ZingTruyen.Info

JEON JUNGKOOK | By Your Side

Chương 64: Rẽ nhầm hướng

naneunjojo

Hô hấp của Shin Dakyung gấp gáp, nghe xong câu nói đó của Jeon Jungkook, cô sợ đến mức khắp người run rẩy, giống hệt như một chú thỏ đang liều mạng trốn chạy, cố gắng thoát khỏi loài thú săn mồi đang rượt đuổi theo sau.

Sắc mặt Jeon Jungkook vô cùng tệ, cộng thêm những vết thương chi chít trên gương mặt tuấn tú kia lại càng khiến cho vẻ ngoài của anh trông đáng sợ hơn. Ít nhất thì cô chưa từng thấy anh phẫn nộ đến mức này trong suốt ba năm qua.

Có lẽ anh và Kim Taehyung thực sự đã đánh nhau, những vết thương ấy chính là minh chứng rõ ràng nhất. Lúc anh ngồi trên ghế dài, vì quá xa nên cô không nhìn thấy. Chỉ khi cô bị anh đè xuống giường thì chúng mới vô tình đập vào mắt cô.

Vì cơn giận bốc cao nên cơ bắp trên người Jeon Jungkook cũng đồng loạt căng lên, Shin Dakyung nhìn mà hoảng loạn tột cùng. Bởi cô biết anh chỉ cần dùng một tay thôi cũng đủ sức bóp nghẹn hơi thở của cô rồi.

Mái tóc Shin Dakyung rối bời, buông xoã xuống bao phủ lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người. Cổ và xương quai xanh của cô đỏ bừng, ngoài ra còn xuất hiện vài dấu vết hằn rõ trên da thịt do màn giằng co kịch liệt vừa rồi gây nên.

Cô nhanh chóng bò xuống giường, đúng lúc ấy lại nhìn thấy di động của mình đang nằm lăn lóc ở ngay mép bàn làm việc. Hai mắt Shin Dakyung sáng rực, như vớ được phao cứu sinh, cô lập tức lao tới đó, nhặt di động lên rồi lật đật lướt tìm danh bạ.

Ở phía này, Jeon Jungkook cũng không hề lành lặn, lồng ngực rắn chắc từ lúc nào đã có thêm nhiều vết cào lộn xộn do Shin Dakyung tạo ra, hơn nữa anh lại còn vừa bị cô thẳng tay đả thương.

Tuy rằng cô đập vào lưng anh, nhưng anh lại có cảm giác như nỗi đau đã dồn lại và tích tụ trong tim mình là nhiều nhất.

Thấy cô ở bên kia đã lấy lại di động, Jeon Jungkook giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, bèn sải bước rộng tới chỗ cô.

"Jeon Jungkook, anh đứng lại!" Shin Dakyung cất cao giọng. Cô giơ di động lên, nhìn thẳng vào ánh mắt càng lúc càng sa sầm của anh: "Anh mà còn bước lại gần đây, tôi sẽ lập tức gọi điện cho bảo an khu nhà!"

Nghe xong câu ấy, bước chân của Jeon Jungkook bất chợt khựng lại.

Shin Dakyung nâng cao cảnh giác, lùi sát vào góc tường. Cô hít sâu, ngữ khí vô cùng nghiêm túc, không hề có ý định hù doạ cho có: "Chỉ cần tôi nhấn vào chỗ này, không cần phải chờ lâu đâu, họ sẽ lập tức lên đây ngay. Tới lúc đó người chịu thiệt chỉ có mỗi anh mà thôi."

"Shin Dakyung, cô đang uy hiếp tôi đấy à?" Jeon Jungkook chau chặt mày, gân xanh từ mu bàn tay đến cánh tay thi nhau gồ hết cả lên.

"Tôi không hề. Tôi nói được thì chắc chắn sẽ làm được." Khi đã điều chỉnh lại được cảm xúc của mình, Shin Dakyung can đảm đối mặt với anh, giọng điệu cũng xoay chuyển, trở nên sắc bén hơn: "Nhưng dù sao cũng từng là bạn bè, hơn nữa hiện tại anh lại còn là cấp trên của tôi. Nếu như bây giờ anh chịu rời khỏi đây, vậy thì tôi sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra và không truy cứu nữa, dĩ nhiên cũng sẽ không báo lại với bộ phận bảo an về hành vi của anh tối nay."

