ZingTruyen.Info

JEON JUNGKOOK | By Your Side

Chương 8: Vật phẩm thứ bảy

naneunjojo

Sáng ngày hôm sau, Shin Dakyung đến tổng công ty ký hợp đồng. Cô chỉ vừa mới đi tới cổng đã có người ra đón, là một người phụ nữ cùng với chiếc váy công sở nhã nhặn, trông có vẻ như đã đứng ở đây chờ cô từ trước. Đây là câu đầu tiên cô ấy nói với cô: "Là cô Shin Dakyung phải không ạ? Phó tổng bảo tôi đón cô, mời cô đi theo tôi."

Trước kia Shin Dakyung đã từng nhiều lần tưởng tượng ra độ hoành tráng của tổng công ty sẽ như thế nào, nhưng bây giờ khi được nhìn thấy tận mắt rồi cô mới nhận ra nó còn nằm ngoài sức tưởng tượng của mình.

Hỏi ra thì mới biết người phụ nữ vừa nãy làm ở bộ phận thư ký. Cô ấy đưa cô tới trước một căn phòng rồi cười nói: "Đây là văn phòng riêng của Phó chủ tịch, anh ấy đang đợi cô ở bên trong."

"Cảm ơn cô."

Sau khi cô ấy đi khỏi, Shin Dakyung bèn giơ tay gõ cửa. Khoảng mấy giây sau, giọng nói của Kim Taehyung vọng ra ngoài: "Vào đi."

Cô mở cửa ra rồi bước vào trong. Dù là giờ nghỉ trưa nhưng Kim Taehyung vẫn còn đang làm việc.

"Em đến rồi à, ngồi đi." Anh ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cô thì mỉm cười, ấn lên loa ngoài: "Helen, mang trà vào văn phòng cho tôi."

Shin Dakyung ngồi xuống sofa trước. Quan sát một chút thì văn phòng của Kim Taehyung rất rộng, nói cho dễ hình dung thì diện tích của nó có khi còn lớn hơn căn hộ cô thuê.

Kim Taehyung mở ngăn tủ lấy một tập tài liệu, cô đoán nó chính là hợp đồng. Anh cầm nó đi tới rồi ngồi xuống đối diện cô: "Em cũng uống trà nhé, cafe không tốt cho phụ nữ."

"Cũng được ạ." Cô gật đầu.

Anh cười, đẩy hợp đồng đến trước mặt cô rồi nói: "Đây là hợp đồng, em xem qua một chút đi. Nếu em cảm thấy có chỗ nào không phù hợp thì cứ nói, chúng ta có thể bàn bạc lại, sau đó tôi sẽ nói với bộ phận pháp lý của tập đoàn điều chỉnh."

Hợp đồng tuyển dụng là cả một xấp giấy dày cộm, bên A đề rõ là Kim Taehyung, bên B không ai khác ngoài cô. Shin Dakyung cầm còn thấy nặng tay, nếu dùng nó để đánh người thì lực sát thương khá nặng đấy. Đương nhiên cái này chỉ là suy nghĩ thầm kín của cô thôi.

Shin Dakyung lật xem mấy trang đầu tiên, có một điều khoản có nội dung là thời gian của trợ lý cũng chính là thời gian của cấp trên, cũng tức là từ nay về sau cô sẽ phải theo sát Kim Taehyung 24/24. Bất kể là ở đâu, anh gọi thì phải tới, dù cho cô có đang mơ ngủ thì cũng bắt buộc phải mở to mắt mà thức dậy.

Shin Dakyung không bất ngờ lắm vì điều khoản này, cô cũng hiểu được đây là lẽ dĩ nhiên. Đây vốn là bổn phận của một trợ lý, người khác làm được thì cô cũng làm được.

Kim Taehyung chỉ giữ im lặng, anh không lên tiếng quấy rầy, để yên cho cô đọc hợp đồng. Có điều từ đầu đến cuối ánh mắt anh vẫn dán vào gương mặt cô, vì Shin Dakyung mãi cắm đầu vào hợp đồng nên không để ý.

Căn phòng cũng nghiễm nhiên rơi vào sự yên ắng.

Cho đến khi, Shin Dakyung lật sang trang khác. Khi liếc tới tiền lương và phúc lợi thì cô trợn tròn mắt, suýt chút nữa thì thốt lên thành tiếng.

