ZingTruyen.Asia

Jaeyong Nang Troi Hong May

Chỉ vỏn vẹn vài tiếng sau buổi sáng hôm đó, Taeyong lờ mờ nghĩ rằng ngôi chùa biên giới thật sự rất thiêng.

Trong tất cả mọi mánh lới Taeyong học được khi bắt đầu xông pha với đời, anh giỏi nhất là nịnh nọt. Điều này được chính giám đốc bệnh viện xác nhận, trình độ nịnh nọt của Taeyong đạt đến mức ai nghe vào cũng phải cười ở mọi dạng thức: từ cười lớn tiếng, cười tí toét cho đến cười ngầm dưới bộ râu hay rung chân đến sập sàn nhà. Cho nên Taeyong đã định rồi, đêm nay trở về trạm biên phòng, anh sẽ xáp vào nịnh Jaehyun một tí. Ôm ôm mấy cái, nói ngọt vài câu, cùng lắm thì xin lỗi rồi hứa hẹn lần sau, kiểu gì mọi chuyện cũng sẽ trời yên gió lặng.

Dù rằng cậu ung bướu đi cùng Jaehyun nhìn thật ngứa mắt, thấy Jaehyun cắt duyên xong thì càng xà nẹo nhiệt tình, gọi anh Jaehyun đến điếc cả tai, Taeyong vẫn không giận nổi. Nếu nói chỗ đó là của anh thì rõ ràng không ai đòi được. Nếu anh muốn ôm thì Jaehyun chắc cũng chẳng chối gì. Nhưng sợi dây duyên đã bị Jaehyun cắt phựt không thương tiếc rồi, nên nếu không phải Taeyong muốn lượm về nối lại thì chắc chắn nó sẽ nằm trên mặt đất đợi chú tiểu cầm chổi xơ dừa khua khoắng.

Vậy mà số Taeyong lại không thể về đến được trạm biên phòng. Anh cũng không nghĩ cả đời mình không gặp lại con Ace nữa. Một năm sau, Ace hi sinh khi cố gắng cắp bịch lương khô qua rào trong một đợt lũ ống. Năm năm sau đó, Taeyong mới có dịp quay lại trạm biên phòng.

***

Đoàn xe chơi ở biên giới, về thác rồi leo lên đỉnh đèo phủ sương mù ngắm trang trại hoa lan. Mấy ngôi nhà kính lớp lang ấm hẳn so với thời tiết bên ngoài, mạnh ai nấy toả ra xem hàng dãy cà chua dâu tây trùng trùng ra trái. Taeyong sớm đã không còn tâm trạng ăn chơi nữa, anh mở cửa vườn cẩm tú cầu một mình, vừa mở ra thì sững người nhìn thấy những đụn cẩm tú cầu cao đến vượt đầu với hoa xanh tím như bóng chuyền uốn cành hoa cong trĩu. Taeyong đi dạo một vòng, chụp vài tấm ảnh, lúc rẽ ra lối đi thì đột ngột bắt gặp cái mũ beret màu xanh của cậu ung bướu lấp ló giữa mấy bông hoa màu xanh. Vừa lắc đầu để cái mũ rung rinh lên, cậu ung bướu vừa nói:

"Sếp, em mua được không? Em thích hoa này lắm, em mua về một ôm chơi cho đã!"

Sếp đứng khoanh tay ngắm hoa, dường như mấy lời năn nỉ bằng giọng ngọt xớt đó vẫn chưa chạm tới tim được. Taeyong to miệng kêu lên:

"Này, tôi mới là sếp cậu! Sếp đâu kêu bừa bãi vậy?"

Jaehyun không quay nhìn Taeyong. Cậu đang mải ngắm một bụi hoa cẩm tú cầu còi, hoa màu đỏ hồng không hề ngả tím. Cậu ung bướu nói:

"Anh Jaehyun bây giờ là sếp chung mà! Sếp, cho em mua được không?"

Jaehyun gật đầu:

"Ừ, mua cho em."

Taeyong đi ngang qua Jaehyun để ra khỏi vườn hoa. Anh vào khu trồng lan, tự mua cho mình hai chậu lan còi với hai buồng hoa nhỏ xíu. Nhân viên làm vườn lựa xong hoa lan thì Jaehyun và cậu ung bướu cũng mua xong cẩm tú cầu. Cậu kia ôm cả ôm hoa trong tay, vẻ mặt sáng bừng lên trong tiếng xuýt xoa chọc ghẹo của mọi người.

