ZingTruyen.Com

JEON JUNGKOOK | By Your Side

Chương 26: Anh nợ tôi một mạng

naneunjojo

Jeon Jungkook cười cười, nâng tay lên. Shin Dakyung hơi khom người giúp anh cởi áo ra, cơ thể người đàn ông đỏ bừng, từ gương mặt trải dài xuống bụng, lồng ngực cũng toàn là mồ hôi. Shin Dakyung nhìn mà lạnh cả người, may mà vừa nãy cô gọi đến cho anh đúng lúc, nếu đêm nay để mặc anh tự sinh tự diệt trên giường thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Cô xếp khăn lại, bắt đầu lau từ cổ anh trở xuống.

Jeon Jungkook cũng rất biết hợp tác, có thể nói cô là bè gỗ nổi duy nhất mà anh có thể bám vào lúc này. Anh ngẩng đầu cô dễ dàng lau hơn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô mải miết. Sau hồi quan sát thấy gò má cô sắp đỏ như quả cà chua tới nơi, dù đang bệnh nhưng phần tử thích chọc ghẹo cô trong anh lại bất ngờ trồi lên, thế là anh bèn lên tiếng: "Em xấu hổ à?"

"Vớ vẩn! Việc gì tôi phải xấu hổ?"

"Vậy tại sao em đỏ mặt?" Jeon Jungkook nhướng mày.

"Do điều hoà nóng quá thôi, tôi nghĩ anh nên thay cái mới." Shin Dakyung biết từ đầu tới giờ anh vẫn đang nhìn cô chăm chú nhưng cô vẫn cố tình né tránh ánh mắt đó, tiếp tục lau dọc xuống lồng ngực.

"Thế ư?" Jeon Jungkook gật gù ra vẻ như đã hiểu. Dù bây giờ anh đã rất yếu rồi, chất giọng vừa khàn vừa đặc nhưng vẫn không chịu thôi: "Anh không nói em không nói, người ngoài nhìn vào còn tưởng em sốt cao chứ không phải anh."

"Anh còn không nhìn lại mình xem? Sắp tắt tiếng tới nơi rồi mà sao vẫn nói nhiều thế hả?" Shin Dakyung hậm hực, đầu tóc gần như bốc khói: "Bình thường anh có như vậy đâu? Anh mà còn nhiều lời nữa thì tôi đi về đấy!"

Jeon Jungkook thật sự ngậm miệng lại, không nói gì nữa. Anh gật gật đầu, giơ tay lên ra hiệu rằng anh sẽ im lặng, cô cứ việc tiếp tục.

Shin Dakyung chợt muốn cười nhưng vì thể diện nên vẫn cố nín nhịn. Sau khi lau xong nửa thân trên của anh, cô bèn gấp khăn lại gọn gàng.

"Sao không lau bên dưới?" Jeon Jungkook lên tiếng.

Hai tai Shin Dakyung đỏ ửng, đương nhiên cô hiểu "bên dưới" mà anh muốn ám chỉ là cái gì. Cô chớp mắt, hắng giọng: "Lát nữa anh ăn chút gì đó rồi uống thuốc, đợi cơ thể ra nhiều mồ hôi rồi tôi sẽ lau lại một lần nữa." Nói đến đây, cô ngừng lại một chút sau đó mới bổ sung thêm một câu: "Tới đó... rồi tính sau."

Jeon Jungkook giơ tay che mắt, khoé môi cong lên, để lộ hàm răng trắng sáng.

Shin Dakyung chỉ liếc anh một cái rồi thôi. Cô dựa theo sự chỉ dẫn của Jeon Jungkook tìm thấy nhiệt kế, lúc đo nhiệt độ cho anh thì thấy 38,5 độ, sốt khá cao. Shin Dakyung ngước nhìn giờ, đã hơn chín giờ rồi, Kim Taehyung nói hơn 10 giờ anh sẽ xuống máy bay hoặc có thể trễ hơn. Thế nên cô cũng chẳng dám chậm trễ nữa, sợ không kịp nên liền vội vàng ra ngoài nấu chút gì đó cho Jeon Jungkook ăn trước.

