ZingTruyen.Com

JEON JUNGKOOK | By Your Side

Chương 22: Bắt đầu ra sao, kết thúc như thế

naneunjojo

Jeon Jungkook đứng im không nhúc nhích, ánh sáng từ ngọn đèn đường đổ xuống người anh, một bóng lưng thẳng tắp.

Shin Dakyung nhìn anh chòng chọc, hơi thở trước đó vốn ổn định giờ lại càng lúc càng trở nên hỗn loạn: "Jeon Jungkook, cậu là đồ lừa đảo."

Sau khi biết được sự thật, cô thất vọng bao nhiêu, liệu anh có biết không?

Jeon Jungkook trông có chút phiền muộn, nhìn dáng vẻ đó của cô là anh biết có lẽ cô đã dự định sẽ phán cho anh án tử hình.

"À không, cách xưng hô này bây giờ xem ra đã không còn phù hợp nữa rồi. Đối với một người hơn tôi tám tuổi, như vậy chẳng phải là quá thất lễ rồi sao?" Shin Dakyung cắn chặt răng, cố kìm nén để giọng nói của mình khi cất lên không quá khó nghe, nhưng chẳng hiểu sao lúc mở miệng, khoé môi vẫn run rẩy một cách không thể kiểm soát: "Mấy ngày nay tôi luôn thắc mắc vì sao anh lại nổi đoá lên khi tôi nói tôi được thăng chức, giờ thì tôi rõ rồi. Là bởi vì anh sợ tôi sẽ phát hiện hành vi xấu xa này của anh phải không?"

"Dakyung, về chuyện này anh có thể giải thích." Jeon Jungkook giơ tay cố định hai đầu vai cô, cất giọng trầm thấp: "Anh không cố tình giấu em. Thật sự trước đó đã từng có lần anh định nói ra rồi, nhưng vì nghĩ rằng sẽ doạ em sợ, vậy nên anh..."

Shin Dakyung không vùng vẫy mà chỉ đứng yên nhìn thẳng vào mắt anh, sau khi nghe vậy thì chỉ còn biết cười khổ: "Jeon Jungkook, anh bao biện cho bản thân cũng hay thật đấy. Nếu anh đường hoàng ngay thẳng, vậy thì vì sao ngay từ lúc đầu lại không nói cho tôi biết? Nếu ban đầu anh có thể thành thật với tôi thì mọi chuyện đã khác. Cái gì thì gọi là không cố tình giấu tôi? Anh đúng là nói dối không chớp mắt!"

"Anh..." Jeon Jungkook ngập ngừng. Anh đến đây vốn dĩ là định giải thích cho cô hiểu, nhưng khi nghe cô không ngừng trách cứ anh, anh nhất thời cũng không biết phải tiếp tục giải thích với cô thế nào.

"Nếu như tôi nghe theo lời anh, từ chức rồi quay về vị trí cũ thì anh dự định sẽ nói dối tôi bao lâu nữa đây? Một năm? Hai năm? Hay lại thêm 3 năm? Jeon Jungkook, anh nghĩ mình vẫn có thể một tay che trời à?" Shin Dakyung hơi cao giọng, cả cơ thể đều đang run lên dữ dội, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói chợt có chút nghẹn ngào: "Anh thật sự nghĩ rằng tôi chưa từng nghi ngờ anh sao? Có đấy chứ, nhưng vì tôi tin tưởng anh, thế nên tôi mới nhắm mắt cho qua. Vậy mà anh..."

Không phải lòng cô chưa từng dấy lên sự ngờ vực đối với Jeon Jungkook. Ngoài diện mạo sáng sủa anh tuấn, trông anh không hề phù hợp với hình tượng của một người đàn ông 26 tuổi chút nào.

Nhưng rồi cô lại nghĩ, có lẽ Jeon Jungkook không có lý do gì để gạt cô, thế nên cô đã tự bác bỏ những nghi ngờ do chính mình tạo ra, để rồi bây giờ mọi thứ đảo ngược, lòng tin dành cho anh trước kia bỗng nhiên hoá thành một cái tát, giáng thẳng vào mặt cô. Ngoài cảm giác đau rát ra thì chỉ còn lại sự thất vọng tột cùng.

Sao anh nỡ lừa dối cô như thế?

