ZingTruyen.Com

JEON JUNGKOOK | By Your Side

Chương 25: Cơn sốt

naneunjojo

Shin Dakyung tắm rửa sạch sẽ, thay một chiếc váy ngủ thoải mái rồi nấu một bát mì cay ăn tạm. Bát mì trên bàn chỉ vừa mới bưng xuống khỏi bếp, vẫn còn sôi ùng ục, bốc khói nghi ngút. Cô vừa ăn vừa ngồi trước màn hình máy tính, lướt tìm xem tin tức về ngành của mình.

Kim Taehyung nói với cô, có lẽ khoảng mười giờ đến mười giờ rưỡi tối nay anh sẽ xuống máy bay. Ban đầu anh còn ngại tối như vậy còn gọi cô ra khỏi nhà, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô nhưng Shin Dakyung vốn dĩ không thuộc tuýp người ngủ sớm, giờ đó đối với cô vẫn chưa được gọi là muộn, thế nên cô bèn nói với anh cô vẫn có thể đến sân bay đón anh được.

Bây giờ đã hơn bảy giờ, sau khi ăn xong cô lại bắt đầu loay hoay quét dọn. Kể từ khi trở thành trợ lý của Kim Taehyung cô khá bận nên cũng quên luôn việc lau dọn, bây giờ điều chỉnh được giờ giấc và lượng công việc rồi mới thấy nhà cửa... đúng là rất bừa bộn.

Quần áo có cái thì nằm lăn lóc trên sofa, có cái thì vứt lung tung trên giường.

Shin Dakyung 'gom nhặt' quần áo lại, xếp gọn rồi mở cửa tủ ra cất vào. Lúc ngẩng đầu lên, tóc cô vô tình móc phải cúc áo của chiếc sơ mi được treo gọn gàng phía trên.

Cô giơ tay tháo ra, nhìn lại mới thấy chiếc sơ mi này là của Jeon Jungkook, bên cạnh còn hai ba chiếc giống hệt, quần dài mặc ở nhà của anh thì được xếp ngay phía dưới.

Shin Dakyung cũng chẳng nhớ chính xác được là từ khi nào anh đã ngông nghênh chiếm trọn một góc nhỏ trong tủ quần áo của cô.

Cũng được một khoảng thời gian rồi Jeon Jungkook chưa động chạm gì tới chiếc áo này. Nó bị anh 'bỏ rơi' ở nhà cô lâu tới nỗi bây giờ hít vào chỉ toàn là mùi hương của cô, mùi của anh vô cùng nhạt nhoà, gần như là không còn gì nữa.

Sau giây phút suy ngẫm, Shin Dakyung vô thức nhớ đến cuộc gọi sáng nay.

Giờ nghĩ lại mới thấy, hình như giọng nói của anh lúc đó khang khác, có vẻ trầm hơn so với bình thường, còn hơi khàn nữa. Có điều lúc đó cái cô quan tâm chỉ là phải làm cách nào mới khiến anh dừng việc tặng hoa lại, còn bị anh chọc cho tức điên lên. Lửa giận thiêu đốt lý trí, cô làm gì còn tâm trạng mà để ý đến chuyện anh có ổn hay là không?

Shin Dakyung giơ tay đẩy mấy chiếc áo của anh vào sát góc, đóng tủ lại rồi đi ra ngoài ban công, đưa mắt về phía toà nhà cao ốc sừng sững phía trước.

Lẽ nào anh ốm ư?

Nếu vậy thì giờ này anh đã về nhà chưa? Anh đang ở một mình hay có ai đó ở bên cạnh chăm sóc anh? Hoặc là anh chưa tan làm, vẫn còn ở tập đoàn tăng ca?

Hàng loạt câu hỏi như thế nằm ngổn ngang trong đầu cô. Shin Dakyung quay trở vào nhà, tâm trạng có phần phức tạp. Cô tìm di động rồi ngồi xuống giường, lướt tìm tên của anh trong danh bạ, ngón tay dừng lại phía trên màn hình do dự mãi vẫn không ấn xuống.

Cô có nên thử gọi cho anh không?

Cô cắn môi. Dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi, vẫn chưa có gì là chắc chắn cả. Nếu cô gọi rồi mà anh vẫn ổn thì sao?

