ZingTruyen.Info

jensoo | memory of love

What really happened?

-sourtd

Note!

Author: chichuyaahh
Translator: -sourtd
___

Đã 9 năm kể từ khi tôi và Jennie kết hôn. Những năm đầu tiên thật vui vẻ nhưng thời gian trôi qua, chúng tôi cũng dần xa nhau. Jennie dường như ít quan tâm đến tôi hơn và thậm chí còn đi chơi với người khác mà không nói với tôi, vì vậy tôi cũng làm như cô ấy. Tôi đi ra ngoài hàng đêm để gặp gỡ những người mới và tôi đã tìm thấy cho mình một người bạn gái. Tôi và bạn gái thực sự rất hạnh phúc với nhau, tôi thậm chí đã nghĩ đến việc cầu hôn cô ta.

Nhưng trước khi làm điều đó, tôi phải ly hôn với người vợ hiện tại.

***

Tôi đã định nói với Jennie về vụ ly hôn mấy ngày nay, nhưng tôi chưa bao giờ có gan tiếp cận cô ấy khi tôi ở nhà. Chúng tôi chưa bao giờ nhìn vào mắt nhau. Chúng tôi thậm chí không ngủ trong cùng một phòng. Tôi chắc rằng cô ấy biết tôi đã quen ai đó khác, mặc dù tôi không nói với cô ấy. Cuối cùng, một đêm, tôi tiếp cận cô ấy. Cô ấy đang ngồi trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ. Cô ấy không nhìn tôi khi tôi bước vào phòng.

"Jennie..."

Tôi cố gắng nói tên cô ấy một cách ngọt ngào nhất có thể, nhưng cô ấy vẫn không đáp lại tôi. Tôi ngồi gần cô ấy, tôi nhìn thấy đôi mắt của cô ấy. Nó bắt đầu rơi lệ. Tôi đoán cô ấy biết những gì tôi sắp nói với cô ấy.

"Chị muốn ly hôn."

Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Cô ấy vẫn không nhìn tôi. Cô ấy nhìn xuống sàn để tôi không thấy cô ấy khóc.

"Chị đã gọi luật sư để làm giấy tờ. Có lẽ chúng ta sẽ sớm ký vào."

Cô ấy quay lưng lại với tôi. Có vẻ như cô ấy không muốn nghe bất cứ điều gì khác từ tôi.

Tôi bước ra khỏi phòng và đi về phòng của mình. Tôi ngồi trên giường, cảm thấy hơi chán nản với những gì mình đã làm. Tôi rũ bỏ suy nghĩ đó và tự tát vào mặt mình.

"Đây là những gì mày muốn Kim Jisoo. Bây giờ không có gì lùi bước."

***

Tuần sau đó đã đến. Tôi đang đi làm thì nhận được điện thoại từ Jennie. Lần đầu tiên kể từ khoảng thời gian dài nhất mà tôi có thể nhớ được, cô ấy bắt chuyện với tôi.

"Jisoo?"

"Ừ?" Tôi trả lời.

"Chị có bận không? Em xin lỗi... gọi cho em sau khi chị rảnh, em luôn sẵn sàng nghe máy."

"Không, Jennie. Không sao đâu. Em muốn nói với chị chuyện gì sao?"

"Về vụ ly hôn. Em có thể hỏi chị một việc trước khi lấy tờ giấy đó được không?"

"Nó là gì?"

"Chị có thể trì hoãn luật sư với các giấy tờ trong một vài tháng?"

"Chị không hiểu lý do tại sao..."

"Làm ơn. Chỉ cần làm theo những gì em nói và sau hai tháng đó, chị có thể vượt qua cuộc ly hôn."

"Theo em?" Tôi cảm thấy khó hiểu, nhưng tôi đoán đó là một cách tốt để cho cô ấy cảm thấy rằng cô ấy vẫn còn tồn tại đối với tôi.

"Được rồi. Chị sẽ gọi luật sư sau cuộc gọi này."

"Cảm ơn chị. Sau giờ làm việc, chị có thể đón em ở nhà Lisa được không?"

"Tối nay?" Tôi đã có một cuộc hẹn với bạn gái của mình.

"Chị vừa mới đồng ý làm theo những gì em nói mà?"

"Được rồi, được rồi." Tôi vò đầu bứt tai.

