ZingTruyen.Info

JEON JUNGKOOK | By Your Side

Chương 93: Tình yêu giữa chúng ta

naneunjojo

Tông giọng của anh trầm thấp như thế, lời nói của anh nhẹ nhàng đến vậy, tuy nhiên khi chúng rơi xuống tai Shin Dakyung lại chẳng khác nào tia sét giữa trời quang, khiến lòng người thảng thốt, trực tiếp kéo cô trở về từ những âu yếm triền miên.

Shin Dakyung hoàn hồn trở lại, như thể bị ai đó dùng gậy đập một cái thật mạnh vào đầu. Cô bất giác nghiêng đầu né tránh nụ hôn đang đổ xuống của anh, hơi đẩy anh ra, vẻ mặt sửng sốt: "Sao chứ?"

Cô thật sự hy vọng, là do vừa rồi cô đã bị anh dẫn dắt, mê loạn đến nỗi không tìm được lối về, thế nên những gì cô vừa nghe thấy cũng chỉ là nhầm lẫn mà thôi.

"Dakyung..." Jeon Jungkook dừng hẳn mọi động tác kích tình, ánh mắt vì những dư vị tình ái còn lưu lại mà có phần mơ màng và thâm trầm. Anh nhìn cô, ngón tay gầy khẽ vuốt ve gò má mềm mại, lặp lại lời nói của mình một cách rành mạch: "Tôi muốn em và tôi, chúng ta cùng nhau có con."

Có thể sau khi nghe thấy quyết định này của anh, cô sẽ nghĩ rằng anh mất trí rồi, hoặc cho rằng đó chẳng qua chỉ là một ý nghĩ nhất thời của anh mà thôi. Song cũng chỉ có anh hiểu rõ, bản thân mình thật sự nghiêm túc với vấn đề này đến mức nào.

Vì không biết cách dỗ dành trẻ con, thế nên từ trước tới nay anh không được lòng chúng cho lắm. Anh biết mình không thích hợp nên chưa bao giờ nghĩ đến việc làm bố, cũng không có hứng thú với việc làm bố.

Thế nhưng, khi nhìn thấy Shin Dakyung ôm khư khư con trai của Yo Hyun trong lòng, cười đùa và dịu dàng hôn lên trán nó, mọi thứ gần như hoàn toàn xoay chuyển chỉ trong một khoảnh khắc ấy.

Anh cứ đứng đờ đẫn trước cửa rất lâu, về căn bản đã không còn nghe cô nói gì với Min Hana, tầm mắt gói trọn bóng hình của cô và thằng bé đó. Lồng ngực dâng trào một cảm giác ấm áp khó nói thành lời, tựa như bị thứ gì đó thôi thúc, trong đầu anh không ngừng vụt qua những suy nghĩ chồng chéo.

Anh nghĩ, nếu đứa bé đó là con của anh và cô thì thật tốt.

Anh nghĩ, nếu anh và cô cùng nhau sinh một đứa con, cũng không phải là không được.

Anh lại nghĩ, có lẽ rằng làm bố cũng là một điều rất đáng chờ mong.

Jeon Jungkook nói chậm rãi và vô cùng rõ ràng, những câu từ thốt ra từ miệng anh lọt hết vào tai Shin Dakyung không sót một chữ khiến cô chấn kinh.

Cụm từ "chúng ta" này bật ra khỏi cổ họng anh quá mức tự nhiên và gần gũi, thế nhưng điều duy nhất mà cô có thể cảm nhận được giờ phút này chỉ là một tương lai tăm tối đến tận cùng, nơi mà khái niệm tự do không hề tồn tại. Cô rồi sẽ lại bị ràng buộc, gò bó, trói chặt trong chính ngôi biệt thự này.

Shin Dakyung hoảng loạn đảo mắt xung quanh, ánh mắt cô mông lung và mơ hồ, giống như một con thú nhỏ run rẩy lo sợ khi bị lạc đường. Cô lắc đầu với anh, mờ mịt lên tiếng: "Không... không được! Tôi không muốn...!"

Bị từ chối thẳng thừng không chút nể tình, sắc mặt Jeon Jungkook lần lượt biến chuyển từ mong đợi, thất vọng và sau đó lập tức trở nên tối sầm. Tất cả mọi cảm giác hưng phấn, kích tình đồng loạt bị tạt một gáo nước lạnh mà tắt ngấm. Anh nghiến răng, hai tay cố định bả vai cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh: "Tại sao không muốn? Chẳng phải em rất thích trẻ con sao? Cùng tôi sinh một đứa con thì có gì không tốt?"

