ZingTruyen.Com

jensoo | memory of love

Lighthouse

-sourtd

Note!

Author: phyacinth4
Translator: -sourtd
___

Các đường phố của Seoul gần như vắng bóng người khi đồng hồ điểm 1h đêm.

Bầu trời đêm bị che khuất bởi những đám mây bão giận dữ không ngừng trút xuống con đường với cơn mưa không thương tiếc.

Một số ít người còn lại trên đường hoặc đang trên đường về nhà, cố gắng tìm nơi trú ẩn khỏi trận mưa ào ạt.

Tuy nhiên, Jennie là người duy nhất đủ điên cuồng để can đảm đi dưới mưa chỉ với một chiếc áo khoác mỏng và một chiếc quần legging trên người. Nàng ghét cái lạnh, mặc dù nàng thích mùa đông hơn mùa hè, nàng luôn coi thường trời mưa.

Trớ trêu thay, hôm nay giữa thời khắc cô đơn nhất và tăm tối nhất, cơn mưa lại là người bạn đồng hành duy nhất của nàng.

Đôi mắt Jennie đỏ hoe và sưng húp sau vô số đêm tự khóc đến mất ngủ. Lúc này nàng không chắc mình đang khóc hay chỉ là những hạt nước mưa rơi xuống mặt.

Jennie không biết mình đã đi bộ bao lâu, nàng chỉ biết rằng đã rất lâu rồi. Đôi chân trần trụi của nàng rải rác những vết cắt, quần áo của nàng cũng đã hoàn toàn ướt đẫm.

Jennie biết và luôn chấp nhận rằng cuộc sống của nàng không hoàn hảo, thậm chí không cần khép lại nó. Nàng biết hạnh phúc là một từ xa lạ đối với mình, mặc dù biết điều đó nhưng nàng vẫn cố hy vọng.

Nhưng lúc này, đang đi loanh quanh trong cơn mưa lạnh giá mà không biết mình đã đi về đâu, nàng bây giờ không có chút cảm xúc nào.

Hồi đó, Jennie vẫn còn mẹ. Nàng còn có Kai và một ngôi nhà để ở.

Nhưng trong vòng một tuần, mọi thứ đã thay đổi. Mẹ của nàng - người đã từng là một người nàng yêu thương nhất đã qua đời do dùng thuốc quá liều. Kai - người từng là bạn trai của nàng trong hai năm cũng đã rời bỏ nàng.

Trong suốt thời gian họ bên nhau, anh ta đã lừa dối nàng, lạm dụng tình cảm và thể xác, thậm chí còn thao túng nàng. Chỉ một ngày trước khi mẹ nàng qua đời, anh ta đã đánh bạc tất cả mọi thứ kể cả căn hộ nhỏ mà hai người đang sống chung, và lấy hết tiền của nàng để bỏ trốn.

Tất nhiên, Jennie đã không phát hiện ra điều đó cho đến năm giờ trước khi những người đòi nợ đến để tịch thu mọi thứ trong căn hộ, và đuổi nàng ra khỏi nhà.

Bây giờ nàng ở đây, một mình không có nơi nào để đi. Lớn lên, Jennie không phải là người có nhiều bạn bè.

Những người bạn duy nhất mà nàng có là Chaeyoung và Lisa nhưng cả hai đều đã đi vắng.

Và sau đó là Jisoo, người bạn thân suốt mười hai năm của nàng.

Nhưng Jennie không thể đến gặp Jisoo khi đang ở trong trạng thái này. Nàng đã phụ thuộc vào Jisoo quá nhiều, và nàng không muốn làm gánh nặng cho cô với những vấn đề của mình nữa.

Hơn nữa, Jennie cũng không biết chính xác tình cảm của mình dành cho Jisoo là gì. Bất cứ khi nào ở bên cô, nàng lại chìm trong vô vàn cảm xúc khác nhau mà bản thân không bao giờ có thể giải mã được.

