ZingTruyen.Com

jensoo | memory of love

Forever

-sourtd

Note!

Convertor: MaszehFeb
Translator: -sourtd
___

"Chị ấy đi rồi unnie! Làm ơn... Chị đừng tự làm khổ mình nữa. Tại sao chị và Lisa không thể chấp nhận được? Nếu chị ấy nhìn thấy hai người như thế này, chị ấy sẽ rất buồn đấy."

Cô gái tóc vàng cầu xin trong khi đập cửa liên tục. Cô ấy không thể nhìn thấy chị gái của mình như thế này nữa.

Kim Jisoo tình yêu của Jennie đã  không còn. Jennie không thể tin được và nàng không muốn tin. Nó chỉ là một cơn ác mộng. Nó không thể là thật.

***

[Flashback]

"Jendeuk, gặp em ở đó nhé... Chị nhớ em."Jisoo ở đầu dây bên kia nói.

"Vâng, em cũng nhớ chị." Jennie đáp.

"Chờ chị, chị sẽ đến bên em ngay. Chị hứa!"

"Jisoo, đã 5 phút rồi. Chị cứ nói vậy, khi nào thì đến đây?"

"Em quay lại đi, Jendeuk."

Jennie quay lại, nhìn thấy tình yêu của đời mình đang đứng bên kia đường, tay cầm một bó hoa mình yêu thích. Jennie định bước qua nhưng Jisoo đã giữ nàng lại.

"Em ở yên đó." Jisoo nói ở đầu dây bên kia. Và băng qua đường.

Đột nhiên, có một chiếc xe băng qua, cô biến mất. Cô không còn ở vị trí đó.

Nó diễn ra quá nhanh. Nó giống như một giấc mơ.

Bây giờ Jisoo, người đầy máu đang nằm bất tỉnh trên đùi của Jennie, trong khi nàng khóc và liên tục gọi tên của cô.

Vài phút sau, xe cấp cứu đến và đưa Jisoo đi.

Vừa đến đó là bố mẹ và anh trai của Jisoo, Junghoon.

"Chị... chị ấy vẫn ở trong." Jennie nói giữa tiếng nức nở.

Bà Kim kéo Jennie vào cái ôm an ủi.

"Jisoo sẽ không sao đâu." Junghoon vỗ lưng Jennie nói.

Trong khi ông Kim chỉ im lặng kể từ ông đến.

Sau khoảng vài giờ, bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu.

"Jisoo thế nào?" Junghoon lo lắng hỏi.

"Con bé có sao không?" Ông Kim hỏi và bước lại gần bác sĩ.

"Nếu cô ấy tỉnh dậy sau 24 giờ thì 50% cô ấy sẽ bị Mất trí nhớ tạm thời. Nhưng nếu không, cô ấy sẽ hôn mê trong vài ngày, vài tuần hoặc vài tháng thậm chí nhiều năm." Bác sĩ nói.

"Có thể chữa khỏi đúng không?" Ông Kim hỏi.

"Trong hồ sơ của chúng tôi về những trường hợp này, có thể chữa khỏi nhưng phải mất thời gian để cô ấy ghi nhớ đầy đủ."

"Chúng tôi có thể gặp Jisoo không?" Bà Kim hỏi.

"Có. Nhưng tôi đề nghị mọi người hãy để cô ấy nghỉ ngơi trước, và có thể gặp cô ấy vào ngày mai."

"Chúng tôi sẽ theo dõi cô ấy theo thời gian trong 24 giờ. Vì vậy, nếu không có gì khác, tôi có thể rời đi." Bác sĩ nói và cúi đầu chào họ trước khi rời đi.

"Con về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai hãy đến đây. Bác và mọi người sẽ chăm sóc cho Jisoo." Bà Kim nói với Jennie.

Jennie chỉ gật đầu, cho bà Kim cái ôm cuối cùng, cúi chào ông Kim và Junghoon trước khi rời đi.

3 ngày trôi qua. Jisoo vẫn chưa tỉnh. Nhưng Jennie không thể ở lại bệnh viện lâu được. Nàng cần phải đến văn phòng của mình, ngay cả khi bản thân không thể tập trung vào công việc. Bố mẹ Jennie lo lắng cho nàng. Kể từ khi Jisoo gặp tai nạn, nàng hầu như không ăn uống, chỉ nhốt mình ở trong phòng.