Phải nói rằng, anh chưa bao giờ nghĩ rồi sẽ có một ngày bản thân lại bị một người phụ nữ từ chối như vậy!

"Dù cho tôi có thật sự thích trẻ con đi chăng nữa, nhưng bảo tôi sinh con cho anh ư? Anh không cảm thấy... chuyện này quá mức hoang đường rồi sao?" Shin Dakyung nuốt khan, cô hít thở một cách khó khăn, lồng ngực bí bách không chịu nổi.

"Hoang đường?" Jeon Jungkook nheo mắt, lặp lại hai từ này. Rõ ràng anh không thích chúng cho lắm, biểu cảm trên gương mặt cực kỳ khó coi, ngữ khí cũng lạnh lẽo đến đáng sợ, khác hẳn với những lời thì thầm tình cảm vừa rồi: "Em cho rằng có con với tôi là rất hoang đường à?"

Shin Dakyung nhận ra được sự thay đổi của anh. Sau khi ở bên cạnh anh một thời gian, vượt qua muôn vàn những trải nghiệm nhớ đời mà anh mang lại, cô ít nhiều cũng trở nên nhạy bén hơn với sự biển chuyến trong tâm trạng của người đàn ông này.

Cô âm thầm hít sâu một hơi, kiểm soát sự căng thẳng trong lòng để phản ứng của bản thân đối với anh không quá gay gắt. Kể từ muôn vàn trận cãi vã ầm ĩ khi trước, cô đã rút ra được một bài học, chính là một khi anh đã và đang tức giận, cô nhất định không được tỏ vẻ kịch liệt chống đối anh, nếu không người chịu thiệt thòi sẽ là cô.

"Lẽ nào không phải như vậy sao?" Shin Dakyung hỏi khẽ, tuy trong lòng đang nổi gió lớn nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, cảm giác chua xót dâng lên đến tận cổ họng khiến lời nói của cô nghẹn ứ: "Anh biết mà... tôi và anh chưa từng yêu nhau, cho dù là một lần nghiêm túc cũng chưa từng. Giữa chúng ta vốn đã không có tình yêu, sao có thể..."

"Ai nói với em giữa chúng ta không có tình yêu?" Jeon Jungkook nhìn cô, sắc mặt nghiêm nghị. Đợi cô tuôn cả một tràng dài, mãi đến khi nghe được câu cuối cùng của cô, anh mới bất chợt cắt ngang.

Shin Dakyung ngẩn ra, những lời đang nói dở đều bị nuốt ngược vào trong.

Cô nhìn anh chằm chằm, đáy mắt khẽ xao động ấy đã vô tình vạch trần sự khó tin và hoang mang tột cùng trong cô.

Cô không phải con ngốc, dĩ nhiên hiểu được hàm ý bên trong câu nói đó của anh. Mà giả sử là bản thân cô nhầm lẫn đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì thay đổi cả, cái anh đang muốn ám chỉ tới cô vẫn là tình yêu mà thôi.

Tình yêu sao?

Đây là thứ tình cảm mà cô sẽ chẳng bao giờ dám mơ mộng hảo huyền rằng nó sẽ nảy sinh giữa hai người họ. Ba năm trước đã không, hiện tại lại càng không.

Bởi vì... cô không đủ can đảm.

Cô không biết tình yêu của những người đàn ông khác như thế nào, nhưng tình yêu của Jeon Jungkook định sẵn sẽ rất áp lực và đau khổ, cô không có đủ dũng khí để đón nhận nó.

Sự độc tài của anh, áp bức của anh, cùng với những gì xảy ra dạo gần đây cũng đã bức cô sắp phát điên lên rồi.

"Không... Jeon Jungkook... không được đâu..." Shin Dakyung xoay mặt đi, trốn tránh ánh nhìn khắt khe trên đỉnh đầu, nó khiến cô không sao thở được. Cô siết chặt hai tay, dường như có thể nghe rõ mồn một tiếng răng môi mình đang không ngừng va lập cập vào nhau: "Chúng ta không thể có con được..."