Jisoo là bạn thân nhất của nàng, hằng số duy nhất trong cuộc đời luôn thay đổi sự đau khổ của nàng.

Nhưng gần đây, cô còn nhiều hơn thế nữa. Cô là tảng đá của Jennie, là nơi an ủi của nàng, là chốt an toàn kéo nàng trở lại, cô còn làm cảm xúc của nàng trở nên tốt hơn và cô cũng là ánh sáng dẫn đường cho nàng thoát khỏi hố sâu của sự tuyệt vọng.

Nhưng liệu điều đó có thể xác định được tình cảm mà cô dành cho nàng? Hay đó chỉ là việc Jisoo đang thực hiện nghĩa vụ của một người bạn thân. Hoặc có thể cô ấy làm vậy chỉ vì cô ấy là Jisoo, cô gái có trái tim vàng.

Jennie sẽ nói dối nếu nàng nói rằng nàng chưa bao giờ có bất kỳ tình cảm nào với Jisoo. Ngay từ khi ánh mắt nàng chạm vào người cô, nàng đã phải lòng cô mất rồi, thật khó.

Nhưng Jisoo là Jisoo và Jennie không thể để cho cô bị tổn thương bởi cuộc sống phức tạp và lộn xộn của mình.

Vậy nên nàng đã kìm nén tình cảm của mình, giấu nhẹm đi để chúng chôn sâu trong đáy lòng. Cuối cùng, tình cảm của nàng dành cho Jisoo cũng dần mất đi.

Trước khi Jisoo bước vào cuộc đời nàng, Jennie đã chỉ có một mình, nàng luôn luôn bị cả thế giới chống lại. Không có ai yêu nàng cả.

Jennie đã nghĩ rằng nàng biết tình yêu là gì khi gặp Kai. Nàng đã nghĩ rằng mình yêu anh ta. Nhưng bây giờ nàng đã nhận ra rằng đó hoàn toàn không phải là tình yêu. Những gì nàng có với Kai chỉ là sự bịa đặt về mong muốn tuyệt vọng của bản thân khi cảm thấy cần ai đó.

Vậy làm sao nàng có thể cảm nhận được điều gì đó, nếu nàng chưa từng trải qua? Khi nàng thậm chí không hiểu nó có nghĩa là gì.

Jennie tiếp tục đi dọc các con phố, không biết mình sẽ đi đâu tiếp theo. Nàng phớt lờ những ánh nhìn kỳ quặc mà mọi người dành cho mình khi họ đi ngang qua. Nàng căn bản không quan tâm đến cơn mưa tầm tã sẽ khiến mình bị hạ thân nhiệt nếu tiếp tục ở trong tình trạng này nữa.

Khi đó, Jennie dừng lại ở giữa phố. Đầu nàng hướng xuống đất, nhưng không thể nhầm lẫn được nỗi đau quen thuộc trong tim nàng mỗi khi có Jisoo.

Đôi giày của Jisoo lấm lem bùn đất và ướt đẫm nước mưa, Jennie chắc chắn biết rằng đó chính xác là đôi giày mà nàng đã tặng cho Jisoo nhân dịp sinh nhật ba năm trước.

Nước mắt chảy dài trên má, Jennie từ từ ngẩng đầu lên đối mặt với Jisoo.

Jisoo đang cầm một chiếc ô trên tay, hơi thở gấp gáp đứt quãng như thể vừa chạy marathon.

Nhưng điều thu hút sự chú ý của Jennie là màu đỏ bao quanh đôi mắt nâu tuyệt đẹp của cô.

Jisoo đứng đó nhìn Jennie như thể cả thế giới của cô đang lật tung. Giống như nàng, cô cũng có những giọt nước mắt chảy dài trên đôi má ửng hồng.

Cả hai đứng đó trong im lặng, nhìn chằm chằm vào mắt nhau, cả thế giới xung quanh hoàn toàn bị lãng quên.