Giờ Jennie đang ở trong văn phòng, nhìn chăm chăm vào đống hồ sơ trên bàn làm việc. Cho đến khi điện thoại của nàng đổ chuông. Jennie nhìn vào id người gọi, đó là Junghoon. Nàng lập tức bắt máy với hy vọng có tin tốt. Nhưng nghe giọng điệu của Junghoon khiến nàng lo lắng.

"Jen... Jennie." Junghoon nói trong khi nức nở không kiểm soát được.

"Jung... Junghoon oppa? Chuyện gì vậy? Jisoo không sao đúng không? Chị ấy tỉnh rồi à? Junghoon! Trả lời em!" Jennie hốt hoảng hỏi.

"Đến đây gặp Jisoo đi... Jisoo không ở trong tình trạng tốt." Junghoon nói.

Jennie lập tức cúp máy và chạy ra khỏi văn phòng của mình.

Khi đến đó, nàng thấy Lisa và Chaeyoung đang khóc bên ngoài phòng. Nàng tiếp cận họ với trái tim nặng trĩu nhưng vẫn suy nghĩ tích cực.

"Có... có chuyện gì vậy?" Jennie hỏi.

"Unnie... J-jisoo..." Lisa nói giữa tiếng nức nở.

"Có chuyện gì?" Jennie hỏi một lần nữa.

"Jisoo, chị ấy không còn ở bên chúng ta nữa, unnie... Chị ấy đi rồi."

Jennie sững người khi nghe những lời của Lisa. Nàng đẩy Lisa ra khiến người sau đó hơi loạng choạng lùi lại.

"K-không... Em chỉ nói đùa thôi phải không? Đừng nói đùa về thứ này! Chị không thích nó!"

"Unnie... Những gì Lisa nói đều là sự thật. Chị mau vào trong đi gặp chị ấy lần cuối đi." Chaeyoung lên tiếng.

Jennie xông vào phòng, thấy Jisoo xanh xao đang ngủ yên trên giường. Phải, nàng vẫn nghĩ rằng Jisoo chỉ đang ngủ.

Jennie bước lại gần giường của Jisoo, nàng không thể cầm được nước mắt của mình nữa. Nàng lập tức ôm lấy thi thể vô hồn mà khóc không ngớt. Jennie không thể chấp nhận nó. Nàng sẽ không bao giờ chấp nhận nó.

[End Flashback]

***

Không chỉ riêng Jennie không thể chấp nhận điều đó. Tất nhiên Lisa vẫn không thể chấp nhận được. Jisoo là người luôn ở bên cạnh mỗi khi Lisa thất vọng. Jisoo là người thắp sáng tâm trạng của Lisa khi cô ấy buồn. Người đã không biết mệt mỏi để làm cho những người xung quanh cô cười và cười. Jisoo đối xử với Lisa như em gái ruột của mình. Cô là người đã hỗ trợ Lisa khi cô ấy bị giáo viên la mắng và bị giam giữ cùng nhau.

Giống như Jennie, Lisa ở trong phòng của mình và chỉ ra ngoài làm việc hoặc khi cô ấy đói. Lisa vẫn đưa Chaeyoung đi hẹn hò hay đi chơi. Nhưng sau đó Lisa sẽ lại nhốt mình trong phòng. Nó khiến Chaeyoung khó chịu vì bạn gái và bạn thân của mình. Ngay cả bản thân Chaeyoung cũng không thể xử lý được bạn gái của mình.

Chaeyoung đi về phía phòng khách, ngồi trên ghế sofa. Họ đã cô đơn kể từ khi Jisoo rời đi. Chaeyoung cố nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt chực trào ra khi hình ảnh Jisoo hiện lên trong đầu.

"Mọi người cần chị ở đây Jisoo. Em biết điều đó là không thể, nhưng hãy quay lại."

Đột nhiên điện thoại của Chaeyoung đổ chuông. Cô ấy nhìn vào id, là Junghoon. Chaeyoung nhíu mày vì quá đột ngột. Junghoon chưa bao giờ gọi cho Chaeyoung kể cả Jennie từ khi Jisoo qua đời.

***

[Chaeyoung's POV]

"Chaeyoung?"

"Junghoon oppa? Có chuyện gì vậy?"

"Anh đã gọi cho Jennie và Lisa nhưng họ đều không trả lời. Họ ổn chứ?"

"Anh biết không, kể từ khi Jisoo unnie qua đời, họ đã thay đổi. Ngay cả Lisa cũng vậy. Cậu ấy hiếm khi nói chuyện với em. Còn Jennie unnie, chị ấy cũng không muốn nói chuyện với em... Họ vẫn không thể chấp nhận được điều đó."

"Ah... anh hiểu rồi!"

