ZingTruyen.Com

Issa_ Dược Sĩ Của Ác Thần

Chương 25: Hồi kết

N2T_Theoutsider

''Issa Kishk.''

Một chất giọng trầm khàn, cực thấp vang vọng bên tai. Issa mở mắt và sững sờ khi thấy bản thân đang đứng trên một con đường mòn, quang cảnh tối tăm gần như bất tận. Cậu đang đứng trong một hàng dài người, kéo dài đến chân trời. Issa xoay lưng nhìn vào hình dáng đồ sộ đứng sau mình, cúi đầu chào kính cẩn, đáp.

''Tôi vào danh sách bữa ăn cho nữ thần Ammit rồi à?''

''Rõ ràng là như vậy.''

''Không bất ngờ gì.''

''Cái tên của ngươi khá nổi trong mạng lưới của các vị thần đấy, và chiến tích của ngươi phải nói là... ấn tượng.''

''Vinh hạnh cho tôi làm sao, ngài Anubis.''

Anubis là con trai của Nephthys và Osiris, người cai quản vùng Duat rộng lớn này. Issa nghe danh đã lâu mà lần đầu mới được diện kiến.

"Đích thân ta sẽ đem trái tim của ngươi ra và đặt vào bàn cân. Mặc dù kết quả đã rành rành trước mắt.''

Vị thần dòng dạc tuyên bố, điều đó khiến Issa bật cười trước vinh dự của mình. Anubis bước song song cùng cậu, vừa hàng huyên, vừa dẫn lối cho những kẻ khác bằng những phân thân của mình.

Issa đưa tay chạm vào bên mắt trái, con mắt của Horus, nơi đã mất đi thị lực hoàn toàn. Còn bên mắt của mình, cậu lại được nhìn thấy rõ nét hơn lúc bản thân vẫn còn sống. Nhếch môi để biểu lộ sự mỉa mai, Issa nói.

''Năm năm trước, tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân lại vướng vào rắc rối của những vị thần cả. Trớ trêu thật ha...''

Đáp lại chỉ là tiếng thở dài của Anubis và một tông giọng trầm đều đều của ngài vang lên.

''Số phận con người, số phận của ngươi... 10% đúng là do sắp đặt của vòng luân hồi, 90% còn lại...''

''Phụ thuộc vào sự lựa chọn của tôi, vâng, tôi biết điều đó mà.''

Issa tiếp lời Anubis, và nhìn ngài với nụ cười mỉm tự nhiên đầy phóng khoáng. Cậu hiểu rõ điều đó chứ, từ khi nhận ra mình đã không thể rời xa Seth được nữa. Vị thần gật gù, nói tiếp.

''Và đó là tiền để cân đo tội trạng trong trái tim của các ngươi. Ngươi đã chọn trả thù, chọn đi theo một Ác thần và chọn để biến linh hồn xinh đẹp của mình trở nên méo mó. Ngươi đã không thể đứng vững trước những đau khổ mà số phận đã giáng xuống cho ngươi.''

''Vậy... Duat là nơi con người trả giá cho những lựa chọn của mình hở?''

''Có thể hiểu là như thế. Giờ thì lên thuyền đi.''

Issa ngẩn ra khi đứng trước một con thuyền lớn. Aker đang đứng ở đầu thuyền, nghiêng đầu nói.

''Issa.''

''Chào ngài Aker.''

Cậu cúi đầu chào đáp lại. Bỗng dưng, những linh hồn xung quanh cậu trở nên náo động.

''Issa, ngươi chính là Issa ư? Kẻ đã cướp hết tất cả của ta...''

''Ta sẽ giết ngươi trước khi ngươi bị Ammit làm thịt!''

''Issa, chết đi! Ngươi không có chỗ cho Kiếp sau đâu!''

''Ta hận ngươi Issa! Cho đến khi ở Kiếp sau, ta vẫn hận ngươi...''

Những linh hồn giận dữ lao về phía cậu từ tứ phía, gào thét đầy căm phẫn. Issa thầm phì cười, chả buồn phản kháng, mỉa mai thay. Hóa ra những kẻ giết người thường rất sợ chết, ai mà chịu vào tù khi nửa số bạn tù là do mình bắt vào chứ. Đến giờ cậu mới nhận ra.

ẦM.

Anubis giáng mạnh cây trượng xuống đất, một dư chấn xuất hiện làm rúng động của mặt đất, các linh hồn bỗng chốc tản ra khỏi Issa. Vị thần gầm gừ, lớn giọng ra lệnh.

''Trở lại vào hàng ngay hoặc ta sẽ nhấn chìm các ngươi xuống con sông này. Tội lỗi của hắn hãy để cho cán cân ở Cửa Môn quyết định, các ngươi không có quyền gì trên đất của ta hết.''

Sự im lặng bao trùm, các linh hồn nhanh chóng trở lại vào hàng và bước lên thuyền, cả Issa cũng vậy. Cậu cúi đầu kính lễ với Anubis.

''Cám ơn ngài.''

Và Issa là người cuối cùng lên thuyền. Anubis nhìn theo con thuyền khi nó rời khỏi bến, thở dài.

Về phần Aker, ngài vẫn giữ thái độ im lặng của mình. Issa nhìn xung quanh như đang tìm kiếm một điều gì đó. Rồi cậu ngẩng đầu hỏi.

