê thế "

"yah , tại vì đau nên không tiểu được" - cô đánh nhẹ vào ngực anh

" rồi rồi , đi ra nào "

Khi cô đã yên vị trên giường thì lúc này Mochi thức dậy , nghe tiếng con khóc anh vội vàng chạy lại nôi ôm bé lên mà dỗ dành

Cô nhìn cái tướng anh mà không khỏi phì cười , thân hình thì lớn vậy đó mà bế con có chút éc mà lóng ngóng hết cả lên. Anh bế con đi lại giường cô mà ngồi lên để cô cùng ngắm bé

" con đáng yêu quá anh nhỉ "

" giống anh thì tất nhiên là phải đáng yêu rồi "

" em cũng góp phần đấy " - cô phụng phịu thấy rõ

" nè cô Ji Ah cô đã làm mẹ rồi đừng có mà phụng phịu cái mặt như thế " - anh lấy tay ngắt nhẹ cái mũi cô

" anh nghĩ nên đặt tên con là gì chưa "

" chưa nữa , anh đợi em cùng đặt "

" anh đặt đi , em không biết tên gì cho hay đâu "

" để anh nghĩ xem hmm - Ji Eun ? "

" Ji Eun sao ? Anh muốn con mình luôn may mắn sao "

" đúng vậy , bé con là điều may mắn anh có được nên anh muốn đặt cái tên này - anh quay sang đối diện với Mochi mà chạm vào má bé - từ giờ con tên là Ji Eun nhé - Park Ji Eun con của ba Jimin và cả mẹ Ji Ah nữa "

Cô hạnh phúc lắm khi anh đã nhắc đến tên cô , nói cô là một người mẹ của bé , cô thầm cám ơn vì ông trời đã ban Mochi cho cô và cô đã có một bên cạnh chăm sóc lúc này tuy rằng anh ấy không phải chồng của cô nhưng hạnh phúc được bao nhiêu cô sẽ đón nhận bấy nhiêu

Sang tới ngày thứ hai , bác sĩ dặn cô nên tập đi đứng lại để dễ dàng di chuyển hơn tránh tình trạng ù nề thân thể , tất nhiên mỗi lúc cô đi đều có anh ở bên làm chỗ dựa cho cô đi

" đau quá đi mất , đẻ có một lần mà đau thốn cả người "

" thôi nào , cố gắng tập đi đi em mà không tập sau này cứ bắt anh bế mãi sao , anh còn phải bế Mochi nữa "

" ai...ai nói muốn anh bế chứ "

" thiệt không ? " - anh cười gian nhìn cô

" e hèm hình như tôi làm phiền hai người tình tứ nhỉ " - Taehyung lên tiếng

" anh Taehyung " - cô vui mừng lên tiếng thấy rõ

" anh Taehyung " - nhái giọng cô - " em khoái Taehyung quá nhỉ , thấy mặt một cái cười hớn hở cả ra "

" tất nhiên , em quý anh Taehyung nhất mà "

" hahaha nghe chưa Jimin , làm sao để được quý như tớ này "

" không thèm - thôi lại ngồi trên giường đi em tập nãy giờ rồi "

Anh đỡ cô lại giường , trong khi đó Taehyung chạy lại nôi ngắm nhìn Mochi , bé Mochi này hay lắm à nha mỗi lần mà cô y tá đến ẵm để đi tắm thì y như rằng khóc inh ỏi không thôi chỉ khi nào ba hoặc mẹ ẵm bé mới im vậy mà hôm nay khi Taehyung ẵm bé cứ tưởng bé sợ hơi người lạ mà khóc ai dè bé nằm im ru

Jimin thấy bé con không khóc mà ngạc nhiên nghĩ trong đầu " mới nhỏ xíu đã mê trai , ba đẹp trai như vầy con chưa chịu hay gì , y chang Ji Ah tức gần chết ". Thế là có một người nào đó mặt hậm hự nhìn người bạn thân đang ẵm bồng con mình

" thích Mochi quá thì về đẻ một đứa đi à đâu 5 đứa , hay nói muốn có 5 đứa mà "

" aigooo từ từ đã nào , chưa cưới làm sao lại vội đẻ con được phải chờ anh NamJoon cưới xong đã hihi - trong khi đó sẽ thường xuyên bên Mochi hơn "

" được được anh Taehyung em đồng ý , anh nhớ qua chơi với Mochi nhiều nha"

* cốc * - " không cho "

" cốc em miết hừ "

" hahaha , Mochi à nhìn ba mẹ con đi khác gì đôi trẻ giận hờn nhau đâu chứ con nhỉ , hôm nay chú Tae có mang quà cho con nè "

" quà cáp chi không biết "

" tớ thấy có mấy bộ đồ sơ sinh xinh quá không biết phải lựa cái nào nên tớ mua hết - đó tớ để trên ghế nhớ lấy mặc cho cục cưng Mochi nha "

