ZingTruyen.Info

jensoo | memory of love

Strawberry

-sourtd

Note!

Author: Evi K
Translator: -sourtd
___

Tôi nhìn xuống đôi giày thể thao của mình và vẫy tà váy xung quanh.

"Thật là đê tiện!" Tôi cứ tự nhủ.

Tôi đã đợi Jennie ít nhất 20 phút rồi. Cô ấy không đến muộn, tôi chỉ muốn chắc chắn rằng tôi sẽ thực sự đến sớm. Lúc đó là 11:59. Chúng tôi hẹn gặp nhau lúc 12 giờ đêm, chính xác là bên ngoài công viên St James.

Cô ấy sẽ ở đây bất cứ lúc nào, và điều đó thực sự khiến tôi lo lắng. Tôi có thể cảm thấy nhịp tim của mình nhanh hơn và lòng bàn tay tôi hơi đổ mồ hôi.

Khi tâm trí tôi không ngừng suy nghĩ về sự thật rằng, cuối cùng tôi sẽ gặp được người mà tôi đã trò chuyện trực tuyến bấy lâu nay, một giọng nói vui vẻ gọi tên tôi.

"Jisoo!"

Jennie nhảy từ phía sau tôi, với một nụ cười rạng rỡ. Nó gần giống như bộ phim hoạt hình mà một trong những nhân vật có ánh sáng yếu ớt xung quanh họ.

Cô ấy vòng tay qua người tôi, có gì đó bên trong tôi đã thay đổi.

Tôi biết cô ấy được vài tháng rồi, nhưng cô ấy là người bạn duy nhất khiến tôi cảm thấy ấm áp chỉ với một cái ôm.

Tôi lùi lại một bước và nhận ra: cô ấy nhìn là mê! Cũng giống như một nàng tiên. Mái tóc đen dài buông xõa ngang vai một cách duyên dáng, tóc mái vừa đủ chạm vào cặp kính cận. Cô ấy đang mặc một chiếc váy mùa hè màu trắng thoáng mát, có lẽ không phải là một nàng tiên, mà là một thiên thần.

Tôi không thể tìm thấy từ thích hợp, và vì vậy tôi không thể nói được điều gì.

"Chị đẹp quá!" Cô ấy thốt lên.

Cá nhân tôi không nghĩ như vậy, đặc biệt là so với cô ấy. Cô ấy trông như mùi vị dâu tây, mùi cà phê thơm ngon.

"Không ngờ em lại... mê hoặc đến vậy." Tôi lắp bắp.

Trong tâm trí tôi, lời khen có vẻ tốt hơn rất nhiều. Có lẽ sự thiếu tự tin của tôi đã đóng một vai trò quan trọng trong việc thực hiện kém cỏi đó, nhưng dù thế nào đi nữa, nó cũng khá là xấu hổ.

Cô ấy mở to mắt ngạc nhiên và mỉm cười, nhưng trước khi cô ấy có cơ hội đáp lại, tôi đã nhanh chóng chuyển trọng tâm cuộc trò chuyện.

"Chúng ta nên đi dạo ven hồ!" Tôi gợi ý.

Cô ấy cười khẽ và gật đầu.

Lúc đầu im lặng. Không ai trong chúng tôi biết phải nói gì, nhưng điều đó không làm chúng tôi khó chịu. Chúng tôi đã hài lòng khi chỉ đi bên cạnh nhau.

Jennie đã phá vỡ sự im lặng trước.

"Chị đã cắt tóc chưa? Em thề rằng tóc chị dài hơn vào lần cuối chúng ta gọi video!"

Tôi cảm thấy thực sự tồi tệ trong một khoảnh khắc. Đó có phải là lời chỉ trích? Có phải cô ấy chỉ gợi ý rằng tôi trông không đẹp như cô ấy mong đợi? Cô ấy chắc hẳn đã thấy kiểu tóc của tôi kỳ lạ. Hơn nữa, không phải tất cả mọi người đều là fan của tóc ngắn, có lẽ cô ấy không thích nó thôi. Có lẽ cô ấy không muốn làm bạn của tôi nữa.

"Nhìn tóc chị xấu lắm sao?"

Cô ấy nhanh chóng đặt tay lên miệng tôi.

"Không, Jisoo, không, em không có ý kiến ​​gì cả. Trông rất tuyệt! Em thực sự thích nó trên người chị!"

Phải mất một lúc để tôi nhận ra điều gì vừa mới xảy ra. Chúa ơi, đôi khi tôi có thể thật ngốc nghếch.

Chúng tôi tiếp tục nói về những điều khác nhau.

Về mặt kỹ thuật, tôi chủ yếu nghe Jennie kể về ngày của cô ấy, cách cô ấy đến đây từ West Sussex, những trải nghiệm thú vị của cô ấy với khách hàng trong công việc của mình.