''Ừm... ngài Aker! Khekris không đến Duat sao?''

''Con bé đó đã lên chuyến trước và đang đứng trước Cửa Môn rồi.''

Thần Chở phà đáp nhưng không nhìn cậu, Issa khuỵu người và bắt đầu nghĩ ngợi.

Thật sự Ma'at dễ dàng buông bỏ như thế ư? Khekris thực sự không có giá trị gì với nữ thần Công lý cả à? Hay cô ta chỉ coi cậu ấy như một con thú cưng?

Issa nghiến răng ken két khi nghĩ đến điều đó, cậu bắt đầu có những ý nghĩ đầy hận thù dành cho nữ thần Ma'at. Những làn khói đen bỗng tìm đến và quấn lấy cơ thể cậu, kết mạc trắng sắp bị nhuốm thành đen thẫm. Aker gõ mạnh vào thành thuyền khiến cậu giật mình, làn khói đen cũng theo đó biến đi.

''Lên thuyền của ta thì đừng để cho tà khí vây lấy làm bẩn thuyền của ta.''

''Ơ... tôi xin lỗi!''

Cứ thế, Issa cố định thần để chờ cho qua hết chuyến phà, sau vài giờ, cậu đã đến được Cổng Môn, nhưng so với thời gian ở nhân giới chỉ vỏn vẹn vài phút. Cậu nghiêng người, cố nhìn cho rõ người đang đứng đầu hàng thì bỗng dưng cậu sững sờ thốt lên.

''Khekris...''

Cô thiếu nữ có mái tóc màu nắng đang đứng trước cáng cân công lý, cô hít lấy một hơi để chờ Anubis lấy trái tim mình ra và đặt vào bàn cân. Bỗng dưng mặt đất rung động, bầu trời vang lên những tiếng sấm sét ầm ĩ. Cánh cổng đến Kiếp Sau và cổng của Ammit rúng động buộc nữ thần từ bên trong phải lộ diện.

''Có chuyện gì vậy?''

Anubis gào lên. Ammit cũng quát, bằng chất giọng khàn của bà.

''Hỗn mang đang đến, con rắn Apep đã được giải thoát. Chắc Seth đã giải phóng nó khỏi Ra rồi!''

Anubis gom hết toàn bộ phân thân của mình để dùng toàn bộ pháp lực đẩy lùi Hỗn Mang không phải phá hủy cánh cổng Kiếp sau. Vì những dư chấn, Khekris loạng choạng và ngã khỏi bục, xém chút nữa là rơi vào vùng tối tăm nhất của Duat rồi.

Một bàn tay đã tóm chặt lấy cổ tay cô.

''ISSA?''

Cậu đã nhanh chóng rời khỏi hàng của mình, vượt qua những linh hồn hoảng loạn để chạy đến chỗ Khekris khi dư chấn đến, cậu dùng hết sức lôi cô lên và bế cô chạy sâu vào trong, Khekris thở gấp trên ngực cậu, sững sờ.

''Cậu... cậu đã...''

''Ừ. Không do ai hết, tất cả là do mình. Cái giá khi tiếp xúc với Trí tuệ của Thoth thôi mà.''

''Cậu biết trước mình sẽ đến đây ư?''

Issa chỉ biết nhún vai mà đáp lại cô bằng một nụ cười. Khekris siết lấy vạt áo cậu, run run.

''Tại sao vậy? Sao cậu lại có thể làm nên những chuyện như thế này? Hủy hoại bản thân mình đến mức này, làm những điều cậu không thích và trở thành một Issa mà mình hoàn toàn không quen biết. Nói cho mình nghe tất cả đi, mình muốn biết...''

''Thôi được, đã đến đây rồi, mình không giấu nữa. Cậu sẽ quên tất cả khi đến Kiếp sau thôi. Ngài Anubis, tôi có thể...''

Issa quay sang vị thần, ngài đắn đo vài giây rồi giật đầu. Anubis cởi chiếc vòng tay bằng vàng của mình ra, ném nó về phía cậu.

''Ngươi biết cách sử dụng không?''

''Tôi có đọc thánh văn mà.''

Cậu đeo chiếc vòng cho Khekris, nói.

''Chạm vào mình đi.''

Cô cẩn trọng đưa đôi tay mình đặt lên gò má Issa và bắt đầu cảm nhận nó. Từng chút từng chút một, những điều cậu đã trải qua đều được Khekris đón nhận lấy, tất cả.

Sau một lúc, Khekris hốt hoảng giật tay ra, nhìn sững sờ cậu một lúc và cô òa khóc nức nở, không nói nên lời. Issa chỉ mỉm cười dịu dàng ôm lấy cô, để cô khóc trên vai mình. Tay cậu vỗ nhẹ nhàng lên tấm lưng nhỏ của thiếu nữ.

''Mọi chuyện đã qua rồi mà! Giờ thì mình ổn, Khekris.''

''Ổn cái đầu cậu đấy! Mình xin lỗi vì đã... không hiểu cho cậu, mình không biết cậu đã chịu đựng... rất nhiều!''

Tay cô cứ siết lấy cậu, run run.

''Nên cậu thấy đó, mình gánh trên vai rất nhiều sinh mệnh, và mình đã dùng nó để đòi lại tất cả những gì mà người mình yêu thương nhất xứng đáng được nhận. Cậu thấy có đáng không?''