Taeyong cầm hai chậu hoa lan vô tội lắc đến bay cả mấy viên than. Anh không mê mấy thứ cây mỏng manh khó chiều, mỗi lần hoa nở là người lớn sẽ kéo đến ngắm hoa uống trà làm thơ như thế này. Taeyong mê cây lùm cây bụi, dĩ nhiên là thích cẩm tú cầu riêng hoa cũng đã đủ làm thành lùm bụi. Cậu ung bướu nửa đùa nửa thật nói rằng không uổng công em cầu tình duyên chân thành nên được đền đáp, Taeyong trề môi nghĩ cầu khấn mà chỉ đích danh như vậy thì thà xuống bản xin bùa của các chị em phụ nữ cho xong.

Junho nhìn hai cây hoa lan còi trên tay Taeyong, nhăn mày khó hiểu:

"Bao nhiêu hoa đẹp, cậu mua cái đó làm gì?"

Taeyong nói:

"Cho anh một chậu, tặng bạn thân em một chậu."

Junho lắc đầu:

"Anh không chơi lan."

Taeyong nói:

"Vậy cho bạn thân anh đi. Em cũng không chơi nên mới mua tặng bạn thân em."

Junho không từ chối nữa, anh bọc cả hai chậu cây cẩn thận vào trong mấy lần túi ni lông rồi kẹp trước đầu xe. Cậu ung bướu kia ôm cả ôm hoa lên xe Jaehyun, cả người bị lấp trong hoa, từ trước nhìn vào không khác gì Jaehyun đang chở hoa đi bán. Sương bắt đầu xuống dày đặc trên đỉnh núi, Jaehyun dẫn trước, Junho lái xe bọc cuối đoàn.

Ngày đi chơi chán phèo, Taeyong vừa hướng máy quay về phía những đụn mây bay ào ào hung dữ vừa nghĩ thầm trong lòng khi đoàn xe của Jaehyun dẫn đã chạy trước rất xa. Junho có việc dừng lại bên một trạm kiểm lâm, Taeyong vào theo rồi lại trở ra trong chán chường. Thức ăn không ngon, cảnh vật đẹp đấy nhưng lúc nào cũng vướng cái gì đó chướng mắt, kiểm lâm không hài hước, đến hoa hoè cũng không thể mua đúng ý, chẳng có thứ gì hoàn hảo để cho anh vui.

Đêm xuống rất nhanh. Taeyong ca cẩm mấy câu về cái yên xe cứng lạnh của Junho, giây trước anh còn cười, giây sau Junho bỗng nhiên bẻ cua vào vách núi, không biết bằng cách nào đó đã ôm Taeyong lăn vài vòng để tránh va đập. Tiếng động chát chúa vang lên chỉ vài giây rồi im lặng lại quay về với núi rừng. Taeyong ló đầu nhìn ra, anh chết lặng khi thấy lí do khiến Junho phải bẻ lái đang nằm la liệt trên con đèo, mà phía trước anh, chiếc xe bán tải đi cùng chiều cũng đang bốc khói.

Trong xe tải, một cậu tài xế trẻ măng nhảy xuống. Nét mặt vẫn còn hãi hùng, cậu kêu lên:

"Có ai không?"

Taeyong đáp lại:

"Cái quái gì vậy?"

Cậu tài xế thở ra một hơi dài, lật đật chạy tới chỗ Taeyong, giọng nói run bần bật:

"Mấy người đó tông trúng xe em, sau đó vặn ga đi tiếp..."

"Ờ, dám lắm."

Taeyong nhổ một ngụm máu ra khỏi miệng rồi quệt môi. Hàm trong của anh bị rách, so với đám người đang nằm rải rác con đèo thì anh đã may mắn lắm rồi. Bật đèn điện thoại đi soi một người nằm cách bọn họ vài bước, Taeyong nói:

"Cậu có số cứu hộ khẩn cấp không? Đi bẻ cây chặn hai đầu đi. Xe máy tông cậu có mấy người?"

Lái xe nói:

"Ba người. Bên anh có mấy?"

"Anh với một người nữa thôi. Mẹ nó!"

Điện thoại mất hết sóng, Taeyong cúi xuống vạch áo thằng bé trẻ hơn cả cậu lái xe ra. Cậu lái xe ôm mặt kêu lên, quỳ xuống vái lạy như gặp ma. Taeyong quát:

"Vái cái gì? Nó đã chết đâu mà vái?"