Kim Taehyung nhìn thấy bộ dạng đó của cô thì cúi đầu cười.

Nụ cười đó của anh khiến cô cảm thấy hơi mất mặt. Shin Dakyung cố gắng nén cảm giác muốn hét thật to trong lòng, cô chỉ vào hợp đồng rồi nói: "Cái này... Phó tổng, tiền lương sao nhiều quá vậy? Anh có nhầm lẫn gì không?"

Cô nghĩ nếu có gì đó nhầm lẫn thì vẫn nên nhắc anh thì hơn.

"Không nhầm đâu, đây chỉ là tiền lương cơ bản của một trợ lý cấp cao thôi." Kim Taehyung lắc đầu, ngữ khí nhẹ nhàng: "Đương nhiên, nếu em làm việc chăm chỉ thì sau này vẫn còn nhận được nhiều hơn như thế nữa. Tập đoàn cũng sẽ có tiền thưởng cuối năm, trước đó em cũng từng làm việc ở công ty con của chúng tôi, thế nên vấn đề này chắc em cũng đã biết rồi, tôi sẽ không nhắc lại."

Shin Dakyung không nói được chữ nào, cô lại gật đầu một cách máy móc, tiếp tục đọc những điều khoản khác.

Có tiếng gõ cửa, là cô thư ký vừa nãy.

Kim Taehyung ngẩng đầu lên, nói với cô ấy: "Cô đặt xuống đây rồi ra ngoài đi."

Cô thư ký đáp lại một tiếng, sau khi bày trà ra thì nhân tiện liếc nhìn Shin Dakyung một cái rồi mới rời khỏi văn phòng.

Nhân lúc cô đọc hợp đồng, Kim Taehyung rót cho anh và cô một tách trà, nước trà còn nóng hổi, mùi thơm thanh thanh. Anh đưa lên miệng thổi qua, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn quan sát từng động thái và biểu cảm Shin Dakyung.

Lát sau, Shin Dakyung bỏ hợp đồng xuống.

Kim Taehyung mỉm cười rồi hỏi: "Đọc xong rồi chứ?"

"Xong rồi ạ."

"Có chỗ nào cảm thấy không hài lòng không?" Vẫn là câu nói đó, Kim Taehyung trước sau đều hỏi qua ý kiến của cô.

"Không có ạ, đãi ngộ dành cho bên B đều rất tốt." Shin Dakyung cười khẽ, đôi mắt cô cũng lấp lánh như sao trời.

Tạm thời chưa nói đến những phúc lợi đặc biệt dành cho bên B, chỉ tính riêng khoảng tiền lương có thể khiến người khác sáng mắt đó thôi cũng đủ làm cho cô hạnh phúc đến phát ngất rồi. Cô còn gì để cò kè mặc cả thêm nữa chứ?

Bây giờ là giữa tháng hai, tính đi tính lạ thì nếu cô có thể duy trì công việc này rồi làm việc thật chăm chỉ thì đến năm sau là có thể chuyển đến một chỗ ở tốt hơn rồi.

"Ngày tháng được ghi rõ trên hợp đồng cũng là ngày em chính thức nhậm chức."

Cô nhìn xuống hợp đồng, là vào ngay ngày mai.

"Sao rồi? Em đã cân nhắc kỹ chưa?" Kim Taehuyng lên tiếng, anh khẽ cười: "Tôi không thể không nhắc nhở em, một khi em đã đặt bút xuống rồi thì không thể chỉnh sửa lại được nữa đâu."

"Không vấn đề gì nữa ạ." Shin Dakyung lại liếc qua hợp đồng một lần nữa, đáp chắc nịch.

"Vậy thì em ký tên đi." Kim Taehyung lấy một cây bút rồi đặt xuống trước mặt cô: "Ở đây tôi đã in ra sẵn hai bản, em và tôi mỗi người giữ một bản."

Shin Dakyung gật đầu, cầm bút ký tên vào...

***

Milan, Ý.

Milan, thành phố du lịch của nước Ý, cũng là một trong những đô thị lớn nhất ở Châu Âu. Có lẽ chính vì thế mà ở đây thường diễn ra những buổi triển lãm, đấu giá và tuần lễ thời trang thời thượng.