Thì chẳng sao cả... Nhưng sẽ khiến anh hiểu làm rằng cô mềm lòng nên đã tha thứ cho anh rồi.

Shin Dakyung cầm di động trong tay, đứng lên đi đi lại lại. Hay là nếu anh không ốm, thì cô nói là mình gọi nhầm số, hoặc là báo cho anh biết tối nay Kim Taehyung về nước? Họ là anh em, dĩ nhiên nên biết được tình hình của nhau. Vả lại bây giờ đầu cô cũng chẳng nghĩ ra được lý do nào phù hợp hơn như vậy nữa.

Cuối cùng, cô quyết định gọi. Khác với những lần trước, lần này cô đợi rất lâu, sau một hồi chuông dài nhưng vẫn không có phản hồi. Cho đến khi tiếng chuông dứt hẳn, Jeon Jungkook vẫn không nghe máy.

Shin Dakyung càng lo lắng hơn, cô bèn nhấn nút gọi lại.

Khoảng năm sáu hồi chuông, cuộc gọi được kết nối.

Shin Dakyung chủ động lên tiếng trước: "Jeon Jungkook?"

Tuy nhiên, đầu dây bên kia im phăng phắc, không có người đáp lại. Tiếng động duy nhất mà cô nghe được chính là tiếng thở nặng nề của người đàn ông, âm thanh ấy truyền qua di động, lọt vào tai cô.

"Jeon Jungkook, anh có đang nghe máy không? Nếu có thì trả lời tôi đi." Shin Dakyung sốt ruột.

Đợi khoảng ba bốn giây sau, cô nghe thấy tiếng trở mình, ngay sau đó là giọng nói khàn khàn của Jeon Jungkook vang lên bên tai: "Anh đang nghe."

Nghe giọng của anh khản đặc như thế, Shin Dakyung càng thêm chắc chắc về suy đoán của mình. Thường ngày anh rất nhanh nhẹn và dứt khoát, nhưng giờ làm gì cũng đột nhiên trở nên chậm chạp, chắc chắn là anh ốm thật rồi.

"Giọng anh nghe hơi lạ đấy, anh ốm sao?" Cô khẽ hỏi.

"Ừ, có sốt."

"Vậy anh đã ăn gì chưa? Ở một mình có ổn không?"

"Không ổn đâu." Jeon Jungkook ho khan vài tiếng, anh thở ra một hơi nặng nề, thì thầm với chất giọng trầm khàn, dường như đã nói không thành tiếng nữa: "Vừa hay anh cũng định gọi cho em. Em đến chăm anh đi..."

Shin Dakyung vốn dĩ đã mềm lòng từ lâu, trong lòng cô hiện giờ lo đến sốt vó cả lên nhưng vẫn cố tình cứng miệng: "Ai nói..."

"Anh chờ cửa em." Jeon Jungkook ngắt lời cô, anh dập máy ngay say khi vừa nói dứt câu.

"Này, Jeon Jungkook!" Shin Dakyung gọi vài tiếng vào di động nhưng đầu dây bên kia đã không còn ai nghe máy nữa.

Cô không yên lòng, tình trạng của anh rõ ràng đang rất không ổn. Những căn bệnh thông thường như sốt, cảm cúm dù chỉ là bệnh vặt nhưng có đôi khi nó thậm chí còn gây nguy hiểm đến tính mạng con người, còn tuỳ vào mức độ nặng nhẹ. Shin Dakyung đoán anh đang sốt khá cao, nếu cứ để mặc anh ở nhà một mình với cơn ốm này sẽ rất nguy hiểm, mà thật ra cô cũng chẳng nỡ bỏ mặc anh như thế.

Cô còn chẳng kịp thay đồ, chỉ tiện tay lấy một chiếc áo khoác ngoài, ví tiền và di động rồi ra khỏi nhà, khoá cửa lại sau đó rời đi.

Nếu cô nhớ không nhầm, trên đường đi đến nhà anh có khoảng hai tiệm thuốc, cô sẽ ghé vào đó mua. Trước hết cần phải giúp anh giảm sốt cái đã, còn nếu anh cứ sốt cao không hạ thì khi đó cô sẽ tìm cách đưa anh đến bệnh viện sau.