Có lẽ vì chưa từng xem Jeon Jungkook là người xa lạ nên thái độ của Shin Dakyung còn khá mềm mỏng. Song cô vẫn giữ được sự sáng suốt của riêng mình chứ không phải vì tình cảm trước đây mà để mặc cho anh lấn át.

Trước mặt anh, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể, nhưng sự thật thì chỉ có mỗi mình cô mới biết được bản thân phải đang âm thầm hít từng ngụm không khí trong căng thẳng như thế nào.

Cô tiếp tục nói: "Vừa nãy tôi đã gửi tin nhắn cho bộ phận bảo an rồi. Tôi chưa nói gì với họ hết, nhưng cũng đã dặn họ năm phút nữa lên đây để kiểm tra khoá cửa. Nếu anh không mau đi thì không còn kịp nữa đâu."

Ánh mắt Jeon Jungkook càng thêm giá lạnh, góc cằm căng cứng. Mùi nguy hiểm phát ra từ chỗ anh gần như đã tràn vào tới mọi ngóc ngách nhỏ lớn trong nhà, nồng nặc nhất là ở chỗ cô.

Nếu ánh mắt thật sự có thể giết người thì cô nghĩ mình đã chết không biết bao nhiêu lần dưới ánh nhìn đó của anh rồi.

Vậy nhưng có vẻ như Shin Dakyung đã quyết tâm đặt cược hết tất cả vào lần này, kể cả sự an toàn của bản thân cô. Cô nghĩ, dù cho Jeon Jungkook có đang tức giận đến mấy thì cũng không đến nổi mất hết lý trí mà tự rước hoạ vào thân được..

Shin Dakyung thấy anh không nói gì, cảm giác thấp thỏm trong lòng cô như cơn sóng lớn ập vào, từ từ nhấn chìm ý chí của cô. Cô siết chặt tay, bồi thêm một câu nữa: "Jeon Jungkook, anh nên nhớ, ngày mai anh còn phải bay. Đừng vì chuyện không đáng có mà khiến bản thân vướng vào rắc rối, tới lúc đó lại phải trì hoãn công việc thì rất phiền phức. Quan trọng hơn hết, đây không phải chỉ là vấn đề của riêng anh và tôi mà còn là của cả tập đoàn, tôi tin chắc rằng anh hiểu rõ chuyện này hơn bất cứ ai."

Từng giây từng phút trôi qua theo dòng chảy thời gian, Jeon Jungkook vẫn nhìn cô với ánh mắt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ấy.

Shin Dakyung cắn môi, đưa mắt nhìn lên đồng hồ.

Chẳng bao lâu nữa đội bảo an sẽ lên nhà cô để kiểm tra khoá cửa, mà Jeon Jungkook thì chưa chịu rời đi.

Lẽ nào anh định liều lĩnh một phen?

Nghĩ đến khả năng ấy, Shin Dakyung bất giác lạnh sống lưng. Cô tiếp tục lùi về sau, cả người dính sát vào góc tường.

Tuy nhiên sau đó, Jeon Jungkook cuối cùng cũng lên tiếng.

"Giỏi lắm!" Anh bật cười, thế nhưng theo những gì cô cảm nhận được, nụ cười này cũng chẳng hề vui vẻ gì cho cam. Anh thốt ra một câu có ý khen ngợi nhưng lại đang thầm nghiến răng: "Shin Dakyung, cô quả nhiên rất lanh lợi!"

"Cảm ơn." Nghe anh nói vậy, tảng đá đè nặng trong lòng Shin Dakyung ầm ầm rơi xuống. Cô lén lút thở ra và hỏi: "Bây giờ anh có thể đi được rồi chứ?"

Ánh mắt Jeon Jungkook dán lên người cô một lúc, sau đó anh cúi xuống, nhặt áo sơ mi lên mặc vào.

Suốt quá trình, Shin Dakyung luôn quan sát anh một cách thận trọng, cô thậm chí còn chẳng dám nhúc nhích, sống lưng dính chặt vào tường như keo dán. Cô chỉ mong anh nhanh chóng rời khỏi đây để cô được nhẹ nhõm hơn một chút, rõ ràng là nhà cô nhưng từ đầu tới cuối cô lại không hề chiếm được chút ưu thế nào.

Trong lúc đang ngẫm nghĩ, tông giọng trầm lạnh của Jeon Jungkook bất chợt vang lên. Anh vừa cài lại úc áo sơ mi vừa nói: "Phụ nữ thông minh một chút cũng rất tốt, nhưng quá mức thông minh có khi lại phản tác dụng, tự rước hoạ vào thân."