Jeon Jungkook nhíu chặt mày, những đường gân xanh dần dần lộ rõ trên vầng trán anh tuấn. Dù anh không nói gì, cũng chẳng quát mắng hay phẫn nộ, thế nhưng bàn tay đang nắm lấy bả vai cô lại đang lờ mờ tăng thêm sức lực.

Shin Dakyung chỉ biết nhắm chặt mắt mà chịu đựng, hơi thở càng lúc càng trở nên nguy hiểm của anh hoàn toàn khiến cô rơi vào hoảng loạn.

Cô không hiểu điều gì đã thôi thúc anh đưa ra yêu cầu như vậy, làm cho cả hai trở nên khó xử như vậy. Tuyệt đối đừng nói rằng anh thích trẻ con hoặc là cũng muốn có một đứa bé giống như vợ chồng Yo Hyun, những lý do này đều hết sức vô lý.

Vì vốn dĩ ngay từ đầu, người lúc nào cũng rất chủ động trong việc sử dụng biện pháp phòng tránh khi quan hệ không chỉ có cô, mà hơn hết chính là anh.

Ba năm trước, khoảng thời gian hai người họ chỉ mới qua lại, cô cùng với Jeon Jungkook đã thống nhất biện pháp phòng tránh trước tiên, và dĩ nhiên anh cũng chấp nhận dùng bao. Sự thật chứng minh, Jeon Jungkook là một người đàn ông vô cùng kỷ luật, anh luôn cẩn thận đối với vấn đề này, mỗi khi lên giường chẳng bao giờ quên mang bao.

Có điều, hơn một năm sau, vào ngày một tháng chín, tiệc sinh nhật của Jeon Jungkook được tổ chức tại nhà cô. Tối đó chỉ có riêng hai người họ, và cuối cùng cả hai đều uống say.

Có lẽ vì cơn sóng tình khi ấy quá mãnh liệt, ánh trăng hôm đó quá đê mê, hoặc là một loại tình cảm đặc biệt nào đó đang bắt đầu đâm chồi nảy nở. Họ cứ thế gấp gáp lao vào nhau như đôi cá đói khát, mặn nồng suốt cả đêm, hoàn toàn không áp dụng bất kỳ biện pháp an toàn nào.

Cho đến sáng sớm hôm sau, giây phút cảm nhận được một luồng chất lỏng nóng ấm trào ra từ trong cơ thể, Shin Dakyung mới phát hiện ra vấn đề. Trong khi cô hoảng đến mức sắc mặt trắng bệch, đầu óc rối loạn thì Jeon Jungkook lại điềm nhiên như không, thậm chí còn cười cười rút khăn giấy ra lau giúp cô.

Đợi lúc anh rời khỏi nhà cô rồi, cô đã lập tức chạy xuống tiệm thuốc gần nhà mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Tất nhiên, anh không biết chuyện này.

Cô những tưởng cái đêm bừa bãi đó chẳng qua chỉ là sự cố ngoài ý muốn, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai xảy ra. Vậy mà không ngờ rằng vào những lần bên nhau tiếp theo, Jeon Jungkook đã không còn sử dụng bao nữa.

Không còn cách nào khác, cô đành phải giấu anh, tự mình mua sẵn thuốc tránh thai hằng ngày, phòng khi cần dùng tới. Bởi vì cô biết Jeon Jungkook rất ưa sĩ diện, việc cô sử dụng thuốc đối với anh mà nói chẳng khác nào giơ chân đạp lên lòng tự trọng của anh cả.

Tuy nhiên, chuyện này cũng chỉ có thể qua mặt được anh trong một khoảng thời gian, cây kim trong bọc có ngày rồi cũng sẽ lòi ra. Khoảnh khắc nhìn thấy anh cầm lọ thuốc trên tay, cô còn nhớ rõ dáng vẻ của anh khi đó, bả vai dài rộng cứng đờ, ánh mắt chứa đầy vẻ ngỡ ngàng.

Lúc ấy, khi anh lên tiếng hỏi cô, cô gần như có thể cảm nhận được nỗi thất vọng anh dành cho cô lớn đến mức nào: "Cậu uống cái này ư?"

Cô cứ ngồi khép nép bên mép giường, một câu cũng không nói, càng chẳng dám ngẩng đầu nhìn anh, giống hệt một đứa trẻ đang bị người lớn trách phạt. Chẳng rõ là vì lý do gì mà cô cứ cảm thấy rất có lỗi với anh, như thể bản thân cô chính là một tội đồ vậy, mặc dù cô tin rằng mình không làm sai gì cả.