''Hi sinh vì người mình yêu thương, không có gì là không đáng cả...''

''Còn cậu là người quan trọng nhất của mình. Mình xin lỗi vì đã xuống tay với cậu, xin lỗi Khekris...''

Cả hai ôm siết lấy nhau, Khekris đã thấy được những đau khổ mà Issa từng trải và cậu đã có cơ hội được xin lỗi cô. Không còn nữa khoảng cách bí mật không thể nói giữa hau người nữa.

''Anubis, Ammit, Aker! Tình hình thế nào rồi?''

Giọng của Amentet vang lên, sự xuất hiện của cô khiến cả ba vị thần thầm thở phào khi họ đang hợp sức cùng nhau để ngăn chặn Hỗn mang phá hủy Duat. Anubis gồng mình nói.

''Sức mạnh của bọn ta không phải vô hạn, cô tìm được cách gì thì làm ngay đi!''

''Horus đã khởi động Đội quân vàng và đang hướng đến Hạ Ai Cập để tìm Seth rồi. Thằng nhóc sẽ cản hắn được thôi.''

''Tại sao Seth lại làm điều này thế?''

Aker khó khăn hỏi. Amentet thở dài nhìn sang Issa, rồi quay sang nói.

''Hắn muốn phá hủy Kiếp sau hoặc thậm chí là cả vùng Duat này, để linh hồn Issa vĩnh viễn thuộc về hắn.''

Cậu nghe được những lời đó, tỏ vẻ ngập ngừng. Cậu không thể cản được Seth của lúc này, đó là quyết định của ngài, một linh hồn phàm nhân nhỏ bé thì làm được gì chứ? Issa đã trở nên vô dụng rồi.

''Horus sẽ đánh bại hắn, đem Ra trở lại để ngài tống khứ Apep đi.''

Amentet nói với niềm tin vững mạnh của mình dành cho thần Bầu trời.

''Ngài ấy không làm được đâu.''

Issa ngắt ngang đầy quả quyết.

''Ngươi nói sao?''

''Ngài Seth đã lắp đôi cánh của Nephthys và trái tim của Osiris vào rồi. Không gì có thể đánh bại ngài ấy được đâu.''

''Nhưng với sự trợ giúp của cậu, Horus sẽ chiến thắng.''

Khekris thốt lên khiến các vị thần phải sững sờ, nhưng rồi lại có niềm tin về điều cô nói.

''Phải, ngươi khiến hắn thành ra như thế thì hãy sửa sai đi.''

''Làm sao tôi có thể, tôi chết rồi mà. Tôi chỉ là một con người, chuyện này quá lớn với tôi rồi.''

''ISSA!''

Khekris vỗ mạnh hai tay vào má cậu, hướng khuôn mặt cậu đối diện trực tiếp với cô, nói.

''Cậu có thể làm được! Cậu là Issa Kishk, kẻ đã đánh lừa được thần Trí tuệ Thoth, sở hữu con mắt Mặt Trăng của thái tử Horus, sai khiến thần Sobek, quyến rũ được thần Chiến tranh Montu, là học trò của Nefertem, tiếp xúc với Trí tuệ của Thoth đến hai lần, cắt bỏ dương vật của Osiris và thuần hóa được Ác thần Seth. Cậu dám nói mình không làm được gì hả?''

"Đúng là chiến công hiển hách thật đấy, Issa Kishk.''

"Ta đã bảo mà."

Đến Ammit nghe xong cũng phải trầm trồ dù trước đây nữ thần chỉ xem đó là một câu chuyện hoang đường của Anubis. Cậu thẫn thờ nhìn Khekris, rồi lại phì cười.

''Thôi được, mình sẽ thử xem sao...''

''Dùng dải lụa của ta, nó có thể giúp ngươi bay lượn và chạm vào hiện vật trên đó. Mặc dù nó bay không nhanh bằng cánh của Nephthys và Horus, hơn nữa thời gian dải lụa này giữ linh hồn ngươi tồn tại ở dạng thực thể là có giới hạn đấy.''

''Cám ơn nữ thần.''

Issa nhận dải lụa của Amentet, cậu buộc quanh người, đứng dậy và cúi đầu chào các vị thần rồi bay đi.

''Cô có chắc nó làm được không?''

''Hãy tin tưởng điều đó.''

●●●

Nhân giới, nơi chìm trong bóng tối và sự hỗn loạn. Seth đứng trên đỉnh ngọn tháp cẩm thạch, trên tay là ngọn thương của Ra mà trông ra bóng tối nơi con rắn Apep đang nuốt trọn sự sống.

Nhanh nào Apep! Hãy nhanh nhanh nuốt Kiếp sau, chén con mụ Ammit đó đi và trả Issa lại cho ta...

Seth sốt ruột ấn mạnh cây trượng xuống tạo ra những tiếng ầm ầm như thôi thúc Apep ăn nhanh và nhiều hơn nữa.

''SETH...''

Một tiếng gọi, bình thản và chững trạc. Ngài xoay người, nhếch môi đáp.

''Ngươi leo lên hay bay đấy?''

''Cùng tìm hiểu nào.''