Lưỡi mác đâm vào ngực thằng bé vẫn còn nằm đó. Taeyong sờ mạch nó, đưa điện thoại cho cậu lái xe rồi nói:

"Chạy ra chỗ nào có sóng, gọi ngay cho số tên Jung Jaehyun. Báo là có tai nạn trên đèo mười hai, cần quân y mang hết tất cả đồ cứu thương tới. Bốn người, một nguy kịch, rõ chưa?"

Cậu lái xe vẫn run cầm cập, Taeyong hét:

"Đi!"

Kim Junho trở người rên rỉ. Taeyong chạy tới, Junho vừa nói không sao thì đã ngất lịm đi. Cú va đập làm Junho gãy đôi cánh tay, mũ bảo hiểm mấy lớp cũng nứt toác. Taeyong mò sang vệ đường bẻ một ôm cây lớn để làm barie chắn ở cả hai đầu đoạn xảy ra tai nạn, sau đó lại mò mẫm dùng tay không bẻ cành cây dùng làm nẹp tạm thời. Xé áo khoác bằng mảnh vỡ của chiếc xe nằm sóng soài, Taeyong vừa buộc được cho một cậu gãy xương đùi thì cậu lái xe hớt hải quay lại.

Cậu lái xe luống cuống nói:

"Em gọi rồi! Có người nói anh đó chở người đi tặng hoa dưới bản!"

Taeyong nói:

"Vậy cậu có nhắn với cái người nghe máy rồi chứ gì?"

Cậu lái xe ngớ ra:

"Em không!"

Taeyong quệt vết rách gần mang tai, tí nữa thì đã chồm lên đánh cậu lái xe vài phát cho tỉnh người.

"Thì đi tìm số khác! Xe cậu còn chạy được không?"

Cậu lái xe nói không thêm lần nữa, Taeyong giằng lấy điện thoại lắc như điên, may mắn hiện ra đúng một vạch sóng. Gọi điện cho trưởng trạm cũng không thể liên lạc được, Taeyong lại nhổ thêm một ngụm máu, gọi đến số cấp cứu khu vực.

Nếu không phải Taeyong kết nối được với số cấp cứu khu vực, tự nhận mình là bác sĩ tại bệnh viện thành phố, có lẽ cậu lái xe mới chạy chuyến đầu tiên hôm đó đã bỏ của chạy lấy người. Người thứ tư bị văng xa nhất khỏi tai nạn bỗng rú lên đau đớn dù cách đó một phút vẫn bình thường, Taeyong hỏi cậu lái xe có dao không, sau đó lạnh lùng vén ống quần người đó lên cao, ngắm nghía cái cẳng chân sưng tướng. Hơ lửa con dao xong xuôi đâu đấy, Taeyong rạch lên cẳng chân đã chuyển màu tím hai đường dài.

Máu chảy ròng ròng, người la hét quằn quại, mặt Taeyong không hề biến sắc. Anh nẹp cẳng chân gãy lại, đi thêm một vòng để kiểm tra, vừa kiểm tra vừa vái lạy trời phật cho xe cứu hộ đến. Jung Jaehyun với hoa tú cầu gì đó đều đã bị máu me xoá vết. Taeyong đưa tay dụi mắt, dụi nửa chừng mới phát hiện ra tay đầy máu, đành cúi người lau mắt xuống vai áo. Áo trắng cũng cứ thế mà nhiễm màu đỏ thẫm, anh đứng trong bóng đêm của núi rừng chờ mãi mà chẳng thấy có một ánh đèn nào.

***

Jaehyun phát xong cành hoa cuối cùng khi bếp cơm trên ngôi nhà sàn đã tắt lửa.

Đám trẻ con ra nhận hoa về chơi, cô giáo cũng lấy ba cành tới cắm trong một chiếc bình nước bằng nhôm méo mó. Ôm hoa trên tay cậu ung bướu ít thì cũng phải đến ba bốn mươi bông hoa lớn nhỏ, cậu ung bướu hẹn Jaehyun xuống bản chia hoa. Để ở trạm biên phòng cho một đám đàn ông ngắm thì phí hoa, Jaehyun tranh thủ chở cậu ung bướu đi trước giờ đồn biên phòng mời cơm tối.

