ZingTruyen.Info

JEON JUNGKOOK | By Your Side

Chương 50: Khủng hoảng

naneunjojo

Xe taxi dừng lại trước bệnh viện trung tâm. Shin Dakyung và Kim Taehyung lần lượt bước xuống, một trước một sau chạy vào đại sảnh bệnh viện. Họ theo chỉ dẫn của ý tá, lên thẳng phòng cấp cứu ở tầng trên.

Tuy nhiên, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn còn đang đóng chặt. Khi ánh đèn sáng quắc của nó chiếu vào đôi mắt Shin Sakyung, cô bỗng có cảm giác muốn khóc nhưng lại thầm cảnh cáo bản thân không được khóc vì trước mắt vẫn chưa rõ tình hình bây giờ ra sao.

"Dakyung, chúng ta chờ thêm chút nữa, đợi bác sĩ ra ngoài xem họ nói thế nào." Kim Taehyung thấy cô cứ đứng đờ người trước cửa phòng cấp cứu, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác xót xa khó diễn tả.

Shin Dakyung không đáp lại anh, cô chỉ mờ mịt gật đầu, ngay cả việc mở miệng cũng trở nên vô cùng khó khăn

Kim Taehyung đặt tay lên vai Shin Dakyung, dìu cô ngồi xuống hàng ghế đối diện, anh có thể cảm nhận được rất rõ bả vai mảnh khảnh và thậm chí là cả người cô đều đang run lên bần bật. Sắc mặt cô trước đó vốn dĩ đã nhợt nhạt, nhưng hiện giờ trông lại càng thêm trắng bệch. Cô khiến anh liên tưởng đến một loài vật nhỏ bị mất phương hướng, run rẩy và sợ hãi đối với mọi thứ xung quanh, không khỏi khiến người khác thương xót.

Anh bất giác thu vòng tay lại một chút, ôm lấy vai cô. Cả hai ngồi rất sát, nói rõ hơn một chút là không hề có khoảng cách. Có lẽ khi một người đã trở nên yếu đuối, họ sẽ không còn đủ tỉnh táo để bận tâm quá nhiều đến những thứ khác mà thường có xu hướng dựa dẫm vào người bên cạnh mình, nhằm tìm kiếm thêm đôi chút sức mạnh và hy vọng nào đó, cho dù là mỏng manh.

Một người con gái vừa mới trải qua sự đổ vỡ niềm tin trong một mối quan hệ, khi vết thương cũ còn chưa kịp lành hẳn thì nay lại phải tiếp tục hứng chịu thêm một cơn giông khác kinh khủng hơn hàng vạn lần. Dù có là một người đàn ông mạnh mẽ đến mức nào cũng chưa chắc đã có thể đối mặt với sự khủng hoảnh tinh thần này, huống hồ chi là một cô gái như cô.

Bàn tay Shin Dakyung vẫn còn đang túm chặt lấy vạt áo của Kim Taehyung không rời. Cô hơi dựa vào người anh, nhìn qua gần như đã lọt thỏm trong vòng ôm của anh.

Vừa hay, cảnh tượng này lại là thứ lọt vào mắt Jeon Jungkook đầu tiên khi anh và Go Hayoon mang theo bộ dạng gấp gáp chạy tới.

Kim Taehyung và Shin Dakyung đều đang nhìn chăm chăm vào cửa phòng cấp cứu. Kim Taehyung có vẻ căng thẳng, còn cô trông giống như đang sợ hãi hơn. Khi nghe thấy tiếng động, Kim Taehyung quay đầu nhìn qua, còn Shin Dakyung vẫn như vậy, không rời mắt khỏi phòng cấp cứu một giây phút nào.

Jeon Jungkook đã biết Go Hayoon theo sau mình từ trước, nhưng vì cô ta đã leo lên taxi rồi nên anh cũng không thể đuổi cô ta xuống ở giữa đường. Lúc tới trước bệnh viện, vì không muốn cô ta và Shin Dakyung chạm mặt nhau nên anh định bảo tài xế đưa cô ta về tập đoàn trước. Thế nhưng Go Hayoon vẫn cứng đầu đưa đẩy, nhất quyết không chịu quay về.

Khi ấy không tiện dây dưa mãi, thế nên anh đành mặc kệ cô ta.

Jeon Jungkook cũng vì chạy nhanh mà nhịp thở của anh có chút không đều. Anh bước tới gần Shin Dakyung và Kim Taehyung rồi hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Khoé mắt Shin Dakyung rưng rưng, cô không nhìn anh, cũng không nói tiếng nào.