Horus gồng mình biến hình khi bổ nhàu về phía Seth. Thần Hỗn loạn cũng gồng mình biến hình mà chống chọi. Với một vị thần trẻ vừa mới khai sáng so với kĩ năng của một Ác thần có nhiều năm chinh chiến và vừa được nâng cấp bản thân, thực lực quả thực chênh lệch quá lớn.

Phía dưới chân tháp cũng nổ ra cuộc chiến không khoan nhượng giữa các Chiến binh sa mạc và Đội quân vàng, hai bên ngang tài nhau về kĩ năng và số lượng.

''Ngươi nghĩ Issa muốn ngươi làm điều này à?''

Horus quát khi vẫn đang ra sức chiến đấu. Seth nghe vậy tặc lưỡi nhạo báng.

''Ta không quan tâm Issa muốn điều gì. Nhưng ta muốn tất cả của Issa, ta chỉ muốn Issa thôi, dù có phải phá hủy tất cả tạo vật của Ra đi nữa.''

Seth bổ mạnh cán trượng xuống khiến Horus rơi từ trên cao xuống với tốc độ của một mũi tên bắn. Ngài lao xuống giáng thêm một cú nữa, những tiếng răn rắc vang lên từ bộ giáp của Horus.

''Cũng chỉ là một thằng nhãi.''

Thần Hỗn loạn phun nước bọt, chuẩn bị kết liễu Horus. Lần này Isis đã mất đồng nghĩa với việc lời hứa đó cũng theo bà xuống mồ, Seth không còn bổn phận gì phải giữ nó nữa.

Bỗng một tiếng sấm vang lên thật gần chỗ của Seth. Đứng chắn ngang lưỡi thương của ngài là một nữ thần với khuôn mặt phẫn nộ, cơ thể nhuộm máu và đôi tay còn ẩm ướt bởi chất tà khí đen ngòm. Horus chép môi.

''Cọp cái xuất hiện rồi! Nhân cách thứ hai của nữ thần Tình yêu.''

Sekhmet - nữ thần thần chiến tranh, nữ thần của nỗi khiếp sợ. Phải nói Sekhmet còn hiếu chiến hơn cả Sobek và Montu, điều đó khiến Seth lấy làm hưng phấn.

Cuộc chiến giữa nữ thần Chiến tranh và Ác thần Hỗn loạn nổ ra. Sekhmet gần như có thể đứng cùng phía Seth, nhưng bản chất khát máu của cô luôn được Ra tận dụng trong việc trừng phạt tội đồ. Vì vậy, nếu nói Sekhmet là một Ác thần thì đúng, nhưng cũng sai.

Dù Sekhmet có khả năng tạo ra một bệnh dịch hạch, bắn ra những tia lửa nóng từ sa mạc khô cằn nhất và kĩ thuật cận chiến của bà là hoàn hảo, cuộc chiến của Sekhmet với Seth vẫn mất cân đối. Thần Hỗn loạn luôn trên cơ hơn, Horus phải thừa nhận điều đó.

Cuộc chiến kết thúc với chiến thắng áp đảo của Seth.

Không thể chiến thắng được hắn ư?

Horus nghiến răng căm phẫn. Chiến thắng được một Ác thần đã hạ được Ra thật không đơn giản.

''Dừng lại đi ngài Seth!''

Những giọng nói vang lên, Horus căng mắt ngạc nhiên và Seth cũng thế.

Năm hầu cận của ngài đã can thiệp, họ muốn ngăn ngài lại. Seth quát.

''Tránh ra! Không thì ta giết tất cả các ngươi luôn đấy!''

''Xin ngài hãy dừng lại! Tôi biết chuyện này rất khó chấp nhận nhưng... hãy để Issa đi đi.''

Minor cố gắng nói thật rõ ràng.

''KHÔNG! Linh hồn đó phải là của ta, ta muốn có nó. TA MUỐN ISSA!''

''Cậu ấy đã đánh đổi mạng sống của mình để đưa ngài lên đến vị trí này, sao ngài có thể phá hủy hết tất cả chứ?''

Okert cũng cố gắng thuyết phục Seth.

''Chúng tôi cũng rất đau khổ, nhưng... hãy để cậu ấy đi, thưa ngài Seth!''

Harik nói trong nước mắt, ông là người thân với Issa nhất trong cả nhóm, vì vậy cũng là người xúc động nhất.

''Tránh ra.''

''Dù cậu ấy biết linh hồn sẽ bị Ammit ăn, cậu ấy vẫn bước đi. Xin ngài hãy tôn trọng lựa chọn của cậu ấy, thưa ngài Seth!''

Bokor góp giọng vào.

''Tránh ra.''

Seth vẫn lặp lại lời cũ. Cuối cùng Tubak hít một hơi, nói.

''Xin lỗi vì chúng tôi sẽ không nghe lời ngài được, ít nhất trong tình huống này. Trừ khi ngài xuống tay hoặc thay đổi quyết định, chúng tôi sẽ không đi đâu cả.''

Seth im lặng đứng nhìn đám hầu cận của mình, ngài thở ra một hơi, nói.

''Có trăn trối gì không?''

Hội hầu cận buông vũ khí xuống, tay họ nắm chặt lấy nhau, cùng cúi đầu trước Seth và đồng thanh.

''Rất vinh hạnh được phục vụ ngài suốt thời gian qua, chúa tể Seth!''

