ZingTruyen.Info

Jensoo Memory Of Love

Note!

Author: illbethebanksforyourriver
Translator: -sourtd
___

"Này, tất cả các bạn thế nào đêm nay?" Jennie vừa nói vừa nghịch cây đàn guitar trên tay, để chuẩn bị cho những bài hát tiếp theo mà nàng sẽ chơi.

Đối với hầu hết những người trong quán bar đó, nó chỉ một ngày thứ bảy. Họ đã đến nơi này để có một khoảng thời gian vui vẻ với sự đồng hành tuyệt vời từ âm nhạc.

Đã nhiều năm kể từ khi Jennie bắt đầu chơi nhạc, mặc dù nàng chưa đạt được đột phá lớn và phải làm hai công việc để có thể sống và kiếm ăn, nhưng nàng sẽ không đánh đổi cảm giác những đêm như thế này mang lại cho mình. Niềm vui khi có thể chia sẻ âm nhạc của nàng cho bất cứ ai sẽ nghe, hy vọng rằng ai đó có thể lấy đi điều gì đó, từ những bài hát mà nàng hát, đó là nhiên liệu đủ để giúp nàng tiếp tục.

Mặc dù vậy, nếu Jennie thành thật, một phần của nàng vẫn tiếp tục hát với hy vọng rằng các bài hát của nàng sẽ đến được với người mà nàng đã viết nên chúng. Đã nhiều năm kể từ lần cuối Jennie được nghe tin tức từ nàng thơ của mình và đó là lần chia tay mà nàng không muốn quên. Mọi chuyện bắt đầu trở nên rối ren khi gia đình người yêu của nàng phát hiện ra chuyện đó và nàng buộc phải đưa ra quyết định khiến mình mất tất cả.

"Buông tha cho con gái tôi đi. Cô không thể cho nó một cuộc sống mà nó xứng đáng có được." Ông Kim lạnh lùng tuyên bố khi đối diện trực tiếp với Jennie.

Đây không phải là những gì Jennie nghĩ rằng nàng sẽ nghe được từ người đàn ông mà Jisoo vô cùng yêu mến. Mặc dù nàng biết ông ấy không có lợi cho mối quan hệ của họ, nhưng Jisoo luôn nói với nàng rằng ông ấy chỉ đang dành thời gian để giải quyết việc Jisoo yêu một người phụ nữ. Tuy nhiên, dựa trên cách cuộc trò chuyện của họ đang diễn ra, vấn đề của ông ấy dường như là về tình trạng cuộc sống của Jennie hơn là giới tính của nàng.

Jennie biết bản thân mình không giàu có.

Bố Jennie đã bỏ Jennie khi nàng vừa mới sinh ra, vì ông ấy chưa sẵn sàng làm bố. Mẹ nàng đã phải làm ba công việc để giữ cho họ được tồn tại, từ chối để Jennie làm bất cứ điều gì ngoài việc tập trung vào học hành. Nhưng Jennie rất ngoan cường, nàng tiếp tục cố gắng và giúp đỡ mẹ mình bằng cách nhận bất cứ hợp đồng biểu diễn nào mà nàng có thể kiếm được tiền. Thực tâm là một nhạc sĩ, Jennie sẽ nhận được hợp đồng biểu diễn tại các quán cà phê hoặc từ các tổ chức khác nhau với một khoản phí nhỏ. Nàng cũng là một gia sư cho nhiều môn học khác nhau và là một người khá giỏi về môn đó. Chính nhờ vậy mà nàng đã gặp được Jisoo, người đang cần một gia sư cho môn Vật lý và Vi tích phân. Họ đánh bại nó ngay lập tức và bây giờ Jennie đang ở đây, bị mắc kẹt trước một người đàn ông không xem nàng là người phù hợp với con gái của ông ta. Jennie chưa bao giờ thực sự phẫn nộ với hoàn cảnh của mình nhưng hôm nay, một bộ phận nhỏ trong nàng đã không thể không hy vọng mọi chuyện sẽ khác.

