Chương 19: Tiếng gào khóc trong cơn ác mộng
"Vâng, anh cứ yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị thật kĩ càng." Shin Dakyung đáp, sau khi nhận được cái gật đầu của anh bèn xoay người định ra ngoài, nhưng chợt nhớ ra gì đó, cô quay lại rồi nói: "Nếu anh đã nhắc tới cuộc họp thì tôi cũng xin báo lại với anh. Sau khi cuộc họp kết thúc, anh có lịch trình trong vòng bốn ngày ở ngoại tỉnh. Tôi sẽ đặt trước vé máy bay cho anh, trước ngày anh đi tôi cũng sẽ tới nhà giúp anh chuẩn bị đồ đạc và những vật dụng cần thiết."
"À, được rồi, tôi nhớ rồi." Kim Taehyung nhìn thấy dáng vẻ quá mức rành mạch của cô thì không nhịn được cười. Anh cảm thán: "Có trợ lý đúng là khác hẳn, sao tôi không gặp em sớm hơn nhỉ?"
"Tôi còn nhiều sai sót, vẫn cần phải học hỏi hơn nữa." Shin Dakyung mím môi cười: "Khi nào anh dùng bữa xong tôi sẽ mang trà vào, chúc anh ngon miệng ạ!"
Shin Dakyung vào nhà vệ sinh, định dặm lại chút phấn, rửa tay sạch sẽ rồi mới đi ăn cơm. Nhưng chẳng hiểu sao lại nhớ đến Jeon Jungkook, nhớ đến sự nghiêm khắc của anh khi lớn tiếng bắt cô nghỉ việc.
Cô chán nản bản thân của hiện giờ, cứ mỗi khi không phải bận rộn với công việc, cứ mỗi khi thời gian thoáng một chút là cô lại nghĩ đến anh.
Hôm nay là thứ Tư, kể từ khi cả hai chia tay trong cãi vã, tính đi tính lại cũng được ba ngày. Cô không chủ động liên lạc với anh, mà di động của cô cũng không có động tĩnh gì, ngoài những số di động gọi đến với mục đích công việc ra thì không còn gì cả, chiếc di động im ắng hệt một người đã chết.
Không gửi tin nhắn, không gọi điện cũng chẳng một lần gặp mặt trực tiếp, hoàn toàn không liên lạc qua lại dưới bất kì hình thức nào.
Thật ra ba ngày đâu có là gì? Trước đó cũng không phải ngày nào cũng gặp mặt nhau. Nhưng vì sao hiện giờ cô lại cảm thấy bí bách thế này?
Shin Dakyung lắc đầu, thầm cảnh cáo bản thân phải tỉnh táo lại. Cô đưa tay ra trước, vòi nước cảm ứng lập tức chảy ào ào.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vọng vào tiếng nói cười rôm rả, càng ngày càng gần. Một giây kế đó, cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra.
Cô nhìn vào gương, phản chiếu bên trong là khoảng ba cô nhân viên đang nói nói cười cười.
Shin Dakyung mới vào công ty nên tạm thời chưa thể nhớ hết tên và gương mặt của từng người. Thế nên cô cũng không biết họ ở bộ phận nào, chức vụ là gì.
Khi nhìn thấy cô, bọn họ khều khều ra hiệu cho nhau rồi mỉm cười, giọng cô nào cô nấy cũng ngọt như kẹo: "Oh, thì ra là Trợ lý Shin, chào cô!"
Shin Dakyung cười, cũng đáp lại theo lễ: "Chào!"
Cùng lúc đó, ánh mắt cô đảo nhanh, dừng lại trên thẻ nhân viên của ba cô gái. Một cô ở phòng Tài vụ, một cô ở phòng Hành chính, cô nàng còn lại ở phòng Truyền thông.
"Trợ lý Shin đây ạ? Em nghe nói chị chỉ vừa mới vào làm việc hơn một tuần nhưng trông chị thích ứng được nhanh quá, chị giỏi thật đó ạ!" Cô gái phòng Truyền thông là nhanh miệng nhất, nhìn cô và nói đầy ngưỡng mộ: "Em cũng vừa mới vô làm nhưng còn chẳng được một góc của chị."
Tạm thời chưa tính đến sự ngưỡng mộ này là thật lòng hay giả vờ, dù thế nào cô cũng phải cư xử cho đúng đắn. Shin Dakyung làm khô tay, cười cười: "Cô đừng nói vậy, những đồng nghiệp trong công ty tôi vẫn chưa thể nhớ tên hết, còn cần mọi người giúp đỡ nhiều."