Dứt lời, Seth thiêu cháy họ dưới ngọn lửa từ cây thương của Ra. Hội hầu cận cháy rụi đến mất dạng, trở thành những làn khói bụi hòa trong gió.

Horus đờ ra chứng kiến tất cả, ngài biết họ từ rất lâu rồi, họ luôn bên cạnh Seth, trung thành và tận tụy, tất cả bọn họ. Ấy thế mà sau tất cả mọi chuyện họ trải qua cùng nhau, điều đó vẫn không thể chiến thắng được sự tàn nhẫn trong con người của thần Hỗn loạn. Horus nghĩ vậy mà tức đến ruột gan sôi sùng sục, ngài chống thương đứng dậy, nhận ra bên tay kia của mình được chống đỡ bởi một ai đó.

''Sobek?''

''Ngươi cuối cùng cũng chịu rời khỏi cái sông chán ngắt đó của mình rồi à, con trai?''

Cả Montu và Heka cũng tiếp sức cho Horus, Nefertem vốn từ lâu đã chẳng ưa chiến trường cũng xuất hiện để cùng thái tử chống lại Seth. Sự hỗn loạn mà ngài tạo ra vô tình đã khiến những kẻ không thích hợp tác phải đứng cùng nhau để chống lại mình. Seth phì cười.

''Thật là một cảnh tượng hiếm có làm sao~ Càng đông càng vui, lên hết đi!''

Seth đang ở đỉnh cao của sự hưng phấn, những vết thương cắt sâu đến tận xương lại khiến ngài thấy thật trọn vẹn.

Đây là cuộc chiến mà Seth vẫn hằng khao khát, được bùng cháy hết mình và dồn tất cả kĩ năng được tôi luyện nhiều đến mức trở thành những phản xạ để đối đầu với địch thủ. Cuộc chiến để chống lại tất cả các vị thần để trở thành vị thần hùng mạnh nhất.

Như tâm nguyện của Issa.

Năm vị thần hợp sức lại vẫn không thể chiến thắng được Seth. Ngài toàn diện về mọi mặt, trái tim của thần Sinh mệnh đầy uy lực giúp Seth làm chủ sinh mệnh mình, đôi cánh của Nephthys mang theo những cơn gió cắt đau rát và giúp ngài bay lượn, cây thương mang sức nóng cháy bỏng của mặt trời và không thể thiếu khả năng chiến đấu được tôi luyện từ hàng ngàn năm đã biến Seth trở thành một vị thần bất bại.

Kết quả vẫn không thay đổi, các vị thần đã bại trận dưới tay Seth, không một ai có thể ngồi dậy nổi dưới uy lực của ngài.

Vị thần ngẩng đầu chứng kiến cảnh con rắn Apep trườn cơ thể đồ sộ của nó ra mà ăn mọi thứ nó thấy trên đường đi. Seth không quan tâm kể cả khi nó ăn sạch nhân loại trên mặt đất này, không có Issa, trong mắt ngài mọi thứ thật vô nghĩa.

''Ngài Seth...''

Dưới bóng tối, một màu đỏ chói cả mắt chạm vào ánh nhìn của Seth, mống mắt bạc mở to trong sự sửng sốt, ngài đưa tay để bắt lấy cơ thể đang bay lơ lửng trên cao kia, không thể tin vào mắt mình nữa...

Issa đang ở đây.

Ngài siết lấy cơ thể trong lòng, lạnh quá. Nhịp tim không còn đập nữa, thân nhiệt cũng không còn, nhưng thứ mùi ngọt ngào ấy thì xộc thẳng lên mũi, thật rõ ràng.

Bấy lâu nay, Seth luôn tìm kiếm mùi linh hồn của cậu.

''Ngài Seth...''

Giọng thanh thót ấy thật dịu dàng, ngài yêu chất giọng ấy. Dù chính mình là người đã cầm tay Issa khi cậu chấm dứt hơi thở cuối cùng, Seth vẫn không chấp nhận chuyện bản thân đã để mất cậu.

"Đừng đi đâu nữa Issa, ta xin em... đừng đi đâu hết, ở lại đây đi.''

Issa rời khỏi vai ngài, mỉm cười thật dịu dàng, nụ cười khiến lòng Seth nhẹ tênh. Cậu bông đùa.

''Dải lụa này em mượn từ ngài Amentet, còn phải trả cho ngài ấy nữa...''

''Ta sẽ cướp lấy nó.''

''Không được đâu mà!''

Issa phì cười bẹo má Seth. Mặc cho không khí hoang tàn ngoài kia, thần Hỗn loạn vẫn đang tận hưởng phút giây hạnh phúc của đời mình.

''Ta đã làm điều đó rồi. Ta đã xuống tay với họ, Tubak, Bokor, Harik, Okert và Minor. Ta đã hiểu được sự khó khăn của em khi giết cô gái đó.''

''Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi mà...''

Cậu hôn lên trán Seth, thì thầm. Giọng nói của cậu, ngài yêu nó, nó khiến ngài thấy an tâm hơn bao giờ hết.

''Thời gian không còn nhiều nữa rồi.''

"Làm sao để ta vĩnh viễn có được em đây?''

''Em rất muốn nói là ngài có thể, nhưng em... em không thể cho ngài điều đó được. Em muốn cho ngài tất cả mọi thứ của em, cả thể xác lẫn linh hồn nhỏ bé này, đến cả trái tim đã ngừng đập trong ngực. A~ chết tiệt...''