Jeon Jungkook vẫn im lặng, ánh mắt nhìn cô có phần xót xa. Thông qua lòng bàn tay, anh có thể cảm nhận được cơ thể cô đang run lên, cả đôi mắt đang ửng đỏ nhưng vẫn kiên quyết chất vấn anh kia nữa. Lồng ngực hệt như bị cứa vào từng chút một, chỉ hơi nhoi nhói nhưng lại thấm sâu vào mạch máu, cảm giác này càng khiến anh khó chịu hơn vạn lần.

"Tôi thật sự không hiểu, mục đích của anh khi tiếp cận tôi là gì thế? Ngoài kia có đầy người phù hợp với điều kiện của anh hơn tôi, anh hà cớ gì phải giả thần giả quỷ rồi đến đùa bỡn tôi chứ?" Trái ngược với Jeon Jungkook, Shin Dakyung lại giống như một ngọn lửa đang lớn dần.

Từ lúc ngồi trong phòng họp, tiễn Kim Taehyung ra sân bay cho đến khi tan làm, cô đều đang cố gắng kìm nén ngọn lửa trong lòng mình. Nhưng không ngờ tối nay Jeon Jungkook lại chủ động đến tìm cô, sự xuất hiện của anh giống như một ngòi nổ, khiến mọi thứ bùng cháy trong chốc lát.

"Shin Dakyung, gạt em quả thật là lỗi của anh, anh không hề định bao biện cho bản thân." Lần này, Jeon Jungkook bất chợt gọi thẳng tên cô, ngữ khí không còn mềm mỏng như trước mà rõ ràng đã cứng rắn thêm vài phần. Anh kéo cô vào lòng, hơi cúi đầu xuống, môi chạm khẽ vào tóc cô, ánh mắt và thái độ vô cùng nghiêm túc: "Nhưng có điều em nhất định phải tin anh, anh tiếp cận em không vì mục đích xấu, trước giờ cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ đùa cợt em!"

Thế nhưng, có vẻ sự nghiêm túc này của anh không xoa dịu được Shin Dakyung.

Cô đẩy anh ra, lạnh nhạt nói: "Anh cảm thấy sau những chuyện hay ho mà anh đã làm, tôi sẽ còn tin lời anh nói nữa sao?"

Jeon Jungkook mím môi, từ đầu mày đuôi mắt nhuốm đầy sự lo lắng và sốt ruột.

"Nói trắng ra, tôi không có cách nào chấp nhận được sự dối trá này, thế nên tôi sẽ không tin anh, càng không cùng anh tiếp tục mối quan hệ vớ vẩn này nữa. Kể từ giây phút ngồi trong phòng hội nghị thì quan hệ giữa chúng ta đã không còn đơn giản nữa rồi." Shin Dakyung lắc đầu, cô quay đi, cố ý lảng tránh không nhìn vào mắt anh: "Nhưng dù sao thì anh cũng là cấp trên của tôi, không chạm mặt nhau là điều không thể. Vì vậy tôi hy vọng nơi chúng ta gặp nhau chỉ nên là công ty hoặc phòng họp, ra ngoài rồi thì chỉ là đồng nghiệp, tôi và anh kết thúc trong êm đẹp thôi."

Shin Dakyung sợ rằng, chỉ cần nhìn cô thẳng vào mắt anh, dù là một giây ngắn ngủi cô cũng không thể nào giữ vững quyết định của mình được nữa.

Sau khi cô dứt lời, tất cả chỉ còn lại một khoảng không im lặng.

Yên tĩnh tới nỗi cô có thể nghe được tiếng gió lướt qua bên tai, thổi bay lọn tóc cô.

Một cỗ áp lực khổng lồ dồn xuống đỉnh đầu, cô biết nó đến từ ánh mắt của anh, là anh đang nhìn cô chằm chằm, nhưng cô lại cố tình xem nhẹ ánh mắt đó.

Shin Dakyung những tưởng rằng Jeon Jungkook sẽ tức giận, hoặc cũng có thể là anh sẽ lạnh lùng ném cho cô hai chữ "tuỳ em" rồi quay lưng bỏ đi.

Bây giờ mọi chuyện cũng đã bại lộ, anh việc gì phải đối xử dịu dàng với cô như trước?

Nhưng ngoài dự đoán của cô, Jeon Jungkook không nổi giận, cũng chẳng bỏ cô lại. Anh vẫn đứng yên đó, thản nhiên lên tiếng: "Shin Dakyung, việc này không thể chỉ do một mình em quyết định."

"Anh nói cái gì?" Shin Dakyung quay phắt lại, cô nghĩ nhất định là mình nghe lầm rồi, hoặc có thể do tai cô có vấn đề.