"Thưa chú, cháu sẽ làm việc chăm chỉ. Cháu hứa. Xin chú đừng yêu cầu cháu bỏ Jisoo." Jennie cầu xin khi nàng nghĩ đến việc quỳ xuống, chỉ để thể hiện rằng nàng muốn lời cầu xin của mình được lắng nghe.

Người đàn ông trước đó chỉ nhìn nàng một cách đầy tức giận.

"Nhìn lại chính mình đi. Cô không có bất cứ điều gì để con gái tôi có thể hạnh phúc." Ông tiếp tục xúc phạm Jennie.

"Cuộc sống của cô thật tồi tệ, ngôi nhà của cô rách nát, tương lai của cô không sáng lạng. Cô có thể mang lại cho Jisoo của tôi những gì ngoại trừ đau đớn và khổ sở? Địa ngục, có lẽ cô chỉ ở bên Jisoo vì tiền của chúng tôi."

Jennie lắc đầu phản đối kịch liệt.

"Không thưa chú, cháu yêu Jisoo bằng tất cả những gì cháu có."

"Chà, tôi đoán là không nhiều vì cô chẳng có bao nhiêu." Ông ấy cười chế giễu.

"Cháu phải làm gì để xin phép chú? Xin thưa chú, cháu yêu Jisoo. Cháu không thể để mất chị ấy." Jennie rơm rớm nước mắt nhìn ông.

"Jisoo có ý định cho những điều lớn lao hơn nhiều so với những gì cô có thể mơ ước cho nó. Hãy để con gái tôi đi đi." Ông ấy nói một lần nữa, chết đi vì không nhìn thấy tình yêu thực sự của nàng dành cho Jisoo.

Biết rằng Jennie sẽ không thể thay đổi ý định của ông ấy, nàng quyết định sẽ phải giải quyết cho một cái gì đó khác, một cái gì đó sẽ để nàng giữ Jisoo, chỉ trong một thời gian nữa thôi.

Jennie nhìn ông một lần nữa và nói với sự dũng cảm mà nàng không biết mình có thể.

"Cháu sẽ làm theo yêu cầu của chú và để chị ấy đi với một điều kiện."

"Cô không có tư cách nào cả." Ông nói một cách miễn cưỡng nhưng sau đó Jennie đã cắt lời ông.

"Nếu chú không muốn Jisoo biết về cuộc trò chuyện này." Jennie đáp lại một cách thách thức.

"Chị ấy sẽ nghĩ gì về chú khi biết được sự thật, cháu chắc chắn rằng chú muốn giữ im lặng theo cách đó.

Điều này khiến người đàn ông lớn tuổi phải tạm dừng. Ông nhìn Jennie từ trên xuống dưới với ánh mắt xuyên thấu. Có thể ông ấy tìm thấy thứ gì đó trong tư thế của Jennie hoặc có thể ông ấy chỉ đang muốn đùa giỡn với nàng, nhưng cuối cùng ông ấy nhướng mày và nhún vai.

"Vậy thì, điều kiện của cô là gì?"

Bị sốc, Jennie không thể ngăn mình nhìn vào người đàn ông này. Ông ấy dường như cởi mở hơn trong việc lắng nghe, nên nàng quyết định chỉ nói với những gì trong đầu đang hiện ra.

"Cho cháu phần còn lại của năm học với chị ấy, làm ơn..." Jennie cầu xin.

Cả hai đều đang học năm cuối khóa học, nên Jennie biết có khả năng mọi chuyện sẽ kết thúc vào lúc đó. Bây giờ, đó là một điều chắc chắn. Nàng rất đau lòng nhưng hiện tại, nàng chưa thể xử lý được. Tuy nhiên, một phần lớn hơn trong số nàng đang nghĩ rằng có cơ hội dành thời gian còn lại để họ bên nhau trong hòa bình là một món hời mà Jennie sẽ chấp nhận.

"Thưa chú. Chỉ cần phần còn lại của năm nay, cháu sẽ biến mất khỏi cuộc đời chị ấy."