Ngay sau đó, Jisoo bất ngờ bỏ chiếc ô trên tay, ném nó sang một bên đường. Jennie chỉ có thể kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô.

Một lúc sau, Jisoo bước ba bước dài và dừng lại ngay bên cạnh Jennie. Nàng rơm rớm nước mắt khi thấy mình không còn kìm nén được cảm xúc.

"Chị làm gì ở đây vậy, Jisoo?" Nàng nghẹn ngào, đẩy Jisoo ra xa.

"Mau trở về nhà trước khi bị cảm lạnh."

Jisoo không nói một lời nào, cô vẫn nhìn Jennie với đôi mắt đầy nước mắt. Còn nàng thì tiếp tục cố gắng đẩy cô ra xa.

Tuy nhiên, điều đó chỉ khiến Jennie càng khóc lớn hơn khi biết rằng Jisoo ở đây vì mình. Bởi vì cô thương hại nàng.

"Đi đi Jisoo!" Jennie hét lên sau khi từ bỏ việc cố gắng thúc đẩy cô.

"Tôi không cần chị thương hại! Tôi không cần chị hay bất luận kẻ nào. Đi đi!"

Jennie thở hổn hển vì gắng sức quá nhiều, nàng thở ra từng hơi ngắn, lồng ngực phập phồng lên xuống không đều.

"Chị sẽ không đi đâu cả..." Jisoo cuối cùng cũng nói, mắt cô tập trung nhìn vào Jennie một cách kiên định.

Jennie nhắm chặt mắt, hai tay đan lại thành nắm đấm. Nàng giữ nguyên như vậy trong vài giây trước khi trút cơn thịnh nộ lên cô gái trước mặt.

"Tôi ghét chị!!"

Ba từ đó đã xé nát trái tim của Jennie khi nàng nhìn thấy một tia đau đớn thoáng qua trên khuôn mặt của Jisoo.

Jennie biết những lời nói của mình đã làm tổn thương cô, mặc dù biết rằng chúng còn làm tổn thương chính mình gấp mười lần. Nàng không có lựa chọn nào khác, nàng cần phải nói những lời đó với Jisoo để làm cho cô rời đi. Để khiến cô không phải đối mặt với mớ hỗn độn đó chính là Jennie.

Mặc dù điều đó sẽ xé nát trái tim mình nhưng Jennie vẫn tiếp tục với những lời lẽ đầy tổn thương.

"Tôi không cần chị phải thương hại tôi đâu Kim Jisoo! Tôi chẳng qua là một cô gái giàu có giả làm thánh! Chị sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của tôi, vì chị chưa bao giờ bị đặt vào hoàn cảnh như tôi! Vậy tại sao chị không quay về ngôi nhà hoàn hảo của chị và để tôi yên?!"

Từng câu từng chữ như một nhát dao đâm vào tim Jennie. Nàng nói với Jisoo rằng hãy đi đi, mặc dù nàng rất mong cô ở lại.

Trong số tất cả mọi người trong cuộc đời Jennie, người duy nhất không thể rời bỏ nàng là Jisoo.

Vậy mà giờ đây nàng lại đẩy đi một người đã từng khiến nàng cảm thấy mình đáng được cứu. Tuy nhiên, Jisoo vẫn dán mắt vào vị trí của Jennie.

Những lời nói của Jennie đã khiến Jisoo bị tổn thương. Được nghe những lời như vậy từ người con gái mình yêu giống như có ai đó đang khoét sâu trái tim mình vậy, bởi vì trong sâu thẳm, cô biết rằng những gì sau này nói là đúng.

Jisoo sẽ không bao giờ hiểu được những gì Jennie đang trải qua. Nỗi đau mà cô cảm thấy, Jisoo chỉ cảm thấy một mảnh vỡ của nó. Nỗi cô đơn len lỏi trong tim nàng ngày này qua ngày khác, Jisoo chưa từng trải qua.