"Nhân tiện, tại sao anh lại gọi em?"

"À! Suýt nữa thì anh quên mất. Bố anh đã rủ mọi người đến ăn tối. Bố có chuyện muốn nói với mọi người."

"Nó quan trọng không?"

"Nghe có vẻ quan trọng. Nhưng anh không chắc... Có lẽ bố chỉ muốn gặp...!" Lời nói của Jin bị cắt ngang bởi một giọng phụ nữ.

Chờ giọng nói đó. Tại sao nghe quen như vậy?

"Oppa? Ai vậy? Em nghe rất quen." Tôi nói ra suy nghĩ của mình.

"Err... Chaeyoung ah. Anh phải rời đi. Anh cần giúp mẹ nấu bữa tối. Hẹn gặp lại tối nay nhé. Tạm biệt." Tôi chưa kịp nói gì thì anh ấy đã cúp máy.

Tôi nhấc mông ra khỏi ghế và đi đến phòng của Jennie trước. Tôi gõ cửa nhưng không có bất kỳ phản hồi. Khi tôi định gõ lại lần nữa, tôi nghe thấy tiếng lách cách cho biết cánh cửa đã được mở khóa nhưng nó không mở ra. Vì vậy, tôi chỉ vặn nắm cửa và thò đầu vào trong.

"Có huyện gì sao?" Jennie đang ngồi ở mép giường hỏi.

Tôi vào trong và đóng cửa lại sau lưng. Tôi bước lại gần, ngồi bên cạnh Jennie. Chị ấy ngả đầu vào vai tôi thở dài thườn thượt.

"Unnie..." Tôi gọi.

Jennie chỉ ậm ừ đáp lại.

"Em biết điều đó rất khó cho chị... Ban đầu em cũng khó chấp nhận nhưng unnie. Chúng ta cần chấp nhận điều đó. Chúng ta cần chấp nhận rằng Jisoo đã không còn ở bên chúng ta nữa. Hãy tin tưởng ở em unnie... Chị ấy đang theo dõi chúng ta trên đó." Tôi thở dài trước khi nói.

"Nếu Jisoo unnie nhìn thấy chị và Lisa như thế này, chị ấy sẽ rất buồn. Chị không muốn chị ấy buồn đúng không?"

Jennie lắc đầu.

"Em cảm thấy rất cô đơn. Chị và Lisa là người duy nhất có thể cảm nhận được sự cô đơn của em. Nhưng, chị và Lisa chỉ nhốt mình trong phòng... Em nhớ chị... Em nhớ Lisa..." Tôi nói nước mắt lưng tròng.

Bỗng nhiên Jennie ôm chầm lấy tôi thật chặt và khóc.

"Chị xin lỗi Chaeyoung ah... Chị không thể chấp nhận rằng Jisoo không còn nữa. Chị không biết làm thế nào để có thể quên được chị ấy. Thật đau đớn khi nghĩ rằng chị ấy đã ra đi..."

Tôi chỉ vỗ nhẹ vào lưng Jennie để cố gắng làm chị ấy bình tĩnh.

Sau đó, cánh cửa mở ra để lộ Lisa. Tôi đã gọi cậu ấy đến và cậu ấy đã tuân theo. Khi Lisa ở trước mặt chúng tôi, cậu ấy ngay lập tức ôm chúng tôi và khóc.

Cuối cùng họ cũng bình tĩnh trở lại.

Tôi nhìn đồng hồ, nhận ra đã 5 giờ chiều.

"Chị và Lisa mau thay quần áo đi." Tôi nói khiến cả hai nhìn tôi đầy bối rối.

"Junghoon oppa vừa gọi cho em. Anh ấy nói rằng bố anh ấy mời chúng ta đến ăn tối. Và bác Kim còn có chuyện cần nói. Nghe có vẻ quan trọng."

Họ chỉ gật đầu và chúng tôi đã sẵn sàng.

Chúng tôi đến biệt thự. Sau vài phút, cánh cửa bật mở hé lộ Junghoon

"Mọi người vào trong đi." Anh ấy nói và chúng tôi theo anh ấy vào bếp.

Chúng tôi vừa ăn tối vừa tán gẫu về một số thứ khác. Sau khi chúng tôi ăn xong bữa tối, tôi hỏi bác Kim câu hỏi. Lý do chính mà chúng tôi đến đây.

***

[Jennie's POV]

"Bác, Junghoon oppa nói chú có chuyện muốn nói với chúng con? Đó là chuyện gì ạ?" Chaeyoung hỏi.