Cô ấy cúp máy sau đó.

***

Tối hôm đó, tôi đến đón Jennie. Trời đang mưa. Tôi không thèm lấy ô khi chạy đến hiên nhà của họ. Tôi bấm chuông cửa và đợi ai đó trả lời. Lisa mở cửa, tôi thấy Jennie đi ngay sau Lisa. Lisa cầm một chiếc ô, mở nó ra.

"Lisa, không sao đâu Jisoo sẽ cõng chị ra xe."

Đôi mắt tôi mở to. Tôi không biết phải phản ứng thế nào. Tôi cõng Jennie trên lưng và đi đến xe, Lisa che cho chúng tôi khỏi mưa bằng ô của cô ấy.

Chuyến xe trở về nhà vắng lặng. Thỉnh thoảng tôi liếc nhìn cô ấy nhưng cô ấy chỉ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ. Cơn mưa khiến tình hình của chúng tôi trở nên ảm đạm. Chúng tôi về đến nhà, tôi định đi thẳng về phòng, nhưng cô ấy nắm chặt tay tôi, kéo tôi lại.

"Ngủ bên em mỗi đêm."

Một lần nữa, tôi choáng váng trước yêu cầu của cô ấy. Tôi không thể nói không vì tôi đã hứa. Tôi muốn trốn tránh và phá vỡ lời hứa mà tôi vừa đồng ý gần đây, tôi không thể. Tôi đã thất hứa về việc trung thành với cô ấy.

Tôi thay quần áo trong phòng của mình và khi tôi bước vào phòng của cô ấy, cô ấy đã ngủ say. Tôi cẩn thận chui vào để tránh cô ấy thức giấc. Lưng cô ấy hướng về phía tôi, tôi cũng quay lưng lại với cô ấy.

Tôi nghĩ rằng đã hơn một năm kể từ khi chúng tôi ngủ trong một phòng. Nó cảm thấy một chút khó xử, đặc biệt là cô ấy bảo tôi phải làm gì. Tôi có làm cho cô ấy cảm thấy điều đó không được yêu thương? Dù sao đó cũng không phải là lỗi của tôi. Cô ấy bắt đầu nó. Cô ấy đã đi ra ngoài mà không cho tôi biết cô ấy đã làm gì hoặc cô ấy đi với ai. Cô ấy là nguyên nhân. Tôi vừa làm chính xác những gì cô ấy đã làm với tôi... Những suy nghĩ kiểu này bắt đầu chạy qua tâm trí tôi khi cố gắng đi vào giấc ngủ. Khi tôi chuẩn bị đi vào giấc ngủ, tôi cảm thấy Jennie đang ôm tôi từ phía sau. Nhưng cô ấy đã ngủ say.

***

Hai tháng đã trôi qua và tôi cảm thấy thân thiết với Jennie hơn. Jennie luôn yêu cầu được tôi cõng, chúng tôi khóa tay hoặc thậm chí nắm tay nhau khi đi dạo. Tôi đoán việc thiếu skinship giữa chúng tôi khiến tôi hơi khó chịu.

Chúng tôi cũng đã nói chuyện với nhau rất nhiều, nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói đến chuyện ly hôn.

Mặc dù chúng tôi chưa bao giờ nói về chuyện ly hôn, nhưng nó chưa bao giờ rời khỏi tâm trí tôi.

Hai tháng qua khiến tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn yêu Jennie. Tôi đã dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy và tôi chưa thực sự liên lạc với bạn gái của mình. Jennie kéo tôi lại. Cô ấy đã khiến tôi yêu cô ấy một lần nữa.

Jennie... Jennie là vợ tôi. Tôi không muốn rời xa cô ấy một lần nào nữa!

***

Sau một vài ngày, tôi quyết định gặp bạn gái của mình.

Tôi gặp cô ta trong một quán bar, vào buổi tối muộn, như bất kỳ lần nào chúng tôi gặp nhau. Cô ta dường như đã uống một hoặc hai ly. Tôi muốn nói chuyện với cô ta ở một nơi yên tĩnh nên tôi đã kéo cô ta ra bãi đậu xe. Cô ta đã nói rất nhiều về việc cô ta nhớ tôi như thế nào, khi tôi không gặp hoặc thậm chí không nói chuyện với cô ta trong hơn một tháng. Cô ta liên tục nói những điều vô nghĩa, tôi cảm thấy hơi khó chịu vì cô ta.