Vậy mà nhìn thấy Jennie thế này cũng đủ khiến Jisoo quỳ gối. Ngay từ khi gặp Jennie, Jisoo đã yêu nàng hoàn toàn.

Jennie khác với bất kỳ người nào khác mà Jisoo từng gặp. Nàng không có cha mẹ yêu thương, nhưng nàng là một người có rất nhiều tình yêu để cho đi. Nàng đã trải qua một cuộc sống khó khăn, nhưng nàng chưa một lần từ bỏ và vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Nàng đã sống trong một thế giới không có gì là tàn nhẫn đối với mình nhưng nàng không hề oán giận nó mặc dù nàng có mọi quyền.

Vì vậy, bất chấp những lời nói của nàng tổn thương đến mức nào, Jisoo biết sâu trong lòng rằng Jennie không hề có ý đó.

Và thay vì bỏ đi như bao người khác trong cuộc đời của Jennie, Jisoo đã ở lại.

Một giọt nước mắt trào ra khi cô tiến lên một bước và kéo thân hình nhỏ bé đang run rẩy của Jennie vào một cái ôm thật chặt.

"Chị sẽ không đi đâu cả." Jisoo nói một lần nữa và quyết tâm hơn, giọng nói của cô gần như là một lời thì thầm.

"Chị sẽ ở ngay đây."

Hành động của Jisoo đã khiến Jennie mất cảnh giác khi nàng cố gắng tìm ra lý do tại sao cô vẫn chưa rời đi. Nàng đã nói từng câu từng chữ một cách nghiêm túc đến nỗi nàng cũng đã đánh lừa tâm trí của mình để tin chúng.

Vậy mà Jisoo vẫn ở đây. Jennie khóc, nàng giải phóng tất cả những cảm xúc bị dồn nén của mình vào lồng ngực cô.

"Tại sao chị ngốc thế?!" Jennie vừa khóc vừa hạ một nắm đấm vào ngực cô.

"Tôi đã kêu chị rời đi. Vậy tại sao chị không thể để cho tôi yên?!" 

Lại một cú đánh khác.

"Tại sao chị cứ ở lại đây dù biết tôi rắc rối đến thế nào?!"

Jisoo nhăn mặt khi một cú đấm khác giáng vào vai cô. Tuy nhiên, bất chấp sự đánh đập mà Jennie đang dành cho cô, cô vẫn ôm chặt lấy nàng.

Với mỗi cú đấm, Jisoo càng siết chặt Jennie trong vòng tay mình, cô cố kìm nén tiếng kêu đau đớn. Nàng cần thứ này, nàng cần trút bỏ sự tức giận, nỗi buồn, nỗi đau, sự uất hận, cô đơn của mình. Nàng cần Jisoo mạnh mẽ.

Sau những gì cảm thấy như mãi mãi, tốc độ ra đòn của Jennie chậm lại vì những cú đấm của nàng bắt đầu yếu dần.

Jennie cuối cùng cũng ngừng tấn công và ngã xuống trong tình trạng yếu ớt. Tiếng khóc của nàng vang vọng trên đường phố, nàng không kiểm soát được nước mắt của mình.

Jisoo cảm thấy toàn bộ thế giới của mình như vỡ vụn trước mắt, khi từng tiếng nức nở phát ra từ cơ thể Jennie như một nhát dao đâm vào tim cô. Vì Jennie là thế giới của cô ấy.

Nhìn thấy Jennie như thế này còn tồi tệ hơn bất cứ điều gì mà Jisoo có thể tưởng tượng được. Hình ảnh bộ dạng đi dưới mưa của Jennie gần như khiến cô vỡ òa, và cô biết rằng nó sẽ ám ảnh mình mãi mãi.

Trước khi Jisoo là một cô gái xứng đáng với cả thế giới, một cô gái xứng đáng nhận được rất nhiều tình yêu, tình yêu mà thế giới tàn nhẫn này đã từ chối cô.