Issa cắn môi, sự cố gắng kiềm nén cảm xúc đã thất bại, nước mắt bắt đầu tràn ra khỏi khóe mắt, cổ họng ứ nghẹn đến đau rát.

"Giá mà có cái gì đó trong em có thể tồn tại bất diệt cùng ngài. Em sẽ trao nó cho ngài mà không cần suy nghĩ... ngài là cả thế giới của em...''

Seth vội vàng hôn cậu, sự cay đắng giằng xé của đôi bên khiến nụ hôn ấy có xen lẫn sự ngọt ngào và chua chát. Đau khổ chỉ tạm buông tha khi hai đôi môi chạm vào nhau. Đau khổ chất chồng đau khổ, mất mát nối tiếp mất mát khiến cả hai đã chạm đáy của nỗi tuyệt vọng.

Quyến luyến tách môi ra, Issa thì thầm trong hơi thở giá lạnh.

''Em xin lỗi ngài...''

Một cơn nhói chạm đến ngực Seth, ngài hoàng hồn, nhận ra cậu đã rạch một đường trước ngực mình để lấy trái tim của Osiris ra. Issa ném nó sang một bên, bấu chặt lấy cổ Seth.

''Em rất hạnh phúc bởi ngài làm tất cả những điều này vì em, nhưng... không đáng đâu.''

Seth vẫn siết lấy cậu, không muốn cậu rời xa mình dù cơ thể đã nhuộm màu máu.

''Tại sao?''

Ngài hỏi.

''Em không xứng đáng để ngài phải hi sinh cả Ai Cập như thế này...''

''Ta cũng không đáng để em chiếm lấy Ai Cập mà dâng cho ta đâu.''

''Ha ha, cả hai chúng ta đều tuyệt vọng thật mà...''

"Đúng là thế thật.''

''Kết thúc tất cả đi ngài Seth...''

Thời gian của Issa đã hết, cậu hóa thành những hạt cát lấp lánh bay cùng dải lụa của Amentet, trong ánh nhìn ngơ ngác đầy lưu luyến của Seth. Ngài dường như đã buông xuôi tất cả, quên mất cơn đau nơi ngực mình.

Seth quay lại khi nghe thấy tiếng động sau lưng, các vị thần đã vùng dậy, nhưng ngài không có ý định đầu hàng. Mặc cho vết thương đang chảy máu của mình, khả năng làm chủ sinh mệnh từ trái tim Osiris đã không còn, nhưng Seth vẫn không muốn bỏ cuộc khi bản thân vẫn còn có ý thức. Seth lớn giọng thách thức.

''Tới đây.''

Cuộc chiến lại nổ ra một lần nữa, nhưng lần này người chiến thắng là Horus khi thần Bầu trời xé toạc đôi cánh của Nephthys trên lưng Seth cùng với sự sụp đổ của tòa tháp. Cơ thể ngài nhuộm màu máu, ngồi tựa lưng trên tàng tích của ngọn tháp, ngẩng đầu nhìn lưỡi thương của Ra trên tay Horus đang chĩa về mình.

''Còn chờ gì nữa, ra tay đi.''

''Ngươi cố ý nhường...''

''Ta không bao giờ nhường ai cả. Nhanh lên và kết thúc ta đi.''

Sững lại vài giây, Horus quyết định không làm theo ý Seth nữa.

''Ngươi đã tha mạng cho ta, ngươi đã giữ lời hứa với mẹ ta. Ta sẽ không giết ngươi.''

''Tch! Vẫn là thằng nhãi ranh.''

Horus quyết định cùng Montu và Heka bay đến dòng sông Thế giới để tìm lại Ra, đánh thức ông và giúp ông đánh đuổi con rắn Apep, đem lại trật tự cho Ai Cập.

"Biến đi thứ sinh vật gớm ghiếc! Tránh xa tạo vật của ta ra và trở về vùng tối nhơ nhuốc của ngươi đi!''

Ra dõng dạc hăm dọa khi đứng nhìn Apep tháo chạy bằng cơ thể đồ sộ chậm chạp của nó. Mặt trời lại soi sáng lên Ai Cập một lần nữa, sự ổn định lại trở về.

Ngài bước đến chỗ Seth - kẻ đã bại trận và giờ chẳng còn chút sức lực nào để gượng dậy nữa. Seth mỉa mai.

''Hài lòng chưa lão già, Pharaoh của ông đó.''

''Vẫn còn mạnh miệng nhỉ. Con rắn Apep đã nuốt gần hết phân nửa sông Nile rồi, may là Horus đã kịp thời đánh thức ta để giải thoát cho Ai Cập, không thì sự tình sẽ còn tồi tệ hơn nữa. Ta quyết định sẽ giam ngươi vào chòm Đại Hùng cho đến khi ngươi hối lỗi về những gì mình đã làm. Đó là hình phạt ta dành cho ngươi.''

''Sao ông không giết quách tôi luôn đi.''

''Vậy để tôi.''

Sekhmet lên tiếng nhưng Ra đã đưa tay ra lệnh cho Heka giữ cô lại. Ông hờ hững đáp.

''Ai lại nỡ bỏ đi một con chó tốt như ngươi chứ.''