"Tại sao?"

"Thưa chú, cháu biết chú nghĩ rằng cháu không biết nhiều về tình yêu và chúng cháu vẫn còn quá trẻ để biết nó là gì, nhưng cháu thực sự yêu Jisoo. Chị ấy là tất cả đối với cháu, cháu sẽ không tha thứ cho bản thân nếu cháu không thể cho chị ấy biết và cảm nhận được mức độ mà cháu làm. "

"Cuối cùng thì cô sẽ làm tổn thương Jisoo."

"Cháu biết, thưa chú. Đó cũng làm cháu đau khổ."

"Và cô vẫn sẽ mạo hiểm nó?"

"Vì chị ấy, thưa chú? Cháu sẽ mạo hiểm mọi thứ." Jennie nuốt nước bọt khi chuẩn bị cho bố Jisoo một đoạn tâm trí của mình.

"Cháu biết lúc đó cháu sẽ làm tổn thương chị ấy, nhưng đó không phải là điều chú muốn sao? Chị ấy sẽ rất háo hức rời khỏi nơi này, rời xa cháu. Nhưng cháu vẫn sẽ mất vài tháng còn lại trước khi cơn giận đến để chị ấy cảm nhận, tình yêu của cháu. Nếu đây là cơ hội duy nhất cháu có thể yêu chị ấy thì cháu sẽ yêu chị ấy bằng cả trái tim mình. "

"Ngay cả khi Jisoo ghét cô?"

"Ngay cả khi đó. Cháu đã ghét bản thân mình ngay bây giờ thưa chú. Chị ấy nghĩ rằng thế giới của chú và chị ấy sẽ rất đau lòng nếu phát hiện ra điều này."

Ông nghiêng người về phía trước, đầy thích thú.

"Cô sẽ không nói cho Jisoo biết?"

Jennie lại lắc đầu, nàng dường như đã làm rất nhiều điều đó.

"Cháu biết chú xuất thân từ đâu. Chú là một người bố muốn điều tốt nhất cho con mình. Đúng là điều đó khiến cháu thực sự vô cùng đau đớn và tức giận, nhưng cháu cảm nhận được. Cháu cũng biết cảm giác của chú như thế nào và cháu sẽ không bao giờ muốn Jisoo biết nỗi đau đó, cháu sẽ chôn vùi nó xuống mồ. Nhưng thưa chú, cháu hy vọng rằng một ngày nào đó khi Jisoo rời đi, cháu hy vọng chú yêu chị ấy, đủ để chị ấy hạnh phúc."

"Rất tốt! Tôi cho cô ở bên Jisoo phần còn lại của năm học."

Vì vậy, Jennie đã quyết tâm.

Ngày nào cũng vậy, Jennie đều đi bộ cùng Jisoo đến trường. Nàng sẽ mang theo hoa và những món đồ lặt vặt khác và khi nàng chắc chắn thấy mình sắp hết tiền, nàng đã học cách làm nhiều thứ và hình dạng khác nhau thông qua origami, tìm ra bất cứ thứ gì Jisoo muốn, thực tế nàng đã dành thời gian để nghĩ ra điều gì đó quan trọng cho Jisoo.

Jennie ngày càng học nấu nhiều món hơn, muốn đưa Jisoo đi hẹn hò nhưng hầu như không có đủ tiền để tiêu. Nàng thức dậy sớm hơn hàng ngày chỉ để làm cho Jisoo bữa trưa, một nỗ lực khác để thử và cho Jisoo thấy rằng nàng yêu cô đến nhường nào.

Còn với Jisoo? Cô đã hiểu.

Cô có thể cảm thấy rằng Jennie đang giấu điều gì đó với mình, cô rất muốn tìm ra để chia sẻ cùng Jennie, nhưng tất cả những điều đó đều vô ích vì Jennie kiên quyết chỉ tập trung vào Jisoo.