" rồi rồi , cám ơn bố nuôi TaeTae "

Đó thế là Taehyung dính luôn bé Mochi từ đó , ẵm mãi chẳng biết mỏi tay cứ nhìn bé là cười lâu lâu quay ra nói chuyện với Jimin xong rồi lại giỡn với Mochi đến mức bé ngủ rồi mà vẫn còn ẵm trên tay. Chắc chắn sau này anh Taehyung nhất định sẽ rất yêu chiều con của mình đây nhìn thấy mà ngưỡng mộ thật nhưng cũng không thể chê papa Jimin được đâu nha

Sau 2 tuần nằm viện cuối cùng cô cũng được xuất viện , đáng lý là đã xuất viện 1 tuần trước cơ nhưng vì anh thấy lo khi cô chưa đi vững nên muốn để cô ở lại thêm tuần nữa cũng như để Mochi cho bác sĩ theo dõi thêm một chút và làm các xét nghiệm cần thiết

Trở về nhà rồi mới cảm thấy thoải mái hơn một chút , mới chỉ vắng nhà có 2 tuần mà cô nhớ da diết , ít ra vẫn có nhiều thứ gần gũi vẫn là tốt hơn ở bệnh viện

Ba và Mẹ Park thì vẫn ở lại nhà hai người để tiện chăm nom bé con , nhất là mẹ Park luôn chỉ và hướng dẫn Ji Ah cách chăm trẻ sơ sinh như nào mới đúng , ban đầu cô cũng lo ngại việc chăm con mà không có sự hướng dẫn từ mẹ đẻ cô cũng lo lắm chứ nhưng thật may vẫn còn mẹ Park

Cô thì ẵm Mochi chăm nom , anh thì lo dọn dẹp một ít và hâm lại đồ ăn cho cô mà mẹ đã nấu sẵn

" mẹ , Ji Ah ra ăn cơm nào đồ ăn sẵn sàng rồi "

" đi đi Ji Ah, ăn cơm rồi mới có sức chăm con "

" dạ thôi bác gái với anh ăn trước đi để con trông Mochi "

" Mochi ngủ rồi , con ra ngoài ăn đi phải chăm tốt cho bản thân mới có sức chăm con chứ "

" mẹ nói đúng đó , em mau ăn đi rồi vào chăm con tiếp , đi nào " - anh đi lại nắm tay cô kéo ra khỏi phòng

Bữa ăn diễn ra vẫn rất vui vẻ , đặc biệt là mẹ Park , bà vui lắm vì giờ đã lên làm bà nội , bà luyên thuyên mãi nên mua gì cho cháu , dặn dò ba mẹ trẻ phải chăm con như thế nào cho đúng

Ông Park thì điềm tĩnh hơn nhưng hình như cô nhận ra điều gì đó trong ánh mắt của ông, một chút ưu phiền , một chút lo âu nhưng cũng rất hạnh phúc

Hôm sau , Jimin cùng mẹ Park ra ngoài mua thêm một ít đồ dùng cần thiết cũng như đồ cho bé con , chỉ còn Ji Ah ở nhà trông Mochi và bố Park

Cô bế Mochi ra phòng khách mở cửa ban công cốt ý cho bé đón không khí buổi sáng

Ông Park bước ra khỏi phòng và ngồi xuống ngay gần đó

" thưa bác "

" ừ , đang chơi với Mochi à "

" bác bế Mochi đi ạ "

" được chứ , Mochi đang phơi nắng mà"

" bé phơi nắng xong rồi ạ - Mochi ngoan qua ông nội bế nha "

Cô bế bé lại và đặt vào vòng tay ông. Nhìn cái cách ông nhìn bé Mochi khác hẳn cách ông nhìn cô , ánh mắt chứa đựng sự hạnh phúc có lẽ vì cô và Jimin không phải vợ chồng lại có Mochi ngoài ý muốn nên ông không thích cô chăng ?

" cháu có thể nói chuyện với bác được không ạ ? "

" con cứ nói "

" bác không thích cháu phải không ạ ? "

" tại sao con nghĩ vậy ? "

" vì chuyện của cháu và anh Jimin , và cả chuyện bé Mochi ngoài dự tính , cháu cảm thấy bác đôi lúc nhìn cháu không vui như khi bác nhìn Mochi "

" ...."