Ra ấn mạnh cán thương xuống đất, lập tức những sợi xích trói chặt tay chân Seth và kéo ngài đi đến khoảng không vô tận. Ra thở ra một hơi, nói.

''Ngươi đã cứu mạng ta và ngăn cho Hỗn Mang không phá hủy hết tạo vật của ta. Ta chưa bao giờ nói với ai điều này, nhưng ta sẽ trao cho ngươi một điều ước.''

"Điều ước hở?''

''Những ngọn núi sẽ nghe theo ngươi, nước sông Nile lên xuống có thể tùy ngươi quyết định. Nói đi, điều ngươi mong muốn nhất là gì?''

Horus lặng đi, ngài hít lấy một hơi rồi dõng dạc đáp lời thần Mặt trời.

"Tôi chỉ mong ước một điều, điều mà tôi không thể làm được...''

●●●

Duat vừa được giải phóng khỏi Hỗn mang, các vị thần đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa hay Issa trở lại, cậu trao trả dải lụa cho nữ thần, nói.

''Tôi sẵn sàng rồi, ta tiếp tục thôi.''

Cậu dắt tay Khekris đưa lên bục phán xét, để cho Anubis lấy trái tim cô ra cân đo với chiếc lông vũ. Thiếu nữ bồi hồi nhớ đến nữ thần của mình. Amentet nhìn khuôn mặt thẫn thờ của cô, lên tiếng.

''Ma'at đã biến thân xác ngươi thành ngôi sao của cô ta rồi, như vậy ngươi có thể tồn tại vĩnh viễn với cô ta rồi nhé.''

''Thật vui khi được biết điều đó.''

Khekris mỉm cười nói. Issa nghe vậy cũng mừng cho cô, rốt cuộc, Ma'at vẫn không bỏ rơi Khekris như cậu nghĩ. Hơn thế cậu thấy ghen tị với cô. Issa cũng muốn để lại một thứ gì đó thuộc về mình tồn tại cùng Seth.

''Hãy bước về phía trước. Kiếp sau đang đợi ngươi.''

Anubis dõng dạc ra lệnh khi nhận thấy trái tim Khekris nhẹ hơn chiếc lông vũ. Thiếu nữ quay sang Issa, ôm siết lấy cậu mà nghẹn ngào nói lời từ biệt.

''Cậu sẽ chết lần nữa ư?''

"Đừng thương tiếc Khekris, đây là cái giá của mình, mình không thể chiến thắng sự khắt nghiệt của số phận nhưng cậu thì có. Vì thế cậu xứng đáng đến Kiếp sau, nhanh lên, cha cậu có thể đang đợi đó.''

''Issa...''

''Mình thích nụ cười của cậu, Khekris.''

Cô gượng cười, dù khóe mi đã ướt đẫm vì nước mắt. Cậu lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói.

''Thế mới là cô gái của mình chứ. Cho mình gửi lời chào với chú nhé.''

Issa đẩy cô về phía cánh cổng. Khekris quyến luyến rời cậu, ánh sáng từ cánh cổng bao lấy cô trong ánh nhìn xa săm của Issa. Khekris đã thực sự được tự do khỏi cuộc đời đầy đau khổ của mình rồi.

''Đến lượt ngươi, Issa Kishk.''

Cậu hít một hơi thật sâu, bước lên bục phán xét dưới sự chứng kiến của các vị thần, Amentet, Aker, Ammit. Anubis ngỏ ý hỏi thăm.

''Ngươi sẵn sàng chưa, Issa?''

''Không có ai đạt được trạng thái sẵn sàng cả, chuyện gì tới thì tới thôi. Tôi có thể nhờ ngài một việc không?''

''Bất cứ điều gì. Ngươi đã gián tiếp cứu Ai Cập khỏi Hỗn mang, mặc dù cũng do ngươi gián tiếp gây ra.''

Issa tặc lưỡi trước sự mỉa mai của Anubis, cậu sẽ không chấp nhất chuyện đó. Quả thật vị thần này nói đúng. Cậu tháo chiếc lắc chân bằng bạc của mình ra cùng con mắt của Osiris.

''Ngài trả cái này cho Horus giúp tôi. Còn chiếc lắc này... tôi không muốn nó bị nữ thần tiêu hóa nên... ngày trao lại cho ngài Seth giúp tôi được không? Nó rất có ý nghĩa với tôi.''

''Ta sẽ giúp ngươi.''

Anubis nhận lấy chiếc lắc bạc đã tối màu trong sự niềm nở của cậu, rồi ngài đặt trái tim của Issa lên bàn cân, nó nặng hơn chiếc lông vũ. Cậu không lấy làm ngạc nhiên. Không đợi vị thần ra lệnh, Issa chủ động bước về phía trước và chờ đợi Ammit tóm lấy mình.

"Ngươi là Issa Kishk?"

Ra bỗng xuất hiện, đem theo một hơi ấm cùng ánh sáng đến vùng Duat lạnh lẽo. Toàn thể các vị thần và cả những linh hồn đều quỳ xuống, cả cậu cũng không ngoại lệ.

"Vâng."

"Ngươi là một ngoại lệ được phép đến Kiếp sau theo lời đề nghị của Horus."

"Ngài Horus?"

"Nó bảo xem như là thay mặt Osiris xin lỗi ngươi."