Ba người chúng tôi nhìn ông Kim, chờ câu trả lời.

Ông Kim hắng giọng trước khi nói.

"À, ta suýt quên."

Đối mặt với chúng tôi là vẻ mặt nghiêm túc của ông.

"Thực ra... Gia đình anh đã giấu mọi người một chuyện." Junghoon nói trước, khiến chúng tôi cau mày.

Ông Kim và bà Kim chỉ gật đầu. Nó càng khiến tôi lo lắng hơn.

"Đó là về Jisoo." Ông Kim nói.

"Ý bác là...?" Lisa hỏi.

Tôi có thể cảm thấy Lisa đang trở nên mất kiên nhẫn. Tôi cũng vậy.

"Thực ra... Jisoo..."

"Junghoon! Em đã đánh bại kỷ lục của anh!!"

Một giọng phụ nữ cắt ngang lời nói của Junghoon. Chúng tôi ngay lập tức nhìn vào người phụ nữ, ba người chúng tôi liền sững người.

"Jisoo..." Tôi thì thầm.

Trước khi tôi bật dậy, Lisa là người đầu tiên làm điều đó và ngay lập tức chạy đến ôm Jisoo.

"Unnie... em nhớ chị , em nhớ chị. Đây là thật đúng không? Nói cho em biết,   đây là thật đúng không. Em có thể nghe thấy nhịp tim của chị một lần nữa.." Lisa khóc nói.

***

[Jisoo's POV]

Khi tôi xuống và chuẩn bị ăn tối với gia đình, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc khiến tôi sững người.

Trước khi tôi có thể nói gì thêm lần nữa, cô gái tóc vàng cao chạy đến và ôm lấy tôi.

"Unnie... em nhớ chị , em nhớ chị. Đây là thật đúng không? Nói cho em biết,   đây là thật đúng không. Em có thể nghe thấy nhịp tim của chị một lần nữa.." Cô ấy vừa nói vừa khóc, vùi mặt vào ngực tôi, ôm tôi thật chặt.

Tôi ôm lại cô ấy và mỉm cười. Nước mắt tôi muốn rơi ra. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ấy trong khi cô ấy đang thổn thức trên ngực tôi.

Tôi nhìn hai người còn lại. Họ chỉ đứng đó. Cô gái tóc khói cao lớn kia đã bật khóc, chạy về phía tôi, ôm chúng tôi. Tôi nhìn cô gái tóc ngắn chỉ đứng đó nhìn chúng tôi, ngây người. Có thể đang cố gắng xử lý những gì xảy ra.

Khi tôi cảm thấy họ bình tĩnh lại một chút, tôi rời cái ôm.

Tôi nhìn cô gái vẫn đứng bên bàn ăn không dám nhúc nhích và tôi đi về phía cô ấy.

Khi tôi ở trước mặt cô ấy, tôi với lấy tay cô ấy, đặt lên má mình. Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi vẫn còn sững sờ. Rồi một giọt nước mắt thoát ra khỏi đôi mắt xinh đẹp của cô ấy. Tôi lau nó đi, nắm lấy bàn tay vẫn còn trên má tôi.

"Jendeuk..." Tôi gọi cô ấy lần đầu tiên sau một thời gian dài.

Nước mắt cô ấy chảy ra nhiều hơn sau khi tôi nói. Cô ấy kéo tôi vào cái ôm thật chặt. Tôi ôm lại cô ấy, tôi không thể cầm được nước mắt của mình nữa. Tôi nhìn Junghoon và bố mẹ thầm cảm ơn họ. Cuối cùng, sau nhiều năm trị liệu, cuối cùng tôi cũng gặp lại Jennie, tình yêu của đời tôi.

Tôi lùi ra xa, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của cô ấy. Đôi mắt mà tôi đã từng nhìn khi tôi lo lắng. Đôi mắt mà tôi đã từng nhìn khi tôi hạnh phúc. Đôi mắt mà tôi có thể nhìn thấy tương lai của mình. Tương lai tươi đẹp. Tôi có thể nhìn chằm chằm vào nó một lần nữa. Và mãi mãi.

Chúng tôi trở lại bàn ăn. Bố tôi giải thích cho họ chuyện gì đã xảy ra.

"Hôm đó sau khi tụi con về thì bác và Junghoon vẫn ở đó. Bác sĩ vội vã chạy ra khỏi phòng của Jisoo và nói rằng mạch của Jisoo đã đập trở lại. Ngay cả bác sĩ cũng ngạc nhiên. Đó là lý do tại sao Jisoo vẫn còn sống. Sau khi xuất viện, bác giấu Jisoo với tụi con. Vì bác muốn Jisoo bình phục hoàn toàn trước khi gặp tụi con. Và sáng nay, bác nghĩ đã đến lúc." Bố tôi giải thích.

