ZingTruyen.Info

Jeffbarcode Em Chinh La Thuoc Nghien


Từ giây phút hắn đưa em về nhà tới khi ăn xong trời đã tối hắn vẫn cứ quấn quít nên em mãi.

Hắn:"đêm nay ngủ ở đây luôn đi Barcode mai Kyn sẽ qua đó dọn đồ em qua đây"

:"haizz em làm được mà không cần nhờ anh Kyn đâu. Cái gì anh cũng nhờ anh ấy cả nhìn anh chả có trách nhiệm gì hết" ngồi trên sofa em vừa bấm điện  thoại vừa nói.

Hắn:"Nào bỏ điện thoại xuống, đi tắm đi nào!có thể lấy áo của anh mặc đỡ" hắn giựt lấy chiếc điện thoại của em rồi nói
Em nghe hắn nói vậy cũng đành đứng lên và đi lên phòg, căn nhà này không mấy xa lạ với em vì dù gì em cũng từng dành cả 1 tuần để khám phá nó. Bậc vòi sen lên em khẽ đưa nguyên người mình đứng dưới nó,mùi sà bông cứ thoang thoảng quanh nhà tắm làm em dễ chịu vô cùng, sau đó khẽ ngâm mình vào bể nước nóng bên cạnh.
*cạnh* tiếng mở cửa nhà tắm làm em bật dậy nhìn ra cửa

:"aaaa aaaa" Em hét lên khi thấy hắn cũng vô nhà tắm

Hắn:"à anh xin lỗi! anh quên em cũng đang dùng nhà tắm"

Hắn:"à lỡ vô rồi thôi tắm chung đi cho tiết kiệm nước " hắn cởi bỏ áo quần mình xuống.

:"Aaaa aaaa..không thể mà đi raa ngoài đi" em hét lên lấy nước tạt hắn rồi sau đó lấy tay che cơ thể lại



Hắn:" Barcode à! Đừng giận nữa~" hắn chấp tay lại tỏ vẻ xin lỗi em

:"..... "

Hắn:"có gì đâu dù gì sao này cũng thấy thôi! Thấy trước có sau đâu? "

:"anh mặt dày thật không biết ngại hả"

Hắn:"tại sao chứ? Anh chưa làm gì em mà nhưng màaaa cơ thể em đẹp thật" hắn nhìn từ đầu xuống chân của em rồi nói

:"im điiii" vì quá ngại nên em lấy tay mình che miệng hắn lại,cầu mong cho hắn im lặng.

:"sấy tóc cho em đi"

Hắn:"dạ được thôi! Lại đây nào anh sấy cho" hắn đứng lên đi lại chỗ bàn đựng máy sấy khẽ cấm chuôi vào rồi sấy tóc cho em.

Hắn:"Barcode à, anh thích mọi lúc ở bên em vì vậy hãy mãi ở bên anh nha!" tắt máy sấy hắn khẽ xoa đầu rồi hôn lên tóc em.

:"đi ngủ thôi em buồn ngủ rồi" em dang tay ra tỏ vẻ muốn hắn bế, hắn cười rồi cuối xuống

Hắn:"trả phí đi"

:"hong chả" em lấy tay đẩy mặt hắn qua một bên tỏ vẻ tránh né.

Hắn:"không trả hong bế nhá" nghe hắn nói thế em đành chòm lên hôn chụt vào môi hắn. Bế em đặt lên giường,  hắn choàng tay qua cổ em để thay cho chiếc gối.

:"ngủ ngon" em chui rút vào trong lòng ngực mà yên tâm nhắm mắt lại.

Bắt đầu từ ngày đó em và hắn đã chính thức công khai cho mọi người biết và em và hắn còn lên kế hoạch cho việc kết hôn, từng ngày từng ngày bên nhau hắn luôn che chở yêu thương em vô điều kiện chỉ cần em muốn là hắn sẽ đáp ứng. Nhưng dạo gần đây hắn cứ đi sớm về trể có khi nguyên tuần em chả gặp được mặt hắn trừ khi em đích thân lên tận công ty tìm hắn. Kể từ khi em ở cùng hắn thì hắn không còn cho em đi làm nữa đi bảo em ở nhà hắn nuôi,những lúc em cố tình thức khuya chờ hắn về để hỏi thì hắn cứ nói là do công ty anh có nhiều dự án với lại nhiều công việc lắm và lơ đi xong lại bảo em đi ngủ vì lý do trời khuya rồi. Hổm ngày trong não em cứ có cái gì đó thao túng khiến em cứ nghĩ hắn thay lòng và có người khác ở ngoài rồi. Có lần em đi mua đồ ăn vặt thì nhìn thấy bên quán nước bên đường đối diện hắn đang ngồi với một cô gái nói gì đó mà cứ cười nói khá thân thiết, em về hỏi thì hắn cũng chỉ bảo là đối tác thôi, nhiều lúc muốn hỏi rõ ràng nhưng hắn lại dùng giọng nói không mấy lớn tiếng nhưng kiểu muốn ranh đe, em là con người muốn biết rõ ràng mọi chuyện nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện hay cãi vả gì một chuyện không đáng cãi nên em cũng bỏ qua. Nhưng hôm nay em quyết định phải ngồi chờ hắn về để hỏi rõ mọi chuyện. Tiếng xe quen thuộc đã đậu ngoài sân tiếng bước chân ngày càng gần, ngón tay thon dài của hắn bậc chiếc đèn lên.