Cô ta nắm tay tôi.

"Jisoo..."

"Hừ?" Tôi cố gắng để tuột tay mình khỏi tay cô ta.

Tôi cảm thấy... khó xử.

"Chị không định gọi luật sư về vụ ly hôn sao? Đã nhiều tháng rồi và đã đến lúc chị gọi cho ông ấy về giấy tờ."

"Cô gái này có lẽ đã uống thứ gì đó quá mạnh so với cô ta." Tôi nghĩ thầm.

Sau vài hồi chuông, luật sư nhấc máy.

"Xin chào?"

"Ah, Jisoo." Luật sư trả lời.

"Chúng ta sẽ nói về giấy tờ ly hôn chứ?"

"Được chứ."

Cô ta giơ ngón tay cái lên.

"Được rồi. Vậy chúng ta sẽ vượt qua nó chứ?"

"Thực ra thì..." Tôi quay lưng lại với cô ta, cố gắng trả lời nhẹ nhàng nhất có thể.

"Không, tôi sẽ không vượt qua nó. Tôi sẽ ở lại với Jennie."

"Tin tốt đấy!" Luật sư trả lời.

"CÁI GÌ?!" Cô ta bắt đầu hét lên từ phía sau. Cô ta bắt đầu vỗ tay, trông rất phấn khích.

Bạn gái của tôi... Không, tôi đoán lúc đó cô ta không còn là bạn gái của tôi nữa. Cô ta bắt đầu đánh vào vai tôi, tát vào mặt tôi. Cô ta vừa khóc, vừa la hét, vừa đánh tôi cùng một lúc. Tôi không đánh trả. Tôi nghĩ tôi xứng đáng với điều đó vì tôi là một kẻ ngu ngốc. Cô ta tiếp tục đánh tôi và sau đó cô ta dừng lại.

"Kim Jisoo!!" Cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi cồn trong hơi thở của cô ta.

"TẠM BIỆT!"

Cô ta để tôi ở bãi đậu xe và quay trở lại quán bar.

"Jisoo? Jisoo-ah?" Tôi nghe thấy giọng nói của luật sư từ điện thoại của mình.

Tôi đoán ông ta đã nghe thấy mọi thứ.

"Xin lỗi nếu chú phải nghe tất cả mọi thứ."

"Đừng lo lắng, Jisoo. Tôi hiểu."

Có một khoảng lặng giữa chúng tôi.

"Đi, Jisoo. Mau đi đi!"

"Hả? Đi đâu?"

"Đến gặp Jennie?"

"Cảm ơn chú." Tôi đã cười.

Tôi nhanh chóng vào trong xe và lái đến McDonald's trước khi về nhà. Tôi mua loại cốm yêu thích của Jennie cùng với bánh Oreo McFlurry. Tôi chỉ có khoai tây chiên cho mình và về nhà. Tâm trạng tôi thực sự tốt trong suốt chuyến đi về nhà. Tôi nóng lòng chờ Jennie nghe được tin vui.

***

Về đến nhà, tôi cẩn thận đi vào, đi thẳng vào phòng khách. Tôi đặt thức ăn trên bàn và đặt một bộ phim trên đầu đĩa DVD. Tôi đoán đây chỉ là một cách đơn giản để chúc mừng những tin tức mà tôi dành cho cô ấy.

Tôi gõ cửa phòng cô ấy, không có phản hồi, có lẽ cô ấy đã ngủ say nên tôi lặng lẽ bước vào.

"Jennie! Chị có tin muốn nói với em!"

Tôi không nhận được phản hồi, thấy rằng cô ấy đang ngồi thẳng lưng, quay mặt ra cửa sổ nhưng đầu cô ấy đang nhìn xuống sàn, tôi đến gần cô ấy.

"Em ổn chứ?"

"J-Ji-Jisoo..."

Tôi thấy một giọt máu rơi xuống sàn. Tôi nâng mặt Jennie lên, máu chảy ra từ mắt cô ấy. Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì giống như nó. Tôi không biết phải làm gì. Tôi bế cô ấy ra xe, đưa cho cô ấy một cuộn khăn giấy, lái xe nhanh nhất có thể, để đến bệnh viện gần nhất.