Kim Taehyung vỗ nhẹ vai cô rồi trả lời thay: "Bố mẹ cô ấy gặp tai nạn trên đường lên Seoul, trước mắt vẫn còn đang cấp cứu."

Jeon Jungkook sững sờ, ánh mắt dời xuống gương mặt cắt không còn một giọt máu của cô.

Sắc mặc cô cực kỳ không ổn, hình như có hơi gầy đi một chút.

Đáy lòng Jeon Jungkook bất chợt nhói lên.

Bố mẹ cô gặp tai nạn, hiện giờ còn chưa biết tình hình tốt xấu ra sao, mà cô thì có vẻ như đang rơi vào trạng thái khủng hoảng.

Anh nên cảm thấy may mắn vì đã có một người khác kịp thời bước tới và ở bên cạnh cô vào thời điểm này. Đây cũng không phải là lúc để so đo tính toán xem liệu cô đang dựa dẫm vào vòng tay của ai.

Jeon Jungkook hiểu rõ đạo lý ấy. Nhưng khi anh tận mắt nhìn thấy Kim Taehyung ôm cô vào lòng, dỗ dành cô từng chút một, và Shin Dakyung thì trước sau vẫn túm chặt lấy vạt áo anh ấy, trong lòng anh vẫn chẳng thể nào dễ chịu được.

Kim Taehyung nhìn Jeon Jungkook sau đó liếc sang người phụ nữ ở phía sau anh, đầu mày anh ấy khẽ chau lại: "Sao hai đứa lại tới đây?"

Jeon Jungkook còn chưa kịp nói gì, Go Hayoon đã vội lên tiếng giải thích: "Bọn em vô tình nhìn thấy anh lúc bị tắc đường."

Kim Taehyung gật đầu, anh ấy nhìn Go Hayoon không rời mắt, có ý răn đe Go Hayoon rằng cô ta không được cư xử tuỳ tiện vào lúc này. Cô ta chỉ nhún vai, tỏ ý đã hiểu.

Shin Dakyung ngồi bên cạnh vốn dĩ vẫn đang im lặng, cô hơi cúi đầu xuống, hoàn toàn không có động tĩnh gì nhiều. Thế nhưng khi giọng nói mềm mại của người phụ nữ đó vang lên, vọng lại khắp dãy hành lang dài tít tắp, bàn tay đang nắm lấy vạt áo của Kim Taehyung lại vô thức siết chặt thêm một chút.

Cô vẫn còn nhớ giọng nói đó, thậm chí nhớ rất rõ là đằng khác.

Hết đêm này tới đêm nọ, từ ngày này sang ngày kia, nó chẳng khác nào một bóng ma, không ngừng đeo bám và ám ảnh lấy tâm trí cô. Ngay cả trong những giấc mơ chập chờn, nó cũng xuất hiện, để rồi biến mọi thứ trở thành một cơn ác mộng không hồi kết.

Có lẽ nó đang muốn nhắc nhở cho cô biết, rằng cô chỉ đơn giản là một kẻ thay thế, không hơn cũng không kém.

Nước mắt bị Shin Dakyung cố gắng đè xuống trước đó lại một lần nữa chực trào ra ngoài. Cô chớp mắt liên tục, ra sức nuốt ngược nước mắt vào trong.

Hiện giờ cô không được phép suy nghĩ, đau buồn hay khiến bản thân hao tâm tổn sức về những chuyện khác, vì quan trọng nhất vẫn là tình hình của bố mẹ cô.

Cứ như vậy, cả bốn người họ phải chờ ở bên ngoài thêm một lúc nữa. Kim Taehyung và Shin Dakyung ngồi yên trên hàng ghế, tâm trạng căng thẳng như dây đàn. Jeon Jungkook cũng ở ngay bên cạnh nhưng lại không ngồi xuống ghế mà đứng dựa người vào bức tường ở gần cô. Còn Go Hayoon thì im lặng đứng kế bên anh.

Một lúc sau, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cùng đã tắt.

"Trong bốn người, ai là người nhà của hai bệnh nhân bên trong vậy?" Bác sĩ tháo khẩu trang ra rồi hỏi.