"Em biết đấy, em là người bạn đầu tiên và duy nhất của chị từ thời đại học." Tôi nói với cô ấy.

Tôi cảm thấy ghen tị khi nghe cô ấy kể về tất cả những người cô ấy đã gặp. Cô ấy cũng đi dạo như thế này với họ à?

"Chà, đó không phải là một điều xấu!" Cô ấy nói.

"Tất nhiên không dễ để giao lưu khi chị có liên hệ duy nhất với bài giảng và các bạn cùng lớp. Ngoài ra, chị không cần phải có nhiều bạn khi chị đã có một người quan trọng với mình."

Cô ấy hạ giọng và loay hoay với chiếc váy của mình.

"Ý em là... Nếu chị coi em là quan trọng. Bởi vì em luôn coi chị là quan trọng, em chỉ cho rằng chị cũng vậy."

Tôi bật cười và dùng cùi chỏ đụng vào bắp tay của cô ấy.

"Em có bị điên không? Chị chưa bao giờ có một người bạn nào quan trọng với chị như em."

Tôi lo lắng trong giây lát rằng giọng nói đó có thể khiến cô ấy sợ hãi. Hơn nữa, chúng tôi mới chỉ quen nhau được năm tháng. Tuy nhiên, cô ấy đón nhận nó với một nụ cười nhẹ nhõm. Tôi đã chọn tin rằng cô ấy cũng cảm thấy như vậy.

Tôi thúc giục cô ấy tiếp tục nói về cuộc sống của mình. Thật là thư giãn khi bước đến âm thanh của giọng nói cô ấy.

Tại một thời điểm nào đó, khi chúng tôi đang đi dạo, Jennie đột nhiên dừng lại và nhìn một con sóc đi ngang qua chúng tôi. Cô ấy nở một nụ cười đầy đe dọa.

Sau đó cô ấy với lấy túi và rút ra một quả sồi. Có ấy thu mình lại ngay bên cạnh một con sóc khác và cố gắng dụ nó bằng quả sồi.

"Em luôn muốn nuôi một con sóc." Cô ấy thú nhận.

Tôi bật cười, nhưng đồng thời, cảnh cô ấy tràn đầy sự phấn khích thuần khiết, cố gắng dụ con sóc vào khiến tôi cảm thấy đủ kiểu. Chủ yếu, nó khiến tôi muốn vuốt ve mái tóc của cô ấy.

"Những cảm giác này có lãng mạn không?" Tôi tự hỏi.

"Không, cô ấy chỉ là một người bạn..." Tôi nhanh chóng kết luận.

Nụ cười của tôi giờ đã không còn nữa. Sự bối rối ngự trị trong đầu tôi, không thể phủ nhận những cảm giác này vẫn còn đó, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để tắt chúng đi. Tôi nghĩ rằng tôi biết chính mình, tôi nghĩ rằng tôi biết tính dục của tôi. Tôi không thể phá hủy nó bây giờ. Tôi không thể mất người bạn đặc biệt duy nhất của mình.

Choáng ngợp bởi những dòng suy nghĩ, tôi ngồi bệt xuống đất.

"Không đời nào!" Jennie kêu lên sau lưng tôi.

Tôi cho rằng cô ấy chỉ quan tâm cưng nựng con sóc và không bận tâm đến mình. Tôi tập trung vào hơi thở của mình và cố gắng bình tĩnh lại.

Bây giờ tôi có thể cảm thấy hơi thở của cô ấy sau lưng tôi.

"Chị biết em vừa tìm được gì không?" Cô ấy hỏi.

Tôi quay lại để xem và bị đẩy lùi lại, cô ấy trêu đùa, trêu ghẹo tôi.

"Một con sóc khổng lồ! Chị là con sóc khổng lồ của em!" Cô ấy hét lên một cách tinh nghịch trong khi tôi đang thở hổn hển, cười điên cuồng.

Trong một lúc, tôi lo lắng về việc những người xung quanh đánh giá chúng tôi vì đã đánh nhau trên mặt đất, về những giọt nước mắt trên má làm hỏng lớp trang điểm của tôi, về chiếc váy trắng của Jennie bị bẩn, nhưng tôi chỉ có thể lo lắng về khi nụ cười rộng mở của cô ấy chiếm lấy quan điểm của tôi, khi tiếng cười của cô ấy tràn vào tai và vang vọng trong tâm trí tôi.

Cô ấy dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi và đỡ tôi dậy.

Cô ấy đột nhiên có một biểu hiện nghiêm túc và quan tâm, điều này thực sự khiến tôi lo lắng.

"Đi bộ thôi."

Tôi gật đầu.

Một lần nữa, chúng tôi không thể nghe thấy gì ngoài sự im lặng. Tuy nhiên, lần này, nó lúng túng hơn nhiều so với lần đầu tiên.

Jennie lại tiếp tục phá vỡ sự im lặng.