Khi chúng tôi đến bệnh viện, mắt cô ấy vẫn còn chảy máu. Tôi nhanh chóng bế cô ấy đến khoa cấp cứu.

"Mọi thứ sẽ ổn thôi, Jennie. Mọi thứ sẽ ổn thôi." Tôi thở hổn hển.

"Jis... em xin lỗi."

"Hả? Xin lỗi cái gì chứ?" Ngay lúc đó một bác sĩ đang đi về hướng của chúng tôi.

"Bác sĩ! Tôi cần ông giúp!"

Bác sĩ nhìn thấy đôi mắt chảy máu của Jennie, ông ấy nhanh chóng đưa chúng tôi đến phòng cấp cứu. Ông ấy bắt đầu gọi cho các y tá, bác sĩ huyết học và bác sĩ nhãn khoa. Tất cả đều bị sốc khi lần đầu tiên nhìn thấy Jennie. May mắn là một lúc sau máu đã ngừng chảy. Các bác sĩ đã lấy mẫu máu và làm các xét nghiệm cho Jennie. Họ cũng bảo tôi phải đưa Jennie đến bệnh viện trong vài ngày cho đến khi họ phát hiện ra nguyên nhân trong máu.

Bây giờ, mọi thứ đều có ý nghĩa với tôi. Cô ấy luôn nắm tay tôi vì cô ấy cần người hướng dẫn, thị lực của cô ấy ngày càng kém. Những lần cô ấy đòi cõng, hầu hết là vào ban đêm. Có thể cô ấy không thể nhìn rõ điều gì đó hoặc bị mù hoàn toàn trong bóng tối.

Jennie không hành động theo cách này để lấy lại trái tim tôi, cô ấy hành động theo cách này vì cô ấy cần tôi giúp đỡ.

Khi ở trong phòng bệnh, các y tá bắt đầu lấy mẫu máu của Jennie. Họ cũng đo nhiệt độ và huyết áp cho cô ấy. Tôi chỉ biết ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn họ làm tất cả những điều đó với Jennie.

Một bác sĩ vào phòng, kiểm tra cho cô ấy.

"Đây có phải là lần đầu tiên xảy ra không, cô Kim?"

"Đúng vậy. Nhưng tôi đã đến bệnh viện khá thường xuyên để kiểm tra."

"Vậy bác sĩ của cô có phải là một trong những bác sĩ lúc nãy vào phòng cấp cứu không?"

"Không, không phải cô ấy. Hôm nay là ngày nghỉ của cô ấy."

"Tôi hiểu rồi. Tên bác sĩ của cô là gì? Chúng tôi sẽ gọi cô ấy vào sáng sớm ngày mai đến phòng bệnh của cô."

"Son Seungwan."

"Được rồi. Cảm ơn cô Kim. Trong bất kỳ trường hợp nào mà mắt cô lại chảy máu, vui lòng gọi y tá ngay lập tức. Cảm ơn cô Kim."

Tôi cúi chào anh ta và đưa anh ta ra khỏi cửa. Tôi chắc chắn đã khóa cửa, vì tôi không muốn bất cứ ai đột ngột đi vào mà không có sự cho phép của tôi. Trong khi đi về phía Jennie, tôi thấy cô ấy đang nhìn tôi sâu sắc.

Đôi mắt đó, cũng chính đôi mắt tôi đã thấy khi cô ấy nói lời xin lỗi trong khi tôi bế cô ấy vào cấp cứu.

Tôi kéo một chiếc ghế gần giường. Ngồi xuống nhìn cô ấy, cô ấy trông thật tiều tụy.

"Em đã đi kiểm tra trước đây? Tại sao em không nói với chị?"

"Em xin lỗi, Jisoo." Cô ấy nhìn xuống.

"Em không muốn chị lo lắng."

"Lo lắng?" Tôi nắm tay cô ấy.

"Chị thực sự lo lắng ngay bây giờ. Chị thậm chí không biết phải làm gì khi nhìn thấy em khóc."

"Em xi..."

"Đừng nói rằng em xin lỗi."

Jennie kéo tay tôi, bảo tôi ngồi bên cạnh cô ấy.

"Thực ra, chị nên là người xin lỗi." Tôi đã bắt đầu.