:"Về rồi à? " giọng nói của em vang, đôi tay em khẽ bấm điện thoại lên xem mấy giờ rồi.

:"12h30' rồi"

Hắn:"sao em chưa ngủ"

Hắn:"Nào chúng ta cùng nhau lên ngủ thôi" hắn đi lại nắm tay em kéo em đứng dậy, em hất tay hắn ra và ngước lên nhìn hắn.

:"có được thứ mình muốn rồi nên anh không còn muốn chân trọng hay là do đã chán"

Hắn:"Barcode à khuya rồi và anh mệt rồi đừng nháo nữa đi ngủ thôi"

:"nháo sao? Em đã làm gì? Em chỉ muốn chờ anh về và hỏi vài chuyện" em nhìn hắn như muốn xen xét thái độ của hắn, nhưng gương mặt tỉnh bơ của hắn làm em có xíu chạnh lòng.
Nghe em nói hắn có xíu bực bội quăng cái áo vest xuống cái sofa và ngồi đối diện em.

Hắn:"hỏi đi" câu nói ngắn ngủi của hắn làm em cũng lo lắng hơn vì không biết có phải suy nghĩ của mình đã đúng rồi không?

:"2 tuần qua anh cứ đi về trể. Sáng thì đi sớm, thời gian cũng chẳng còn dành cho em"

Hắn:"anh đã nói là anh bận rất nhiều với lại nếu dành thời gian cho em thì tiền đâu lo cho em? "

:"em là gánh nặng của anh? " nghe câu nói của hắn em có xíu buồn lòng.

Hắn:"không phải nhưng tóm lại anh cần phải đi làm để có tiền! " thấy câu trả lời lúc nảy của mình có phần hơi quá nên hắn liền kiềm lại sự mệt mỏi và nhỏ tiếng nói lại với em, nhưng ánh mắt của hắn vẫn cuối xuống mà chả dám nhìn thẳng em.

:"nhìn em một cái không được sao! "Em thấy hắn né tránh cái nhìn của mình nên chỉ biết thui thủi mà nói lên tiếng uất ức trong lòng.

:"Em chỉ là đang lo lắng và em muốn biết anh có gặp rất rối gì không để em sẽ chia sẽ hoặc giúp đỡ anh thôi" giọng nói em bắt đầu run run nói

Hắn:"em chả giúp gì được đâu nên em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà là được"

:"ngoan ngoãn sao! Hay là chờ anh chán rồi vứt"

:"hay như đứa ngốc giả mù giả điếc và giả như không có cảm xúc luôn? " em thật sự tức giận nên lớn tiếng nói còn hắn thì chỉ biết im lặng và không một lời giải thích hay biện minh gì cả.

:"đã hứa không giấu nhau gì rồi mà Jeff"
Em bắt đầu rưng rưng nước mắt mà nói nhưng đổi lại em hắn vẫn cứ im lặng mà chả nói ra, càng nhìn thì sự uất ức của em càng lớn và em càng muốn biết rằng hắn đang gặp vấn đề gì mà sao hành sự với em vô tình thế. Chỉ cần hắn nói đã có người khác hoặc không còn yêu em nữa thì em sẳn sàng rời đi ngay lập tức.

:"được thôi! Anh không nói em cũng không ép nữa" em khẽ đứng lên đi thẳg lên phòng mà khóa cửa lại. Lúc em rời đi hắn chỉ biết ngước lên nhìn em khuất dần ở phía cầu thang, cũng muốn nói lắm chứ nhưg cổ họng cũng chẳng nói thành tiếng và hắn cũng sợ rằng nói ra rồi liệu em có rời đi khỏi hắn không hay là né tránh sợ hãi hắn. Cơn mưa bất chợt đổ ào xuống thành phố lấp lánh xa hoa, nơi nào đó có hai con người lặng lẽ rơi nước mắt trong đêm, một người thì thất vọng một người thì lo lắng . Hắn từng nói thích mưa mà, sao giờ lại cảm thấy lạnh lẽo vậy có phải nó chỉ ấm áp và hạnh phúc khi bên em thôi?

(Sao+cmt=chap mới🌷)
_________________________________________

Hứa không ngược ạ! 😳

Hôm nay là ngày thật mệt mỏi học tận hai buổi và tổng cộng 9 tiết. Sáng từ 7h vô học tới 11h05' tan nhưng 11h25 mik phải đi tập múa vì mik là đội viên trog văn nghệ của trường. Chiều thì 12h30' học tới 4h15' tan nhưng lại phải ở lại ôn hóa và tập kịch tận 6h mới về. Nhưng dù gì cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ fic của mik🌷🤍

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info