"Anh nói vậy là ý gì?" Dây thần kinh trong đầu Shin Dakyung bỗng căng ra.

"Chẳng phải cô luôn rất nhanh nhẹn ư? Nếu vậy thì hãy tự mình nghiền ngẫm cho kĩ đi." Jeon Jungkook đáp lại, sắc mặt như cười như không.

Shin Dakyung có chút không thoải mái, cô lạnh giọng đuổi khéo anh: "Không tiễn."

Áo sơ mi đã được cài chỉnh chu, Jeon Jungkook im lặng nhìn cô giây lát. Ánh nhìn của anh lạnh lẽo và âm u tựa màn sương, không thể tìm thấy bất kì tia sáng nào còn sót lại.

Không lâu sau, anh xoay người, chỉ để lại cho cô một bóng lưng thẳng tắp.

Những bước đi của anh giẫm xuống sàn nhà, nặng nề như đổ chì.

Kể từ lúc anh đến nhà cô, ngồi trên chiếc ghế dài đó, tình cảnh giữa cô và anh vốn dĩ đã không mấy tốt đẹp. Nhưng thật lòng mà nói, nhìn thấy cả hai tan cuộc trong cãi vã thế này, trong lòng cô cũng không hề dễ chịu.

Khi trước, dù rằng mối quan hệ của họ chỉ là bạn bè, hay nói chính xác hơn một chút, họ chỉ tiếp cận nhau vì sự thoả mãn của bản thân. Thế nhưng ít nhất lúc đó mọi thứ lại rất êm đẹp, ai cũng có cuộc sống của riêng người ấy, không có hiểu lầm, cũng chẳng tồn tại quá nhiều khúc mắc.

Vậy mà cuối cùng, cô và Jeon Jungkook lại đi đến ngày hôm nay.

Vì ngay từ điểm bắt đầu họ đã rẽ nhầm hướng, sai lầm nối tiếp sai lầm. Thế nên Shin Dakyung cho rằng, đây chính là cái giá mà cả hai phải trả.

Cái giá cho một mối quan hệ 'tạm thời' và sự thiếu suy nghĩ của bọn họ vào năm ấy.

Shin Dakyung đứng yên như tượng, còn tiếng bước chân của Jeon Jungkook thì ngày càng xa dần.

Cho đến khi âm thanh cánh cửa đóng sập vang lên, chỉ một giây ngay sau đó, cô đã không còn gắng gượng được nữa, từ từ ngồi sụp xuống sàn.

Shin Dakyung cúi gằm, mái tóc dài khẽ rủ xuống, che mất toàn bộ gương mặt. Cô giơ tay xoa nhẹ lồng ngực, tới tận bây giờ mà trái tim vẫn còn đập nhanh như trống dồn, ngay cả hơi thở cũng không ngừng run rẩy...

***

Sân bay, năm giờ sáng.

Một chiếc xe thương vụ từ từ tiến tới, dừng lại ở gần cổng sân bay.

Jeon Jungkook và Seo Ian bước xuống từ hàng ghế phía sau, Go Hayoon ở ghế lại phụ.

Trong chuyến công tác được dự tính sẽ kéo dài khoảng hai tuần lần này của Jeon Jungkook, anh hoàn toàn đơn phương độc mã, một mình bay sang nước ngoài thực hiện dự án. Lý do là vì Seo Ian đã được chuyển sang hỗ trợ cho Kim Taehyung, nhưng hôm nay anh ấy vẫn muốn đến sân bay tiễn Jeon Jungkook. Có lẽ đây vốn dĩ đã là một thói quen của Seo Ian rồi.

Còn Go Hayoon, tuy rằng trước đó cô ta quả thật cũng là người đã có nhiều kinh nghiệm, nhưng về mặt hình thức thì hiện giờ cô ta vẫn chưa vượt qua thời gian thực tập được quy định, chưa thật sự trở thành trợ lý của Jeon Jungkook, thế nên dĩ nhiên không thể đồng hành cùng anh trong chuyến đi này.

Nhiệm vụ của cô ta cũng giống như Shin Dakyung, ở lại tập đoàn thu thập thêm những thông tin cần thiết về dự án rồi gửi mail sang cho Jeon Jungkook.