Về phía Jeon Jungkook, sau khi vừa kết thúc cuộc gọi với Shin Dakyung xong, bàn tay của anh lỏng dần, di động trượt ra khỏi lòng bàn tay, rơi xuống cạnh đầu nằm. Anh nhắm nghiền mắt, bất tỉnh nhân sự.

***

Lúc Shin Dakyung tới toà nhà Jeon Jungkook đang ở thì đã gần chín giờ, trên tay có cầm theo một chiếc túi đựng thuốc và thức ăn vừa mua. Cô tìm nhân viên toà nhà, dựa theo trí nhớ của mình nói số tầng và tình hình hiện tại của anh, nhưng người nhân viên bảo cô phải gọi điện cho chủ hộ xác nhận trước rồi mới đưa cô lên trên.

Shin Dakyung làm theo nhưng anh không nghe máy, còn nhân viên toà nhà thì vẫn kiên quyết tới cùng.

Cô bèn nghĩ cách: "Hay là vậy đi, chị cứ đưa tôi lên đó trước, trường hợp vẫn không có người ra xác nhận thì tôi sẽ đi. Nếu không tin tôi, chị có thể gọi thêm người để đảm bảo an toàn."

Người nhân viên bán tính bán nghi nhưng nghĩ đến việc nếu lời cô nói là thật thì cũng tương đối nguy hiểm, thế nên cho dù chị ta vẫn đồng ý đưa cô lên tầng nhưng thay vào đó đã gọi thêm hai nhân viên bảo vệ đi cùng.

Đứng trong thang máy, nhìn những con số không ngừng lên cao mà lòng cô như lửa đốt. Khi đến trước cửa phòng Jeon Jungkook rồi, cô bèn nhấn chuông, những mấy lần liền nhưng cánh cửa từ đầu tới cuối vẫn đóng chặt.

Shin Dakyung cảm nhận được ánh mắt cảnh giác của ba người bên cạnh. Cô sốt sắng, định hỏi bọn họ xem liệu có còn cách nào để mở cửa phòng mà không cần chủ hộ không thì lúc này, cánh cửa bỗng bật mở.

Không nhìn thì thôi nhưng vừa nhìn, Shin Dakyung liền hốt hoảng.

Jeon Jungkook đứng bên trong, anh đang dựa cả người vào cửa, sắc mặt trắng bệch.

Sau khi anh xác nhận với nhân viên toà nhà, họ mới yên tâm rời đi. Shin Dakyung vội bước vào trong, cánh cửa chỉ vừa mới khép lại, mất đi điểm tựa, cơ thể của Jeon Jungkook bất chợt nghiêng nghiêng ngả ngả, ngay sau đó đổ ập xuống người cô.

Giây phút da thịt tiếp xúc với da thịt, cô mới nhận ra anh sốt cao đến mức độ nào.

"Sao bây giờ em mới đến?" Gương mặt Jeon Jungkook chôn vào hõm vai cô, hơi thở nóng hổi: "Anh mệt quá..."

"Anh đứng yên tôi xem nào." Shin Dakyung thấy vậy cũng hơi hoảng. Cô đặt tạm chiếc túi trên tay xuống đất, hơi đẩy anh ra, giơ tay chạm lần lượt lên cổ và mặt anh: "Sao tự dưng lại sốt cao đến mức này chứ?"

Jeon Jungkook im lặng, hoặc có thể anh không còn sức để mở miệng, tiếp tục dựa vào vách tường.

"Trước tiên vào trong cái đã, nếu không đi được thì dựa vào người tôi đấy." Shin Dakyung vòng tay ra sau lưng anh. Ai ngờ vừa nói xong câu đó, có lẽ vì quá yếu nên anh đã thật sự dồn hết trọng lượng cơ thể vào cô.

Khó khăn lắm cô mới dìu được Jeon Jungkook vào phòng, đặt anh nằm xuống giường. Có vẻ anh đang cảm thấy rất khó chịu, dù đang nhắm nghiền mắt nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.

Quan sát thấy trán anh ướt đẫm mồ hôi, cô bèn vào phòng tắm tìm hai chiếc chiếc khăn thấm nước, định lau người giúp anh. Cô nghĩ làm vậy ít nhiều có thể giúp anh hạ sốt hoặc tỉnh táo hơn.