Cô gái phòng Tài vụ bước đến bên cạnh Shin Dakyung, rửa sạch tay rồi lấy một hộp phấn từ trong túi ra và nói: "Trợ lý Shin mới chuyển đến làm việc mà, công ty của chúng ta trước giờ đông đảo nhân viên, huống hồ cô làm Trợ lý cho Phó tổng Kim thì nhất định là cũng bận rộn không kém anh ấy, không nhớ được chúng tôi cũng là bình thường thôi."
"Trợ lý Shin, chị không cần phải khiêm tốn như vậy đâu. Chị nhất định là rất giỏi, nếu không trong hàng trăm người, sao Phó tổng lại chọn chị chứ ạ?" Lần này là cô nàng phòng Hành chính tiếp lời.
Shin Dakyung thề rằng cô không muốn nghĩ xấu hay gieo tiếng oan cho cô nàng này. Nhưng chẳng hiểu sao, câu này khi lọt vào tai cô thì lại mang một hàm ý khác.
Cô chỉ cười chứ không đáp.
Cô gái phòng Tài vụ đứng kế bên, khi liếc qua thì nhìn thấy túi sách của Shin Dakyung. Cô không kéo khoá hết, thế nên không gian bên trong dù mơ hồ nhưng vẫn nhìn thấy đôi chút. Cô ta chỉ nhìn thấy bên trong thấp thoáng có bật lửa và khăn tay, nhìn hoa văn thì giống là của đàn ông hơn là phụ nữ.
Cô ta đảo mắt, nhìn cô một cái.
Cô gái phòng Truyền thông đứng trước gương, thấy vẻ mặt Shin Dakyung hơi nhợt nhạt nên định đưa hộp phấn của mình cho cô: "Trợ lý Shin, trông chị mệt mỏi quá, chị muốn dặm lại chút phấn không ạ?"
"Cảm ơn cô, tôi có rồi." Shin Dakyung từ chối, tự lấy đồ của mình dùng.
Cô ấy cười gượng, thu tay về rồi do dự nhìn cô, dường như có điều gì muốn nói, cuối cùng vẫn đánh liều: "Mà chị này, chị làm việc cho Phó tổng hơn một tuần rồi, chắc chị cũng hiểu biết về anh ấy kha khá rồi phải không ạ?"
"Gần như là vậy."
"Vậy em có thể nhỏ chị cái này được không ạ?" Cô nàng này nhỏ tuổi hơn cô, trên thẻ nhân viên có ghi năm sinh. Thế nên trong cử chỉ và lời nói có phần ngượng ngùng, lúc hỏi cô còn hơi đỏ mặt: "Phó tổng năm nay bao nhiêu tuổi vậy chị?"
"Xin lỗi cô, theo nguyên tắc thì tôi không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì của anh ấy được, dù là nhỏ nhất." Shin Dakyung từ chối nhẹ nhàng: "Nhưng tôi nghĩ chuyện gì thì có thể, chứ chuyện này không khó để biết đâu. Cô có thể hỏi đồng nghiệp xung quanh, hoặc là trực tiếp hỏi Phó tổng cũng được, anh ấy khá dễ gần."
"Mọi người đều biết Phó tổng bao nhiêu tuổi rồi sao?" Gương mặt cô ấy ngơ ngác.
Cô gái phòng Hành chính lên tiếng: "Cái này thì có gì bí mật chứ? Đồng nghiệp lâu năm ai cũng biết cả, chỉ có em mới vô là không biết thôi."
"Tụi này không những biết Phó tổng bao nhiêu tuổi, còn biết anh ấy có một người em trai nhỏ hơn một tuổi, thậm chí cũng biết người em trai đó đang làm việc ngay trong công ty này." Cô nàng phòng Tài vụ lên tiếng, nhưng một giây sau đó lại hơi giật mình.
Cô gái phòng Hành chính vừa nghe xong cũng trợn tròn mắt, ra hiệu cho cô bạn dừng lại.
Nhưng có lẽ cô nàng phòng Tài vụ biết mình đã lỡ lời, lời nói như bát nước đổ đi, cũng chẳng rút lại được nên đành thôi. Cô ta bèn nhìn sang Shin Dakyung: "Chuyện này chỉ có nhân viên lâu năm mới biết được thôi. Thế nên Trợ lý Shin, dù sao tôi cũng lỡ nói ra rồi, cô hãy giữ bí mật những gì vừa nghe giúp tôi nhé?"
Nhìn vẻ mặt của Shin Dakyung, cô ta dám chắc cô không biết gì. Hay cho dù có biết Kim Taehyung có một người em trai đi nữa thì cũng chỉ có vậy, những chuyện khác thì chưa chắc...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info