Mặc dù không có ai kề cạnh giúp đỡ, nhưng Jeon Jungkook vẫn có thể sắp xếp mọi thứ ổn thoả. Đây chỉ là một dự án nhỏ mà thôi, anh chắc chắn đủ khả năng để mang hợp đồng trở về đúng khoảng thời gian dự kiến.

Jeon Jungkook không mang quá nhiều đồ đạc cồng kềnh, anh chỉ kéo theo một chiếc vali, một chiếc túi nhỏ và cặp đựng tài liệu, trước giờ mỗi khi đi công tác đều như vậy.

Vào trong sân bay rồi, Go Hayoon vội vàng chuẩn bị mọi thứ để làm thủ tục. Tuy rằng ở khoang hạng nhất không đông người xếp hàng như khoang thường nhưng vẫn có, vậy nên Jeon Jungkook vẫn phải đợi thêm một lúc nữa.

Seo Ian ngồi cạnh Jeon Jungkook, anh ấy không nói tiếng nào. Dọc đường đến sân bay, Jeon Jungkook vẫn luôn trầm mặc, thần sắc lại khó coi. Seo Ian đoán, chắc là đã có chuyện gì hoặc người nào đó khiến tâm trạng anh tệ đi rồi.

Theo như những gì Seo Ian hiểu về tính cách của Jeon Jungkook, vào những lúc anh trở nên như thế này, cách tốt nhất là để cho anh có không gian yên tĩnh.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, Go Hayoon cuối cùng cũng đã hoàn tất thủ tục. Cô ta bước lại chỗ Jeon Jungkook và Seo Ian, vì có thêm một người ở đây nên cách xưng hô của cô ta đối với anh cũng thay đổi: "Tổng giám đốc, tôi đã làm xong thủ tục rồi."

Jeon Jungkook gật đầu, cất tài liệu vào cặp rồi đứng dậy. Lúc anh hơi khom lưng xuống, định giơ tay kéo hành lý nhưng cánh tay chỉ vừa vươn ra được một đoạn thì bất chợt khựng lại.

Seo Ian tinh mắt nhìn thấy, đầu mày của Jeon Jungkook nhíu chặt, nét mặt đanh lại, trông giống như đang chịu đựng một điều gì đó.

Không chỉ Seo Ian mà cả Hayoon cũng để ý tới phản ứng này của Jeon Jungkook. Vậy mà khi cô ta còn chưa kịp mở miệng hỏi han anh thì đã thấy anh dứt khoát xách phần tay cầm lên, quay đầu nhìn bọn họ.

"Trong hai tuần tôi vắng mặt, hai người ở lại nhớ làm tốt công việc của riêng mình." Jeon Jungkook bình tĩnh nói với Seo Ian: "Cậu cũng phải cố gắng giúp Phó tổng mang hợp đồng về đấy."

"Vâng, em hiểu rồi." Seo Ian đáp chắc nịch.

"Còn em." Jeon Jungkook liếc mắt sang Go Hayoon: "Giữ liên lạc 24/24, anh sẽ gọi về bất cứ lúc nào."

"Vâng." Go Hayoon gật đầu, cô ta tiếp tục cất lời với vẻ lo lắng: "Khi nào anh đáp máy bay thì gọi cho bọn em nhé."

"Được."

Nói xong câu đó, Jeon Jungkook kéo theo hành lý, quay người bước về phía cửa kiểm soát an ninh.

Sương mù dần tan đi, đường chân trời cũng bắt đầu ló dạng.

Cứ như vậy cho tới khi bóng hình của Jeon Jungkook hoàn toàn biến mất đằng sau cửa kiểm soát, Seo Ian mới chủ động lên tiếng: "Cô có để ý không? Hình như lưng của anh ấy không được ổn."

"Có." Go Hayoon mím môi, cô ta vẫn nghĩ phản ứng đau đớn vừa rồi của Jeon Jungkook đều là do hậu quả từ trận xô xát với Kim Taehyung để lại: "Nhưng chắc là không sao đâu."

***

Mỗi chương mình up lên đều sẽ có chương dài và chương ngắn, nó tuỳ thuộc vào cách mình sắp xếp cốt truyện, bắt đầu chương là ở đâu và kết thúc ở đâu. Vậy nên mọi người cũng đừng thắc mắc tại sao độ dài mỗi chương lại không cố định, ngắn nhất là tầm 2500 chữ và dài nhất là khoảng 4500 chữ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info