"Huh?" Cô ấy gục đầu vào vai tôi, nắm chặt tay tôi.

"Chị chưa bao giờ hỏi em thế nào. Chị thậm chí không bao giờ thèm nhìn và tiếp xúc với em. Chị chưa bao giờ nghĩ rằng em thực sự đang phải chịu đựng một cơn đau không thể chữa khỏi. Chị chỉ quan tâm đến bản thân mình."

Tôi cảm thấy bàn tay của cô ấy siết chặt mình.

"Chị hối hận vì những gì đã làm, Jennie. Chị hối hận về mọi thứ. Đáng lẽ chị phải làm tốt hơn."

Jennie ôm tôi.

Cô ấy bắt đầu rơi nước mắt nhưng đó không phải là máu, đó là những giọt nước mắt. Tôi cũng bắt đầu khóc. Tôi cảm thấy cô ấy đau. Bắt đầu từ việc ngày càng xa cách, trở nên hờ hững, và chấm dứt tình yêu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngoài những vấn đề về tình cảm, cô ấy còn đang gặp những vấn đề về thể chất. Khi kim lấy máu của cô ấy, tôi cảm thấy một cây kim cũng đâm xuyên qua da của tôi, cắt ra khiến tôi cảm nhận được sự đau đớn của cô ấy. Chỉ có khả năng là những vấn đề tình cảm mà tôi đã gây ra cho cô ấy, có thể đã làm tăng thêm nỗi đau mà cô ấy đang phải trải qua.

"Chị yêu em, Jennie."

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt đầy nước, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.

"Em cũng yêu chị."

Tôi hôn nhẹ lên môi cô ấy.

Tôi đứng dậy tắt đèn để cô ấy ngủ. Tôi cũng mở khóa cửa phòng trường hợp các y tá cần kiểm tra cô ấy. Cô ấy đã thoải mái nằm trên giường và đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi thấy các y tá đang kiểm tra cho Jennie. Tôi hỏi họ liệu tình trạng của cô ấy có ổn không và họ đã xác nhận. Họ thông báo với tôi rằng bác sĩ của cô ấy sẽ đến sau. Tôi đứng dậy, nhìn Jennie. Cô ấy chào tôi với một nụ cười và yêu cầu tôi đi ra ngoài mua bữa sáng, vì cô ấy không thích đồ ăn ở bệnh viện.

Có một quán cà phê gần bệnh viện, tôi mua cho mình một tách cà phê lớn và một ít bánh croissants cho tôi và Jennie. Jennie thực sự thích bánh croissants, và cũng đã mua một ổ bánh mì phòng khi chúng tôi đói trở lại. Tôi quay trở lại phòng bệnh và thấy rằng bác sĩ đã ở đó.

"Ahh, Jisoo. Rất vui được gặp cậu."

"Bác sĩ Son Seungwan. Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau." Tôi đáp trong khi đặt những thứ vừa mua lên bàn.

"Thật vậy, đã lâu rồi. Tôi rất vui khi cuối cùng cũng thấy cậu cùng Jennie trong bệnh viện. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu đi cùng cô ấy trong thời gian dài nhất."

"Ahh..." Tôi nhìn Jennie.

"Ừ, thực ra là vậy. Nhưng tôi đã ở bên cô ấy từ hôm qua."

Tôi mỉm cười khi nắm chặt tay Jennie.

"Thật tuyệt khi nghe điều đó." Bác sĩ vừa nói vừa lật qua khay nhớ tạm chứa đầy dữ liệu về tình hình của Jennie.

"Tôi đã đọc qua các giấy tờ mà y tá đưa cho tôi trước đó và có một vấn đề nhỏ."

"Hả? Có chuyện gì vậy?"

"Có khả năng Jennie sẽ không nhìn thấy nữa."

Mắt tôi mở to trước câu nói này.

"Nhưng đừng lo lắng!" Bác sĩ nói thêm.

"Chúng tôi có thể tiến hành một cuộc phẫu thuật, để ngăn ngừa điều này xảy ra."

"Tôi đồng ý." Tôi nhanh chóng trả lời.

"Jisoo, chị chắc chứ?" Jennie thì thầm với tôi.

"Em không có tiền để trả..."

"Chị sẽ lo cho em." Tôi thì thầm lại với cô ấy.