"Là tôi!" Shin Dakyung theo phản xạ lập tức đứng bật dậy. Cô bước nhanh tới gần, Kim Taehyung thì trước sau vẫn theo sát và giữ lấy cánh tay cô. Khi lên tiếng lần nữa, giọng nói của Shin Dakyung có hơi run: "Bác sĩ, bố mẹ tôi thế nào rồi?"

"Mẹ cô đang rơi vào tình trạng hôn mê sâu, trong quá trình phẫu thuật phát hiện ra trong não bà ấy có một lượng máu bầm khá lớn. Hiện giờ chúng tôi đang chuẩn bị phương án và sẽ tiến hành phẫu thuật ngay cho bà ấy trong vài phút nữa." Bác sĩ dừng lại một chút, thái độ ngập ngừng: "Còn bố cô..."

Nhìn thấy được sự do dự của bác sĩ, trái tim Shin Dakyung bỗng lệch đi một nhịp.

"Bác sĩ, có gì thì ông cứ nói." Kim Taehyung khẽ nói.

"Tình trạng của bố cô tương đối nghiêm trọng hơn. Dây thần kinh vận động của ông ấy chịu ảnh hưởng sau vụ tai nạn, nói rõ hơn một chút là đã bị liệt nửa thân dưới. Trước mắt, chúng tôi có thể đảm bảo với cô rằng ông ấy vẫn an toàn, tính mạng không có vấn đề gì nhưng có lẽ sắp tới ông ấy sẽ không thể đi lại trong một khoảng thời gian dài."

Shin Dakyung ngẩn người.

Cô chỉ cảm thấy, dường như có người nào đó vừa cầm theo một cây gậy lớn rồi cứ thế dùng lực, đập thật mạnh vào gáy cô.

Một loạt những lời nói tựa tiếng sấm ấy đối với Shin Dakyung chẳng khác nào đòn trí mạng đánh thẳng vào tâm lý của cô. Cả người cô gần như bị rút hết sức lực trong khoảnh khắc ấy, hai chân cũng mềm nhũn đi, không còn chống đỡ được sức nặng của cơ thể, từ từ ngồi sụp xuống.

Jeon Jungkook thấy cô như vậy, dĩ nhiên không đành lòng. Anh theo bản năng vội vàng tiến lên, muốn đỡ cô nhưng Kim Taehyung lại ở gần với Shin Dakyung hơn.

Thế nên, khi anh nhìn thấy anh ấy cũng quỵ một chân xuống, ôm cô vào lòng thì bàn tay đang vươn ra định chạm vào người cô của Jeon Jungkook khẽ khựng lại, cứng đờ giữa không trung.

Shin Dakyung cứ thế ngồi bệt xuống sàn đất lạnh lẽo. Cuối cùng, cô vẫn không kìm nén được nữa mà từ từ bật khóc.

Shin Dakyung nắm lấy hai bên tai áo của Kim Taehyung, nước mắt cô chảy dài, giọng nói gần như tắc nghẹn: "Sao lại vậy? Bố tôi... không thể đi lại nữa ư...? Sao có thể chứ?"

Đầu mày Kim Taehyung dính chặt vào nhau. Anh ôm lấy đầu cô, để cô dựa vào lòng mình rồi ngẩng lên hỏi: "Bác sĩ, chẳng lẽ không còn cách nào khác nữa sao?"

Bác sĩ gật đầu: "Hai người đừng quá tuyệt vọng, hiện giờ ông ấy vẫn có thể sinh hoạt như bình thường, chỉ là việc đi lại sẽ trở nên khó khăn hơn mà thôi. Trước kia cũng từng có nhiều bệnh nhân đã gặp trường hợp tương tự như bố cô rồi. Chỉ cần chịu khó hợp tác điều trị và tập vật lý trị liệu thường xuyên thì sẽ có thể hồi phục khả năng đi lại sớm thôi."

"Vậy thì tốt quá." Kim Taehyung cũng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Anh giữ lấy vai Shin Dakyung, hơi đẩy cô ra rồi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô: "Dakyung, em có nghe rõ không? Bác sĩ đã nói bác trai vẫn có thể đi lại như thường. Việc em cần làm bây giờ là phải tỉnh táo lên một chút để hỗ trợ bác ấy trong quá trình điều trị, chỉ có như vậy bác trai mới sớm ngày hồi phục được."

Shin Dakyung đang rơi vào trạng thái hoảng loạn, những lời anh nói cô nghe lúc được lúc không, ánh mắt có phần rời rạc, không được rõ ràng.