Một buổi đấu giá được tổ chức ở Milan với sự góp mặt của những ông trùm đá quý, khoáng sản và còn đa dạng những ngành nghề khác, thậm chí còn có quan chức chính phủ trong nước nhưng lại giới hạn số lượng người tham gia, có lẽ chỉ tầm khoảng năm mươi người. Hầu hết đều là những người có địa vị và tiền tài, họ đã có mặt gần đủ, chỗ ngồi cũng dần được lấp kín.

Vì có một số người không tiện lộ mặt, họ yêu cầu được bảo mật thông tin cá nhân nên buổi đấu giá đã được thông báo trước là sẽ diễn ra dưới hình thức không được công khai, đồng thời tuyệt đối nghiêm cấm phóng viên vào trong. Có vài phóng viên nghe được tin tức nên đã đem theo máy ảnh tới nhưng lại bị đội ngũ bảo an chặn lại, họ xếp thành một hàng ngang trước toà tháp cổ kính, sừng sững như tượng. Đội ngũ bảo an lần này đều là những người đàn ông Châu Âu cao to lực lưỡng, thế nên khả năng phóng viên có thể len lỏi vào trong là cực kỳ thấp.

Để đảm bảo an toàn, họ còn lắp đặt thiết bị làm nhiễu tín hiệu, bên trong không liên lạc được với bên ngoài và ngược lại. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Những người tham dự buổi đấu giá đa phần đều là những ông trùm và quý bà ở độ tuổi trung niên, người trẻ hơn một chút rất ít, nói đúng hơn thì chỉ có lác đác vài người.

Nhưng nổi bật nhất có lẽ chính là hai người đàn ông ngồi ở hàng ghế thứ tư từ trên xuống. Cả hai đều ăn vận rất lịch lãm, một người từ trên xuống dưới chỉ một màu đen thuần, trông không giống như đến để đấu giá mà chỉ đi cùng người bên cạnh. Người đàn ông còn lại mặc áo sơ mi màu xám đậm cùng với áo vest khoác ngoài, nhìn qua thì biết người này mới chính là người cạnh tranh đấu giá.

Đúng bốn giờ chiều, mười loại vật phẩm lần lượt được đẩy ra, hầu hết đều là trang sức và đá quý, cả hội trường dường như cũng sáng bừng trong chốc lát.

Vật phẩm đầu tiên được đem ra đấu giá là một viên kim cương tím 23,8 carat. Khi sắc tím của viên kim cương xuất hiện trên mà hình lớn, bên trong hội trường liền vang lên những tiếng rì rầm to nhỏ.

Người dẫn chương trình lần lượt báo giá khởi điểm và giá sàn, cuộc cạnh tranh đấu giá cũng chính thức bắt đầu

Mặc cho cả hội trường dần xôn xao, người đàn ông ngồi ở hàng ghế thứ tư vẫn bình thản, có thể thế vật phẩm mà anh muốn đấu giá vẫn chưa xuất hiện.

"Anh Jeon, tôi có thể hỏi anh câu này không?" Người đàn ông mặc đồ đen ghé tới rồi nói.

"Cậu cứ hỏi."

"Anh muốn mua thứ nào trong chín loại vật phẩm còn lại vậy?"

Jeon Jungkook tao nhã gác chân trái lên chân phải, cười nói: "Cậu cứ đợi một lát sẽ biết."

Giá thành của vật phẩm thứ nhất không ngừng tăng lên, vượt qua cả giá sàn. Có ba người tham gia cạnh tranh, hai người đàn ông và một người phụ nữ. Khi tiếng gõ của chiếc búa vang lên, viên kim cương đó chính thức được chốt với giá cuối cùng, người đấu giá thành công được biết đến như ông trùm đá quý nổi tiếng trong nước.

Cứ như thế, vật phẩm thứ hai, thứ ba cũng lần lượt được đẩy ra trước.

Trong suốt quá trình, Jeon Jungkook vẫn ngồi yên quan sát.

Cho tới khi, vật phẩm thứ bảy xuất hiện.

Jeon Jungkook ngồi thẳng lưng, anh hơi nheo mắt lại quan sát, khoé môi khẽ cong lên.

"Anh Jeon, thứ anh muốn đấu giá là chiếc vòng đó ạ?" Người đàn ông bên cạnh thấy Jeon Jungkook cuối cùng cũng có động tĩnh, bèn hỏi.

"Phải." Jeon Jungkook gật đầu đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info