Thời điểm cuối năm dần trôi qua, Jisoo có thể cảm thấy tuyệt vọng đang từ từ nắm lấy Jennie. Mọi thứ nàng làm đều cảm thấy nhuốm một màu tạm biệt. Jennie liên tục nói những điều qua đi ngụ ý về sự vô thường của hoàn cảnh của họ và điều đó cũng khiến Jisoo khó chịu nhưng cô đã chịu đựng điều đó.

Cho đến khi cô không thể.

Đó là đêm sau khi tốt nghiệp và Jisoo đang nói rất sôi nổi về tương lai của họ, thì cô nhận thấy rằng Jennie không hoàn toàn chú ý đến.

Cảm thấy hơi bực mình, cô gọi Jennie . Cô không biết nó sẽ leo thang đến cuối nhanh như vậy.

"Jennie, nghe chị."

"Jen, em bị sao vậy? Sao em ra nông nỗi này rồi. Đúng, em ở đây hàng ngày nhưng chị cũng cảm thấy như bị kiểm tra tâm lý rất nhiều. Chị thậm chí không thể nhớ lần cuối chúng ta nói chuyện đàng hoàng là khi nào. Gần đây, mọi chuyện luôn xoay quanh vấn đề ăn uống và trường học và những thứ khác. Chị nhớ em, Jen! Chị nhớ chúng ta..."

Jennie cố tiến lại gần nhưng Jisoo không có ý.

"Jen, chúng ta đã mong chờ được ra khỏi đây và cuối cùng cũng có cơ hội để làm những điều mà chúng ta mơ ước."

Trong khi đó, Jennie lại vướng vào một câu hỏi hóc búa của riêng mình. Nàng biết thời gian của mình với Jisoo đã hết, nhưng nàng cũng biết sẽ rất khó khăn nếu chia tay với Jisoo. Nàng phải làm cho cô ghét bỏ mình. Nàng phải làm vậy, nếu không nàng biết rằng Jisoo sẽ đợi mình.

Và Jisoo không nên.

Nàng nghĩ rằng dù có cố gắng đến đâu, bản thân cũng không thể là người mà Jisoo cần.

Vì vậy, Jennie đã tự rèn luyện bản thân mình trong khoảnh khắc mà nàng đã sợ hãi từ lâu, thời điểm mà nàng phải vung cây búa có thể làm tan nát trái tim của cả hai.

"Jisoo, không có chúng ta." Jennie bắt đầu nói.

Và gần như dừng lại khi nàng chứng kiến ​​những dòng cảm xúc đa dạng xuyên qua khuôn mặt xinh đẹp của Jisoo.

"Em không nhìn thấy một tương lai như thế với chị nữa." Jennie thốt lên, bắt đầu kinh nghiệm đau lòng của ruột gan.

Không thể kìm chế cơn tức giận của mình, Jisoo đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại trong khi nước mắt bắt đầu chảy trên má.

"Ý em là gì? Nhưng, Jen..." Cô lan man, vắt tay lo lắng.

"Em đã nói, chúng ta đã hứa."

"Lời hứa đã bị phá vỡ bởi chị."

"Chị không bao giờ phá vỡ nó. Chúng ta đã hứa."

"Chúng ta không thể ở bên nhau!"

"Tại sao không? Tại sao?!"

"Mới tuần trước, em đã rất vui mừng khi nghĩ đến việc nuôi một chú chó của riêng chúng ta trong tương lai và đặt tên cho nó là Dalgom!"

"Em không thể đổi ý sao?"

"Không! Chị biết em nhiều năm, em không bao giờ lùi bước trước những việc như thế này!"

"Bây giờ em đã lùi bước!"

"Không! Nói cho chị biết, lý do thực sự là gì?"

Đây chính là cơ hội mà Jennie đang chờ đợi. Lời mở đầu để nàng nói ra điều chắc chắn sẽ phá nát những gì còn sót lại trong trái tim vốn đã tan vỡ của mình

"Chị có chắc là muốn biết?"