Hoa đã chia hết, Jaehyun chở cậu ung bướu sang thẳng đồn biên phòng. Bộ đội lẫn đội tuyên truyền đều đã tập trung đông vui ở đó, Jaehyun nhìn đi nhìn lại mà vẫn không thấy Taeyong và Junho đâu. Cậu hỏi cậu dinh dưỡng đang ngồi thu lu dưới gốc cây xoài tìm trái, cậu dinh dưỡng đáp:

"Từ nãy tới giờ em chưa thấy về đây. Nghe nói anh Junho chở anh Taeyong xuống thị trấn lấy đồ ăn đồn đặt sẵn rồi mới quay lại."

Jaehyun nghe đến đó thì không nói gì nữa, cậu vào phòng chỉ huy uống trà với đồn trưởng. Ấm trà mới uống hết non nửa, con đường nhựa bên ngoài đồn có tiếng xe cấp cứu vụt qua. Jaehyun nhìn theo, đồn trưởng nói:

"Dưới bản có chuyện gì không?"

Jaehyun nói:

"Em vừa dưới đó về, không ai làm sao cả."

Xe cấp cứu không mấy khi mò đến vùng này. Bộ đội biên phòng làm hầu hết mọi công việc cho dân, dân ốm đau hay đánh nhau cũng kéo nhau tới biên phòng trước nhất. Phòng hậu cần gọi điện báo cơm nước đã chuẩn bị hết, điện thoại ở bàn làm việc của đồn trưởng mới đồ chuông. Đồn trưởng nghe máy rất nhanh, ừ hai lần rồi cúp máy. Vỗ vai Jaehyun, đồn trưởng nói:

"Gọi anh em xuống ăn trước. Dân báo có tai nạn trên đèo mười hai, anh đi xem thử."

Jaehyun nói:

"Tai nạn kiểu gì mà đến phiên anh phải đi?"

Đồn trưởng nhìn đồng hồ, gọi đồn phó tới, khoác áo khoác ngoài rồi mới nói:

"Có chiến sĩ bị mấy thằng trai bản tông trúng. Anh phải đi nắm tình hình."

Nói rồi, đồn trưởng bước ra sân, sang sảng gọi tên mấy cậu lính ở trong mấy ngôi nhà hình chữ U xung quanh khoảng sân rộng. Lần lượt công binh lẫn quân y đều tập trung đến, đồn trưởng quát:

"Kim Junho đâu?"

Jaehyun nói:

"Kim Junho đi với đoàn em cả ngày hôm nay, nghe nói bây giờ đang ở thị trấn."

"Làm gì có chuyện đi đến năm giờ chiều mà không về báo cáo tổ chức? Ai cử đi?"

Bộ đội đứng im, đám tuyên truyền cũng im re trong tiếng quát. Loáng thoáng có người nói rằng Junho giữ chìa khoá kho y tế, Jaehyun còn chưa kịp mở miệng nói đỡ thì chính trị viên đã hớt hải chạy ra.

"Junho bị xe tông trên đèo!"

Đồn trưởng giật mình hỏi lại:

"Ai nói?"

"Bên phản ứng nhanh của khu vực báo về. Nói rằng người ở chỗ tai nạn không liên lạc được với trạm biên phòng nên gọi thẳng xuống cứu hộ, bây giờ đang vận..."

"Người đi cùng thì sao?"

Đồn trưởng giật mình thêm lần nữa. Giọng nói của Jaehyun nghe rắn đanh khác hẳn lúc trước, chính trị viên ngập ngừng một chút rồi đáp:

"Không ai chết cả, cậu bác sĩ cũng không sao."

Jaehyun quay người đi ngay về phía chiếc xe phân khối lớn còn dựng ở góc sân. Cậu vừa chụp mũ lên đầu, đồn trưởng đã quát:

"Jaehyun! Cậu ở nhà ăn tối. Chuyện này do bên tôi xử lý, cũng đã báo về là không ai chết rồi."

Jaehyun kéo kính lên, giọng nói ngay lập tức biến thành ngang hàng ngang lứa:

"Người bên tôi đi cùng với Kim Junho, tôi trực tiếp chịu trách nhiệm. Nói không sao là sao?"

Trưởng đồn ôn tồn nói:

"Nhưng bây giờ lên đèo bằng xe rất khó, sương xuống rồi."