Mưa vẫn tiếp tục đổ xuống và có vẻ như sẽ không sớm tạnh.

Jisoo biết rằng cô sẽ không thể dỗ được Jennie tìm nơi trú ẩn. Nàng cần phải bộc lộ hết cảm xúc của mình trước.

Cô biết rằng sẽ không bao giờ có thể hiểu được những gì Jennie đã trải qua, nhưng cô vẫn sẵn sàng chia sẻ gánh nặng với nàng, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc cô phải liều mình.

Khi Jennie tiếp tục khóc dưới cơn mưa tầm tã, Jisoo đã cởi áo khoác của mình và giữ nó để che mưa cho nàng.

Họ ở lại như vậy hàng giờ đồng hồ, trong khi Jennie cứ khóc hết mình, thì Jisoo đứng ở bên bảo vệ nàng, dùng áo khoác để che cho nàng trong cơn mưa khắc nghiệt.

Tiếng khóc nức nở của Jennie dần dần thành tiếng thíu thít, cuối cùng nàng cũng nhận ra rằng mưa không còn trút xuống gay gắt như trước nữa.

Nàng bắt gặp đôi giày của Jisoo và nhận ra rằng cô vẫn ở đó với mình. Tâm trí nàng mệt mỏi và cơ thể nàng suy nhược, nhưng mặc kệ, nàng vẫn ngẩng đầu lên nhìn Jisoo đang bên cạnh.

Nước mắt lại lăn dài trên má Jennie khi ý thức được những gì Jisoo đã làm hiện lên trong tâm trí nàng.

Jisoo đang nhìn chằm chằm về phía trước, những giọt mưa lăn dài trên khuôn mặt khi cô đứng bảo vệ nàng khỏi cơn mưa bằng chiếc áo khoác của mình.

Hành động của Jisoo đã khiến Jennie nhận ra rằng những gì cô đã cố gắng trong nhiều năm. Những ký ức trong quá khứ lướt qua tâm trí nàng khi nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Jisoo.

Jisoo bằng cách nào đó đã lẻn được qua phòng ngự của Jennie và đánh cắp trái tim của nàng mà nàng không hề hay biết.

Cô đã mở toang cánh cửa trái tim của Jennie ngay từ khi nàng bước vào đời mình như một tia nắng trong một ngày mưa.

Khi cô bảo vệ Jennie trước những kẻ bắt nạt đã chế giễu nàng vì có một người mẹ tồi tệ và không có cha, Jisoo đã tạo ra một vết nứt trên bức tường mà nàng đã xây dựng vững chắc xung quanh trái tim mình.

Jisoo đã thành công trong việc đánh sập chính những bức tường đó khi bảo vệ Jennie khỏi Kai.

Và bây giờ cô đang đứng đây, vững vàng dưới mưa cùng nàng. Bảo vệ nàng trước sóng gió, cùng nàng gánh chịu.

Jennie cuối cùng cũng nhận ra rằng nàng đã biết thế nào là tình yêu.

Jisoo là người đã dạy nàng thế nào là tình yêu, là người đã thổi hơi ấm vào trái tim lạnh giá của nàng, tưới tắm cho nàng bằng tình yêu mà không ai có thể làm được.

Và cô là người mà Jennie đã vô tình yêu hết lòng.

Đột nhiên, Jennie cảm thấy mình không còn cô đơn trên thế giới này nữa, vì nàng đã có Jisoo.

Jisoo là ngọn hải đăng của Jennie, là nơi trú ẩn an toàn nhất của nàng. Ánh sáng đã dẫn lối nàng ra khỏi cơn mưa.

Như thể nhận ra rằng Jennie đang nhìn chằm chằm mình, Jisoo nhìn xuống. Ánh mắt của họ chạm nhau, Jennie cảm thấy tim mình như căng lên với một cảm giác mà bây giờ nàng có thể nhận ra.

Lần đầu tiên sau một thời gian, Jennie mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com