Jennie run rẩy hỏi, như thể chuẩn bị tinh thần cho tác động của cú đánh mà bản thân sắp buông lỏng.

"Chị xứng đáng được biết." Jisoo quở trách.

"Em nợ chị sự trung thực."

Jennie gật đầu, cam chịu.

"Em không muốn nói cho chị biết. Em không muốn làm chị đau." Nàng vẫn cố gắng cảnh cáo Jisoo.

"Nói với chị." Jisoo kiên quyết nói.

Với một lời thì thầm, Jennie đã tuyên bố.

"Em không yêu chị nữa. "

Jisoo giật mình, như thể bị đấm vào ngực. Lắc đầu, rùng mình, như thể cố gắng giữ mình lại với nhau, cô chậm rãi đi lại, tự lẩm bẩm với bản thân rằng đây chỉ là một lời nói dối.

Và Jennie đã để cô.

Nàng tránh xa Jisoo, lạnh lùng nhìn cô, cố gắng hết sức để che giấu nỗi đau lòng mà nàng đang cảm thấy bằng sự thờ ơ, như thể ngực nàng không còn cảm giác như sắp phát ra vì đau đớn. Nàng chỉ đứng đó nhìn tình yêu của cuộc đời mình quay cuồng vì ảnh hưởng của những lời mà mình đã nói.

Một lúc sau, Jisoo dường như thoát ra khỏi sự sững sờ vì đau lòng. Cô tiến lại gần Jennie một lần nữa, lần này cô thách thức nàng.

"Hãy nhìn vào mắt chị và nói với chị rằng em không còn yêu chị nữa." Cô cố gắng nói, dường như giữ vững lập trường của mình.

"Làm điều đó và chị sẽ rời đi." Cô bắt đầu mạnh mẽ nhưng cuối cùng nghe giống như một lời cầu xin hơn là một lời tuyên bố.

Vậy là Jennie lại một lần nữa làm điều đau đớn nhất mà nàng nghĩ mình sẽ làm. Nàng nhìn thẳng vào mắt Jisoo, giọng run rẩy và nói.

"Em không còn yêu chị nữa."

Jisoo há hốc mồm vì sốc và không thể tin được, Jennie chưa kịp làm gì thì Jisoo đã quay lưng bỏ chạy.

Và đó là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Jisoo. Đó là kỷ niệm cuối cùng mà nàng có được về cô.

"Vậy là tôi lại gần kết thúc phần trình diễn của mình, nhưng thay vì như thường lệ các bạn có phiền nếu tôi chơi thứ gì đó mới không?" Jennie hỏi những người khách quen.

Nhiều người trong số họ lắc đầu nên nàng chỉ nhún vai.

"Vậy được rồi."

"Một chút cốt truyện về bài hát này." Jennie bắt đầu với một nụ cười buồn vui lẫn lộn.

"Tôi đã viết bài này vào ngày hôm trước. Nếu nó cảm thấy hơi khác một chút, thì tôi hy vọng mình sẽ tiếp tục cho đến khi nó hoàn hảo." Nàng nói thêm để làm nhẹ tâm trạng.

Một vài tiếng cười nhỏ bên dưới, lắng nghe Jennie nói.

"Điều gì đã khiến tôi viết nó, các bạn có thể hỏi? Chà, tôi đoán những lời này chỉ tuôn trào khi các bạn nghe rằng người duy nhất các bạn từng thực sự yêu, sẽ kết hôn với một người không phải là các bạn."

Đám đông lặng đi nhưng sau đó có người nói đùa.

"Tôi đoán lúc đó chúng ta đang buồn?"

Jennie nhếch mép cười.

"Không, tôi không nghĩ vậy. Hoặc tôi hy vọng chúng ta sẽ không như vậy. Mặc dù tôi rất buồn, điều này đến từ một nơi của tình yêu thương tột độ, nơi mà tôi chỉ muốn người đó hạnh phúc và mặc dù người đó không ở bên tôi, tôi biết tốt hơn là không nên như vậy, điều duy nhất còn lại là tôi chỉ muốn chúc người đó hạnh phúc." Jennie hít một hơi thật sâu và tiếp tục.