Bác sĩ cũng biết tâm lý của Shin Dakyung đang không ổn định nên ông bèn đưa một tờ giấy cho và một cây bút cho Kim Taehyung: "Đây là giấy đồng ý phẫu thuật của mẹ cô ấy, sau khi cô ấy ký vào rồi thì đi theo tôi để lấy máu, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật trong ít phút nữa."

Kim Taehyung nhận lấy, đưa tờ giấy đến trước mặt Shin Dakyung: "Dakyung, trước hết em hãy ký vào đây đi, sau khi phẫu thuật xong cho bác gái chúng ta sẽ tính tiếp."

Shin Dakyung gạt nước mắt, cô gật đầu liên tục. Khi ký tên vào giấy phẫu thuật, động tác tay của cô vẫn còn hơi run, chữ ký cũng nghuệch ngoạc, xiên xiên vẹo vẹo.

Sau khi nhận lại giấy phẫu thuật, bác sĩ khẽ gật đầu một cái rồi nói: "Đề phòng trường hợp bệnh nhân mất máu quá nhiều trong quá trình phẫu thuật, tôi cần hai người đi theo tôi để lấy máu. Con gái của ông ấy là một, vậy ai trong số ba người còn lại ở đây đồng ý hiến máu?"

Lúc này, Jeon Jungkook mới tiến lại gần bác sĩ, anh bất ngờ cất lời: "Tôi có thể hiến máu không?"

Go Hayoon và Kim Taehyung xoay đầu nhìn anh, vẻ mặt Go Hayoon lộ rõ sự bàng hoàng.

Bác sĩ bèn hỏi: "Anh đây thuộc nhóm máu gì?"

"Nhóm máu A." Jeon Jungkook đáp.

Bác sĩ khẽ lắc đầu: "Vậy thì không được rồi, bệnh nhân thuộc nhóm máu B."

Jeon Jungkook mím chặt môi, anh vô thức dời mắt sang Shin Dakyung, góc cằm chợt căng ra đôi chút.

"Tôi là nhóm máu B, tôi đồng ý hiến máu." Kim Taehyung đỡ Shin Dakyung đứng dậy rồi nói tiếp: "Bác sĩ, có thể nào không lấy máu của cô ấy không? Cứ lấy máu của tôi nhiều thêm một chút cũng được."

Hiện giờ trông Shin Dakyung quá mức yếu đuối, sắc mặt cô cũng tái nhợt đến kinh người. Kim Taehyung chỉ sợ một khi lấy máu, có thể cô sẽ không gắng gượng được mà ngất đi bất cứ lúc nào thì nguy.

Ngay lúc bác sĩ vừa định nói không được thì giọng nói khàn khàn của Shin Dakyung khẽ vang lên: "Bác sĩ, hãy cứ lấy máu của tôi đi." Sau đó, cô quay sang Kim Taehyung, có ý trấn an anh: "Tôi không sao đâu mà. Thật sự cảm ơn anh, Phó tổng."

Kim Taehyung tuy rằng lo lắng nhưng quan sát thấy cô có vẻ đang dần lấy lại được tinh thần nên cũng yên tâm. Anh chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ.

Những gì đang xảy ra đó hoàn toàn lọt hết vào mắt Jeon Jungkook. Từ ánh mắt và hành động của Shin Dakyung, anh cảm nhận được rõ ràng sự cảm kích mà cô dành cho Kim Taehyung.

Cảm giác bất an trong lòng Jeon Jungkook cũng vì thế mà dần dần ập đến, tựa như nước thuỷ triều dâng trào, từ từ nuốt chửng lấy anh.

Go Hayoon đứng bên cạnh Jeon Jungkook từ nãy tới giờ, thấy anh cứ đứng yên nhìn Kim Taehyung và Shin Dakyung mà không nói gì, cô ta quay đầu nhìn vào mắt anh. Nhưng dường như trong mắt anh giờ phút này không có cô ta, cũng không hề có Kim Taehyung mà chỉ tồn tại duy nhất và một mình Shin Dakyung mà thôi.

Khi ánh mắt Go Hayoon một lần nữa trượt xuống bàn tay đang siết lại của Jeon Jungkook, cô ta bỗng cũng cảm thấy bất an hệt như anh vậy. Thế nhưng cô ta lại không biết làm gì khác ngoài nắm lấy tay anh. Có lẽ chỉ có cách này, mới có thể chứng minh rằng ít nhất anh vẫn còn ở bên cạnh cô ta...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info