Đến lúc này Issa mới căng tròn mắt ngạc nhiên, có chút e ngại vì cậu không tin vào điều đó.

''Ngươi đợi cái gì, còn rất nhiều linh hồn đang chờ kìa.''

Anubis thở dài nói.

"Đừng có từ chối lòng tốt của Ra chứ.''

Amentet nghiêng đầu cười thầm.

''A~ Tiếc quá! Linh hồn thằng nhóc này thơm thế mà!''

Ammit chép môi chán nản.

Issa mím môi xúc động, cúi đầu kính lễ với các vị thần rồi bước vào cánh cổng.

Người con trai tên Issa Kishk đã chính thức không còn trên thế gian này nữa. Linh hồn ấy đã đi đến một nơi rất xa...

"Đây chính là thằng nhóc đã gián tiếp gây nên tất cả cuộc hỗn loạn ở Ai Cập à?"

Ra trùm khăn choàng, thắc mắc và nhận lại rất nhiều ánh nhìn đắc ý của các vị thần vùng Duat.

"Ông tạo ra tất cả, nhưng ông sẽ không thể theo kịp sự phát triển của nó đâu."

"Ta thích ngắm nhìn điều đó từ con thuyền của ta hơn."

Ra mỉm cười rồi vụt đi trong ánh sáng vàng chói lọi của mặt trời.

●●●

Tại vùng ngoại thành, có một bệnh xá nhỏ. Chủ bệnh xá là một nữ dược sĩ mang một mái tóc tím tựa màu của những nhánh hoa tử đằng. Cô bước ra vườn, quì dưới cây ô liu cầu nguyện cho đến khi có giọng của một người con trai gọi ngoài bệnh xá.

"Amyir."

Người con trai ấy vận bộ đồ dược sĩ màu lam giống cô và trên vai là một tủ thuốc trung chuyển, ung dung tiến ra vườn.

"Bokor?"

"Đã lâu không gặp. Hôm nay là ngày gì mà đường phố tấp nập vậy?"

"Hôm nay là ngày đăng cơ của thái tử Horus."

Cô rời khỏi cây ô liu, tiến đến gần anh. Bokor nhận ra Amyir có một sự thay đổi nào đó. Khó mà có thể diễn tả thành lời được. Có mất mát, có bi thương và có một chút mạnh mẽ nữa.

"Đã có chuyện gì xảy ra sao?"

"Nhiều chuyện lắm."

"Vậy cậu có thể kể cho mình nghe trong khi chúng ta đi dự lễ không?"

Anh chìa tay về phía cô, bàn tay thô ráp đầy sẹo của một dược sĩ lành nghề. Amyir thấy ấm áp, cũng thấy thật trọn vẹn. Bokor âm thầm siết chặt tay cô, vừa rời khỏi bệnh xá vừa nói.

"Mình muốn Issa làm phụ rể cho mình trong đám cưới của chúng ta."

Theo ánh nhìn ngỡ ngàng của Amyir, từ phía sau anh, vành tai của Bokor đã ửng đỏ cả lên. Cô chỉ mỉm cười ngay sau đó, rồi nói.

"Nè Bokor, mình kể cho cậu nghe chuyện này nhé."

●●●

Tại đại sảnh của các vị thần.

Horus ngẩn ngơ nhìn bầu trời, mọi thứ đã đi vào trật tự của nó. Thoth đã trở lại với trí tuệ của mình, Nephthys có lại đôi cánh và trái tim được trả về thể xác của Osiris, để ông tiếp tục ban sinh mệnh cho những linh hồn ở Kiếp sau.

Ma'at được hồi sinh trong ánh mặt trời, người sẽ thay Osiris trao vương miện cho Horus.

''Ngài đã yêu cầu Ra để Issa đến được Kiếp sau ư?''

''Thằng nhóc đã mở mắt cho tôi, Issa xứng đáng có được cuộc sống tốt hơn. Hơn nữa, đây cũng là cách tôi thay cha chuộc lỗi mà.''

''Ngài đúng là ra dáng Pharaoh rồi đó. Ngươi nghĩ sao, Thoth?''

''Một quyết định khôn ngoan, con người sẽ là chủ đề nghiên cứu mới của ta. Để không phải... bị lừa lần nữa.''

Thoth tọc mạch và nhận lại nụ cười của Horus. Ngài quay sang Ma'at, nói.

''Cô vượt qua được chuyện đó rồi à?''

''Khekris vẫn đang tỏa sáng, cô nhóc sẽ sống tốt thôi. Còn chuyện ngài với Amentet thì sao, có tiến triển không?''

Horus quay sang nhìn về phía Amentet và Hathor, rồi mỉm cười nhún vai đáp.

''Vẫn đang cố làm quen với nó.''

''Phải rồi, bắt đầu thôi, thái tử.''

Horus quỳ dưới chân Ma'at để cô trao vương miện cho mình, mọi người vui tươi trong sự hân hoan khôn tả.

Một tương lai tươi sáng mới đang chờ đón Ai Cập. Các vị thần vẫn đang bảo trợ cho loài người, đồng thời họ cũng đang học hỏi về nhân loại. Họ đã nhận ra con người chính là di sản vô giá nhất của Ra để lại.

Nhân loại có thể sai lầm, tham lam và đố kị lẫn nhau. Nhưng hãy xem chúng tôi có thể làm được gì cho thế giới này...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com