"Mình hỏi có phải cậu uống cái thứ này không?" Jeon Jungkook dằn mạnh lọ thuốc lên bàn, hỏi lại một lần nữa. Từ đầu tới cuối anh không hề lớn tiếng với cô, nhưng chỉ cần nghe giọng điệu đó thôi cũng thừa biết là anh đang giận rồi.

"Mình... mình không muốn mang thai." Cô mím chặt môi, khẽ gật đầu. Kể cả khi cô không ngước mặt lên thì ánh nhìn sắc bén lạnh lẽo đang xoay vòng trên đầu cũng đủ sức ép cô thấp đi vài phân rồi.

"Sau này đừng uống thuốc nữa!" Sau một hồi trầm mặc, tiếng thở dài của Jeon Jungkook bất chợt vang lên: "Những loại thuốc này đều có tác dụng phụ, không tốt cho cơ thể của cậu đâu."

"Không được!" Vừa nghe xong câu đó, cô đã ngẩng phắt lên nhìn anh.

Jeon Jungkook đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô. Anh vươn tay, kéo cô vào lòng, nói với vẻ khó xử: "Chuyện phòng tránh cậu không cần lo, sau này cứ để mình."

Sau khi anh rời khỏi nhà cô, cũng tiện thể mang theo lọ thuốc tránh thai kia đi mất.

Ban đầu cô cứ nghĩ rằng anh vẫn sẽ dùng bao, nhưng hoá ra không phải vậy.

Biện pháp của anh là xuất ngoài.

Thật lòng mà nói thì biện pháp này đối với đàn ông không hề dễ dàng gì. Vì vậy cũng sẽ có lúc anh không kiềm chế được mà 'phá luật', thế nhưng những lúc đó đều là vào kỳ an toàn của cô, cô thật sự cũng không rõ làm cách nào mà anh nhớ được chính xác đến vậy.

Nói tóm lại, Jeon Jungkook đã từng rất chủ động trong việc tránh thai, vậy nên cô cho rằng không chỉ cô mà cả hai người bọn họ đều không muốn để bất kỳ sự việc ngoài mong đợi nào xảy ra. Nói một cách khác, anh không muốn có con với cô, mà cô cũng như vậy.

Thế mà bây giờ, anh lại đột ngột muốn cô sinh cho anh một đứa con?

Một khi Shin Dakyung đã đủ gan dạ để nói một tiếng 'không' với anh, điều đó có nghĩa cô cũng đã sẵn sàng, chuẩn bị tinh thần để hứng chịu cơn thịnh nộ của anh, bất kể là về mặt tinh thần hay thể xác.

Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, ngoài khoảng lặng dài trói chặt lấy hô hấp của hai người họ thì chẳng có cơn giận nào bùng nổ. Mọi thứ vẫn rất yên ả, Jeon Jungkook cũng chẳng có động tĩnh gì.

Và rồi ngoài dự đoán, cô nhìn thấy đầu mày và cơ mặt anh dãn ra từng chút một, lực tay trên vai cô theo đó mà lỏng dần.

Jeon Jungkook xoa nhẹ đầu cô, anh còn định nói gì đó nhưng ngay lúc này, di động trên đầu giường bất thình lình rung chuông.

Màn hình di động nhấp nháy cái tên: Seo Ian.

Anh không vội nghe máy ngay mà chỉnh lại váy ngủ cho cô trước rồi đẩy cô nằm vào giữa giường. Anh kê gối lại ngay ngắn, đắp chăn lên người cô, cười nói: "Em ngủ trước đi."

Sau khi đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc cô, anh cầm theo di động, bước ra khỏi phòng.

Tiếng đóng cửa vang lên, hàng tấn đá đè nặng lòng Shin Dakyung cũng ầm ầm rơi xuống theo. Cô thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn lên che kín người, trái tim vẫn còn đập rất nhanh như trống dồn...

Về phần Jeon Jungkook, anh đang đứng ở ngoài hành lang. Không rõ Seo Ian ở đầu dây bên kia nói cái gì, chỉ thấy con ngươi anh bất chợt co rụt lại, những đường nét trên gương mặt sắc lẹm.

Anh xoay người, nhìn chăm chăm vào cửa phòng ngủ, những ngón tay gầy đặt trên tay vịn lan can gõ theo nhịp, có vẻ như đang suy tính điều gì đó...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info