"Chúng ta sẽ vượt qua điều này cùng nhau. Chị sẽ không để em một mình."

"Tôi đã sẵn sàng, bác sĩ." Jennie nói với bác sĩ của cô ấy.

"Được rồi! Tôi sẽ liên hệ với cậu vào ngày mai để biết thêm chi tiết về cuộc phẫu thuật."

"Cảm ơn." Tôi trả lời.

"Bảo trọng, hai người. Oh... Jisoo đừng uống nhiều cà phê như vậy. Em không còn cao nữa đâu."

"Yahh !!" Tôi hét.

Bac sĩ Son Seungwan cười và chạy ra khỏi cửa.

"Cảm ơn chị." Jennie nói với tôi.

"Bất cứ thứ gì chị đều có thể làm cho em." Tôi đứng dậy, lấy tách cà phê và bánh croissants.

"Em ăn sáng đi."

"Bánh croissants! Món yêu thích của em!" Mắt cô ấy mở to khi ngửi thấy mùi thơm của chiếc croissants vừa mới nướng.

Cô ấy cắn một miếng trông thực sự vui vẻ.

"Thật vui khi thấy em cười." Tôi vừa cười vừa xoa đầu cô ấy.

"Chị cũng vậy." Cô ấy véo má tôi.

***

Ngày hôm sau, bác sĩ Son nói với chúng tôi rằng cuộc phẫu thuật sẽ được thực hiện trong hai ngày tới. Các y tá bắt đầu đưa ra định hướng cho Jennie về cách phẫu thuật sẽ được thực hiện và những kết quả có thể xảy ra sau một tuần phẫu thuật có thành công hay không.

Đêm trước khi phẫu thuật, tôi đã nói chuyện với Jennie. Tôi đã nói với cô ấy rằng bất kể chuyện gì xảy ra, tôi đều sẽ ở đó vì cô ấy.

Hôm nay là ngày phẫu thuật, tôi thức dậy sớm hơn Jennie.

Tôi hôn nhẹ lên trán, đánh thức cô ấy. Cô ấy chào tôi bằng một nụ cười ấm áp, nó khiến trái tim tôi như tan chảy.

Làm thế nào mà tôi lại nghĩ đến việc ly hôn với một người phụ nữ xinh đẹp này? Cô ấy thực sự có ý nghĩa với tôi. Trong những đêm mất ngủ qua, tôi ước rằng tất cả những điều đó chỉ xảy ra với tôi chứ không phải với cô ấy.

Bác sĩ Son Seungwan cùng với các y tá bước vào. Đã đến lúc phẫu thuật. Họ đặt Jisoo lên xe lăn, chúng tôi tiến vào phòng phẫu thuật. Bác sĩ Son Seungwan đã giới thiệu cho chúng tôi bác sĩ sẽ đích thân phẫu thuật cho Jisoo. Các bác sĩ, y tá và Jisoo đã vào phòng phẫu thuật, nhưng tôi bị bỏ lại bên ngoài sau đó ca mổ bắt đầu.

Tôi đã chờ đợi. Giây trở thành phút, phút trở thành giờ. Tôi đã tổ chức đến chuỗi hy vọng cuối cùng rằng ca phẫu thuật sẽ thành công và không có gì xấu sẽ xảy ra với Jennie. Một lúc sau, bác sĩ Son Seungwan ra khỏi phòng mổ và ngồi bên cạnh tôi.

"Cô ấy thế nào?" Tôi hỏi Bác sĩ Son.

"Cô ấy không sao cả. Họ đang băng mắt cô ấy lại."

"Băng?"

"Đúng vậy. Cô ấy sẽ giữ chúng trong một tuần. Trong lần tái khám, chúng tôi sẽ xem kết quả."

Ngực tôi bắt đầu đập nhanh hơn, tôi chỉ gật đầu với bác sĩ.

"Thật tốt khi cuối cùng cô ấy cũng đã trải qua ca phẫu thuật này." Các bác sĩ cho biết.

"Ý bác sĩ là sao?"

"Tôi đã từng đề nghị cô ấy làm phẫu thuật trước đây nhưng vì một số lý do, cô ấy tiếp tục nói không. Thật tốt, khi cuối cùng cô ấy cũng đã đồng ý. "

"Vậy ý bác sĩ là cô ấy có thể đã từng trải qua ca phẫu thuật này trước đây?"