"Các bạn có quá nhiều điều để nói nhưng các bạn biết nó sẽ không thay đổi được những gì. Và một phần trong các bạn hy vọng rằng các bạn vẫn có cơ hội để xin lỗi vì tất cả những điều các bạn đã không nói, nhưng sau đó các bạn thấy họ thật lòng, thật sự hạnh phúc rồi nên các bạn nghĩ rằng chẳng còn ích gì để đào sâu vết thương cũ nữa, nên các bạn hãy để nó qua đi."

"Nhưng vẫn không nên xin lỗi sao?" Một khách hàng quen hỏi.

Jennie chỉ mỉm cười.

"Tôi đoán là các bạn nên làm vậy. Vì sự bình yên của họ, nếu không phải là của các bạn. Nhưng đôi khi, khi họ đã tự vực dậy và tiếp tục, đối phó với hành vi vi phạm theo những cách có lợi cho họ, có lẽ lời xin lỗi là sự tránh xa, loại bỏ chính các bạn khỏi ngoại vi của họ, sự biến mất."

"Làm sao vậy? Bởi vì có lẽ cuối cùng họ vẫn ổn và nhìn thấy các bạn sẽ chỉ giải tỏa nỗi đau mà họ đã trải qua."

Jennie để ánh mắt của mình lang thang quanh quán bar, một phần nàng hy vọng có thể nhìn thấy cô trong đám đông, nhưng biết rằng điều đó có lẽ là khá khó xảy ra vì Jisoo sẽ có mặt tại bữa tiệc của cô ấy bây giờ, kỷ niệm cuối đời của cô ấy như một phụ nữ độc thân, hấp dẫn vui vẻ với những người bạn còn lại của họ lần cuối cùng trước khi cô bắt đầu một chương mới của cuộc đời mình.

Vâng, nàng đã biết lịch trình của bữa tiệc. Lisa đã gửi lời mời đến nàng. Nàng có nên đến đó không? Có lẽ không, có lẽ là do họ nhầm lẫn khi gửi, nhưng nàng đã nhận được email nên bây giờ nàng biết, và tất cả những gì nàng cần làm là nhặt lại những mảnh vỡ từ trái tim tan vỡ của mình.

"Kể từ khi tôi rời xa người đó, tôi đã dành tất cả thời gian của mình cố gắng làm cho nó trở lại với người đó. Tôi đã dõi theo mọi nơi người đó đến, cố gắng lấy hết can đảm để đến gặp người đó và xin một cơ hội khác, cố gắng hoàn thiện bản thân hơn để cuối cùng xứng đáng với người đó, nhưng mỗi lần cố gắng, tôi đều thất bại. Tôi ấp úng. Và có lẽ điều đó cũng xảy ra với tôi, vì không bao giờ tin rằng tôi xứng đáng với tình yêu của người đó. Vì vậy, tôi ở ngay đây, hát trái tim mình với người mà tôi sẽ mãi mãi mất đi, bởi vì tôi không bao giờ đủ dũng cảm để chiến đấu cho người đó theo cách mà người đó xứng đáng được chiến đấu. Đau quá! Nó có thể sẽ luôn luôn như vậy. Nhưng người đó hạnh phúc với cuộc sống mới của mình, với một tình yêu luôn ở bên cạnh người đó và vì vậy tất cả những gì còn lại đối với tôi là bài hát này. Một cái mà người đó có thể sẽ không nghe thấy, nhưng một cái mà tôi hy vọng sẽ đến được với người đó bằng cách nào đó. "

Khi Jennie nhìn xuống để chuẩn bị, cánh cửa quán bar mở ra và một nhóm bạn bước vào. Và như thể cuộc đời đang chơi một trò đùa tàn nhẫn với nàng, nàng thấy cô, tình yêu của cuộc đời nàng, đang từ từ tiến vào bên trong.