Jaehyun nổ máy phóng vọt đi ngay, không thèm trả lời một tiếng. Cành hoa cẩm tú cầu còn lại dưới sân bị chà tung toé. Đồn trưởng không nhịn được mà chửi hết từ Jaehyun sang đám cảnh sát gà thiến, chửi rằng đi lên núi tuyên truyền thì đi rồi về cho khuất mắt, hại biên phòng phải cưu mang lại còn bắt chở đi chơi. Chửi đến khi xây xẩm mặt mày, đồn trưởng mới cho phá khoá kho vật tư y tế, chất đồ bên cứu hộ yêu cầu lên xe tải rồi nổ máy lên đèo. Đám tuyên truyền cùng bộ đội còn lại ngơ ngác nhìn, bị đồn phó kéo đi ăn cơm. Bữa cơm ngột ngạt trôi qua, mấy món ăn đặc sản trên bàn bỗng nhiên thành ra khó nuốt.

***

Cả một quãng đèo tan hoang. Jaehyun phanh xe lại khi vấp phải một chiếc đèn xe đã vỡ kính. Vứt chiếc xe xuống, Jaehyun gọi lớn:

"Lee Taeyong!"

Trong đám ồn ào không có tiếng Taeyong đáp lại. Jaehyun gọi thêm hai lần nữa, vừa gọi vừa chạy tới nơi đèn cấp cứu đỏ quạch mỗi một giây là lại lia vào núi đá hai lần.

Có tới bốn người nằm thành một hàng dài trên mặt đất. Cảnh tượng đỡ tàn khốc hơn khi mỗi người một chỗ nhưng vẫn khiến cậu lái xe van vái, Jaehyun xô một người ra, thét gọi:

"Lee Taeyong!"

"Tôi đếm đến ba. Một, hai, ba!"

Một người nằm dưới đất hét lên. Taeyong thở dài buông tay vứt đoạn nẹp bằng khúc gỗ rừng ra, cao giọng thét trả:

"Đây! Gọi gì gọi mãi."

Bên má Taeyong có một vệt máu đã khô, đôi môi lại đỏ bầm sưng tấy. Ngoài bộ dạng lấm lem đất rừng thì trông anh vẫn bình thường. Kim Junho đang thiêm thiếp ngủ với cánh tay đã gãy gập, Taeyong đang thoăn thoắt tháo nẹp để dùng nẹp của bên cấp cứu vừa mang tới cho anh. Vừa làm, Taeyong vừa quát to:

"Cấm đụng vào ông con trời ở giữa! Động vào là chết người, biết chưa? Bệnh viện gần nhất cách đây bao xa? Bệnh viện phẫu thuật được ấy. Đách có ai biết!"

Jaehyun nói:

"Bệnh viện chung của ba huyện, cách chừng một giờ đi xe."

"Mẹ nó! Cậu, này, ê!"

Taeyong vỗ má người đang nằm cùng lưỡi mác. Cả ba người kia đều đã được di chuyển tới nằm cạnh cậu bị lưỡi mác cắm vào ngực. Máu tươi kèm bọt trào ra từ vết thương, Taeyong nói:

"Chạy ẩu còn cầm súng bắn chuột làm cái gì? Cậu, báo về cho bệnh viện là một người gãy tay đa chấn thương, một người vỡ đầu gối, gãy xương cẳng chân, có chèn ép khoang phải rạch giải áp. Một người gãy xương đùi. Cậu này thủng phổi, không di chuyển được."

Taeyong chỉ vào cậu bác sĩ người dân tộc mặt non tơ đang đứng lớ ngớ cạnh bệnh nhân. Trong lúc nước sôi lửa bỏng lại không thể xúc phạm đồng nghiệp, Taeyong chỉ biết xử lý cho xong công việc, không muốn đả động đến chuyên môn của đám người đi học theo diện cử tuyển rồi về làm bác sĩ cả năm chỉ biết phát thuốc giảm đau. Cậu bác sĩ gọi về bệnh viện rồi, xe biên phòng cũng đến nơi, Taeyong phân phó cho hai tốp lính di chuyển ba người bị gãy xương, đến lượt chuyển Junho thì anh cũng đi theo giữ cánh tay Junho cố định.

Trưởng đồn đứng nhìn một hồi, tranh thủ khi Taeyong nhảy khỏi thùng xe cấp cứu, nói:

"Cậu có sao không?"

Taeyong lắc đầu:

"Em không sao. Anh Junho ôm kín em khi ngã xuống, em chỉ bị chảy chút máu xoàng thôi."

Trưởng đồn gật đầu. Jaehyun cởi áo khoác ra bọc lấy Taeyong, Taeyong hất áo khoác, cúi xuống cầm lấy bộ ống nghe quen thuộc. Kiểm tra một hồi, Taeyong nói với đồn trưởng:

"Ca này di chuyển sẽ rất nguy hiểm, nhưng phải mổ ngay. Anh có cơ động được một chuyến xe đi kèm quân y về bệnh viện thành phố không? Em sẽ liên hệ trước với khoa em để đẩy lịch mổ cấp cứu lên."