"Vậy, giọng nói của người phụ nữ làm gián đoạn cuộc trò chuyện của em với Junghoon oppa là giọng của chị sao?" Chaeyoung hỏi và tôi gật đầu.

"Em đã nghĩ đó là chị. Nhưng em vẫn nghĩ điều đó là không thể." Chaeyoung nói trên bờ vực khóc một lần nữa.

"Awhhh... Chipmunk đừng khóc. Chị đã ở trước mặt em rồi." Tôi nói, cười khúc khích khi thấy môi  Chaeyoung run lên.

"Chị cũng nhớ biệt danh của em?" Lisa hỏi.

"Oh! Limario hay Monkey?" Tôi hỏi.

Lisa định trả lời nhưng tôi đã cắt lời cô ấy.

"Chờ đã... Manobal hay Manofoot?" Tôi hỏi lại.

Lisa bĩu môi.

"Yah! Limario đừng bĩu môi! Ôi trời đôi mắt của chị!! " Tôi nói một cách tinh nghịch.

Lis trừng tôi nhưng sau đó mỉm cười.

"Chị thật may mắn khi em yêu chị." Lisa trêu chọc nói.

"Nào, em đừng như vậy." Tôi nói.

Tôi nhìn về phía Jennie, nhận ra rằng Jennie chỉ im lặng và cúi thấp đầu. Tôi thúc vào người cô ấy, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi.

"Em có sao không?" Tôi hỏi cô ấy.

Cô ấy chỉ lắc đầu không nói gì.

"Jendeuk?" Tôi gọi cô ấy bằng biệt danh yêu thích.

Cô ấy nhìn tôi và nở nụ cười rạng rỡ mà tôi yêu nhất. Tôi mỉm cười đáp lại và đặt một nụ hôn lên trán cô ấy.

"Yahh!! Độc thân vẫn ở đây!!" Junghoon la lên.

"Em tưởng anh đang tán tỉnh Nayoung." Tôi nói và nhếch mép khi thấy anh ấy đỏ mặt.

"Nayoung là ai?" Mẹ tôi hỏi.

"Ôi! Mẹ không biết à? Cái người mà anh ấy mang về nhà và bảo 'Đây là bạn đại học của con' vào đêm hôm trước " Tôi nói với giọng chế giễu.

"Đồ gà! Câm miệng!" Junghoon hét lên, khiến tất cả chúng tôi đều cười.

"À, còn một điều mà con chưa làm." Tôi nói và mọi con mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi nhìn Jennie và đứng dậy. Tôi lấy chiếc hộp nhỏ trong túi và quỳ xuống trước mặt cô ấy.

"Jennie, chị đã định làm điều này vào ngày hôm đó. Nhưng có điều gì đó đã xảy ra với chị. Có điều gì đó xảy ra với chúng ta. Chị cần nhiều năm để lấy lại sự tự tin, chị đã dự định làm điều này một cách lãng mạn như ở bãi biển. Chúng ta cùng nhau ngắm hoàng hôn, hoặc cùng nhà hoà mình vào làn cát. Hoặc trên sân thượng khi chúng ta xem pháo hoa cùng nhau. Chị không thể đợi lâu nữa, chị muốn em là của chị và chị sẽ là của em. Chị nóng lòng muốn trải qua cảm giác thức dậy và nhìn thấy em vẫn ngủ bên cạnh chị. Em vào bếp nấu bữa sáng cho chúng ta và chị sẽ đến bên ôm em từ phía sau, giống như trong bộ phim mà chúng ta từng xem. Chị bế con của chúng ta. Em nấu cho chúng ta bữa tối trong khi chị chơi với bọn trẻ. Chị thực sự muốn làm điều đó với em... Kim Jennie, kết hôn với chị nhé?"

Jennie nhìn xuống tôi, nước mắt chảy dài trên má và cô ấy gật đầu. Tôi đứng dậy, ôm Jennie thật chặt.

"Em đồng ý!" Jennie thì thầm với tôi.

Tôi kéo cô ấy vào một nụ hôn say đắm. Sau khoảng vài phút, chúng tôi rời ra,  tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy một cách trìu mến.

"Chị yêu em!"

"Em cũng yêu chị!"

"Mãi mãi?" Tôi hỏi.

"Mãi mãi!" Cô ấy gật đầu, mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com