" cháu biết cháu không dám mong cầu gì ở bác hay anh Jimin , bác ghét cháu cũng được nhưng xin bác đừng ghét Mochi , nó không có tội thưa bác "

" ta có bảo ta ghét con sao "

" dạ ? Nhưng đôi lúc cháu nhìn bác thì bác hơi dè chừng cháu ngộ ý giống không vui vì cháu "

" đó chỉ là cảm tưởng của con , vả lại những lúc ta nhìn cháu như thế không phải vì ta ghét vì ta không biết phải làm sao để cháu và Jimin có thể ổn thỏa hơn thôi "

" nếu cháu hiểu sai ý bác , cháu xin lỗi"

" con cũng biết nghề nghiệp thằng Jimin rồi đấy , chỉ tội khổ cực cho cháu thôi , con cũng biết gia đình bác lại coi trọng lễ nghi huống chi Jimin lại là con trưởng trong nhà , việc có con trước hôn nhân trước nay gia đình chưa ai làm như thế ta chỉ sợ mọi người trong gia đình phật lòng "

" cháu xin lỗi "

" cũng không phải lỗi con , Jimin đã nói cho bác đó là lỗi của nó nhưng con cũng đừng suy nghĩ nhiều mọi chuyện đều sẽ ổn thôi "

" vâng "

" ta hỏi con câu này, con phải trả lời thật lòng "

" bác nói đi "

" sau này Mochi được 1 tuổi con sẽ thật sự bỏ đi sao ? "

" con...con không muốn xa Mochi chút nào , đó là con con sinh ra nhưng con lại không có tư cách để ở lại , hơn nữa ở bên con Mochi sẽ không có đầy đủ vật chất bằng ở với anh Jimin , con cũng rất buồn khi phải suy nghĩ về vấn đề này "

" vậy sao không chọn ở lại cùng Jimin nuôi con bé mặt mỡ này " - ông nhìn vô khuôn mặt đang hóng hớt trên tay ông

" Jimin anh ấy cần được chọn hạnh phúc của riêng mình , cháu không thể ích kỷ lấy Mochi làm lý do bắt anh ấy ở bên mình , bác cũng biết mà ở bên người mình không yêu làm sao có được hạnh phúc "

" thế con có yêu Jimin không ? "

" con..."

" rõ rồi ha , ấp úng như thế là có "

" dạ...bác..."

" nếu có tình cảm thì cứ mạnh dạn mà ở lại , huống chi đâu phải mình con có tình cảm đâu mà lo "

" ý bác là sao ạ "

" rồi con sẽ biết nhưng đừng có mà đi đâu đấy , bác không muốn con bé mặt mỡ này thiếu tình thương hay rời xa vòng tay mẹ sớm đâu "

Lúc này cửa mở ra là mẹ Park và anh đã về , cả hai tay xách nách mang một đống túi về nhà

" trời ơi cái lưng tôi "

" con đã bảo mẹ mua ít rồi mà không nghe bây giờ lại than đau lưng "

" tôi mua cho cháu gái tôi với cả mua cho gia đình anh chị đấy , đứng đấy mà ý kiến "

" vâng vâng "

Bà Park đặt mọi thứ xuống sàn để Jimin tự cất và dọn , còn bà chạy lại chỗ ông Park dành bế Mochi

" Mochi qua bà bế nào "

" bà tránh ra đi , mới về chưa rửa tay đã đòi bế cháu tôi "

"này này cháu ông cũng là cháu tôi đấy"

" nhưng tôi đang bế , bà bế cả ngày hôm qua rồi "

" nhưng bây giờ tôi muốn được bế "

" rửa tay đi rồi tôi cho bế "

Đấy nhìn vào có ai nghĩ hai người đang cãi nhau ấy đã lên chức ông bà nội không chứ , cô chỉ biết phì cười vì cảnh ông bà dành bế cháu chứng tỏ ông bà rất yêu thương Mochi như thế là cô vui lắm rồi

Thấy cô đứng thần người nhìn ba mẹ cãi nhau anh lại gần thì thầm vào tai cô

" muốn về già được cãi nhau như thế không ? "

" ai..ai nói muốn về già cùng...anh chứ"

" thế mà có người đứng nghệch mặt ra cười khùng cười điên "

" anh ! "

"muốn thì dễ thôi , nhưng bây giờ phụ anh cất đống này vào tủ đi anh mệt quá"

" thật là , xách vào rồi em cất cho "

Ông bà Park đã ngưng cãi cọ và nghe hết mọi thứ diễn ra cách mình không xa của cô và anh thầm nói

" thằng con trai tôi sao cua gái chán thế chẳng như tôi hồi xưa cua bà "

" ông hay quá , biết thì lo mà chỉ cho thằng con ông đi , tôi là tôi trông con dâu rồi đấy "

" tôi cũng bắt đầu ưng "

" không ghét nữa sao "

" ai nói với bà tôi ghét , chẳng qua thấy tội con bé quá thôi "

" tội thì cũng tội nhưng sau này hạnh phúc là được - ông đấy lo mà chỉ vài chiêu cho thằng con trai ông mau đưa con dâu về nhà mà kính bái tổ tiên đi "

" bà nôn còn hơn thằng Jimin ấy nhỉ "

" chứ sao , càng lẹ càng tốt "

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info