"Nếu trước kia chúng ta cần phải có sự đồng ý của cả hai mới có thể bắt đầu thì khi kết thúc cũng phải giống như vậy. Bắt đầu ra sao thì kết thúc như thế, không phải chỉ do em quyết định là được mà còn có cả anh." Jeon Jungkook cong môi mỉm cười, trông anh bình thản tới mức khiến người khác muốn phát điên. Anh cúi người xuống, giơ tay nâng mặt cô lên rồi chạm khẽ gò má cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, ngữ khí phần nhiều là nhường nhịn, càng giống như đang dỗ dành một đứa bé: "Chuyện lần này đúng thật là lỗi của anh, em tức giận là lẽ dĩ nhiên, anh có thể hiểu được, vì nếu đổi lại là anh thì anh cũng sẽ phản ứng như thế. Nhưng nếu nói đến mức phải dừng lại thì anh nghĩ cũng không hẳn."

Bóng của hai người in lên mặt đất, một lớn một nhỏ. Khoảnh khắc anh cúi người xuống, cái bóng cao lớn ấy đã bao trùm lấy bóng cô.

Cô khẽ nói: "Ý anh là việc anh lừa gạt tôi suốt ba năm không có gì to tát phải không?"

Jeon Jungkook lắc đầu, đột nhiên áp sát gương mặt cô: "Anh không có ý này. Nhưng em nói cho anh biết, anh đã bán em đi chưa? Hay là em đã mất miếng thịt nào rồi?"

Shin Dakyung bất chợt lặng thinh.

Ừ nhỉ...

Mấy phút trước còn hùng hổ chất vấn anh như súng liên thanh, vậy mà giờ lại bị một câu nói của anh làm cho nghẹn lời.

Nhìn dáng vẻ đờ đẫn và đầu mày nhíu chặt đủ để kẹp chết một con côn trùng của Shin Dakyung, Jeon Jungkook không nhịn được cười. Anh rất muốn cười phá lên nhưng vẫn cố nhịn, xem như là giữ thể diện cho cô.

Nếu bây giờ anh buông thả mọi thứ thì với tính cách của cô nhóc đang đứng trước mắt, anh dám chắc rằng cô nhất định sẽ sống chết ầm ĩ với anh một trận.

Thật ra trước khi đến đây tìm cô Jeon Jungkook đã suy nghĩ rất kĩ. Shin Dakyung tuy là một người rất dễ tính, nhưng anh biết thứ mà cô vĩnh viễn không chấp nhận được nhất chính là sự lừa dối. Vậy nên một khi cô đã biết được sự thật thì rất phức tạp, cũng vì lý do này mà mỗi khi anh định kể hết mọi chuyện cho cô biết thì lại ngập ngừng, cuối cùng dẫn đến ngày hôm nay.

Với tình hình hiện tại, Shin Dakyung rõ ràng rất giận, tưởng chừng như ngọn lửa trên người cô sắp liếm tới người anh rồi. Thế nên, cứng rắn hiện giờ không phải là sự lựa chọn tốt, nếu anh làm thế thì cũng chính là gián tiếp đặt dấu chấm hết cho cả hai, dùng nhu khắc cương mới là phương pháp hiệu quả.

Jeon Jungkook bèn giơ tay xoa đầu cô: "Đợi đến khi nào em bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau."

Nói xong, bàn tay lớn của anh móc một cái, tiện thể kéo đầu cô lại gần, hôn nhẹ lên trán cô.

Shin Dakyung lập tức choàng tỉnh, ngay khi cô định đẩy anh ra thì Jeon Jungkook đã chủ động rời môi, quay người bỏ đi.

Trước khi anh lướt qua người cô, cô còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng anh.

Lần này không phải do cô tưởng tượng mà là anh đi thật.

"Anh đừng có mơ, còn lâu tôi mới gặp anh!" Shin Dakyung ra sức chà xát vầng trán của mình, tức giận gào lên với anh.

Mặc dù không bán cô đi, nhưng hành vi của anh là lừa dối người khác, nói thế nào cũng không thể tha thứ được!

"Được, chờ xem." Jeon Jungkook xoay người lại, hai tay đút vào túi áo dạ, ý cười bên môi càng đậm: "Anh có rất nhiều cách để khiến em chủ động đến tìm anh, anh hứa đấy."

Shin Dakyung nghiến răng ken két...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com