Jeon Jungkook thấy cô đứng dậy cũng nhổm dậy theo, chiếc khăn ướt đặt trên trán rớt xuống. Anh nửa nằm nửa ngồi trên giường, bàn tay nắm chặt lấy tay cô, gương mặt có phần mơ màng ấy tựa hồ như cắt không còn một giọt máu: "Em đi đâu vậy?"

Shin Dakyung quan sát anh, bất chợt cong môi cười. Vì sao lúc này cô lại thấy anh giống hệt như một đứa trẻ đầy lo lắng và sợ hãi khi bị người lớn bỏ rơi?

Suốt ba năm, cô chưa từng chứng kiến bộ dạng đổ bệnh của Jeon Jungkook, hoặc cũng có thể anh vẫn có những lúc ốm nặng như thế này nhưng cô không biết, vì dù sao trước đây không phải ngày nào cũng gặp nhau. Vậy nên trong ấn tượng của cô, anh lúc nào cũng trưởng thành, mạnh mẽ, song đôi khi cũng mang lại cho người khác một cảm giác rất ngông cuồng và ngang ngược.

Nhưng bây giờ, cô xem như đã được nhìn thấy một khía cạnh khác của Jeon Jungkook chỉ xuất hiện khi anh đổ bệnh.

Người đàn ông này lúc ốm yếu... nói sao nhỉ? Cô cảm thấy anh 'trẻ' hơn mọi khi. Nói một cách khác dễ hình dung hơn, dáng vẻ của anh lúc này rất phù hợp với 'lớp vỏ ngoài' trước đó, một chàng trai chỉ mới 26 tuổi.

Shin Dakyung mím môi cười, cô đẩy anh nằm xuống giường, chỉnh lại gối kê đầu cho anh rồi nhẹ nhàng nói: "Anh phải ăn no bụng thì mới uống thuốc được. Tôi vẫn ở ngoài thôi, không đi đâu hết nên nếu anh cần gì cứ gọi."

"Được." Jeon Jungkook thấy cô cười, khoé môi cũng vô thức nhếch lên theo, tâm trạng rõ ràng cũng trở nên nhẹ nhõm.

Từ ngày Shin Dakyung phát hiện ra sự thật cho đến nay, cô vẫn luôn né tránh không muốn gặp anh, ngay cả khi anh gọi điện cho cô thì cũng bị từ chối một cách thẳng thừng. Lần duy nhất cô chủ động liên lạc là vào chiều nay nhưng thái độ của cô cũng không mấy thân thiện chứ đừng nói gì đến cô có thể mỉm cười với anh như hiện giờ.

Jeon Jungkook ngắm nhìn gương mặt cô, một suy nghĩ hàm hồ bất giác vụt qua não bộ.

Cơn sốt cao lần này... cũng không đến nỗi tệ.

Mặc dù miệng thì nói "được" nhưng bàn tay Jeon Jungkook vẫn đang nắm chặt lấy cổ tay cô không rời.

Shin Dakyung cũng không biết làm sao, đành tách dần từng ngón tay của anh ra, rút tay về rồi lấy chiếc khăn ướt rơi bên cạnh giường đặt lên trán anh. Cô hạ giọng nói: "Giờ thì anh chợp mắt một lát đi."

Cô khép cửa phòng lại rồi ra ngoài, lấy chiếc túi mình đã mang đến vào bếp rồi mở tủ lạnh nhà Jeon Jungkook ra kiểm tra. Cũng không đến mức trống huơ trống hoắc như trong tưởng tượng của cô, có vài món ăn để lạnh và rau xanh, vừa hay có thể làm một bữa ăn nhẹ.

Shin Dakyung bày nguyên liệu và gia vị ra rồi bật lửa nhỏ. Trong lúc đợi bếp nóng, cô bèn đi ra phòng khách.