"Này, Jisoo... Em có lẽ nên nói với chị điều gì đó. Thực tế thì em nên nói với chị theo cách này sớm hơn. Nó chỉ hơi khó với em, chị biết không?"

Tôi nhìn cô ấy và gật đầu.

"Nó là gì?" Tôi hỏi.

"Chỉ là em cũng bị thu hút bởi các cô gái, chị biết đấy, về mặt tình cảm. Việc chị có chấp nhận em hay không là tùy thuộc vào chị. Đã từng có một người phá vỡ thỏa thuận với một số người bạn trước đây của em, vì vậy em sẽ hiểu nếu đó là trường hợp với chị. "

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi với một nụ cười đau khổ.

"Jennie... Tất nhiên là chị sẽ chấp nhận em."

"Chị đùa em?"

Tôi ước tôi có thể nói rằng tôi cũng như vậy. Tôi ước gì tôi có thể nói về những cảm giác mà tôi đã cảm thấy sớm hơn vào ngày hôm đó. Nhưng tôi không thể kiểm soát nỗi sợ hãi của chính mình.

Chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế dài và quay mặt ra hồ.

"Chị biết không khi lần đầu tiên em gặp chị, chị ngay lập tức nhắc em về một nàng tiên." Cô ấy nói với tôi.

Tôi há hốc mồm và giơ tay lên trong sự hoài nghi.

"Không đời nào!" Tôi thốt lên.

"Đó cũng là điều em nghĩ! Nhưng em đã sửa lại bản thân mình cho một thiên thần ngay sau đó."

Cô ấy cười một cách rụt rè và nhìn xuống.

"Đó là chiếc váy trắng, phải không?" Cô ấy nói và cười khẽ.

Chúng tôi đi bộ thêm một lúc nữa và dừng lại ở một quầy để lấy kem. Jennie để tôi chọn hương vị cho cô ấy, tôi đã chọn dâu tây. Tôi nói với cô ấy rằng đó là những gì tôi tưởng tượng cô ấy sẽ có vị như một cây kem.

Đổi lại tôi để cô ấy chọn cho tôi, cô ấy chọn socola. Cô ấy nói tôi giống như vị socola lôi cuốn.

Điều đó làm tôi khá hạnh phúc.

Mặt trời đã bắt đầu lặn và hồ trông thật đẹp.

"Thật tiếc, chúng ta phải đi ngay bây giờ." Tôi lẩm bẩm.

Jennie gật đầu đồng ý để tôi dẫn cô ấy đến nhà ga.

Thật không may, quãng đường đi bộ từ công viên đến nhà ga ngắn hơn những gì tôi mong đợi.

"Đây có phải là nơi chúng ta nói lời tạm biệt?" Cô ấy hỏi.

Tôi nhìn xuống đất, rồi tôi nhìn vào ánh mắt chào đón nồng nhiệt của cô ấy. Tôi ước mình có thể ở đó mãi mãi. Tôi không quan tâm liệu tình cảm của mình có phá hủy mối quan hệ của chúng tôi nữa hay không. Tôi không thể bỏ qua chúng, tôi phải đối mặt với chúng.

"Hãy hứa sẽ không ghét chị nếu chị nói với em điều này?" Tôi hỏi cô ấy với một giọng run rẩy.

"Đương nhiên, đồ ngốc!" Cô ấy nói và cười khúc khích.

"Ngay cả khi chị làm điều gì đó khác hơn là chỉ nói với em?"

Cô ấy lại cười khúc khích.

"Em sẽ không bao giờ ghét chị."

Tôi ghé sát vào cô ấy và chạm môi vào má cô ấy. Cô ấy không né đi, điều đó khiến tôi ngây ngất. Tiếp theo môi tôi nhẹ nhàng chạm vào môi cô ấy, tôi dừng lại ở đó một lúc, sợ rằng nếu tôi rút ra, tôi sẽ không bao giờ nếm được mùi vị này nữa. Môi cô ấy thực sự có vị dâu tây.

Tôi từ từ lùi lại.

Cô ấy tránh ánh mắt tôi và che mặt.

"Có lẽ em cũng mong đợi điều đó từ chị." Cô ấy thì thầm.

"Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ đi dạo cùng nhau một lần nữa?" Tôi hỏi, cảm thấy nhiệt độ của toàn bộ danh tiếng của tôi tăng lên.

Cô ấy nhìn tôi và mỉm cười.

"Em rất mong chờ nó."

Cả hai chúng tôi đều cười nhẹ nhõm. Cô ấy vẫy tay chào tạm biệt và đi lên sân ga. Tôi cứ cười một mình suốt quãng đường về nhà.

Khi vừa về đến nhà, tôi nghe thấy thông báo từ điện thoại của mình và tôi vội vàng chạy đến xem. Đó là một tin nhắn từ Jennie. Một biểu tượng cảm xúc duy nhất "🍓"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info