ZingTruyen.Info

[JeffBarcode] Em Chính Là Thuốc Nghiện!

Niềm Vui Của Tôi Là Em

Panh_Huynh

Cửa phòng mở ra hắn bước vào đặt tô cháo lên bàn và nhìn

Hắn:"sao chưa đi vệ sinh cá nhân? "

:"tôi không có đồ thay" tuy nói nhưng em không nhìn mặt hắn và cũng nhỏ dần theo từng chữ. Hắn cười với hành động này.

Hắn:"lấy tạm đồ của tôi đi tuy hơn rộng nhưng mặc vậy cho thoải mái. "

:"ờ" lúc này đi lại cái tủ của hắn lấy tạm bộ đồ thì em bất ngờ nhìn vô tấm kính đằng đó và quay lại nhìn hắn.

:"nàyyy đêm đó ai thay đồ cho tôi hả? "

Hắn:"em nghĩ là ai? " hắn khẽ nói nhưng vẫn không nhìn em tay liên tục bấm chiếc điện thoại đang cầm. Em nghe thế mặc cũng liền đỏ có lẽ em hơi ngại, thấy em im lặng hắn tắt điện thoại bỏ xuống đi lại chỗ em khẽ lấy tay búng vào trán em một cái.

Hắn:"nghĩ gì vậy! Là người hầu của tôi biết chưa" hắn nhìn em khẽ nói

:"auu... Biết đau không hả" bị hắn búng thế em khẽ lấy tay xoa xoa chỗ bị búng. Hắn nhìn em thế khẽ cười ôi nhóc con này làm hắn điên tình mất. Thấy hắn cười em khẽ lấy tay nhéo vào eo hắn một cái làm hắn nhăn mặt

Hắn:"âyy... Đau đấy nhóc em nở đối xử với tôi vậy sao" vừa nói vừa xoa eo vừa nhìn em

:"tôi chỉ đang trả thù thôi! "

Hăn:"dù gì tôi cũng là sếp của em mà sao nở mạnh tay thế!" tiểu yêu nghiệt này làm hắn đau không nói nên lời. Em khẽ nhón người nói vào tai hắn.

:"huề rồi nha! " nói xong quay qua với lấy bộ đồ trên tủ em khẽ chạy vô nhà tắm để lại hắn chật vật với cái eo siêu đau đớn.

Hắn:"em được lắm hãy đợi đấy tôi sẽ tính sổ với em sau" tay xoa eo hắn ngồi xuống cái ghế gần đó. Tầm 15' sau em đi ra rồi nhìn hắn.

Hắn:" đứng đó làm gì mau lại ăn đi" hắn thấy em đứg yên khó hỉu nói nhưng nhìn hành động chần chừ của em làm hắn hỉu ra vấn đề

Hắn:"yên tâm tôi sẽ không trả thù vào lúc này đâu. Đợi em khỏe tôi sẽ tính sổ sau" Nghe hắn nói em vẫn còn đứg đó vẫn không nhúc nhích và nói

:"ai biết được chứ? " vừa nói vừa bỉnh môi tỏ vẻ không tin.

Hắn:"tôi khôg thích làm gì bậy với người không khỏe hay là thiếu nhận thức đâu. Nếu có làm thì tôi đã làm gì em đêm đó rồi? " hắn khẽ nói để khẳng định cho em tin mà bước ra khỏi cửa nhà tắm.

:" ơ...ơ thế đêm đó ai thay đồ cho tôi hả" vừa nói em vừa tiến tới chỗ hắn.

Hắn:" em nghĩ là ai thì là người đó"  Câu trả lời này khiến em muốn tức điên lên

:" thế chắc chắn không phải anh rồi" vừa nói em vừa ngồi xuống chỗ đặt tô cháo siêu hấp dẫn này

Hắn:"ai biết được" 3 chữ chọn vẹn của hắn khiến em chuẩn bị múc muỗng cháo lên ăn mà nó dần đứng hình.

:"đồ điên" khẽ chửi hắn tuy là lời thì thầm nhỏ nhưng hắn rất thính

Hắn:"ừm...điên nhưg tôi có trách nhiệm" phản bát lại lời nói của em một cách thản nhiên.

:"anh không ăn gì à?" em khẽ hỏi hắn vì thấy hắn không ăn gì mà ngồi đó bấm điện thoại liên tục.

Hắn:"tính rủ tôi ăn chug với em hay gì?" lại là một câu hỏi rất chi là không biết ngại từ hắn.

:"anh điên nặng rồi đó! Tôi ăn còn không đủ ở đó mà mời anh ăn chung"
Em phản bát lại để hắn bỏ nhữg cái ý xấu xa ra khỏi não của hắn.

:"ghẹo tôi bộ anh vui lắm ha gì? " vừa ăn em vừa nói, mặt em xụ xuống tỏ vẻ  uất ức không phục cái con người đối diện này. Thấy thế hắn liền ghề sáp mặt em nói:" Niềm vui của tôi là em" câu này có hai nghĩa đối với hắn em là một thứ gì đó quý báu mà hắn gần đến bây giờ hắn mới tìm thấy được. Đối với em câu này như hắn nói ý là ghẹo em mới là niềm vui của hắn, em chu mỏ tỏ vẻ đanh đá rồi nói

:"Ra mà chọc chó đi" hắn phì cười với cái câu đề xuất này của em

Hắn:" cũng được ý khiến hay vậy ăn xong tôi sẽ dẫn em đi cùng. Sẳn ôn lại xíu tuổi thơ cùng nhau" hắn nói sáp bên tai em còn thêm cái nháy mắt nhìn em. Em khẽ lấy tay nhéo vào má anh.

:"bộ anh muốn ăn đòn à? " cái gì chứ ba cái thính hay là ý nghĩ bậy bạ hắn là giỏi nhất. Có lẽ em nghĩ đúng rồi mặt hắn đã dày lắm nên không ngại

Hắn:"ây...zaaa sao em dám nhéo má tôi"
Cái eo chưa hết đau lại thêm cái má đây đúng là cách trừng phạt cho những kẻ như hắn

:"ai biểu ghẹo gan tôi chi! Anh mà còn nói nữa tôi sẽ quánh vô mỏ anh đó" vừa nói em chỉ tay nhìn anh như cảnh cáo.

Hắn:"khá hay cho em, tôi sẽ ghi vô sổ tính từ từ với em" nghe hắn nói em khẽ quay ra nhìn hắn một cái. Tay hắn nảy giờ vẫn bấm điện không phải xem gì hay là nhắn tin với ai mà hắn đang xem tất cả bằng chứng mà Kyn gửi cho hắn. Hắn khẽ nghĩ:"được lắm dám đụng vô người của tôi còn tỏ vẻ không biết, để tôi đây dạy lại cậu cách sống làm người"

Hắn:"à em ăn xong có thể đi tham quan quanh nhà, cứ xem như nhà của mình. Tôi lên công ty có xíu việc" hắn đứng lên xoa đầu nói và căn dặn em.

:"biết rồi, biết rồi. Bỏ tay ra nặng đầu"
_________________________________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nha, tôi đang ghi sẳn nhìu chap để đăng từ từ!.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info