"Và có lẽ tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với người đó nữa, nhưng có lẽ, chỉ có thể, người đó sẽ nghe thấy những gì tôi đang cố gắng nói." Jennie nói và nhắm mắt lại để bắt đầu, có lẽ cũng như một lời cầu nguyện nhiệt thành rằng Jisoo hiểu những gì nàng đang cố gắng nói, ngay cả khi họ đã nói nhiều năm rồi.

I will always love you How I do
(Em sẽ luôn yêu chị, luôn như vậy)
Let go of a prayer for you, just a sweet word
(Cầu nguyện cho chị những điều ngọt ngào nhất)
The table is prepared for you
(Nơi này vẫn luôn có chỗ cho chị)

Jennie bắt đầu hát, gần như thì thầm, cố gắng truyền đạt rằng nàng chưa bao giờ ngừng yêu cô. Rằng những gì nàng nói đêm đó là dối trá, rằng tất cả những gì nàng hy vọng trong cuộc sống của mình là niềm vui cho Jisoo.

Wishing you godspeed, glory. There will be mountains you won't move
(Cầu Chúa cho chị được bình an, dù có khó khăn xảy ra)
Still, I'll always be there for you How I do
(Hãy nhớ rằng em luôn ở đó vì chị)

Jennie muốn nói rằng nàng chỉ muốn điều tốt nhất cho Jisoo, rằng nàng đã yêu cô quá nhiều để gánh cùng cô bằng một tình yêu đến mức không thể cung cấp cho cô những gì cô cần, dù nàng đã cố gắng bao nhiêu. Nàng muốn nói với cô rất nhiều nhưng biết rằng làm như vậy sẽ chỉ có hại cho cuộc sống hạnh phúc, mà nàng biết  Jisoo đã mất rất nhiều thời gian để xây dựng một cách tỉ mỉ.

I let go of my claim on you, it's a free world
(Nếu trước kia em đòi hỏi tình yêu của chị, thì bây giờ em chẳng bận tâm đến nó)
You look down on where you came
from sometimes
(Đôi khi có thể chị chẳng đoái hoài đến tình cảm của em)
But you'll have this place to call home, always
(Nhưng sẽ luôn có một nơi gọi là nhà, nơi em chờ chị)

Nhìn vào mắt họ và Jennie gửi Jisoo
một nụ cười bất chấp những giọt nước mắt đang đe dọa tràn ra khỏi mắt.

Nàng sẽ thực hiện một phần nhạc cụ ngẫu hứng chỉ để thời gian kéo dài thêm một chút, sau đó Jisoo sẽ gật đầu đáp lại.

Jennie tiếp tục hát bởi vì khoảnh khắc này giống như một kết thúc thực sự, một lời tạm biệt cho tình yêu duy nhất mà nàng từng có và Jisoo rời đi.

Ngay trước khi Jisoo rời đi, cô quay lại đúng lúc để nghe phần cuối của bài hát.

I'll always love you
(Em sẽ luôn yêu chị)
Until the time we die
(Cho đến khi chúng ta chết)

Jisoo buồn bã nhìn Jennie và vẫy tay chào tạm biệt nàng lần cuối. Jennie nhìn lên và thấy cô, nàng chấp nhận kết thúc với một nụ cười buồn, ngừng gảy đàn để với lấy chiếc nhẫn nàng vẫn luôn giữ trên cổ, chiếc nhẫn mà nàng từng muốn trao cho Jisoo, lời hứa mà nàng đã quá hèn nhát khi thực hiện, rủi ro mà nàng biết rằng mình sẽ luôn hối hận sẽ không bao giờ chấp nhận. Tất cả những gì Jennie có thể làm bây giờ là nhìn cô rời đi một lần nữa, thật lòng hết mức có thể khi trái tim nàng vỡ ra, rằng nàng chúc cô có một hành trình tốt đẹp đến một khởi đầu mới, một điều tốt đẹp và thực sự không có nàng.

"Godspeed, Jisoo... Godspeed."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info