Shin Dakyung ngồi lên giường, bắt đầu lau mặt cho anh trước. Dưới ánh đèn ngủ, vì đang sốt cao nên gương mặt Jeon Jungkook hơi đỏ. Cô vén tóc mái của anh lên rồi đặt một chiếc khăn lên trán anh, sau đó nắm tay anh, xắn tay áo lên rồi bắt đầu lấy chiếc khăn khác lau từ lòng bàn tay lên trên.

Suốt quá trình đó, Jeon Jungkook vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, thỉnh thoảng có lẩm bẩm gì đó nhưng cô không nghe được nên cũng thôi.

Cứ như thế, cho đến khi lau xong cổ và hai cánh tay anh, cô bỗng dừng lại.

Jeon Jungkook đang mặc một chiếc áo thun cổ cao dài tay, thế nên cô không thể lau vào bên trong được.

Vì vậy vấn đề bây giờ là, làm thế nào để anh không cần ngồi dậy mà vẫn có thể cởi áo ra?

Shin Dakyung im lặng nhìn anh, cuối cùng nghĩ ra một cách.

Tuy rằng khá táo bạo, cũng rất tuỳ tiện, nhưng bây giờ cô chỉ còn cách này thôi.

Cắt áo anh ra.

Shin Dakyung lại ra ngoài, lúc trở vào trong tay có thêm một cây kéo. Cô mím môi, vén vạt áo anh lên, bắt đầu cắt.

Gò má Shin Dakyung đỏ hồng. Mặc dù đối với cô, cơ thể anh cũng không phải xa lạ nhưng đây vốn dĩ là phản ứng tự nhiên của con người khi tiếp xúc thân mật với người khác giới.

Cơ bụng rắn rỏi của người đàn ông dần dần lộ ra trước mắt, cắt lên trên thêm tí nữa chính là lồng ngực tráng kiện, vạm vỡ ướt đẫm mồ hôi mà nhiều người phụ nữ mong ước.

Shin Dakyung lắc mạnh đầu. Không được, lúc này không phải là lúc để cô nghĩ ngợi lung tung.

Có lẽ do lưỡi kéo lạnh lẽo chạm vào da thịt nóng hổi, hơn nữa vừa được Shin Dakyung lau khắp mặt nên Jeon Jungkook cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Anh mở mắt ra, giây thần kinh giật từng hồi đau nhức, mọi thứ trước mắt từ mở ảo dần dần trở nên rõ ràng, bao gồm người con gái đang ngồi bên cạnh giường.

Nơi lồng ngực có cảm giác lành lạnh, anh thoáng rùng mình, cất giọng trầm trầm: "Em làm gì vậy?"

Shin Dakyung ngừng tay lại, cũng nhận ra là anh đã tỉnh. Cô ngẩng lên nhìn anh, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Không nhìn thấy sao? Tôi đang lau người giúp anh đấy."

"Lau người bằng cách này à?" Jeon Jungkook cười hỏi, vì sắc mặt tái mét nên nụ cười của anh vừa lạnh lùng, vừa có chút xấu xa.

Shin Dakyung lườm nguýt, không thèm trả lời, tiếp tục 'công việc' của mình.

Jeon Jungkook cũng im lặng. Anh vẫn nằm yên, ánh mắt không rời khỏi gương mặt cô, khoé môi thấm một nét cười dịu dàng.

Mặc dù cả quả trình anh đều nửa tỉnh nửa mơ nhưng anh vẫn nhớ rõ mình đã mở cửa cho cô, cũng biết là cô đã ở cạnh chăm sóc anh.

Lưỡi kéo lướt một đường thẳng tắp, dừng lại ở cổ áo.

Chiếc áo đã bị cắt hoàn toàn.

"Anh nâng tay lên đi." Shin Dakyung nói.

Nhưng Jeon Jungkook bỗng nhiên hỏi ngược lại cô một câu chẳng liên quan: "Đẹp không?"

Shin Dakyung còn tưởng anh sốt cao quá nên bắt đầu nói nhảm. Cô khó hiểu: "Cái gì đẹp?"

Jeon Jungkook lần mò tới bàn tay cô, nắm chặt rồi đặt lên cơ bụng mình: "Cơ thể anh."

Shin Dakyung đỏ mặt, làn da anh nóng rẫy, làm bỏng lòng bàn tay cô. Cô lập tức rút tay lại: "Lưu manh!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com