Cặp tài liệu và áo vest của Jeon Jungkook nằm bừa trên chiếc sofa dài, ví tiền ở trên bàn.

Trong đầu cô gần như đã hình dung được những gì đã xảy ra vài tiếng trước. Jeon Jungkook về đến nhà, có lẽ vì cơn sốt trong người hành mệt nên anh ngồi trên sofa nghỉ ngơi rồi ngủ quên mất. Lúc mơ màng tỉnh dậy có đi tắm qua rồi mới vào phòng ngủ vì lúc cô đến thì anh đã thay đồ ở nhà rồi.

Shin Dakyung liếc ra ban công, bên ngoài có một xào đồ treo đầy quần áo.

Có lẽ là sáng nay Jeon Jungkook đã phơi đồ nhưng lại quên mang vào?

Shin Dakyung ngẫm nghĩ, sau đó cô quay trở lại phòng bếp, bắt đầu bận rộn.

Trong suốt khoảng thời gian cô loay hoay trong bếp, phòng ngủ yên ắng, không một tiếng động. Cô đoán có lẽ Jeon Jungkook ngủ rồi nhưng vẫn muốn kiểm tra cho chắc, thế nên thỉnh thoảng vẫn mở cửa phòng anh xem thử, và quả thật là anh đang ngủ.

Shin Dakyung cười dịu dàng, ừm... anh cũng ngoan quá nhỉ.

Cô làm hai món mặn và một bát cháo trắng, cùng với một ly nước ép hoa quả. Lúc Shin Dakyung định mang vào phòng thì bất chợt nghe Jeon Jungkook gọi cô.

Cô sợ anh cảm thấy khó chịu hoặc lại sốt cao hơn nên đã lật đật vào trong xem thế nào. Kết quả, anh chỉ khàn giọng nói với cô một câu: "Dakyung, anh khát quá..."

Mấy chục tảng đá trong lòng cô dường như ầm ầm rơi xuống.

Shin Dakyung vào phòng, trên tay cầm theo một cái khay. Cô đặt lên cái tủ nhỏ bên cạnh đầu giường, thấy Jeon Jungkook chống tay ngồi dậy bèn rút một cái gối kê đằng sau lưng anh.

Cô rót cho anh một cốc nước ấm trước, Jeon Jungkook nhận lấy, bờ môi tái nhợt, tay còn hơi run. Shin Dakyung cũng sợ anh làm đổ nước ra ngoài nên đành đè tay lên tay anh để anh dễ uống hơn.

Jeon Jungkook hình như rất khát rồi, đầu tiên anh uống một ngụm nhỏ, những lần sau đó cứ gọi là hệt như vòi hút nước. Shin Dakyung không biết nên khóc hay cười, cô lên tiếng: "Anh uống từ từ thôi, coi chừng..."

Còn chưa nói dứt câu, Jeon Jungkook đã sặc nước, ho liên tục, gương mặt đỏ bừng.

Cô hốt hoảng, giơ tay vuốt vuốt lồng ngực anh, ngữ khí lo lắng: "Anh không sao chứ? Đã bảo uống chậm thôi rồi, có ai giành với anh đâu?"

Jeon Jungkook đáp: "Anh ổn."

"Cháo còn nóng, anh ăn đi, đừng để nguội." Đợi cơn ho của anh dịu đi, Shin Dakyung định đưa cho anh bát cháo nhưng chợt nhớ lại cảnh tượng anh bị run tay ban nãy nên cô dứt khoát bưng bát cháo lên, dùng thìa khuấy nhẹ rồi liếc nhìn anh: "Thôi để tôi làm vậy."

Jeon Jungkook dựa người vào đầu giường, chỉ biết cười.