"Đúng, có lẽ tất cả những điều này không nên xảy ra. Thật tốt là cô ấy vẫn có thể nhìn thấy sau khi mắt cô ấy chảy máu. Hoặc nó có thể còn tồi tệ hơn."

"Tệ hơn, có nghĩa là sẽ hoàn toàn mù."

"Đúng vậy." Bác sĩ thở dài.

"Jisoo, tôi nghĩ Jennie thực sự cần cô vì cô ấy đã tìm thấy sức mạnh của mình khi ở bên cô. Tôi cũng đã nghe người khác nói rằng cô thậm chí đã lên kế hoạch ly hôn với cô ấy? Nhưng nhìn thấy hai người bên nhau bây giờ, tôi nghĩ điều đó đã được chứng minh là sai."

"À, vâng..." Tôi gãi đầu. Tôi không bao giờ biết rằng bác sĩ sẽ biết về tình hình của chúng tôi.

"Tôi không còn thúc giục chuyện ly hôn nữa. Nhưng tôi chưa nói với Jennie về việc tôi vẫn còn yêu cô ấy. "

"Hmm, tôi đoán sau này cô sẽ làm cô ấy ngạc nhiên?"

"Có lẽ."

Ngay sau đó, cửa phòng phẫu thuật mở ra. Một trong những y tá đã đẩy xe lăn của Jennie ra, mắt cô ấy đã được băng.

"Jisoo?" Jennie gọi.

"Chị đây." Tôi nắm tay cô ấy.

Tôi thấy cô ấy cười, một nụ cười cũng nở trên mặt tôi. Bác sĩ Son đặt tay lên vai tôi và nói với tôi rằng Jennie sẽ ổn. Tôi nói lời cảm ơn và quay trở lại phòng của bệnh. Tôi đã dọn dẹp đồ đạc và giấy tờ để Jennie có thể xuất viện. Tôi nghĩ mình đủ khả năng để chăm sóc cô ấy và tôi biết rằng mình có thể làm được.

Đó là điều tốt nhất tôi có thể làm cho cô ấy lúc này, để cô ấy cảm thấy rằng cô ấy vẫn còn có ý nghĩa với tôi.

***

Sau một tuần chăm sóc Jennie, cuối cùng đã đến lúc xem ca phẫu thuật có thành công hay không. Chúng tôi đến bệnh viện để gặp bác sĩ Son Seungwan và bác sĩ đã tiến hành ca phẫu thuật. Các y tá có mặt trong ca mổ cũng ở đó.

Jennie ngồi trên ghế, tất cả chúng tôi đều dõi theo khi bác sĩ Son Seungwan tháo băng mắt của Jennie.

Tôi nhìn sâu vào mắt cô ấy, cô ấy bắt đầu mở chúng từ từ.

"Jennie, em thấy không?" Bác sĩ sĩ Son hỏi.

"Jennie, chị cho em xem bao nhiêu ngón tay vậy?" Tôi giơ tay ký hiệu chữ V.

"Hai." Một nụ cười rực rỡ hiện trên khuôn mặt cô ấy.

Bác sĩ nhãn khoa đã kiểm tra mắt của cô ấy, ông ấy nói rằng Jennie có thể nhìn thấy rõ ràng và ca phẫu thuật đã thành công. Jennie nhảy ra khỏi chỗ ngồi và ôm chặt lấy tôi. Tôi thực sự rất vui vì nó đã thành công và không có gì sai sót. Chúng tôi cảm ơn tất cả các bác sĩ, y tá đã giúp đỡ chúng tôi và quay về nhà.

Trong chuyến xe về nhà, tôi nghĩ rằng đã đến lúc tôi phải nói với cô ấy về vụ ly hôn. Tôi đã nắm tay cô ấy khi lái xe, nhưng tôi đang đợi thời điểm thích hợp để nói với cô ấy điều này.

Khi chúng tôi đến điểm dừng, cô ấy nói với tôi.

"Jisoo..." Cô ấy siết chặt tay tôi.

"Chị nghe."

"Về việc ly hôn..."

"Ly hôn là gì? Chẳng phải bây giờ chúng ta vẫn còn yêu nhau sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info