Đó là lần đầu tiên Jaehyun thấy Taeyong làm việc.

Anh không cười nhăn nhở, không nói chuyện đùa giỡn tào lao, không hở ra là dựa vào người khác. Taeyong ra lệnh chính xác, sẵn sàng chửi người đứng ngáng đường, dám xô cả đồn trưởng khi không lại ló đầu vào định nêu ý kiến. Đến lúc đó, Jaehyun mới xác nhận chắc chắn rằng điểm số mà Taeyong nói, chương trình y khoa tiên tiến Taeyong hay khoe không phải là ngứa miệng hót chơi.

Đưa bệnh nhân lên xe, một cậu bộ đội nhảy xuống làm thùng xe chòng chành, Taeyong ngay lập tức đè ép thân người cậu nhỏ dân tộc xuống sàn xe cho đến khi rung động dừng hẳn. Xong xuôi đâu đó, anh leo xuống khỏi xe, tìm cậu lái xe tải để lấy lại điện thoại, bật đèn điện thoại sang vách núi mò mẫm nhặt hai chậu lan còi hoa đã nát, ôm vào trong ngực rồi quay trở lại thùng xe.

Ánh đèn đỏ quạch của xe cứu thương đã không còn, chỉ còn mấy cậu bộ đội công binh bảo vệ hiện trường, tiện gọi xe đầu kéo về kéo luôn chiếc xe tải. Đồn trưởng lên làm việc với cảnh sát giao thông, Taeyong đứng tựa thùng xe chờ cảnh sát vẽ hiện trường mới có thể xuất phát.

Chỉ có hai người đứng đó, Jaehyun lại một lần nữa khoác áo lên vai Taeyong. Đêm xuống lạnh như cắt da, từ đây đến khi xuống hết mọi con đèo cũng phải mất gần hai tiếng. Taeyong một lần nữa không nói không rằng mà gạt áo xuống. Jaehyun đưa tay lên rồi lại hạ xuống, cậu thấp giọng hỏi:

"Anh đau chỗ nào?"

Jaehyun đã thấy Taeyong ôm ngực thở gấp khi đứng trước đầu chiếc xe máy biển số quân đội nát bấy. Taeyong lắc đầu:

"Không có."

Jaehyun giật lấy cánh tay nhơ nhuốc máu của Taeyong, vừa định kiểm tra một chút thì Taeyong đã rút về. Người anh bây giờ chỗ nào cũng có máu, nhưng máu chảy trong mạch chắc đã cô đặc hết lại. Bác sĩ ngoại chấn thương thì không sợ máu, không sợ vết thương gớm ghiếc, nhưng bất cứ người bình thường nào cũng phải thấy tim ngưng trệ khi có bốn thân người nằm rải rác trên con đường đen như mực, xung quanh rừng núi đáng sợ im lìm, âm thanh duy nhất chỉ là tiếng chim rúc trong vòm rừng trăm tuổi.

Jaehyun nạt khẽ:

"Đau ở đâu? Đừng có dối."

Taeyong không gật không lắc, anh nhìn Jaehyun chằm chằm. Phía trước có người hô to:

"Bác sĩ Lee, đường thông rồi!"

Taeyong nhổ ra một ngụm máu lợn cợn, hết sức nhẹ nhàng leo lên thùng xe có ông con trời bị đâm thủng ngực và hai chậu lan còi. Xong xuôi đâu đó, anh quệt vệt máu ứa ra bên môi, không dám cười vì sợ hai hàm răng đã nhuộm đỏ máu của chính anh, lạnh lùng nói:

"Thôi, chào sếp. Sếp về phát hoa tiếp đi, hoa đang đẹp mà."

***

Đường về thành phố gập ghềnh.

Taeyong ngồi bó gối trong thùng xe, chốc chốc lại kiểm tra sinh hiệu của cậu bệnh nhân, khi xe có dấu hiện rung lắc thì ngay lập tức ghì thân thể bệnh nhân xuống để vết thương thấu ngực không gây tổn thương rộng quá.

Thời gian còn lại, anh xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón tay mình.

Tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, vậy mà không thể ngờ được rằng cuối cùng nụ hôn đầu lại mang cả vị mặn và đẫm mùi máu tươi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia