ZingTruyen.Com

JEON JUNGKOOK | By Your Side

Chương 36: Thật sự rất nhớ em

naneunjojo

Bị vòng ôm của Jeon Jungkook bao vây chặt chẽ, đương nhiên Shin Dakyung chẳng còn tâm trạng nào để suy tính trước sau. Cô mím môi, đành phải đáp lại: "Tôi... biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ sau..."

Tiếng cười trầm thấp của Jeon Jungkook khẽ vang lên bên tai Shin Dakyung. Anh thả lỏng vòng tay ra rồi xoay người cô lại, ánh mắt khi di chuyển từ gương mặt xuống đôi môi phớt hồng của cô bỗng tối đi vài phần.

Môi Shin Dakyung thuộc dạng nhỏ nhắn, không dày cũng không mỏng, dĩ nhiên chẳng thể nào quyến rũ bằng những cô gái có bờ môi căng mọng và đầy đặn. Thế nhưng Jeon Jungkook chỉ biết mấy năm nay anh vẫn luôn tận hưởng và đắm chìm vào cảm giác ngọt ngào mà đôi môi ấy mang lại. Có thể đối với người khác nó không cuốn hút, không gợi cảm, nhưng đối với anh thì nó lại chẳng khác nào một loại thuốc phiện, chỉ cần sa sút tinh thần một chút thì sau này việc "cai thuốc" là vô cùng khó khăn.

Jeon Jungkook thừa nhận, bản thân anh đã không còn "cai thuốc" được nữa.

Cô không cho anh cơ hội, anh cũng bất đắc dĩ không sử dụng "thuốc" một khoảng thời gian. Vậy nên bây giờ anh thật sự muốn được ôn lại sự mềm mại của nó. Mỗi tế bào trong cơ thể anh đều đồng loạt rộ lên, giống như đang thúc giục anh mau chiếm lấy đôi môi ấy đi.

Yết hầu Jeon Jungkook lờ mờ chuyển động, anh nhìn cô chăm chú, bàn tay đang ôm vai cô cũng tăng thêm lực một cách vô thức. Sau đó, anh thẳng thừng cúi đầu xuống, nhắm đến cánh môi đang hé mở kia.

Shin Dakyung hoảng hốt, trái tim bất chợt lệch đi một nhịp. Nhưng may là cô phản ứng nhanh, bèn ngửa đầu về sau rồi cũng lập tức lùi xuống vài bước theo bản năng.

Jeon Jungkook vẫn giữ chặt vai cô, có lẽ không ngờ cô né tránh nên anh hơi khựng lại vài giây. Nhưng dường như anh chỉ sững người trong một thoáng chốc ngắn ngủi ấy bởi vì rất nhanh sau đó, anh đã lại tiến về trước theo Shin Dakyung, gương mặt tiếp tục áp sát, có vẻ như định làm cho đến cùng.

Shin Dakyung bối rối, lại lùi về sau thêm, còn Jeon Jungkook cũng không bỏ cuộc, anh cứ dồn ép từng bước một.

Cho tới khi sống lưng Shin Dakyung chạm vào tủ để quần áo, cô mới nhận ra mình đã bị anh đẩy đến đường cùng, không còn đường thoát nữa.

Jeon Jungkook rướn khoé môi, ý cười trên gương đầy đắc ý, pha lẫn chút lưu manh. Shin Dakyung thu trọn nụ cười của anh vào đáy mắt, cô có cảm giác như anh đang muốn nói với cô "Em trốn không thoát đâu." hoặc là "Em thua rồi."

Cả người Shin Dakyung bỗng chốc trở nên căng cứng.

Cá tính của Jeon Jungkook trước giờ vẫn khá rõ ràng. Một khi anh đã muốn cái gì thì nhất định phải làm cho bằng được, lần đầu tiên thất bại thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba... Dĩ nhiên đối chuyện tình cảm cũng không phải là ngoại lệ.

Jeon Jungkook bèn nhắm mắt, cứ thế phủ môi xuống. Nhưng lần này, ý đồ của anh vẫn tiếp tục bị Shin Dakyung ngăn cản, cô giơ tay chặn môi anh lại, hô hấp gấp gáp: "Jeon Jungkook, anh đừng có làm bừa."

"Hôn em là làm bừa à?" Jeon Jungkook nắm lấy cổ tay cô, cất giọng thản nhiên.

Shin Dakyung chau mày, cô muốn rút tay lại nhưng anh bỗng gia tăng sức mạnh, kiên quyết giữ chặt tay cô: "Nhưng tôi đã đồng ý đâu? Hành vi hiện giờ của anh là đang cưỡng ép người khác đấy!"

"Phải không?" Jeon Jungkook nhướng mày. Anh giơ tay chạm lên gò má cô, khẽ hỏi một câu mang hàm ý thăm dò, ánh mắt sâu thăm thẳm như một cái giếng đen ngòm, dù thế nào cũng không thể nhìn thấy đáy: "Em không nhớ anh sao?"

Trái tim Shin Dakyung va chạm mạnh bởi câu hỏi của anh, sau đó run lên kịch liệt. Dường như có một người tí hon nào đó bị doạ sợ, bất chợt phát hoảng rồi chạy loạn xạ khắp nơi một cách mất phương hướng trong lồng ngực, cuối cùng đâm sầm vào trái tim của cô.

Tâm trạng Shin Dakyung rối bời vì hơi thở nam tính của người đàn ông đang phả vào da thịt mình. Cô xoay mặt sang hướng khác, giọng nói nhỏ xíu: "Không nhớ."

"Thế ư?" Jeon Jungkook ra vẻ đã hiểu, tông giọng trầm thấp và cả đáy mắt sâu hun hút của anh đều như một tảng đá đè nặng trái tim Shin Dakyung. Anh cười nói: "Vậy thì anh phải mạo phạm rồi, kiểm tra xem lời nói của em có bao nhiêu thành thật."

Vừa dứt lời, một tay Jeon Jungkook vòng ra sau, ghìm chặt gáy cô, tay kia xoay mặt cô lại. Shin Dakyung còn chưa kịp phản ứng, tầm nhìn trước mắt cô bỗng tối sầm đi, tiếp đến có thứ gì đó mềm mại đè lên môi cô.

Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm giác quen thuộc này khiến đáy lòng cô có chút nghẹn ngào, lý trí cũng trôi dạt, bay xa vạn dặm. Trong giây phút ấy cô bất chợt chẳng biết phải làm thế nào, chỉ dựa sát sống lưng vào tủ, cả người cũng đờ ra, để mặc anh tuỳ ý di chuyển trên cánh môi mình.

Những nụ hôn trước đây của anh hầu như đều rất mạnh mẽ và ngông cuồng, mang theo một sự chiếm hữu khá rõ ràng, thậm chí có khi còn vồ dập như sóng dồn, khiến Shin Dakyung không kịp trở mình. Nhưng lần này có lẽ Jeon Jungkook ý thức được tình hình hiện tại đã không còn giống như trước kia nữa, anh bèn tuỳ cơ ứng biến, vì vậy dẫn đến việc nụ hôn anh mang đến cho cô cũng trở nên tương đối dịu dàng, dường như đang muốn dỗ dành sự ấm ức và giận dỗi trong lòng cô.

Ban đầu chỉ đơn thuần là chạm nhẹ, bờ môi anh men theo khoé môi, chậm rãi nhấp nháp cánh môi cô. Nhưng dần dà về sau thấy Shin Dakyung không hề phản kháng, Jeon Jungkook mới tiến thêm một bước, từ từ tách môi cô ra, quấn chặt lấy đầu lưỡi cô, nhẹ nhàng mà triền miên.

Khi ấy Shin Dakyung mới bừng tỉnh, cuống quýt đẩy lồng ngực của anh ra. Nhưng Jeon Jungkook lập tức túm lấy cổ tay cô, ghim chặt lên cửa tủ đằng sau. Sau đó nụ hôn của anh cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn, hoang dã hơn, hơi thở có phần nặng nề, hệt như một người khác nước đã lâu bỗng tìm được nguồn nước tươi mát, cũng như cái cách mà anh vẫn thường làm với cô trước kia vậy.

Sống mũi cao thẳng của người đàn ông như một thanh gươm, chạm lên làn da cô. Đôi chân Shin Dakyung mềm nhũn, cô cảm thấy hô hấp và khoang miệng của mình tràn ngập mùi hương thanh mát thuộc về riêng anh, thoang thoảng mùi nước cạo râu. Hơi thở của cả hai đan hoà, quấn bện vào nhau.

Một tay Jeon Jungkook đang giữ sau gáy cô nhẹ nhàng luồn qua, chuyển thành vuốt me mái tóc Shin Dakyung giống như một sự hưởng thụ. Sau đó anh lướt dần xuống, ôm lấy eo cô.

Shin Dakyung mơ mơ hồ hồ, gò má ửng hồng. Cảm nhận được anh đã rời khỏi môi mình, nhưng lại đang trượt dần xuống cằm. Cô biết rõ hơn ai hết đây là chính là thói quen khi thân mật của anh, liền vội vàng xoay mặt đi, lên tiếng ngăn cản: "Đừng..."

Jeon Jungkook nghe thấy nên cũng dừng lại, nhưng khi anh mở mắt ra, ánh mắt ấy tối đen như bị phủ kín bởi một lớp sương mù dày đặc. Anh dẫn dắt tay cô đặt lên vai mình, hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi dứt ra, môi của hai người họ cách nhau gần như chỉ bằng một mm.

Sống mũi Jeon Jungkook khẽ cọ lên mũi cô, anh thì thầm: "Em nói dối."

"Anh lưu manh!" Shin Dakyung thẹn quá hoá giận. Người đàn ông này vừa mới đem cô ra thử nghiệm? Hơn nữa vừa nãy cô lại như bị thôi miên, chẳng những không phản kháng mà sau đó còn hùa theo, đắm chìm vào nụ hôn của anh?

Jeon Jungkook bật cười, hỏi một câu với điệu bộ bắng nhắng: "Em có nhớ anh, phải không?"

"Tôi đã nói rồi, tôi không nhớ." Thật ra câu này cũng không hoàn toàn là thật...

Jeon Jungkook không giận, anh giơ tay vân vê gò má mềm mại của cô: "Không nhớ à? Vậy chúng ta chứng thực lại một lần nữa nhé?"

Lần này Shin Dakyung cảnh giác hơn, cô nhanh chóng giữ chặt gương mặt của anh lại trước khi anh kịp đặt môi xuống, tất cả dây thần kinh trong đầu đồng loạt bị kéo căng cùng một lúc: "Jeon Jungkook, anh đừng có ức hiếp người quá đáng!"

"Ức hiếp người? Được thôi, nếu em muốn thì cứ cho là vậy đi." Jeon Jungkook không bỏ cuộc, vẫn kiên trì bám riết lấy câu hỏi trước đó. Anh véo má cô, hành động đầy yêu chiều: "Nói một lời thật lòng xem nào, nhớ anh không?"

Shin Dakyung hậm hực gạt tay anh ra: "Sao anh cứ nhất quyết bắt tôi trả lời câu hỏi này thế? Chẳng phải khi nãy tôi đã nói rõ rồi sao?"

"Em dối lòng." Jeon Jungkook lặp lại câu này. Anh lại một lần nữa bắt lấy tay cô, cả hai cứ mãi trong tư thế giằng co.

Mặc dù bị anh nhìn trúng, nhưng Shin Dakyung vẫn cảm thấy bất bình: "Anh dựa vào đâu mà nói như thế?"

"Em hoàn toàn không cự tuyệt nụ hôn vừa nãy." Nét cười của Jeon Jungkook vô cùng gian xảo.

"Chỉ vậy thôi?" Shin Dakyung nghiến răng, cô thật sự muốn vớ đại cái gì đó đập thẳng lên người anh.

"Thế thôi." Jeon Jungkook cười khẽ: "Hình như đối với em, việc thành thật với anh một chút là rất khó."

Shin Dakyung mím chặt môi, cô nhìn anh chăm chăm nhưng không nói gì.

"Còn không mau nói thì anh hôn đấy." Jeon Jungkook cười, cất lời đe doạ một cách thiện chí.

Shin Dakyung ngập ngừng. Anh làm vậy có khác nào bắt ép cô phải nói theo ý anh chứ?

"Nhất quyết không nói sao?" Jeon Jungkook nheo mắt lại. Anh là người theo chủ nghĩa hành động, nói là làm ngay, cũng chẳng thích lằng nhằng quá lâu. Anh nâng cằm cô lên, bờ môi liền đổ xuống môi cô.

Khi hai đôi môi vừa chạm vào nhau, Shin Dakyung đã vội vàng chống tay lên, dốc sức đẩy mạnh vai anh ra. Cô thở gấp, không còn cách nào khác ngoài thoả hiệp: "Được được, tôi nói..."

Ý cười trên gương mặt Jeon Jungkook càng thêm đậm.

"Tôi có." Shin Dakyung đánh mắt sang chỗ khác, cô cảm thấy ngượng miệng vô cùng.

"Có cái gì? Em nói rõ một chút." Jeon Jungkook giả vờ nhíu mày, làm như không nghe thấy lời cô nói. Anh cố tình ghé sát tai lại gần cô, hành động xấu xa vạn phần.

"Tôi... ừm..." Gương mặt Shin Dakyung đỏ bừng như quả cà chua, dây thần kinh gần như xoắn cả vào nhau. Cô đấu tranh tư tưởng dữ dội, khó khăn lắm mới nặn ra được hai chữ cuối cùng: "Nhớ anh...."

Nghe xong câu này, Jeon Jungkook bèn quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. Anh dần dần thu lại điệu bộ đùa cợt của mình, khoé môi đang cong cong cũng trùng xuống. Nhưng anh chỉ im lặng nhìn cô như thế, hồi lâu sau vẫn chẳng nói gì.

Thật lòng thì Shin Dakyung cũng chẳng biết phải làm thế nào. Cô thà rằng anh hãy nói gì đó, cho dù lời nói của anh không được nghiêm túc hoặc là anh chọc ghẹo cô cũng được, ít nhất việc đó còn có thể tránh được những gượng gạo và sự ngột ngạt không tên chứ đừng nhìn chằm chằm cô mãi như thế này.

Ánh mắt của anh là nơi chất chứa muôn vàn cảm xúc, khi thì bỡn cợt lưu manh, khi thì ôn hoà dịu dàng, có khi lại buốt giá như sương lạnh, vừa u tối, vừa thâm sâu.

Thế nên, có nhiều lúc cô không rõ rốt cuộc anh đang suy nghĩ hoặc tính toán điều gì, cũng giống như bây giờ vậy.

Jeon Jungkook vẫn đang nhìn cô, ánh mắt anh không hoàn toàn mềm mỏng cũng chẳng thật sự nghiêm túc, chỉ đứng ở lằn giữa ranh giới, khiến cô không sao giữ bình tĩnh được.

Shin Dakyung cảm thấy không thể để như vậy nữa nên cô đành chủ động lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh: "Anh hài lòng rồi chứ?"

"Hài lòng rồi." Jeon Jungkook cười đáp. Anh giơ cả hai tay ôm lấy gương mặt Shin Dakyung rồi nâng lên, đôi môi hôn nhẹ lên trán cô. Anh nhắm mắt, giữ yên như vậy một lúc lâu như đang cảm nhận, vài giây sau mới lẩm bẩm: "Mấy ngày qua thật sự rất nhớ em."

Hơi thở người đàn ông rất gần, phả xuống xương mày rồi tới sống mũi cô, thoang thoảng và dễ chịu. Shin Dakyung nghe thấy những âm thanh ong ong vang lên trong đầu mình. Trái tim từ lúc anh bắt đầu hôn cô cho đến bây giờ đã hàng vạn lần chực rơi ra ngoài đều bị cô sống chết nhét trở lại. Nhưng cô nghĩ, có lẽ cô sắp không giam nó lại được nữa rồi. Chỉ sợ chẳng mấy chốc nó sẽ lại bay thẳng ra khỏi lồng ngực và chạy đến bên Jeon Jungkook thôi.

Nghe giọng nói trầm trầm của anh, chẳng hiểu sao cô bỗng thấy cổ họng tắc nghẹn, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích hệt như ma xui quỷ khiến.

Nụ hôn vụn vặt của anh lướt xuống, dừng lại lần lượt ở lông mày, mắt, mũi và môi cô. Jeon Jungkook tì trán mình lên trán cô, thấp giọng nói: "Tối nay có cho anh ở lại không?"

***

Chúa ơi dạo này deadline phải gọi là dồn dập luôn, như sóng vồ vậy đó. Mỗi gv giao 1 dự án khác nhauㅠㅠ Nên là mình sợ từ đây tới cuối tuần sẽ không up được chương nào nữa đâuuuuuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com