Shin Dakyung hớt một ít cháo trên mặt, thổi vài lần rồi đưa tới miệng anh. Jeon Jungkook há miệng ngậm lấy chiếc thìa, ăn sạch phần cháo bên trên. Sau đó anh lại chỉ tay vào một món mặn. Shin Dakyung hiểu ý nên cũng lấy một ít đút cho anh, ăn cháo không thì rất nhạt nên cô mới nấu thêm hai món mặn để anh ăn cùng.

"Vừa miệng chứ?" Cô khẽ hỏi.

"Ngon lắm." Jeon Jungkook gật đầu, đuôi mắt và khoé môi cong cong, có vẻ anh đang rất thoả mãn. Sau khi nuốt xuống rồi, anh lại ra hiệu với cô: "Em tiếp tục đi."

Cô lại hớt một thìa cháo, đưa đến chỗ anh.

Nhưng lần này Jeon Jungkook không há miệng.

"Anh ráng ăn thêm đi, còn chưa hết nửa bát nữa mà. Anh không ăn thì làm sao khỏi bệnh được?" Cô hiểu lầm anh không muốn ăn nữa.

Jeon Jungkook bất chợt hỏi cô: "Sao em không thổi?"

Shin Dakyung lập tức thông suốt, cánh tay cô còn đang vươn ra, chiếc thìa ghé sát môi anh. Cô lườm nguýt: "Anh không thể tự thổi à?"

"Anh không thích." Jeon Jungkook lắc đầu, ngữ khí bình thản. Dù sắc mặt anh lúc này vừa trắng vừa tái nhưng 'giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời'. Anh vẫn là anh, ngang ngược đến mức không ai bì nổi.

Shin Dakyung đành phải thổi cho anh trước: "Vậy đã được chưa?"

Lúc này Jeon Jungkook mới chịu ăn.

Từng thìa từng thìa một cứ thế lần lượt được anh nuốt xuống bụng, cho đến khi bát cháo trắng hết sạch, không còn lại gì, hai món mặn còn lại cũng vơi đi một nửa chứ không ít, Shin Dakyung mới đưa khăn giấy cho anh lau miệng, nhưng anh nhất quyết đòi cô lau giúp cho bằng được.

Người này sao mà lắm chuyện thế?

Kế đó cô lại tách thuốc ra, đưa cho anh một cốc nước ấm, lần này anh cầm vững tay hơn nên không bị đổ ra ngoài nữa. Shin Dakyung đứng dậy dọn dẹp rồi chỉ tay vào cốc nước hoa quả trên chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường: "Giờ tôi ra ngoài rửa bát, anh nhớ uống thêm nước ép đấy, bổ sung vitamin, rất tốt cho cơ thể."

"Vất vả cho em rồi." Jeon Jungkook nhìn cô chăm chú, tận sau trong đáy mắt toát lên một vẻ dịu dàng.

"Vất vả thì không dám nói, nhưng xem như anh nợ tôi một mạng."

Jeon Jungkook nhướng mày.

Shin Dakyung bưng cái khay lên, đáp khẽ: "Nếu tôi không đến đây thì chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu."

"Vậy em muốn anh dùng cái gì để trả?"

Cô im lặng một lúc, ánh mắt đảo qua đảo lại, có lẽ cũng đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng sau đó cô lại xua tay nói: "Tạm thời chưa nghĩ ra, khi nào có đáp án tôi sẽ nói cho anh biết sau."

"Anh có một đề xuất rất hay."

"Vậy anh nói thử xem." Mặc dù nhìn vẻ mặt đó của anh, cô đã lờ mờ có linh cảm cái gọi là đề xuất mà anh sắp nói ra nhất định không mấy hay ho nhưng ai biết được, cứ nghe trước đã.

Jeon Jungkook nheo mắt nhìn cô: "Anh lấy thân báo đáp được không?"

"Thật ngại quá, đề xuất bị bác bỏ vĩnh viễn!" Dứt lời, Shin Dakyung lập tức xoay người, bước thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại.

Thế nên Jeon Jungkook không biết, sau khi nghe câu nói đó của anh, thật ra trái tim cô cũng đập liên hồi...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com